Đỗ Thu Nương tay phải cầm chổi, tay trái chống nạnh, quát Đỗ Ngân Bảo, “Còn chạy nữa thì tối đừng mong được ăn cơm!”
Đỗ Ngân Bảo nghĩ mãi vẫn không thông, sao người vừa nãy còn thoi thóp giờ
lại có sức dữ vậy, biết trốn không được đành cúi đầu xin tha “Đại tỷ,
đừng đánh!”
“Bánh màn thầu và đậu phộng đâu?” Đỗ Thu Nương hỏi
“Mấy ngày trước là ai ở trước giường ta khóc nói sẽ cho ta tất cả đồ ăn
của mình, là ai nói sẽ nghe lời ta? Chỉ mới một lúc đã quên?”.
Đỗ Ngân Bảo này, thấy nàng nằm im trên giường thì nước mắt nước mũi tèm
lem hứa hẹn này nọ, chờ nàng tỉnh dậy, điều đầu tiên làm không phải là
chạy tới hỏi thăm nàng mà là nhanh chóng vọt vào phòng nó ngốn hết sạch
đồ ăn, đợi đến khi nàng phát hiện thì nó đang phình một họng, chống nạnh đứng, dáng vẻ hả hê. Nàng vừa nghĩ tới đã cảm thấy…. buồn cười. Thật chẳng khác gì một con khỉ nhỏ, chỉ có thể vừa giận lại vừa thương.
Lúc mẫu thân vì khó sinh mà qua đời,
đã cố ý dặn dò nàng phải để ý chăm sóc Đỗ Ngân Bảo nhiều hơn, nàng mới
hết lòng cưng chiều nó, dưỡng thành tính tình như bây giờ.
“Đại tỷ, đừng đánh đệ….. đệ……. Đệ đau bụng……”
Trong lúc Đỗ Thu Nương ngẩn người, Đỗ Ngân Bảo đã ôm bụng ngồi xổm trên đất,
nhìn nàng với vẻ đáng thương “Đại tỷ, bụng đệ đau quá……”
Đỗ Thu
Nương vội quăng chổi xuống, chạy tới đỡ Đỗ Ngân Bảo, lo lắng hỏi “Đệ sao vậy?” rồi buồn cười gõ đầu Đỗ Ngân Bảo nói “Bánh màn thầu đã qua mấy
đêm, đệ ăn một mạch hết sạch, không đau bụng mới là lạ! Ai bảo đệ ham
ăn, ăn một mình!”
Đỗ Ngân Bảo thấy Đỗ Thu Nương cười, mắt vụt
sáng lên, nhưng vẫn ôm bụng kêu đau. Đỗ Thu Nương ngửa đầu thở dài, cuối cùng vẫn không nỡ, đành dìu Đỗ Ngân Bảo đi tới nhà Lâm đại phu ở đầu
thôn.
“Lâm đại phu!” Đỗ Thu Nương đứng ngoài cửa kêu một tiếng. Lập tức có một nam tử nho nhã tuổi trung niên bước ra.
Lâm đại phu là người ở nơi khác tới thôn An Bình từ hơn mười năm trước, rất tốt bụng. Năm ấy Đỗ Ngân Bảo vừa sinh ra, nhỏ chút xíu như con chuột,
nhờ Lâm đại phu dốc hết sức mới nuôi hắn khỏe lên được. Có điều, người
tốt như vậy mãi vẫn không thành thân, trở thành một vấn đề bí ẩn của
thôn An Bình.
Lâm Nguyên Tu cho Đỗ Ngân Bảo uống chút thuốc, lại
tiện tay đưa một ít đậu phộng, Đỗ Ngân Bảo lập tức quên đâu, vui vẻ nhận lấy đậu phộng ngồi ở cạnh cửa vừa ăn vừa chơi.
Đỗ Thu Nương nói “Lâm đại phu, đa tạ ngài!”
Lâm Nguyên Tu khoát tay nói “Đa tạ cái gì!” rồi hỏi “Nghe nói mấy ngày
trước, sau khi tỉnh lại con đã hù Tô quả phụ sợ chạy? Bị nhập thật sao?”
Đỗ Thu Nương ngượng ngùng gãi đầu, nói “Tô quả phụ muốn lừa tiền của phụ thân nên con mới hù dọa một chút!”
“Nha đầu tinh quái!” Tuy mắng vậy nhưng Lâm Nguyên Tu lại cực kỳ tán thành
cách làm của Đỗ Thu Nương, “Tô quả phụ kia cứ giả thần giả quỷ, cũng nên bị dạy dỗ một chút.”
Hai người đang nói chuyện, thì Đỗ Ngân Bảo
đột nhiên nhảy dựng lên, hét “Đại tỷ, đại tỷ! Tiểu quỷ nhát gan Phạm
Trường An đến kìa!”
Đỗ Thu Nương xoay người nhìn lại, quả nhiên
thấy Phạm Trường An đang đứng ngoài cửa. Phạm Trường An bị Đỗ Ngân Bảo
chỉ vào mặt nói là tiểu quỷ nhát gan, sắc mặt tuy hơi khó coi, nhưng
cũng không nổi giận, vái chào Lâm Nguyên Tu, lễ độ nói “Lâm đại phu, con tới lấy thuốc cho tổ mẫu!”
“Ừ. Ta đã chuẩn bị sẵn hết rồi!” Lâm Nguyên Tu đáp.
Phạm Trường An lướt qua Đỗ Ngân Bảo vào trong nhận thuốc, rồi xoay người lại định đi luôn, ai ngờ chưa ra khỏi cửa đã nghe Đỗ Ngân Bảo gào, “Trường
An là một tiểu quỷ nhát gan, sợ gió sợ mưa sợ sấm sét! Nửa đêm gặp yêu
quái ba đầu bốn chân, nãi nãi cười ha ha, dẫn Tường An đi bắt quỷ, đụng
phải sào phơi đồ, rớt một đống mũ xuống!”
Phạm Trường An đen mặt, xoay người lại thấy Đỗ Ngân Bảo đang bóp mũi le lưỡi giả quỷ, bèn cau
mày giơ quả đấm với Đỗ Ngân Bảo, nói “Không được hát nữa, còn hát nữa
cẩn thận ta đánh ngươi!”
“Không sợ!” Đỗ Ngân Bảo đáp. Lần nào có
người hát như vậy, Phạm Trường An cũng đều giơ nắm tay uy hiếp nhưng vẫn chưa bao giờ đánh thật dù chỉ một lần.
“Phạm lão phu nhân đang
bệnh nặng.” Lâm Nguyên Tu nói nhỏ. Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An đã
đi xa, bèn tiến lên gõ đầu Đỗ Ngân Bảo, giận nói “Sao đệ lại nói chuyện
với Trường An đại ca như vậy! Thật không lễ phép! Chỉ biết hát bậy!”
Đỗ Thu Nương nói xong, vội vàng chạy theo Phạm Trường An.
Đỗ Ngân Bảo bị gõ, mím môi lầm bầm “Bài này là do tỷ dạy cho đệ mà!”
“Phạm Trường An, Phạm Trường An.”
Phạm Trường An nghe sau lưng có người gọi mình, quay đầu lại thấy Đỗ Thu
Nương đang thở hồng hộc đuổi theo, bèn cau mày, xem như không nghe thấy, bước đi nhanh hơn.
“Phạm Trường An!” Đỗ Thu Nương gọi to hơn,
thấy Phạm Trường An bước chậm lại, bèn vọt tới trước mặt hắn, vừa thở
dốc vừa nói “Phạm Trường An, đệ đệ ta còn nhỏ không hiểu chuyện, mong
ngươi đừng để bụng!”
Đỗ Thu Nương đang lo giọng mình không đủ
thành khẩn, ai ngờ Phạm Trường An nghe xong lại kinh ngạc lui về sau một bước, nghi ngờ hỏi “Đỗ Thu Nương, ngươi định làm gì?”
“Ta không định làm gì hết! Chỉ muốn nói xin lỗi với ngươi thôi!” Đỗ Thu Nương giải thích.
Phạm Trường An tiếp tục lui một bước, “Xin lỗi? Đỗ Thu Nương….” Phạm Trường
An giơ tay lên, muốn sờ trán Đỗ Thu Nương xem thử có nóng không, lại
nghĩ, nam nữ thụ thụ bất thân, bèn thu tay về, nói nhỏ “Đỗ Thu Nương,
nghe nói ngươi bị té xuống sông, có phải nhiễm lạnh nên phát sốt tới
ngốc luôn không? Ngươi….. ngươi mau đi tìm Lâm đại phu nhờ Lâm đại phu
cho thuốc uống đi!”
“Ngươi……” Vô duyên vô cớ bị chửi ngốc cần
uống thuốc, Đỗ Thu Nương hít sâu một hơi, định mắng, nhưng thấy khuôn
mặt vô cùng thành khẩn của Phạm Trường An, đành cười nói “Ta không có
sốt. Ta chỉ muốn thay đệ đệ ta xin lỗi ngươi thôi!”
“Không cần
xin lỗi, chỉ cần bảo đệ đệ ngươi đừng hát như vậy nữa là được rồi! Giờ
ta phải về sắc thuốc cho nãi nãi, ngươi đừng đi theo ta!” Phạm Trường An dừng một lát, lại nói “Đỗ Thu Nương, hôm nay ta thật sự có chuyện quan
trọng phải làm, ngươi đừng chọc ta nữa …” Hắn vừa nói vừa nhìn Đỗ Thu
Nương chằm chằm, cứ như nàng là hổ dữ.
Đỗ Thu Nương nghe vậy không biết phải nói gì cho đúng. Phạm Trường An thật giống kiếp trước, sợ nàng, chán ghét nàng.
Phạm Trường An đến thôn An Bình vào lúc năm tuổi. Khi đó Đỗ Thu Nương có thể coi là thủ lĩnh của bọn hài tử trong thôn, thấy Phạm Trường An từ nơi
khác tới, trắng trẻo tuấn tú, nói chuyện lại lịch sự lễ độ khác hẳn bọn
hài tử ở thôn quê, bèn dẫn cả đám đi chọc hắn.
Đỗ Thu Nương thề,
lúc ấy thật sự là vì nàng thấy Phạm Trường An là hài tử đẹp nhất thôn,
mới tìm cách chọc hắn để hắn để ý tới nàng…… Có điều, hình như kết quả
đã vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng….
Mười năm trước nàng chế bài hát đó chọc Phạm Trường An, vô tình truyền khắp thôn An Bình, đến cả Đỗ Ngân Bảo cũng thuộc lòng.
Phạm Trường An quả thật rất đáng thương!
Đỗ Thu Nương thấy trên trán Phạm Trường An toát mồ hôi, bèn lấy khăn tay
ra muốn lau giúp hắn. Ai ngờ hắn vừa thấy nàng
giơ tay đã lui thêm một bước. Nàng đành nhét khăn lụa vào tay Phạm
Trường An, nói “Phạm Trường An, ngươi về giúp ta gởi lời hỏi thăm đến
Phạm lão phu nhân. Mấy ngày tới có lẽ Lâm đại phu sẽ không có ở nhà.
Thêm nữa, nếu muốn đi tìm Hác đại phu ở thôn bên thì đừng chạy sang thôn bên tìm, mà hãy tới nhà thôn trưởng thôn ta kiếm. Đừng cõng Phạm lão
phu nhân chạy lung tung, buổi tối trời vừa lạnh vừa ẩm, lão thái thái
chịu không nổi đâu!”
Phạm Trường An nghi ngờ nhìn Đỗ Thu Nương, không hiểu nàng đang nói gì, nhưng vẫn ghi nhớ lời nàng nói, đáp “Ừ”.
Đỗ Thu Nương nhìn theo bóng lưng Phạm Trường An, vẻ mặt càng ngày càng
nặng nề. Năm đó nàng không hiểu chuyện luôn xúi mấy hài tử khác bắt nạt
Phạm Trường An, đợi đến khi muốn nói lời xin lỗi thì đã muộn, ngại ngùng sợ mất mặt nên không dám nói. Còn việc nhắc mấy câu kia là vì nàng nhớ
hình như trong khoảng thời gian này, Phạm lão phu nhân bỗng trở bệnh lúc nửa đêm, hắn vội vã đi tìm Lâm đại phu, Lâm đại phu lại không có nhà,
hắn nóng ruột, cõng Phạm lão phu nhân chạy sang thôn bên tìm Hác đại phu ngay trong đêm mưa to như trút nước, cuối cùng không những không tìm
được đại phu mà lão thái thái còn chết ở giữa đường. Từ đó về sau, nàng
không nghe tin gì về hắn nữa, đến chết cũng không gặp lại, phần áy náy
này nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Hôm nay, cuối cùng nàng cũng có cơ hội để bù lại.
Từ xa, Đỗ Thu Nương thấy Đỗ Ngân Bảo đang đứng bên đường ăn đậu phộng, bèn vẫy vẫy tay. Đỗ Ngân Bảo vui vẻ chạy tới, nắm tay nàng hỏi “Đại tỷ,
không phải tỷ vẫn luôn rất ghét tên ngốc Phạm Trường An kia sao?”
“Không được nói bậy!” Đỗ Thu Nương nói, “Phạm Trường An là thư sinh có học vấn nhất thôn An Bình ta, nếu đệ được nửa phần của hắn thôi thì ta đã vui
lắm rồi!”
“Tỷ mới nói bậy đó!” Đỗ Ngân Bảo bĩu môi nói “Người có
học vấn nhất thôn ta rõ ràng là Trương Nguyên Bảo! Tất cả mọi người đều
nói như vậy! Trương Nguyên Bảo nổi tiếng ở cả trấn Trường Bình luôn
kìa!”
Đỗ Thu Nương vừa nghe Đỗ Ngân Bảo nhắc tới cái tên này đã
thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên ót. Đúng rồi còn tên súc sinh này nữa, tự nhiên nàng lại quên mất….
Cách đó không xa, có một người đang giết gà. Người đó giơ dao lên, chặt đúng xuống cổ gà, con gà kêu
to một tiếng, hai chân co quắp không ngừng, máu nhỏ tỏng tỏng xuống
chén.
Một màu đỏ ngầu.
Đỗ Thu Nương nhìn chằm chằm vào con gà, một lát sau, bao tử nàng cứ cuồn cuộn lên liên tục. Nàng chịu không nổi nữa, đành ngồi xổm ven đường nôn lấy nôn để.
Hai thân thể trần truồng quấn nhau, máu tươi nóng hổi phun ra, mùi tanh nồng…..
Nàng nhớ lại cảnh tượng hôm đó.
Đỗ Thu Nương quả thật cực kỳ hận Trương Nguyên Bảo và dâm phụ Trương Thu
Hoa, nhưng bản tính nàng vốn lương thiện, đời trước bị lửa giận làm mờ
mắt mới gây ra chuyện như vậy, nay nhớ lại, chỉ cảm thấy buồn nôn, ghê
tởm.
Trương Nguyên Bảo, ta ước đời này không có bất kỳ liên hệ gì với ngươi, đến chết cũng không gặp!
Đỗ Thu Nương vốn rất xinh đẹp, giờ phút này lại nở cười vô cùng đáng sợ,
vừa có sát khí vừa giống như đang thất hồn lạc phách. Đỗ Ngân Bảo sợ
hãi, cuống quít chạy đi kêu Xuân Hoa thẩm, chính là người vừa mới giết
gà kia, tới cứu tỷ mình.
“Thu Nương? Không sao chứ?” Xuân Hoa
thẩm khom người, vươn tay ra muốn đỡ Đỗ Thu Nương, nhưng tay Xuân Hoa
thẩm còn dính máu gà chưa kịp rửa làm sao nàng chịu nổi, vội né người
nói “Xuân Hoa thẩm, Thu Nương không sao!”
“Không sao là tốt rồi!” Xuân Hoa thẩm cười nói “Hai đứa nhanh về nhà xem thử đi! Bà mai Trương
vừa tới nhà hai đứa, nói là muốn làm mai cho đó!”
Đỗ Thu Nương giật thót, ngẩng đầu hỏi “Làm mai?”
Trương Nguyên Bảo…….. Trương Nguyên Bảo……
Không!
Đỗ Thu Nương thầm kêu một tiếng, vội vàng đứng lên, chạy như bay về nhà.