Cương Thi Vương Gia
Tôi mơ hồ có cảm giác mọi chuyện đã kết thúc, nhưng lại như không có.
Tên ác nhân Bạch sư gia này không buông tha bất cứ cơ hội làm bậy nào,
trước khi đưa cơ thể sống ngàn năm của mình trở về cát bụi đã kịp thời
tặng cho tôi một phần đại lễ. Tiết Vân phải chịu đựng lời nguyền suốt
ngàn năm, nhân lúc linh lực suy yếu điên cuồng trào ra từ vô số nơi, cơ
thể vốn đã vô cùng yếu ớt không thể chống đỡ nổi sức mạnh này, khiến
chúng tôi lâm vào tình cảnh tuyệt vọng.
Nếu tôi và Tiết Vân chỉ
là hai người xa lạ không quen biết nhau, tôi sẽ không hề cố kỵ sử dụng
biện pháp tầm thường nhất, đó là siêu độ y, sau đó nói lời tạm biệt với
Thực Nhân Thôn, trở về Bắc Kinh – cái nơi luôn phải thận trọng trong lời nói và cuộc sống sinh hoạt; Mà y cũng có thể giải thoát khỏi sự mục nát và cảm giác đau khổ đầy phức tạp suốt ngàn năm, chân chính đầu thai
hoán cốt, có lẽ trong tương lai sách sử sẽ hiện ra một dấu vết đậm màu,
không hề có tôi trong đó.
Nhưng bây giờ, chúng tôi yêu nhau —
Tôi đi một bước về phía y, y đột nhiên lùi về sau, cổ kính Linh Môi đang ôm trong lòng rơi xuống lớp bùn đất mềm mại, mơ hồ phản chiếu hình dáng
răng nanh. Tôi nhận ra y đang lo lắng, biết rằng nếu mình tùy tiện tiến
lên, khó trách khỏi bị lời nguyền kia hóa thành chướng khí ăn mòn; Không biết linh lực Thông Thiên tiên giả có thể duy trì liên tục bao lâu, rất có khả năng sau khi tôi siêu độ toàn bộ cương thi trên ngọn núi này,
bản thân sẽ trở lại làm một sinh viên bình thương.
Lúc giọt sương sớm đọng lại trên đám cỏ dại rậm rạp, đàn cương thi nằm dưới lòng đất
không say ngủ như thường ngày, giống như đã nhận ra điều gì đó, con mắt
khô mục nhìn về phía tôi mang theo kính sợ cùng chờ mong, tôi đi tới kế
bên Tiết Vân, cúi người nhặt cổ kính Linh Môi dính đầy bùn lên, không
ngoảnh nhìn ánh mắt hơi hơi phiếm hồng của y, thong thả đi lại gần đàn
cương thi ái mộ tụ tập xung quanh.
Tôi đến càng gần, ánh sáng
ngày mới càng thong thả chiếu xuống những nơi râm tối; Nhóm văn nhân
không chiếm được thắng lợi suy sụp dưới mặt đất bỗng nhiên xôn xao, mỹ
nhân cương thi ngây ngốc trên sườn núi Hương Hồn nhìn Tiết Vân, nơi cổ
họng phát ra âm thanh nức nở đầy sợ hãi và không cam lòng. Là do trong
lòng mỹ nhân cương không muốn ly biệt Tiết Vân, nhưng chuyện đã đến nước này, không thể nghe theo ý nguyện của các nàng được.
“Cát bụi trở về cát bụi, đất trở về với đất, nhữ đi hồ, bất lưu cốt…”
Tôi niệm một chú văn mà ngay cả tôi cũng không nghe rõ, bên tai vang lên
tiếng kêu linh động như đến từ một nơi kỳ ảo xa xôi, yên tĩnh mà thong
thả, lặng lẽ khép hai mắt. Dướimí mắt là một thế giới không thuộc về
tôi, linh lực tràn đầy đánh tan thi khí dày đặc, một luồng gió lớn thổi
các hồn phách bị giam cầm trong thể xác thối rửa suốt ngàn năm bay lên
giữa không trung, ánh nắng trời chiều đỏ thẩm mang theo chướng khí chết
chóc tràn ngập, trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi nhìn thấy con đường Hoàng
Tuyền.
Tôi bắt gặp thằng bạn của mình đang bi ai khóc dưới cây
Dương Liễu, đứng kế bên là Mạnh Bà đã chuẩn bị tốt nước canh. Hắn vẫn
còn rất trẻ, thậm chí còn chưa hưởng thụ niềm vui làm cha, đã phải táng
thân ở nơi này, trở thành vong linh được tôi siêu độ. Trong lòng hắn có
lẽ sẽ oán hận tội, oán thằng bạn không xuất hiện đúng lúc, hại hắn phải
xa vợ xa con mình.
Áy náy cộng đau khổ xen lẫn trong lòng, nhưng
tôi vô năng vô lực, chỉ có thể vì hắn ngâm thêm một khúc an hồn, từ từ
mở hai mắt liên kết Âm Dương.
….
Sau khi âm khí ở Thực
Nhân Thôn tán đi, ngày và đêm khôi phục lại cân bằng vốn có, màn đêm
khoan thai bao trùm, đỉnh đầu không còn ánh trăng trắng bệch bao phủ màu máu, quả thật là một khung cảnh tốt đẹp.
Nơi này đã không còn
đàn cương thi, không còn đám văn nhân, cũng không còn sư gia; Chỉ còn
cương thi Vương Gia phải chịu lời nguyền không thể kìm chế, cùng một
người thường mang theo cái tên tiên tử, dùng ánh mắt thống trị quan sát
rừng núi thưa thớt, dưới một góc hẻo lánh không người biết, càn quấy dây dưa cùng một chỗ.
“Nghị Minh… Ưm… Ta…”
Cơ thể bị tôi va
chạm thi thoảng lộ ra hình dáng cương thi, nơi tư mật ôn nhuyễn như mùa
xuân bao chặt lấy vật thể cứng rắn, khiến người ta không nhận ra không
khí nặng nề xung quanh. Tôi hôn lên ngực y, mặc cho nhiệt độ nóng bỏng
len lỏi giữa cả hai, khiến dục vọng chôn sâu bên trong y hóa thành ngọn
lửa, bắn vào trong cơ thể sắp sửa biến mất.
“A…” Hoan ái trấn an
cảm xúc mãnh liệt của tôi, ánh mắt y vẫn thủy chung mềm mại; Trông y cứ
như vẫn có thể chịu thêm một lời nguyền của Bạch sư gia, thật ra y đã
sắp không chịu nổi nữa, nhưng vẫn cực lực làm ra vẻ vui sướng, dường như muốn trở thành vật hiến tế ở nơi Âm Dương điên đảo này, đem toàn bộ
thần hồn dung hòa vào trong máu thịt tôi.
“Hãy luân hồi đi.” Tôi
nghe mình nói vậy. Dù có chìm đắm trong vui sướng ngắn ngủi bao nhiêu,
đầu óc tôi vẫn luôn thanh tỉnh. Tiết Vân khẽ động đậy, tôi cúi đầu đụng
chóp mũi của mình vào chóp mũi của y, một lần nữa cắn răng nói: “Vì tôi, luân hồi đi, được không?”
Tiết Vân trầm mặc, chủ động di chuyển, lại một lần nữa triền miên cùng tôi, thủy chung không nhắc đến tai họa
lửa xém lông mày, dụ dỗ tôi rơi vào vực sâu ngọt ngào, giống như không
muốn nhìn thấy chông gai trên con đường phía trước. “…Ta không muốn.”
Hồi lâu, y rốt cuộc thất hồn lạc phách lên tiếng, khẽ vuốt ve tấm lưng
tôi, cười nhẹ nói: “Rõ ràng cậu đã hứa, sau khi trở về, chúng ta sẽ chân chính trở thành người yêu của nhau, vậy cớ sao cậu lại… không muốn giữ
lời…”Chướng khí trên người Tiết Vân càng thêm nồng đậm; Lời nguyền không biết tên dần dần mạnh lên. Tôi định dùng năng lực Thông Thiên tiên giả
tiêu trừ nó, lại phát hiện chướng khí đó như một vực sâu không đáy, đầu
ngón tay vừa tiếp xúc với nó, linh lực nguyên bản thuộc về sư gia cũng
không đi vào; Tôi cảm thấy mệt mỏi, đành phải buông tha ý định này,
ngược lại ôm y càng chặt, giống như muốn chia sẽ đau đớn với y.
Trong lòng tôi kỳ thực rất rõ ràng, nếu như Tiết Vân không đi đầu thai, một
là sẽ ứng với lời hồn phi phách tán của Bạch sư gia, hai là sẽ tiếp tục
cuộc sống như một cương thi Vương Gia. Chúng tôi vĩnh viễn phải giãy dụa trong vòng tuần hoàn, không cách nào đi đến cuối đường.
Bởi vậy dù có ra sao, tôi cũng sẽ tự dùng hai bàn tay mình, dẫn y đi đầu thai.
Làm tình cả ngày trong hoang sơn vắng vẻ không người, cộng thêm thân thể bị chướng khí ăn mòn, Tiết Vân hiếm khi ngủ vào ban đêm, dung mạo y lúc
thì tuấn mỹ như ngàn năm trước, lúc thì giật mình hóa thành hình thái
cương thi. Tôi nhìn dung nhan lúc y ngủ, không tự chủ xoa xoa đầu y, rồi dừng lại trên con mắt Dương Gian mà tôi tự mình khai mở, cười khổ ngồi
dậy, đi đến căn phòng cung phụng thần linh có một cái lưu hương, lấy một nhúm hương tro từ bên trong.
Chỉ một nhúm hương tro này, cũng có thể triệt để phong bế con mắt Dương Gian của Tiết Vân, ép buộc y đầu
thai, chân chính bắt đầu lại từ đầu.
Cổ kính Linh Môi dựa sát vào vách tường tỏa ra ánh sáng nhu hòa ôn nhuận, giống như đang an ủi tôi,
cổ vũ tôi trừng phạt người yêu không hiểu chuyện, sau khi luân hồi sẽ
đoàn tụ với nhau. Những hạt hương tro lạnh lẽo, theo khẽ tay rơi thành
một đường, tôi nắm nó thật chặt đi đến chỗ Tiết Vân, cúi đầu hôn trán y, lông mi y, đôi mắt và cả cái mũi, ánh mắt lưu luyến thật lâu trên làn
môi sứt nẻ, sau đó chạm vào bờ môi y.
Ngay khi những hạt hương
tro từ lòng bàn tay tôi rới xuống, che đậy đôi mắt thường dùng để ngắm
nhìn tôi, đến khi nhìn lên, tôi thấy một mỹ nhân cương thi đứng trước
gió. Nàng mặc một cái váy màu hồng đơn giản, trên khuôn mặt cương thi
mang theo vài phần xinh đẹp, bộ dáng chần chờ như muốn nói lời từ biệt,
cách trang điểm cũng rất dễ nhìn.
Tôi ngược lại đã quên, giữa
rừng núi vắng vẻ ngoài trừ chúng tôi, còn một cương thi vẫn chưa đi — đó là thị nữ làm bạn với Tiết Vân suốt ngàn năm, một bề tôi và là người
bạn trung thành nhất, tên gọi A Hương. “… A Hương.” Tôi nâng tay ý bảo
nàng đến gần, cẩn thận ngắm nhìn nàng, giả bộ thoải mái cười nói: “Ngươi cũng sắp đi sao?”
A Hương giống như không biết chuyện Tiết Vân
bị nguyền rủa, nhu thuận gật đầu, không hề kháng cự với vận mệnh, chỉ lo lắng nhìn Vương Gia của nàng, y y dặn gì đó với tôi, lại than nhẹ một
tiếng, lúc này mới buông tha, tập tễnh rời đi. Tôi nhìn bóng dáng của
nàng xuyên qua cổ kính Linh Môi, hướng về ánh mặt trời sắp lặn trên con
đường Hoàng Tuyền, bỗng nhiên ngẩng đầu, tôi gọi nàng một tiếng.
Tiết Vân bừng tỉnh khi bị hương tro che con mắt thứ ba, ngạc nhiên quay đầu, dùng vẻ mặt không thể tin nhìn tôi. “…Vợ của tôi.” Tôi không che dấu
chuyện mình mới làm vừa rồi, chỉ về phía A Hương đang đứng trên bờ hoàng tuyền nói, “Hai người đi cùng nhau. Trên đường làm bạn, lúc đầu thai
còn có thể gần nhau.”
Nhắm mắt lại, hồn phách Tiết Vân đã hiện
lên sinh động trước gương; Chuyện đã tới nước này, y cũng biết mình
không còn lựa chọn nào, sau hồi lâu mới cười khổ một tiếng, chua xót đưa mắt nhìn thẳng về phía tôi, “Nghị Minh, cho dù ta có chuyển thế, liệu
cậu sẽ nhớ rõ ta sao? — Nhớ rõ Tiết Linh Vương ngàn năm trước, cũng nhớ
rõ Tiết Vân chờ đợi cậu suốt ngàn năm.”
Hồn phách hư vô bay bổng
trước mặt tôi, tôi vươn tay, như xuyên qua thứ ngăn cách sinh tử chạm
vào bóng dáng Tiết Linh Vương phong lưu lỗi lạc lúc xưa.
“Tất nhiên sẽ nhớ rõ, Tiết Vân, vĩnh viễn là vợ của Đường Nghị Minh.”
….
Hồn phách Tiết Vân rốt cuộc nặng nề thoát khỏi xác, nhẹ nhàng bay tới
phương xa, song hành cùng A Hương, chậm rãi vượt qua Vong Xuyên nở đầy
hoa Bỉ Ngạn.
— Đã kết thúc thật rồi sao?
Tôi lẳng lặng
nhìn Tiết Vân trong cổ kính Linh Môi, phát hiện lúc y muốn bước qua cầu
bỗng nhiên dừng lại, hồn phách mạnh mẽ xoay người, đồng tử phóng đại
thẳng tắp nhìn về phía sau tôi. Mặt kính mơ hồ hiện ra ảnh ngược của một người khác, không phải thứ thuộc về Hoàng Tuyền, mà đang dán lên sau
lưng tôi, trên lớp da vỡ vụn hiện ra một đôi mắt quỷ dị, thứ dính đầy
bùn đất chậm rãi phun ra một câu khiến người ta sợ hãi:
“Nghị Minh, sư gia đến thăm cậu.”