Linh An cứ vui vẻ sống như vậy mà không nghĩ đến có một ngày, ba mẹ Hoàng Khánh Phong sẽ xuất hiện.
“Gia đình anh vừa kết thúc kì nghỉ ở Châu Âu, mấy ngày nữa sẽ qua đây. Mặc
dù chúng ta không có gì, nhưng anh không muốn họ có suy nghĩ lệch lạc về em. Nên tạm thời em về căn hộ trước đây của anh đi. Đợi ba mẹ và bà nội về, anh sẽ giới thiệu em với họ.”
Linh An cảm động muốn rớt nước mắt. Hắn vì lo lắng gia đình hiểu lầm cô nên đã sắp xếp mọi việc chu toàn như vậy.
Linh An hoàn toàn không suy nghĩ gì, thu dọn đồ đạc quay về căn hộ cũ của
Hoàng Khánh Phong. Chỉ đến khi nghe được tin Hoàng Khánh Phong chuẩn bị
kết hôn từ miệng của bà bầu Quỳnh Mai mới lăn từ trên giường xuống đất:
“Này, Mai bụng bự, mày nghe cái tin đồn thất thiệt ấy ở đâu ra?”
“Mày đừng quên Quốc Tùng là em họ của Hoàng Khánh Phong, tao cũng tính như
có chút dây mơ dễ má. Chuyện chung thân đại sự như vậy, đâu phải là trò
trẻ con.” Quỳnh Mai hiếm khi nghiêm túc nói.
Linh An dường như vẫn chưa tin tưởng lắm: “Quốc Tùng, cậu nói xem lời của nó có bao nhiêu phần trăm là sự thật?”
Quốc Tùng ôm Quỳnh Mai vào lòng, đưa tay xoa xoa cái bụng đã nhô cao, chậm
rãi trả lời: “Ngọc Phương và Hoàng Khánh Phong chính là một đôi thanh
mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Lần này gia đình Hoàng Khánh
Phong đón cô ấy về nước, có lẽ là muốn bàn tính chuyện hôn sự. Dù sao
Hoàng Khánh Phong cũng không còn nhỏ nữa, lại là người thừa kế cả một
tập đoàn, vợ của anh ấy, tuyệt đối không thể là người bình thường được.”
Linh An liếc xéo Quốc Tùng: “Ý cậu đang chửi tôi bất thường sao?”
Quỳnh Mai đạp vào người Linh An, thúc giục: “Mày có biết đâu là trọng tâm câu chuyện không hả? Dù sao đi nữa tao cũng tin là Hoàng Khánh Phong không
phải loại bắt cá hai tay. Mày mau gọi điện nói chuyện với anh ta đi.”
Linh An đờ đẫn rút điện thoại từ trong túi, màn hình liền hiển thị một dãy số lạ gọi đến.
“Ừm... Đúng... Cô là ai?... Được... Tôi biết rồi...”
“Ai vậy?” Quỳnh Mau nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Linh An, tò mò hỏi.
Linh An nhẹ nhàng trả lời, chưa bao giờ cô thấy mình bình tĩnh hơn lúc này: “Là vợ sắp cưới của Hoàng Khánh Phong.”
Đúng giờ hẹn, Linh An ngồi trong quán cà phê, thất thần nhìn ra đường phố đông đúc người qua lại.
Năm phút sau, Ngọc Phương xuất hiện. Cô ấy mặc một bộ váy dài qua gối màu
trắng, kiểu dáng vintage. Những lọn tóc nâu xoăn nhẹ bồng bềnh phủ xuống đôi bờ vai trắng nõn, khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng, cả người toát lên
vẻ quyến rũ mà không dung tục, mỏng manh khiến cho người ta muốn che chở nâng niu.
Linh An nhìn Ngọc Phương không chớp mắt. Đây chẳng phải vị tiên tử ánh trăng trong truyền thuyết sao?
“Cô là Linh An?” Ngọc Phương lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng bao trùm xung quanh.
Linh An mải ngắm nghía người đẹp, giật mình trả lời: “Đúng... đúng vậy.”
Ây da, thật tự muốn tát vào mặt mình một cái. Chưa gì đã bị sắc đẹp làm cho mê muội, để rồi bị đối phương áp đảo.
Ngọc Phương kéo ghế ngồi xuống, giới thiệu: “Tôi là Trần Ngọc Phương, là vợ chưa cưới của Phong.”
“Vậy sao? Cô hẹn gặp tôi có chuyện gì?” Linh An ngẩng cao đầu, bình tĩnh nói.
“Tôi muốn cô tránh xa anh ấy ra.” Ngọc Phương đi thẳng vào vấn đề. “Thứ lỗi
cho tôi nói thẳng, xét cả về gia cảnh, ngoại hình lẫn tính cách, cô và
anh ấy hoàn toàn không hợp nhau. Chúng tôi đã có hẹn ước từ nhỏ. Có lẽ
trong lúc tôi ra nước ngoài du học, anh ấy đã quá cô đơn. Cô phải hiểu, Phong đối với cô chỉ là chơi đùa, hoàn toàn không có chút tình cảm nào
cả.”
“Cho dù như vậy, không phải anh ấy nên tự mình nói với tôi
sao? Chuyện giữa chúng tôi không cần người ngoài như cô phải xen
vào.” Dù mọi việc có thế nào đi nữa, Linh An cũng không thể để cô ta
muốn nói gì thì nói.
“Hừ...” Ngọc Phương cười khẩy. “Người ngoài
sao? Cô nên tự hỏi bản thân mình, ở đây ai mới là kẻ thứ ba xen vào
chuyện tình cảm của người khác.”
“Có phải kẻ thứ ba hay không,
giữa hai chúng ta vẫn chưa thể phân rõ được. Cho dù hai người có quen
biết nhau từ nhỏ cũng không thể chắc chắn Hoàng Khánh Phong yêu cô trước tôi được. Mà nếu như thực sự hai người có gì đó, thì không phải cô nên
tự trách bản thân mình quá thất bại hay sao? Người đàn ông của mình cũng không thể giữ nổi, cô nghĩ cô có tư cách gì mà nói chuyện với tôi?”
Linh An ngoài mặt cao ngạo nói, nhưng trong lòng lại run run. Nếu như cô ta thực sự là vợ chưa cưới của Hoàng Khánh Phong, thì Linh An chính là
kẻ thứ ba mặt dày khốn nạn nhất trái đất này.
Ngọc Phương có vẻ
bất ngờ trước sự phản kháng của Linh An. Ngay từ đầu cô gái này luôn tỏ
vẻ ngờ nghệch, nhưng nói ra câu nào cũng như xoáy vào tâm can người
khác: “Tôi chỉ muốn nói cho cô biết khó mà lui. Đừng để đến lúc bị mất
mặt lại trách chúng tôi độc ác.”
Linh An cười khẩy: “Nếu cô tự tin với tình cảm của Hoàng Khánh Phong đối với mình như vậy, hẳn là đã không chạy đến tìm tôi.”
Ngọc Phương hiển nhiên bị thái độ cùng lời nói của Linh An chọc giận, bàn
tay đang cầm ly trà run run, từng giọt nước vàng óng bắn tung tóe ra
ngoài: “Tôi nói cho cô biết, loại con gái nghèo kiết xác như cô, chỉ
mong bám víu lấy đàn ông, một bước leo lên cành cao, từ gà mái biến
thành phượng hoàng. Bố mẹ cô không dạy cô đạo lý làm người sao? Hay họ
cũng như cô, xúi giục con gái mình nằm ngửa trên giường chờ đàn ông đến
bố thí.”
“Cô câm miệng lại cho tôi.” Linh An vơ lấy cốc nước hoa
quả trên bàn, hất thẳng vào mặt Ngọc Phương. “Bố mẹ tôi dạy dỗ tôi như
thế nào, còn cần loại người như cô bình phẩm sao?”
“Cô đang làm
cái quái gì vậy?” Giọng một người phụ nữ trung niên từ đằng xa quát lên. Một nhà bốn người không biết từ đâu chạy đến vội vàng lấy khăn giấy lau mặt cho Ngọc Phương: “Con có làm sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Hoàng Khánh Phong trợn mắt ngạc nhiên khi thấy Linh An ở đây. Không phải Ngọc Phương mời gia đình hắn đi ăn tối sao? Tại sao Linh An lại xuất hiện?
Ngọc Phương vội ngã vào lòng Hoàng Khánh Phong. Hắn không hề né tránh như đã từng làm với Ánh Tuyết, cư nhiên ôm lấy cô ta, lau đi những giọt nước
mắt lẫn với nước hoa quả từ trên tóc chảy xuống: “Phong à, ...hu hu...,
em chỉ muốn hẹn cô ấy cùng dùng bữa. Ai ngờ cô ấy không nói không rằng,
hất thẳng cốc nước vào mặt em. Ở đây,.. hic hic... ở đây còn có bao
nhiêu người nữa.” Nói xong, Ánh
Tuyết vùng khỏi ngực Hoàng Khánh Phong, chạy ra cửa.
Dối trá, dối trá. Ngay từ đầu đã là một màn kịch. Tại sao không sớm không
muộn, lại đúng lúc Linh An nổi khùng thì gia đình Hoàng Khánh Phong xuất hiện?
Người nhà Hoàng Khánh Phong giục hắn mau đuổi theo Ánh Tuyết. Trước khi chạy đi, hắn còn nói: “Em ở đây chờ anh.”
Ba bậc trưởng bối nhà họ Hoàng kia nhìn Linh An chằm chằm, cuối cùng bà nội cũng lên tiếng: “Cô là Nguyễn Linh An?”
“Dạ..dạ..” Linh An cụp mắt, ấp úng.
“Tại sao cô lại làm như vậy?” Bà nội đanh giọng.
“Cháu... cháu... cháu...” Cháu cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy?
Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này, cháu sẽ đến thật sớm, gọi một nồi lẩu to, chờ cho nước thật sôi rồi hất thẳng vào mặt cô ta. Để
cô ta biết thế nào là đi hãm hại người khác.
“Chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Không còn kiên nhẫn với Linh An được nữa, ba người họ rời đi, hiển nhiên là vô cũng tức giận.
Linh An ngồi sụp xuống ghế, đầu óc trống rỗng. Cô chỉ mong Hoàng Khánh Phong quay lại, giải thích mọi chuyện, nói rằng tất cả đều là hiểu lầm, không có cô vợ sắp cưới nào ở đây cả, chỉ là cô Ngọc Phương đó bị thần kinh
thôi.
Linh An uống hết hai cốc nước lạnh, đi toa-lét ba lần, bụng đau từng cơn quặn thắt, nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy bóng dáng
Hoàng Khánh Phong quay lại.