Vừa trèo lên giường còn chưa nằm xuống, thắt lưng nàng bỗng nhiên bị nắm chặt, một luồng nhiệt nóng bao trùm lấy nàng, Lâm Tam Tư cảm giác bị
người ta ôm lấy ngã xuống giường rồi đặt dưới thân, nhiệt độ lạnh lẽo
kia không cần nghĩ cũng biết là ai.
Lâm Tam Tư thừa biết thân phận mình là gì, nên không tránh né cũng không kháng cự mà chỉ thuận theo Hoắc Dực.Có lẽ vì nhẫn nhịn lâu lắm rồi nên
đêm hôm đó Hoắc Dực giày vò Lâm Tam Tư đến kiệt sức, nên nàng ngay cả
bản thân ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay biết.
Lâm Tam Tư đang mơ màng ngủ thì đột nhiên cảm thấy có người nói bên
cạnh, nàng liền mở to mắt choàng dậy, chẳng là ở hoán y cục đã lâu, dẫu
có mệt mỏi khốn cùng thì nàng vẫn luôn đề cao cảnh giác bất cứ lúc nào.
“Điện hạ”, Lâm Tam Tư gọi hắn, lẽ ra nàng phải xưng là thái tử điện hạ
nhưng lại cố ý xoá đi hai tiếng thái tử, cảm thấy gọi là điện hạ nghe
thân thiết hơn một chút.
Nghe tiếng gọi, Hoắc Dực cũng không ngạc nhiên gì, vẫn tiếp tục mặc y
phục, Lâm Tam Tư thấy thế liền cố nén đau nhức trên người, vội vàng đứng dậy, quỳ xuống hầu hắn mang giày.Hoắc Dực không cự tuyệt cũng không lên tiếng, ánh mắt nhìn lên cánh tay của Lâm Tam Tư vài giây rồi lại hướng
lên trên mặt nàng.
Lâm Tam Tư vô tình chạm mắt với hắn, nàng không biết nên nói gì, đành nở một nụ cười thật tươi, bởi lẽ với nàng nụ cười là công cụ hoá giải xấu
hổ tốt nhất. Hoắc Dực không có phản ứng gì, môi mỏng khẽ cong lên khiến
hắn càng trở nên xa cách, ăn mặc chỉnh tề xong, hắn liền lập tức đi ra
khỏi phòng.
Lâm Tam Tư không dám lên tiếng cũng không dám ngủ tiếp, mà cũng chẳng
biết bây giờ là canh mấy rồi. Trong phủ thái tử chỉ có Hoắc Dực, Dung bà bà và nàng, ngoài ra thì không có người nào nhắc thời gian cả. Nàng bèn quay về phòng mình, ngồi bên cửa sổ, tay chống đầu đợi bình minh lên.
Không ngờ là nàng lại gục xuống bàn ngủ mất, đến lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Lâm Tam Tư vội vã súc miệng rửa mặt rồi chạy đến phòng bếp. Dung bà bà
từng nói với nàng bữa sáng của điện hạ phải hết sức chú ý, bình thường
buổi sáng phải dậy sớm để chuẩn bị tốt mấy món điểm tâm. May thay phòng
nàng cách phòng bếp không xa, chỉ mất mấy phút chạy bộ nên chắc là sẽ
kịp làm điểm tâm cho Hoắc Dực.
Lúc Lâm Tam Tư chạy vội tới phòng bếp thì Hoắc Dực đã ngồi ăn rồi, Dung
bà bà thì đứng một bên hớn hở cười, trong lòng nàng nghĩ là thảm rồi,
liền vội chạy vào rồi quỳ xuống: “Nô tỳ ngủ quên, xin điện hạ trách
phạt.”
Hoắc Dực đang uống trà, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, từ lúc nàng đi
vào đến khi quỳ xuống thỉnh tội, hắn vẫn ngồi yên chẳng buồn liếc mắt.
Nàng biết mình sai rồi, hơn nữa cũng đã đoán trước được thái độ lạnh
nhạt này của Hoắc Dực, cho dù nàng có bị phạt quỳ một ngày cũng không đủ mất.Nhưng sáng nay bà vú có công chuyện phải đi, nàng mà quỳ thì ai sẽ
nấu cơm đây!
Một lát sau, bà bà liền mỉm cười phá vỡ sự yên lặng:”Biết sai mà sửa là
tốt, nhưng về sau ngủ thì nhớ chú ý giờ giấc”. Dung bà bà quả không hổ
danh là người đã sống trong cung nhiều năm, nói chuyện luôn khéo léo như vậy, nghe có vẻ là tha thứ cho nàng, nhưng thật ra là muốn nhắc nàng về sau không được lấy lý do này nữa.
Trong lòng Tam Tư hiểu rất rõ điều này, liền bảo đảm lần sau sẽ không
tái phạm nữa, mắt lại nhìn sang Hoắc Dực, thấy hắn đã uống xong chén
trà, đang cầm khăn gấm khẽ lau miệng.Dung bà bà thấy vậy liền chống gậy
đi tới, cười hỏi hắn:“Điện hạ dùng xong rồi phải không?” Nói xong liền
giơ tay muốn dọn dẹp bát đũa.
“Để nàng ấy dọn”. Giọng nói lạnh như băng khiến thân thể nàng chấn động, sống lưng cứng nhắc.Thái độ lạnh nhạt của hắn lúc này so với đêm qua
thật giống như hai người xa lạ.
“Được, vậy Tam Tư cô nương mau tới đây.” Bà vú dường như đã sớm đoán ra
chuyện này, nên không ngạc nhiên mà còn cười nói: “Điện hạ, ngài đi
luyện chữ đi.”
Hoắc Dực đáp một tiếng rồi đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua Tam Tư cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái.Tam Tư cảm thấy như có một trận gió
lạnh thổi qua tai, bèn đứng yên không dám nhúc nhích.
Mãi đến khi bóng dáng màu trắng kia biến mất ở hành lang, Dung bà bà mới nói: “Ngươi đừng trách ngài ấy, ai ở trong hoàn cảnh của ngài ấy thì
cũng sẽ trở nên lạnh lùng như vậy thôi.”
Trong lòng Tam Tư mặc dù ấm ức nhưng nàng vẫn chịu đựng được, tình huống này trước đây nàng cũng từng tính đến rồi, huống hồ sau đêm qua khiến
nàng cảm thấy không còn điều gì khiến nàng mất tự nhiên nữa! “Bà bà
người yên tâm, ta đã đến đây rồi thì tất nhiên cũng biết rõ thân phận
mình, biết mình nên làm gì.Hơn nữa chuyện hôm nay đúng là do ta ngủ
quên, không thể trách điện hạ được.”
“Ngươi hiểu chuyện như thế thì ta yên tâm rồi.” Dung bà bà nghe vậy thì
gật đầu hài lòng, bỗng thở dài một hơi, nở một nụ cười thâm sâu nói:”
Thực ra sáng sớm ta đã định đi gọi ngươi dậy rồi, nhưng điện hạ không
cho.”
Tâm Tư giương mắt nhìn bà bà, trong lòng nghi hoặc, lời này của bà bà là có ý tứ gì? Đang miên man suy nghĩ thì lại nghe bà bà nói tiếp: “Người
trẻ mà, làm việc thường hay tùy hứng không để ý, nhưng cũng không thể
làm thường xuyên được, sau này lúc ngươi hầu hạ điện hạ, ngươi phải nhớ
nhắc nhở người, phải lấy đại cục làm trọng, đừng phóng túng quá mà hại
đến sức khỏe.”
Mấy lời này khiếnTam Tư nghe mà xấu hổ hận không thể chui xuốngđất,
gương mặt đỏ hồng như muôn thiêu cháy, đành phải cúi đầu chùi bàn thật
mạnh để che giấu đi sự quẫn bách, nhưng lại bị bà bà nói: “Đừng lau nữa, còn lau thế thì cái bàn sẽ bị ngươi làm hỏng mất.”
Chiều hôm đó, Dung bà bà rời đi trên chiếc xe ngựa thuộc loại bình
thường, lái xe ngựa là một đôi phu thê ăn mặc cực kỳ mộc mạc, thái độ
cung kính gọi bà là mẹ, thế nhưng sắc mặt của Dung bà bà vẫn tỏ vẻ bình
thường, thái độ không hề vui vẻ giống những bậc trưởng bối khi gặp con
cái mình.
Lâm Tam Tư tiễn bà bà đi rồi quay về viện.Trên đường đi không gặp phải
Hoắc Dực, nàng vốn tưởng là hắn sẽ đến tiễn bà bà, dù sao bà bà cũng là
người chăm sóc hắn bấy lâu nay, cũng bởi vì hắn nên sức khỏe của bà bà
mới suy giảm, tiễn biệt bà cũng là điều nên làm.
Xem ra thái tử điện hạ thật đúng như lời đồn - một con người cực kỳ lạnh lùng.
Lâm Tam Tư sau khi quét tước sân vườn sạch sẽ xong liền ra thu lại mấy
bộ quần áo mà buổi sáng đã giặt sạch, chuẩn bị gấp lại gọn gàng đưa cho
Hoắc Dực thì lại phát hiện trên chiếc áo trắng không biết từ lúc nào lại xuất hiện một chấm đen nhỏ như hạt đậu xanh.Tam Tư sửng sốt trong chốc
lát rồi vẫn như trước gấp quần áo lại, đưa đến trước phòng Hoắc Dực.
“Điện hạ.” Lâm Tam Tư gõ cửa.
Yên lặng vài giây thì giọng nói trầm lạnh mới truyền ra “Chuyện gì?”
“Quần áo của người đã chuẩn bị xong rồi.”
Lại trầm mặc vài giây mới nghe thấy Hoắc Dực nói: “Vào đi.”
Lâm Tam Tư nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cúi đầu bước một bước vào phòng, sau đó đứng thẳng ở một bên.Dung bà bà đã dặn nàng là thái tử không thích
người khác vào phòng mình, nàng chỉ cần đặt quần áo trên ghế gỗ là
được.Lâm Tam Tư làm xong liền đứng yên một chỗ, ánh mắt chỉ chăm chăm
nhìn xuống mũi chân, không dám nhìn ra xung quanh.
Lúc này Hoắc Dực đang ngồi viết chữ, nghe thấy tiếng nàng mở cửa nhưng
không ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Tam Tư một cái rồi trầm lạnh
hỏi: “Còn chuyện gì không?”
“Điện hạ, áo của người bị vấy bẩn rồi, người có cần nô tỳ đi tẩy ngay không?”
Làm việc ở hoán y cục đã lâu, Lâm Tam Tư hiểu rõ phải làm gì để giữ bản
thân an toàn, có những chủ tử không mấy để ý đến những vết bẩn nhỏ, mà
nàng lại tự tiện đem đi giặt thì nàng sẽ bị mắng, nhưng cũng có những
chủ tử thì xoi mói, dù là vết bẩn to hay nhỏ thì cũng phải tẩy sạch ngay lập tức.Cho nên nàng cũng tinh ý hơn, trước khi muốn giặt thì sẽ hỏi ý
kiến của chủ nhân.
Hoắc Dực nheo mắt nhìn Lâm Tam Tư đang cầm chồng quần áo, sắc mặt dịu
lại, ánh mắt giãn ra.Lâm Tam Tư tưởng hắn sẽ nói thôi đi, nào ngờ hắn
lại không chút do dự mà nói: “Giặt sạch vào.”