Khi Tắc Kè Không Có Hoa

Chương 38: Cuộc Sống Sau Hôn Nhân.


trướctiếp

Sau khi buổi họp ban quản trị kết thúc, Hoàng Khánh Phong đưa Linh An về nhà trọ.

“Em mau thu dọn đồ đạc đi.”

“Thu dọn?” Linh Am mở to mắt ra vẻ không hiểu.

“Chẳng phải anh đã cho em một cái lí do chính đáng rồi hay sao?”

“Lý do chính đáng?” Linh An lờ mờ hiểu ra. “ Là cái này ấy hả?” Cô vẫy vẫy tờ giấy đăng kí kết hôn trước mặt.

“Đúng vậy. Chính đáng chứ?” Hoàng Khánh Phong mỉm cười, vênh váo tự đắc.

“Ha ha... chính đáng, quá chính đáng ấy chứ. Ha ha...” Linh An cười như mếu. Con người này quá đáng sợ, đã nói là làm, vô cùng hiệu suất. Làm sao cô có thể quên câu nói của hắn ngày hôm qua cơ chứ.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Hoàng Khánh phong kêu đói nhặng xị. Linh An liền kéo hắn ra siêu thị gần nhà mua chút đồ về nấu cơm.

Bước ra khỏi siêu thị, Hoàng Khánh Phong hai tay bận bịu túi lớn túi nhỏ, còn Linh An thì ôm gói bim bim nhai nhồm nhoàm. No no bụng, nhìn đống thịt cá rau cà chất như núi, nghĩ đến chốc nữa phải quay như chong chóng trong bếp, bản chất con lười của cô trỗi dậy.

Linh An kéo tay Hoàng Khánh Phong, cười hề hề: “Này này, em với anh đổi vị trí đi.”

Hoàng Khánh Phong nhíu mày nhìn cô, tỏ vẻ khó hiểu.

“Thì anh là em, em là anh. Chúng ta đổi vị trí cho nhau. Đi mà, thỉnh thoảng cũng nên thay đổi một chút cho cuộc sống thêm phần thi vị. Nhá nhá nhá.” Cô lắc lắc tay hắn, tỏ vẻ nũng nịu.

Hoàng Khánh Phong nhếch mép cười: “Được thôi.”

Linh An run run, mỗi lần hắn cười kiểu đó đều không tốt đẹp gì. Chưa kịp hối hận thì một đống túi lớn túi nhỏ đã được treo móc chằng buộc lên khắp người cô. Miếng bim bim chuẩn bị đưa lên mồm cũng bị cướp mất.

Linh An trợn mắt nhìn tên thổ phỉ Hoàng Khánh Phong.

Hắn nhướng mày: “Nhìn gì mà nhìn, chẳng phải em muốn đổi sao? Em làm việc của anh, anh làm việc của em. Còn muốn gì nữa. Ừm... Cái này ngon quá! Vị gì đây? Muối à, có cả tảo biển nữa...” Hoàng Khánh Phong cầm gói bim bim của Linh An trong tay, vừa đi vừa khám phá.

Đi được vào bước, hắn quay lại, đưa tay lên miệng bắc loa hét: “Vợ yêu à, đi nhanh lên một chút, chúng ta còn phải về ăn cơm nữa.”

Linh An lết đằng sau, tức sôi máu. Được lắm, Hoàng Khánh Phong, tôi muốn xem chốc nữa anh xoay xở như thế nào với đống thịt cá ấy... Ôi! Nặng chết mất.

Về đến nhà, Linh An thở hồng hộc như trâu, ngồi phịch xuống ghế. Gác cả hai chân lên bàn, cô trìu mến nhìn Hoàng Khánh Phong: “Chồng yêu à, em muốn ăn cơm. Đùi gà rán, sườn xào chua ngọt, cải xào nấm, canh ngao chua. Thế thôi. Làm nhanh nhanh lên nhé, em đói rồi. À, nhớ xếp hết đồ ăn vào tủ lạnh, đừng vất lộn xộn. Thôi, anh mau đi đi.” Linh An lấy tay xua xua hắn vào bếp.

Hoàng Khánh Phong cười cười, xoa đầu cô: “Được thôi.”

Lát sau, một loạt các âm thanh kì dị hỗn loạn từ trong bếp vọng ra. Linh An bịt miệng, tí tởn cười. Ha ha... cho chết, dám bắt nạt cô.

Rất nhanh, thức ăn được dọn ra. Trước mặt Linh An là một loạt các món mà từ bé đến giờ cô chưa từng thấy qua. Nó đen đen, nhớt nhớt thành một cục bự chảng. Hoàng Khánh Phong đưa cô bát cơm không ra cơm, cháo không ra cháo. Linh An lấy đũa gẩy gẩy, nó dính như kẹo kéo mới kinh.

“Ăn nhiều vào.” Hoàng Khánh Phong mỉm cười hiền hậu, gắp “thức ăn” cho cô.

Linh An nhăn nhó còn hơn khỉ đột, run run đưa lên miệng: “Đây là món gì?”

“ Không biết, chắc là sườn xào chua ngọt.” Hoàng Khánh Phong nhún nhún vai.

Cha bà nhà hắn, tự mình nấu mà còn không biết. Ha ha, mùi vị thật đặc biệt. Cô vội vàng buông đũa, đẩy cái đống hỗn tạp ấy ra xa.

Thấy Linh An đình công, Hoàng Khánh Phong vô cùng không hài lòng: “Chẳng phải em nói không được để thừa đồ ăn sao? Không những lãng phí mà còn phụ lòng người nấu.”

“Cái này mà gọi là đồ ăn sao?”

“Dù sao thì anh cũng đã rất vất vả mới có thể nấu được.” Hoàng Khánh Phong buồn bã nói nhỏ.

Linh An cảm thấy mình có chút quá đáng, dịu giọng: “Anh ... anh không ăn sao?”

Hắn nhún nhún vai, mỉm cười: “Anh không nghĩ là nó có thể ăn được.”

Vậy mà anh còn ra vẻ tội nghiệp bắt tôi ăn sao? Được lắm. Lần này coi như anh lợi hại.

Linh An hít một hơi sâu, cố nén cục tức trong lòng: “Em sẽ đi nấu cơm.”

“Vậy sao? Vậy thì ngoài mấy món em yêu cầu ra, anh muốn ăn thêm bò kho, cá quả hấp, à à, cả bánh bao chiên nữa nhé. Làm nhanh nhanh lên, anh đói lắm rồi.”

Linh An trợn mắt, muốn xông vào bóp chết tên yêu nghiệt kia: “Cái gì? Anh xác định có thể ăn hết đống đồ đó? Anh muốn trêu ngươi em phải không”

“Em có thể từ chối. Chúng ta lại tiếp tục ăn cơm.”

Linh An cười cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ấy ấy, xin thái hậu nương nương nguôi giận. Nô tài đi làm ngay đây.”


trướctiếp