“Khóc! Chỉ biết khóc!” Đỗ lão hán thấy Đỗ Thu Nương vẫn đang nằm bất tỉnh trên giường, tức giận mắng tiểu nhi tử Đỗ Ngân Bảo, “Đại tỷ ngươi đã nói bao nhiêu lần là không được ra bờ sông chơi! Ngươi lại không nghe! Hôm nay
nếu không nhờ đại tỷ ngươi thì ngươi đã bị quỷ nước bắt đi rồi! Quỷ đòi
mạng!”
Đỗ lão hán cầm cây chổi bên mép giường định quất Đỗ Ngân
Bảo. Đỗ Nhược Mai thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn Đỗ lão hán, khóc nói
“Phụ thân, đừng đánh! Phụ thân có đánh chết Ngân Bảo thì đại tỷ cũng
không tỉnh lại được. Việc quan trọng bây giờ là mau nghĩ cách cứu đại tỷ tỉnh lại!”
“Đại tỷ ngươi nếu không còn, ta cũng không cần Ngân Bảo nữa!” Đỗ lão hán tức giận ném cây chổi qua một bên.
Đỗ Ngân Bảo khóc nước mắt nước mũi tèm lem, nhào tới đầu giường Đỗ Thu
Nương đang nằm, nói “Đại tỷ! Đại tỷ mau tỉnh lại đi, nếu không phụ thân
nhất định sẽ đánh chết đệ! Nếu tỷ tỉnh, đệ sẽ cho tỷ hết mấy cái bánh
màn thầu đệ giấu dưới gầm giường, và cả mấy viên đậu phộng Xảo Nhi tỷ
cho đệ nữa! Sau này đại tỷ nói gì đệ cũng nghe hết! Mỗi ngày đệ sẽ giúp
tỷ cho gà ăn….” Đỗ Ngân Bảo khóc nói một tràng.
Đỗ lão hán thấy
Đỗ Thu Nương mãi vẫn không nhúc nhích, bèn đạp Đỗ Ngân Bảo một cái “Đừng có than thở nữa, mau đi đầu thôn xem Nhược Lan và Kim Bảo đã mời người
về chưa!”
“Dạ…..” Đỗ Ngân Bảo hít mũi, nhìn Đỗ Thu Nương một cái rồi chạy ra ngoài.
Trong nháy mắt đó, không có ai thấy ngón tay Đỗ Thu Nương hơi giật giật. Lúc
Đỗ Ngân Bảo hứa hẹn gì đó, nàng đã tỉnh rồi, nhưng vẫn nhắm mắt nghe hồi lâu, mới ý thức được một chuyện: nàng đã trở lại năm nàng mười tám
tuổi!
Hôm nay là ngày mùng tám tháng sáu Kiến Nguyên năm ba mươi.
Đỗ Thu Nương mơ hồ nhớ ra, vào ngày này Đỗ Ngân Bảo lén nàng đi ra sông
chơi một mình, rồi bị rơi xuống nước, nàng vì cứu Đỗ Ngân Bảo, suýt nữa
chết đuối.
Đỗ Thu Nương cảm thấy khóe mắt ươn ướt, số mệnh trêu
ngươi, nàng trở về ngày này. Trước khi ngã xuống, cảnh máu me đầm đìa
vẫn in sâu trong lòng nàng. Ông trời đã cho nàng một cơ hội.
Đỗ Thu Nương thầm nở nụ cười.
Trước mắt bỗng tối sầm, Đỗ Thu Nương nghe thấy tiếng thở dài của Đỗ lão hán, tiếp đó trên trán nàng xuất hiện một đôi tay xù xì.
Đỗ lão hán nói nhỏ, “Không biết nha đầu này buồn khổ tới mức nào mà ngay cả lúc bất tỉnh cũng cau mày thế này….”
“Phụ thân…..” Đỗ Nhược Mai ngập ngừng nói “Đại phu nói, thân thể đại tỷ
không có gì đáng ngại, nhưng vẫn không tỉnh, sợ là đã bị vướng phải cái
gì không sạch sẽ!”
“Nói bậy gì đó!” Đỗ lão hán mắng một câu, rồi
nói “Ta đã kêu Nhược Lan và Kim Bảo đi mời Tô quả phụ tới. Mọi người đều nói Tô quả phụ có mắt âm dương, phải mời Tô quả phụ tới xem cho Thu
Nương, ta mới yên tâm.”
Đỗ Nhược Mai nhìn khuôn mặt tái nhợt của
đại tỷ, lòng lại thầm lo lắng chuyện khác. Tô quả phụ quả là có chút bản lĩnh. Nghe nói mấy hôm trước nhà Trương Thiết
Trụ ở thôn bên luôn không yên ổn, hình như có quỷ quấy phá, Tô quả phụ
chỉ cho Trương Thiết Trụ mấy tờ bùa, nhà hắn đã lập tức an ổn lại. Vốn
Đỗ Nhược Mai cũng không tin, nhưng sau nghe nói Tô quả bị lão bà của
Liễu Đại Thất ở thôn Đông nhập vào truyền lời, Đỗ Nhược Mai mới hơi tin. Từ đó lời đồn Tô quả phụ có mắt âm dương càng ngày càng lan rộng và
người tìm Tô quả phụ nhờ giải quyết mấy chuyện như vậy cũng càng ngày
càng nhiều lên. Có điều, giá mời Tô quả phụ, không hề thấp.
Đỗ
Nhược Mai vừa nói ra ý tưởng, Đỗ lão hán đã đen mặt nói “Dù có táng gia
bại sản cũng phải trị! Ngàn vàng vạn vàng có thể sánh bằng tánh mạng của đại tỷ ngươi?”
Chỉ một câu nói này của Đỗ lão hán đã khiến Đỗ Thu Nương đang giả ngủ suýt lộ tẩy.
Nàng vẫn luôn nghĩ rằng phụ thân không thích nàng. Nàng là hài tử đầu, năm
đó phụ thân ôm rất nhiều hi vọng, mong hài tử đầu tiên sẽ là một nam
hài, nhưng mẫu thân lại sinh ra nàng là một nữ oa. Nghe nói năm đó phụ
thân chỉ nhìn nàng một cái rồi lập tức bước ra khỏi phòng. Sau nàng, Đỗ
Nhược Mai và Đỗ Nhược Lan tuy cũng là nữ nhi nhưng dù sao nàng cũng là
người khiến phụ thân thất vọng nhiều nhất.
Đỗ Thu Nương biết
mình là lớn nhất, vẫn luôn quan tâm chăm sóc đệ muội, từ khi mẫu thân
mất, nàng càng thêm dốc sức. Nhưng phụ thân
chưa bao giờ nói với nàng một chữ ‘Tốt’ chứ đừng nói chi là khen ngợi.
Đời trước, lúc nàng tỉnh lại sau nửa tháng hôn mê, phụ thân cũng chỉ nói một câu “Quỷ đòi nợ! Chỉ biết khiến lão tử quan tâm!” Lúc đó nàng rất
tủi thân. Vì cái nhà này, nàng từ một tiểu cô nương, biến thành một đại
cô nương lớn tuổi nhất vẫn chưa gả đi của thôn An Bình, bị người ta chê
cười mãi.
Phụ thân không thích nàng, chỉ thích hai đệ đệ. Thậm
chí nàng đã từng oán hận sự xuất hiện của Đỗ Kim Bảo và Đỗ Ngân Bảo. Lúc này nàng mới biết, thì ra phụ thân cũng thương nàng, thậm chí có thể vì nàng mà táng gia bại sản.
Đỗ Thu Nương cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Đột nhiên Đỗ lão hán nói nhỏ, “Quỷ đòi nợ! Chỉ biết khiến lão tử quan tâm!”
Nước mắt Đỗ Thu Nương lập tức rơi xuống.
Phụ thân thương nàng, chỉ là không biết phải biểu đạt thế nào mà thôi.
Đỗ Thu Nương đang suy nghĩ khi nào nên ‘tỉnh lại’, thì đã nghe tiếng Đỗ
Ngân Bảo la to từ ngoài sân “Phụ thân, ca và tam tỷ đi mời Tô quả phụ về rồi, đã đến đầu thôn, một hồi nữa là tới!”
Đỗ Thu Nương nghe
vậy, bỗng nhớ ra, đời trước, Tô quả phụ này không chỉ ngược đãi nàng tới mức chỉ còn nửa cái mạng, mà còn lấy đi tài sản đáng giá nhất trong nhà nàng là con lừa.
Nữ nhân độc ác này……. Đỗ Thu Nương vừa nhớ ra chuyện Tô quả phụ sẽ gặp phải vào mấy năm tới đã hít một hơi lạnh.
Đỗ Thu Nương thừa dịp Đỗ lão hán xoay người nhìn Đỗ Ngân Bảo, vội vàng kêu một tiếng, “Phụ thân…..” Mắt nàng vẫn nhắm, chờ tới lúc cảm thấy có
bóng người tới gần, mới ‘cố gắng’ mở mắt ra từ từ, yếu ớt hỏi, “Phụ
thân, nữ nhi……. bị sao vậy?”
Đỗ lão hán đỏ mắt, uy nghiêm dưỡng
thành từ nhiều năm không cho phép lão lộ ra chút cảm xúc nào, mấp máy
môi nửa ngày, rốt cuộc chỉ phát ra được vài lời bằng một giọng nói cứng
ngắc “Quỷ đòi nợ! Chỉ biết khiến lão tử quan tâm ……”
Đại nha đầu sao vậy? Đỗ lão hán rối rắm tự hỏi. Đại nha đầu luôn có chút
khúm núm, không thân với lão, lần này chẳng lẽ là bị dọa sợ nên mới thân cận với lão như vậy?
Hồi lâu, Đỗ lão hán vòng tay, vỗ nhẹ lên Đỗ Thu Nương lưng, “Khóc cái gì? Lão tử còn chưa có chết đâu!”
“Đại tỷ.” Đỗ Nhược Mai lau nước mắt nói “Muội biết ngay tỷ được ông trời phù hộ, nhất định sẽ không có chuyện gì mà!”
Đỗ Thu Nương ôm chặt Đỗ lão hán không chịu buông tay. Đời trước nàng tận
mắt thấy phụ thân càng ngày càng gầy yếu, thậm chí lúc qua đời chỉ còn
lại da bọc xương, giờ phụ thân khỏe mạnh đứng trước mặt nàng, có thể nói có thể cười thật sự chứ không phải đang mơ.
“Ôi, chuyện gì đây?”
Một người khóc, một người kinh ngạc, hoàn toàn không phát hiện Tô quả phụ đã đến cửa.
Đỗ Thu Nương bị nước mắt che mờ, mơ hồ thấy một nữ nhân lớn hơn nàng chừng mấy tuổi cầm một cái khăn che mũi đứng ở trước cửa, dường như là ghét
bỏ mùi thuốc trong phòng. Nữ nhân kia vừa che mũi vừa lắc mông tiến vào, nói “Đỗ lão hán, chúc mừng nha! Đại nha đầu nhà lão hôn mê mấy ngày nay đã tỉnh, quả là Phật Tổ phù hộ!”
Đỗ lão hán nhíu mày, hiển nhiên không thích cách nói của Tô quả phụ, nhưng vẫn khách sáo nói “Đa tạ, đa tạ! Đã phiền thẩm chạy tới một chuyến, thật ngại quá!”
Tô quả
phụ khoát tay, cười nói “Khách sáo cái gì, hàng xóm láng giềng cả mà!
Thu Nương cũng như là muội muội của ta, Thu Nương có thể tỉnh lại là tốt quá rồi!”
Đỗ lão hán móc ra mấy đồng tiền, nhét vào tay Tô quả phụ, nói “Đã phiền thẩm tới đây một chuyến!”
“Thiếu rồi?” Đỗ lão hán ngạc nhiên hỏi lại. Tô quả phụ không giúp được gì, lão gửi một ít tiền xem như công đi tới, sao lại thiếu?
“Dĩ nhiên là thiếu!” Tô quả phụ nghiêm túc nói “Tam nha đầu và Kim Bảo vừa đến nhà
ta báo tình trạng của Thu Nương, ta đã bấm ngón tay tính toán, trên
đường tới đây, vừa chạy vội vừa dốc sức khuyên quỷ nước bám trên người
Thu Nương mãi nó mới chịu rời khỏi thân thể Thu Nương, nếu không, Thu
Nương đã sớm bị quỷ nước bắt đi làm nha hoàn cho Long Vương rồi! Lão
xem, chẳng phải nhờ vậy Thu Nương mới tỉnh đó sao?”
Tô quả phụ lý luận lạ lùng, đến mức Đỗ lão hán là người thật thà cũng cảm thấy Tô quả phụ cưỡng từ đoạt lý. Dù có bản lĩnh thật, cũng không đến mức chưa tới
nơi đã biết trên người Thu Nương có quỷ nước bám vào đúng không? Nhưng
lão lại không thể nói thẳng Tô quả phụ là kẻ lừa đảo được!
Hai người đang giằng co, bỗng nghe ai đó kêu, “Tô Thiên Lạc!”
Tô quả phụ kinh hãi, thầm nghĩ ‘Tô Thiên Lạc’ là tên lúc chưa xuất giá của mình, trừ người nhà và phu quân đã chết kia thì rất ít người biết, sao
giờ lại có người kêu?
Tô quả phụ xoay người ra sau xem thử thì
đập vào mắt là khuôn mặt phóng to của Đỗ Thu Nương, sau đó nghe thấy hai tiếng cười kỳ lạ của nàng. Tô quả phụ sợ run, vô thức lui về sau hai
bước, Đỗ Thu Nương cười lạnh, móc ra một cây gậy, đập mạnh xuống đầu Tô
quả phụ.
Tô quả phụ bất tỉnh.
“Có thù báo thù, có oán báo
oán!” Đỗ Thu Nương đập Tô quả phụ một gậy xong, cảm thấy sảng khoái cả
người, sau đó nhìn vẻ mặt như hóa đá của người thân, biết tình hình
không tốt lắm, đành giả bộ hết hơi, lảo đảo ngã xuống.
Đỗ Thu
Nương lập tức được đỡ lên nằm lại trên giường. Tô quả phụ cũng được Đỗ
Nhược Mai, Đỗ Nhược Lan ấn nhân trung cho tỉnh lại.
Đỗ Thu Nương
thấy Tô quả phụ đã tỉnh lại bèn nhanh chóng nói “Tô thẩm, vừa rồi Thổ
Căn thúc nhập vào người ta, bắt ta phải cầm gậy đập thẩm, ta không chịu, Thổ Căn thúc lại nói……. Lại nói thẩm không tuân thủ Nữ tắc, phải dạy dỗ thẩm mới được! Thẩm xem, Thổ Căn thúc đang đứng phía sau thẩm kìa…..”