Nhận thấy có mùi vị nguy hiểm, Linh An run run: “Sao vậy? Từ giờ em có nhà
riêng rồi, không cần làm phiền anh nữa. Cảm ơn anh đã chiếu cố em suốt
thời gian qua nhé. Sao... sao vậy? Sao mặt anh lại... lại...”
Linh An giật mình, lắp bắp: “Lại... lại... không... không có gì cả...” Nhìn
cái mặt vẫn như quỷ sai đòi mạng kia, cô vội thốt ra không cần suy nghĩ: “À không, lại... lại rất đẹp trai.”
Mặt Hoàng Khánh Phong dịu lại, Linh An lấy tay vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh cho em về nhà đi.”
“Không được.” Hắn trả lời gọn lỏn.
“Tại sao?” Linh An nhướng mày khó hiểu.
“Không có tại sao. Không được là không được.” Hắn vẫn bình thản như không.
Sao lại có người độc đoán thế cơ chứ. Linh An đầu bốc hỏa, hai mũi thở ra
khói: “Mau đưa em về nhà. Không thì dừng xe, em tự đi được.”
Hoàng Khánh Phong nhìn cô, tức giận: “Tại sao lại muốn về đó?”
Linh An cao giọng: “Đó là nhà của em. Bộ đầu em bị úng nước hay sao mà có
nhà không ở lại đi ở nhờ nhà người khác. Quan trọng là em đã đặt trước
ba tháng tiền nhà rồi.” Linh An nghĩ kĩ rồi, bây giờ gia đình Hoàng
Khánh Phong đã trở về, tuy họ không ở cùng hắn nhưng dù sao cũng rất
phiền toái. Với lại tiền nhà cũng đã đóng, bỏ đi chẳng phải rất đáng
tiếc sao? Tóm lại là vẫn nên tự mình lo cho mình, không cần dựa dẫm vào
ai.
“Ở nhờ... nhà người khác. Tốt lắm, Nguyễn Linh An.” Hoàng
Khánh Phong lẩm bẩm trong miệng rồi quay sang nói với cô: “Vậy bây giờ
nhất định không về cùng anh?”
Linh An không cần suy nghĩ, gật đầu cái rụp: “ Đúng vậy.”
“ Vậy bây giờ anh phải làm gì để em về nhà cùng anh?”
“Hả? Cái gì cơ?” Linh An há hốc mồm không hiểu.
“Trả lời đi.” Hoàng Khánh Phong ra lệnh.
“Ờ ... thì... ừm... trước đây là do em không có nhà nên mới phải ở nhờ.
Bây giờ nhà mới có điều kiện rất tốt. Vậy thì có lí do gì mà em phải...”
“Tốt lắm. Muốn lí do sao? Anh sẽ cho em một lí do chính đáng.” Hoàng Khánh
Phong ngắt lời cô. “Được thôi, bây giờ chúng ta quay về nhà của em.”
Không hiểu tại sao cô lại nghe như Hoàng Khánh Phong nhấn vào ba chữ cuối cùng.
“Hô hô... Tổng giám đốc. Vậy còn công việc của em, ngày mai em vẫn đi làm chứ
ạ?”
“Công việc à... Ờ...” Hoàng Khánh Phong nhíu mày suy nghĩ. Trái tim nhỏ bé
của Linh An cũng vì biểu hiện trên gương mặt hắn mà lên lên xuống xuống.
“Được rồi. Về công việc của em thì...” Hắn kéo dài giọng: “Hôm trước phòng
nhân sự có thông báo là trợ lý thứ hai đã bắt đầu thử việc. Dù sao thì
một mình Quốc Tùng cũng không thể đảm nhận hết số công việc đó.”
Linh An tái mặt, cố vớt vát: “Vậy nên...”
“Vậy nên, dù không muốn, anh cũng phải thông báo rằng: Em thất nghiệp.” Lời
nói của Hoàng Khánh Phong nhẹ nhàng như hắn vừa nói câu chúc em ngủ ngon vậy.
Hôm sau khi Linh An còn đang trùm chăn thưởng thức buổi
sáng thảnh thơi của người vô công rỗi việc thì Hoàng Khánh Phong đã đến
lôi cô đi.
“Hôm nay anh không phải đi làm sao?” Linh An ngáp một cái thật dài, không thèm đưa tay lên che miệng.
“Lát nữa anh có một cuộc họp với đại hội đồng cổ đông, phải nhanh lên mới kịp”
“Bây giờ chúng ta đi đâu? Sao phải vội vàng vậy?”
Không thấy hắn trả lời, Linh An cũng không để ý đến nữa, ngủ gà ngủ gật trên xe.
Sau đó cô cứ ù ù cạc cạc mà đi theo Hoàng Khánh Phong, vào một tòa nhà lớn.
Linh An vẫn còn chưa tỉnh ngủ, hết nhìn vào tờ giấy đăng kí kết hôn lại nhìn vào mặt Hoàng Khánh Phong, hay là cô bị hoa mắt? Nhìn đi nhìn lại, nhìn đi nhìn lại, nhìn đến mức Hoàng Khánh Phong sắp mất hết kiên nhẫn.
“Không kí có được không?”
“Em dám?” Hoàng Khánh Phong trừng mắt.
Chị cán bộ làm thủ tục đăng kí rất có trách nhiệm, thấy vẻ mặt nhăn nhó
chần chừ của Linh An liền tốt bụng tuôn ra một câu: “Em gái, nếu em bị
ép buộc thì hãy dũng cảm đứng lên, pháp luật sẽ bảo vệ cho em. Đừng sợ,
anh ta sẽ bị trừng trị thích đáng.”
Nhìn cái mặt méo mó đen thui
như đít nồi cơm cháy của Hoàng Khánh Phong, Linh An hoảng hồn, vơ vội
cây bút kí tên cái roẹt: “Không, không. Là em cam tâm tình nguyện.”
Hoàng Khánh Phong mỉm cười mãn nguyện khoác vai cô đi ra, lại còn khe khẽ hát.
Linh An đần mặt nhìn vào tờ giấy đỏ chíu chíu trong tay, sốc không nói lên
lời. Bố mẹ ơi, con gái bất hiếu. Con đã tự mình kí vào giấy bán thân
rồi.
“Em vẫn còn trẻ.”
“Em gần 24 tuổi rồi, không còn trẻ nữa.”
“Em chưa muốn lấy chồng.”
“Rồi cũng phải lấy thôi.”
“Anh là tên lừa đảo.”
“Anh không có lừa đảo. Là em tự nguyện.”
Thế mới nói là Linh An đã ăn nhầm phải cái qué gì rồi. Nhìn tờ giấy đăng kí kết hôn trước mặt, cô không khỏi run run.
Linh An đã kết hôn. Mới hôm qua thôi cô còn là cô gái ngây thơ, tự do, vô lo vô nghĩ. Vậy mà hôm nay đã thành phụ nữ có chồng. Thật khó có thể chấp
nhận, cô thật sự chưa chuẩn bị tâm lí cho chuyện này.
Tiếng hát
nho nhỏ của Hoàng Khánh Phong truyền đến tai cô, đây là lần đầu tiên cô
nghe thấy hắn hát. Cô có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc từ trong âm
thanh ấy, mặc dù thật ra nó không được hay cho lắm, chính xác hơn là rất khó nghe. Linh An mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn gương mặt vui vẻ kia,
không tự chủ được thốt ra: “Em có thể hôn anh một cái không?”
Hoàng Khánh Phong ngạc nhiên trước thái độ thay đổi như chong chóng của cô. Hắn cười tít cả mắt, cúi xuống giương mặt ra.
Linh An kiễng chân, thơm cái choét một phát lên má hắn, cười hì hì. Ở ngoài
đường mà làm như vậy kể ra cũng hơi ngang ngược. Nhưng mặc kệ đi, da mặt cô dày lắm.
Linh An ôm chặt lấy tay Hoàng Khánh Phong, vừa đi
vừa cao giọng nói: “Kể từ bây giờ, anh thuộc quyền sở hữu của em. Em nói đông anh không được đi tây. Em nói ăn cơm anh không được ăn cháo. Mỗi
tháng kiếm được bao nhiêu tiền phải nộp hết cho em, không được gian dối, không được có quỹ đen. Nhớ đấy.”