Linh An xịu mặt. Vậy mà cô cứ tưởng hắn đã nhận ra thành ý quan tâm của cô,
trong lòng cảm động. Thế rồi hai người nháy mắt đưa tình, yêu thương cứ
phải gọi là ngọt ngào chan chứa.
Linh An lạnh giọng: “Tổng giám
đốc, anh uống nhiều cà phê quá, không tốt cho sức khỏe, đổi sang uống
trà đi. Đây là trà chanh mật ong, vất vả lắm em mới pha được đấy.”
Hoàng Khánh Phong nhìn cô, ý cười lan ra đáy mắt, khóe miệng cong cong: “Em là đang lo lắng cho anh sao?”
“Tất nhiên rồi. Sức khỏe của tổng giám đốc chính là bát cơm của toàn thể
nhân viên trong công ty. Bảo vệ tổng giám đốc chính là bảo vệ bát cơm
của chính mình. Chính vì thế, đây không chỉ là nghĩa vụ mà còn là trách
nhiệm của mọi nhà. “Linh An thao thao bất tuyệt y như đang đọc diễn văn.
“Vậy em chính là đang sợ bát cơm của mình bị đập vỡ sao?” Hừ. Chẳng nhẽ một
câu nói quan tâm cô cũng không thốt ra được sao? Thật làm người khác mất hứng mà.
“Ra ngoài đi.” Hoàng Khánh Phong giận dỗi nói.
Ầy ầy, nhìn cái thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ kia đi, sao con
người kia lại đỏng đảnh khó chiều như vậy chứ. Haizz... Linh An không
khỏi tự cảm thán ông trời.
...
Không bỏ cuộc, sáng hôm sau, Linh An thức dậy thật sớm, nấu bữa sáng tình yêu.
Nhìn thấy trứng, thịt, bánh mỳ, dưa chuột trên bàn đều có hình trái tim, Hoàng Khánh Phong không khỏi bất ngờ.
“Anh thấy sao? Để chứng minh tình cảm của mình, từ bây giờ hôm nào em cũng sẽ nấu bữa sáng tình yêu. Ha ha ha.”
Sang đến ngày thứ ba, Linh An dẹp hết tình với chả yêu, quay lại bánh mì với sữa như thường lệ. Hôm nào cũng phải dậy sớm chuẩn bị, buồn ngủ muốn
chết.
Hoàng Khánh Phong nhìn bữa sáng trên bàn, cười cười hỏi: “Tình cảm của em hết
rồi sao?”
Linh An xấu hổ, biện minh: “Em nghĩ kĩ rồi. Nếu ngày nào cũng làm bữa sáng
tình yêu như vậy sẽ rất mau nhàm chán. Chi bằng thỉnh thoảng làm một lần sẽ thấy thú vị hơn.”
Hoàng Khánh Phong cũng không bóc mẽ sự lười biếng của cô. Hắn chỉ ôm cô vào lòng, cười nhẹ: “Ừ, thế nào cũng được.”
Với sự chiều chuộng dễ tính đến bất ngờ này của Hoàng Khánh Phong, Linh An có chút không quen, ngây ngốc hỏi: “Thật chứ?”
Hoàng Khánh Phong nhẹ nhàng hôn vào môi cô: “Thật.”
Linh An đỏ mặt, vội vàng đẩy hắn ra. Nhưng một khi đã chạm vào là không thể
dứt ra, Hoàng Khánh Phong cứ thế hôn xuống, vô cùng thỏa mãn.