Cương Thi Vương Gia
Khi lời nói châm chọc lọt vào lỗ tai tôi, Tiết Vân đứng trước cầu Nại Hà đột nhiên cứng người. Ngay sau đó, cần cổ tôi bị một bàn tay dính đầy
máu chế trụ, Tiết Vân vốn đang lượn lờ giữa chướng khí nhanh chóng gào
thét vọt tới, linh lực trên người tôi bị tên Bạch sư gia hút dần.
Sương mù phủ lấy mặt kính, A Hương sau khi đi qua cầu Nại Hà, mới phát hiện
không thấy chủ tử bên cạnh, liền buồn bực quay đầu nhìn, thì thấy Tiết
Vân vọt về phía tôi như điên; Nàng vội vàng đuổi theo, còn chưa kịp qua
cầu, đã bị nhóm âm binh đầu trâu mặt ngựa ngăn lại, chỉ đành buồn bã
nhìn hồn phách Tiết Vân xiêu xiêu vẹo vẹo bay về phía chúng tôi, hung
hăng đập vào mặt kính Linh Môi.
Nhưng y không cách nào chạm vào tôi, bởi vì Âm Dương đã triệt để bị ngăn chặn.
Tôi ngã trên mặt đất tràn ngập mùi tanh tưởi, một cánh tay vòng qua ôm lấy
eo tôi, nở nụ cười khanh khách. Tôi nghe tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến, ngẩng đầu nhìn, người đến chính là lão hán Ngô Câu cả người đầy
bùn đất, trong tay còn cầm ngọn đèn lồng, mang theo nhóm văn nhân đứng
cạnh cửa, thản nhiên liếc mắt nhìn Tiết Vân điên cuồng trong cổ kính,
bước đến bên cạnh dùng thanh đao nâng cằm tôi, chăm chú nhìn rồi hỏi:
“Sư gia, thằng nhóc sinh viên này nên xử lý thế nào đây? Giữ hay đưa cậu ta xuống Hoàng Tuyền làm uyên ương với Tiết Vân?”
“Xử lý thế nào à…” Bạch sư gia dùng tốc độ mắt thường có thể thấy lấp kín da thịt bị
khoét trên mặt, nhanh chóng khôi phục bộ dáng mỹ nhân lúc xưa, dời mắt
khỏi cổ kính Linh Môi, cánh tay mềm mại chậm rãi sờ soạng tôi một lúc,
nụ cười âm trầm mang theo mị ý, “Không vội giết, tự tôi có chủ ý. Lão
mau vào thư phòng TiếtVân, khuân vác các vật trân bảo ra ngoài.”
Lão hán Ngô Câu như sáng tỏ liếc mắt nhìn tôi, cười mắng rồi đi; Nhóm văn
nhân nghe phải khuân vác bảo bối, đều hoan hỉ y y cười rộ, theo đuôi lão hán Ngô Câu xâm nhập vào căn phòng Vương giả, trông như rất quen thuộc
nơi này vậy. “Bạch sư gia.” Tôi thoát khỏi cái ôm của hắn, phát hiện ý
niệm dung hợp với cổ kính Linh Môi trở nên hỗn độn, hận ý cường liệt dấy lên trong lòng, áp lực nói: “Ta ngược lại đã xem thường ngươi.”
Lúc này, trên mặt Bạch sư gia không còn vẻ yêu mến ái mộ như lúc ở sườn núi Hương Hồn, hầu như không có chút chột dạ nào, cười cười vỗ nhẹ má tôi:
“Tuổi tiên tử còn nhỏ, khó tránh khỏi khờ dại. Một người đã trải qua
cuộc sống hơn ngàn năm, chẳng lẽ không đủ để tìm ra cách đối phó cậu với Tiết Vân sao.”
Mất đi năng lực Thông Thiên tiên giả, nên tôi
không biết cảnh tượng trong cổ kính Linh Môi thế nào, không thể nhìn
thấy Tiết Vân đang giận dữ, chỉ có thể cảm nhận được chuyển động kịch
liệt của nó cùng với khí tức tràn ngập tuyệt vọng. Nhìn đôi mắt tươi đẹp mà quỷ dị của Bạch sư gia, tôi rốt cuộc hiểu ra — linh lực của hắn có
thể bị tôi hấp thu toàn bộ, thì đương nhiên hắn cũng có thể hấp lại. Mà
chuyện lão hán Ngô Câu làm lúc trước, là để giữ linh lực cuối cùng của
hắn vào ngọn đèn, dẫn chướng khí vào trong cơ thể Tiết Vân, dùng nó như
một nanh vuốt sắc bén, đẩy một tôi từ đám mây xuống vực sâu tội lỗi.
“Ngươi lừa gạt ta rất thành công, nếu không phải ta biết thái độ làm người của ngươi, rất có khả năng đã bị ngươi lừa ngay từ đầu rồi.” Nghĩ đến cái
thông báo cảm động lòng người của Bạch sư gia khi đó, tôi cười khổ. Lời
hắn nói thì có nửa phần không thực; Cho dù tôi đã xuyên qua ngàn năm rồi quay trở lại, thì vẫn là người trẻ tuổi, còn Tiết Vân tuy cũng trường
thọ như hắn, nhưng y dành phần lớn thời gian để chờ đợi tôi, đâu như
hắn, toan tính suốt một ngàn năm trời.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Dù sao tình huống xấu nhất, cùng lắm chỉ hóa thành tro bụi giữa vạn vật
trên thế gian với Tiết Vân, hoặc là sóng vai làm một linh hồn tự do tự
tại. Bạch sư gia không lấy của tôi cái gì, cũng không thể cản tôi đoàn
tụ cùng Tiết Vân.
“Sinh viên ngốc, sư gia vừa rồi quả thực đã nói dối. Nhưng bây giờ không phải.” Ngoài ý muốn, Bạch sư gia lại nói như
vậy. Vết rạn nứt toàn thân đã được linh lực khâu lại, trông hắn bây giờ
thoạt nhìn hết sức diễm lệ mê người, tuy hình dáng giống y như đúc lúc
đó nhưng mơ hồ lộ ra thần sắc tà nịnh, ẩn ẩn một phần phức tạp, giống
như lời từ biệt tôi nói với hắn không lâu trước đó, khi mà hắn vỡ vụn
chìm vào đất cát.
“Ta luyến tiếc cậu, cũng luyến tiếc đưa cậu
đoàn tụ với Tiết Vân.” Bạch sư gia nhướng đôi mày liễu, khóe miệng hơi
hơi cong lên tựa như đang cười, vừa khát khao lại như say mê nói: “Ta
chưa từng có người yêu, cũng chưa từng nếm qua hương vị tình yêu. Nghị
Minh, tuy cậu biết ta là một kẻ xấu thích nói dối, nhưng vẫn như câu nói cuối cùng kia, xin hãy tạm thời tin ta — trái tim giờ đây đã bị đánh
thức. Sống mờ mịt như một cái xác không hồn suốt ngàn năm, đã tới lúc sư gia tìm kiếm tình yêu thật sự của mình.”
Động tĩnh của cổ kính
Linh Môi càng lúc càng lớn, nghĩ đến Tiết Vân đang khủng hoảng bên kia
gương, tâm tình tôi đột nhiên bình tĩnh lại; Đối với Bạch sư gia, tôi
quả thực không hề đoán sai. Hắn đang cô đơn nhàm chán. Có lẽ sau khi
trải qua khoảng thời gian ngàn năm, hắn cuối cùng cũng đã có năng lực
xoay chuyển Càn Khôn, sở hữu cuộc sống trường sinh và tài bảo trân quý,
hắn cũng muốn có người yêu như Tiết Vân, nếm thử hương vị ngọt bùi của
tình yêu; Mà người này, ngoại trừ tôi thì không còn nghĩ ra ai khác nữa, cho nên cứ như vậy quyết định luôn, muốn tìm chút lạc thú cho khoảng
thời gian sau này, nhân tiện tra tấn Tiết Vân bên trong cổ kính.
“…Sư gia, ngươi chưa từng yêu sinh viên.” Cái lạnh dày đặc bao phủ toàn
thân, sư gia đối diện đã tự rơi vào ảo tưởng tốt đẹp mà hắn tự suy nghĩ
ra, khiến tôi phải kinh sợ lo âu, thở dài nói: “Bây giờ cho dù ta có ở
lại, ngươi thử yêu ta, cũng sẽ không thể sâu đậm như Tiết Vân. Thậm chí
tâm ngươi cómuốnyêu đi chăng nữa, cũng không thể mang nửa phần thương
xót với sinh viên.”
Lời này của tôi giống một thần tử nói với
Vương giả của mình, lại như một hậu phi được người sủng mà kinh hãi, cực lực khuyên bảo, mong muốn thay đổi tình hình. Cổ kính Linh Môi cách đó
không xa vẫn còn chấn động, mơ hồ truyền ra tiếng hét của Tiết Vân, Bạch sư gia thản nhiên đứng dậy, không để tâm đến lời nói của tôi, mà chỉ ác độc nói với cổ kính Linh Môi trước mặt, “Tiết Vân, đây là lần cuối cùng sư gia nhìn ngươi, cho dù ngươi có thể xuyên qua được mặt gương thì sao nào. Ta tuyệt đối không trả cậu ấy lại cho ngươi, mà cậu ấy rất nhanh
sẽ quên mất tên họ ngươi, cùng ta làm một đôi uyên ương đi khắp nơi thăm thú nhân gian phồn hoa, khiến thế nhân phải hâm mộ.”
….
Cổ kính Linh Môi bỗng yên lặng.
Tôi ngẩng đầu nhìn, nhóm văn nhân vui vẻ mang đống kim ngân tài bảo ra
ngoài, còn cái thùng bảo bối của Tiết Vân lại bị vứt ở một góc tùy ý, bộ đồng phục sinh viên hơi lộ ra bị gió thổi biến thành cát bụi, “Sư gia,
đã lấy hết đồ của cương thi Vương Gia rồi.” Lão hán Ngô Câu hút thuốc
lào đi đến, khuôn mặt khô vàng không nhìn rõ biểu tình, làm bộ cung kính hỏi, “Vậy nhóm văn nhân này thì sao…?”
“Kêu chúng nó đi đi.”
Bạch sư gia lười nhác ngáp một cái, ý vị thâm trường nói, “Đã không cần
đám phế vật này nữa; Đuổi chúng nó ra chỗ ánh nắng mặt trời, hóa thành
máu loãng đẩy xuống địa ngục là xong. Còn đống tài bảo kia, hai ta cứ
chia nhau.”
Lão hán Ngô Câu cười phụ họa.
Khi lão xoay
người sang chỗ khác, dường như đang định chấp hành mệnh lệnh, tôi nhìn
cây đao treo bên hông lão, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.
Ngay sau đó, tôi thấy lão nhảy lên như một con báo đen dũng mãnh, lưỡi đao
ngoan độc nhanh chóng hạ xuống mi tâm Bạch sư gia, hương tro chói lọi
trên lưỡi dao rơi vào mắt hắn, khiến nó bốc lên làn khói màu xanh tanh
tưởi. Hết thảy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Bạch sư gia không ngờ mình
bị phản bội, trong nháy mắt bị mù, khuôn mặt đầy máu tươi phát ra tiếng
the thé: “Ngô Câu, lão muốn làm cái quái gì!?”
Tôi biến sắc,
không thèm quan tâm lão hán Ngô Câu là thiện hay ác, vội chạy tới một
góc sáng sủa cầm cái lư hương chứa hương tro, đổ lên đầu Bạch sư gia.
Linh lực bị mất trước kia còn chưa dung hợp hoàn toàn vào cơ thể hắn,
động tác của lão hán Ngô Câu đã khiến tôi hiểu ra, hương tro ngăn cách
Âm Dương chính là pháp bảo duy nhất có thểcứu vớt được tình hình, không
còn thì giờ để tôi chần chờ nữa.
“… Sư gia, ngươi ngàn năm suy
nghĩ cách đối phó cương thi Vương Gia, nào biết rằng lão hán cũng dành
vài chục năm suy nghĩ biện pháp đối phó với lão quái bất tử ngươi.” Lão
hán Ngô Câu lộ ra thần sắc tiếc hận, ngồi xổm bên người Bạch sư gia đang quay cuồng thét chói tai, hương tro trên đồ đao trong tay đã chọc mù
mắt hắn. “Không phòng bị đi nuôi một Bạch Nhãn Lang*, chính là sai lầm
của ngươi.”
(*): chỉ người vong ân bội nghĩa.
Linh lực
chưa kịp dung hợp hoàn toàn vào hồn phách Bạch sư gia dần tản ra, tôi
thật sự không rãnh đi đồng tình với kẻ ác, chỉ cuống quít hấp thụ chúng
nó. Cổ kính Linh Môi kết nối với tôi, mặt gương màu hổ phách hiện ra một quầng sáng, nhưng không còn tiếng động nào. Tôi đứng đối diện nó, nhưng lại không thể thấy đôi mắt hay nhìn chằm chằm mình, lòng bàn tay khẽ
vuốt lên mặt gương, trong lòng trào dâng nỗi bi thương không tên.
Tiết Vân, chẳng lẽ ngươi thật sự tin lời Bạch sư gia nói, cứ như vậy đầu
thai, hay là đang lo âu chờ đợi trên con đường Hoàng Tuyền?
“Sư
gia, lão được ngươi thu dưỡng nhiều năm như vậy, phải nói là người duy
nhất hiểu rõ bản tính ngươi nhất.” Lão hán Ngô Câu chà chà lưỡi đao, căm ghét nhìn Bạch sư gia trên mặt đất, vết sẹo khủng bộ hiện ra trước mắt
tôi, cười lạnh nói: “Nay lão già đi, không còn bộ dáng thanh tú mà ngươi yêu thích lúc trước, đã sớm phải chịu đựng các loại ghét bỏ, khỏi cần
nói đến bây giờ. Ngay cả đám phế vật làm bạn ngàn năm với ngươi, còn bị
đối đãi vô tình, quỷ mới tin ngươi chia đống tài bảo này cho một lão hán xấu xí!”
Vạn vật quay cuồng dưới đất không còn tí âm thanh; Tôi
không biết Bạch sư gia nửa ly trà trước còn vân phong đắc ý đã chết thật sự hay chưa, lòng ẩn ẩn chút bùi ngùi. Ngươi sống được tới bây giờ, đã
là một đặc ân lớn mà trời ban tặng.
Chú ý tới ánh mắt lão hán Ngô Câu nhìn lên người mình, tôi khẩn trương nhăn mi, con mắt lướt nhìn
xung quanh mặt đất cố tìm kiếm một vũ khí có thể sử dụng được. Đối phó
Bạch sư gia một thân mang linh lực, tôi sẽ không bị tổn hại nghiêm
trọng. Nhưng nếu phải đối phó với người thường như lão hán Ngô Câu, thì
tôi chắc chắn phải chết dưới tay hắn. Không bằng tôi mang theo cổ kính
Linh Môi phản chiếu hình ảnh Hoàng Tuyền ra khỏi nơi này, cố gắng bảo
đảm u hồn Tiết Vân bình yên vô sự.
Có lẽ bộ dáng cảnh giác của
tôi quá mức buồn cười, lão hán Ngô Câu cười rất lớn tiếng, một bên là
nét mặt khô vàng nghiêm túc, một bên khí định thần nhàn nói: “Sinh viên, lão không giết cậu.” Lão nói xong thì bật lửa hút thuốc, bóng dáng bao
quanh bởi ánh sáng mặt trời lấp lánh, giọng nói lộ ra vài phần khàn
khàn: “Chẳng qua… chỉ sợ cậu không thể đi được.”
Sau khi lão hán
Ngô Câu đi mất, tôi nhìn con đường trên dãy núi chồng chất những ngọn
đèn cũ nát, tôi đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó. Lúc trước lão theo thời
phân phó của Bạch sư gia, dẫn chướng khí đến nơi này, đồng thời đổ đầy
dầu lửa chung quanh Tây Sơn. Ngay bây giờ, chỉ cần lão thắp một que diêm lên, tòa vương phủ này và tất cả sinh linh bên trong đều sẽ hóa thành
luồng khói dưới Hoàng Tuyền.
Lúc này, cổ kính Linh Môi vốn đang
yên lặng bỗng nhiên có động tĩnh, Bạch sư gia cử động cơ thể, hai mắt đổ máu nhìn ra bên ngoài.