Beta: Ngân NhiLâm Tam Tư thật sự
không hiểu vì sao việc hầu hạ thái tử lại có thể rơi xuống người mình,
trong cung có nhiều nữ tử trẻ trung như vậy, còn nàng chỉ là người nhà
của tội thần, bàn về thân phận hay dung mạo thì việc này cũng không đến
lượt nàng làm! Cho tới khi nghe thái giám tới truyền thánh chỉ, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ.
Tuy bị cấm túc, nhưng Hoắc Dực vẫn là thái tử, không thể tùy tiện để
cung nữ tới hầu hạ hắn, phải là những nữ nhi con nhà quyền quý mới xứng
với thân phận thái tử của hắn, nhưng những đại thần sao có thể nguyện ý
để nữ nhi của mình vào hầu hạ một kẻ không biết tương lai đi về đâu được cơ chứ? Đặc biệt là vị thái tử này lại đang có tin đồn sắp bị tước mất
ngôi vị và khó giữ được tính mạng?
Trong tình cảnh khó xử này, Lâm Tam Tư liền phát huy tác dụng, trong mắt người ta thì nàng đã sớm mất đi ánh hào quang, nhưng thân phận danh môn vốn có và sự giáo dục từ nhỏ của nàng thì mãi mãi không thể mất đi
được!
Lâm Tam Tư khom lưng trải chăn gấm, vì trong lòng căng thẳng nên nàng
cắn chặt môi, hai tay không ngừng run rẩy, trước khi vào phủ thái tử,
đại nương đã từng nói chuyện với nàng, rằng nhiệm vụ của nàng khi ở đây
không đơn giản chỉ là giặt quần áo và nấu ăn, mà còn phải giải quyết nhu cầu sinh lý của Hoắc Dực nữa!
Nghe nói thái tử đột nhiên bị cấm túc ngay trong ngày đại hôn, mà trước
đó người ta nói rằng hắn chưa từng có nha hoàn thông phòng, ở trong quân doanh nhiều năm cũng chưa từng có nữ nhân ra vào, cho nên có thể chắc
rằng lời đồn này là thật!Chuyện này đối với một thái tử mà nói thì đúng
là khiến cho người ta phải kinh ngạc, cho nên người ta còn truyền tai
nhau là Hoắc Dực bị bất lực, Lương vương thì hết lần này đến lần khác
đưa nữ tử trẻ tuổi vào phủ, đơn giản là cố ý muốn để Hoắc Dực bị bêu
xấu.
Lúc Lâm Tam Tư trải xong giường thì tâm trạng cũng đã thay đổi không
biết bao nhiêu lần, nàng chậm rãi đi tới trước mặt Hoắc Dực, kiễng chân
lên cởi nút áo hắn, vì màu trắng quá chói mắt nên nàng không thể tập
trung cởi y phục ra được, càng cuống thì càng dễ mắc sai lầm, có cái nút áo mà nàng cởi mãi không xong.
Hoắc Dực tay chắp sau lưng đứng trong phòng, tùy ý để tay Tam Tư vòng
tới vòng lui trên cổ áo hắn, cho đến khi hắn cảm thấy nếu mình không ra
tay thì sẽ bị cái nút áo làm ngạt chết, hắn mới liếc mắt nhìn Lâm Tam
Tư, thấy nàng đang nhíu mày, dáng vẻ có phần sầu não, đôi môi hồng mím
chặt lại, biểu hiện tự nhiên này khiến cho Hoắc Dực không hề cảm thấy
chán ghét giống như đối với những nữ nhân thô thiển khác.Hoắc Dực thầm
bực bội trong lòng, Lương vương và Ninh vương đều quá phí tâm rồi!
Nhận thấy ánh mắt của Hoắc Dực, Lâm Tam Tư càng cúi đầu thấp hơn, né tránh không dám nhìn hắn, mặt đỏ bừng cả lên.
Bỗng nhiên Hoắc Dực nắm chặt tay nàng, cảm xúc lạnh lẽo khiến nàng giật
mình, nếu như không phải đã biết người đứng trước mặt mình là Hoắc Dực,
thì có lẽ nàng sẽ nghĩ là mình vừa bị đẩy vào hầm băng.
Hoắc Dực quan sát Lâm Tam Tư, hắn không đoán ra mục đích của Ninh vương
khi đưa nữ nhân này vào đây là gì, dung mạo của nàng thanh tú nhưng cũng không phải quá xuất chúng, vóc dáng cũng bình thường, trừ việc nàng
ngoan ngoãn và ít nói ra thì hắn thật sự không nhìn ra được ưu điểm gì
khác của nàng, thật sự khác hoàn toàn những nữ nhân mà phụ hoàng trước
kia từng chọn lựa cho hắn.
Có lẽ Ninh vương chỉ đang thử dò xét hắn mà thôi, vậy thì cứ thỏa mãn hắn một lần đi!
“Ngủ thôi.”
Giọng nói đạm mạc không cảm xúc nhưng lại rất dễ nghe, giống như tiếng
đàn vậy, chỉ cần gảy một cái là có thể khiến cho lòng người rung động.
Hoắc Dực chậm rãi đi tới giường, rất tự nhiên cởi nút áo ra, Lâm Tam Tư
đỏ mặt đứng đằng sau hắn, chỉ trong nháy mắt là Hoắc Dực đã cởi được áo
ra đặt xuống giường, còn nàng thì cứ lúng túng đứng sau nhìn lưng hắn,
không biết làm thế nào.
Thấy phía sau không có động tĩnh gì, Hoắc Dực xoay người lại, Lâm Tam Tư nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn, hoảng hốt nói: “Nô tỳ, cũng phải
cởi áo.”
Hoắc Dực nghe xong lại hờ hững ngồi lên giường, Lâm Tam Tư cố bỏ qua sự
ngại ngùng mà cởi áo ngoài ra, cuối cùng vẫn muốn giữ lại chút tự trọng, nên vẫn mặc áo trong rồi chậm rãi đi tới giường.
“Tắt nến.”
Nghe Hoắc Dực nói vậy, Lâm Tam Tư thở phào nhẹ nhõm, nếu tắt nến thì sẽ khiến nàng an tâm hơn một chút.