Tần Dịch Hoan thấy miệng đắng lưỡi khô, khí nóng không ngừng dâng trào, bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô nắm lấy cổ tay anh, cảm giác trắng nõn
mềm mại xuyên thấu qua da thấm vào trong máu, để cho sợi dây đang căng
chặt trong đầu anh càng có xu thế đứt đoạn.
Lý trí nói rằng anh
nên lập tức tránh khỏi cô, nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm, nhưng
hai chân dường như không phải là của mình nữa, làm thế nào cũng chẳng
dời bước được. Thậm chí ngay cả thân thể cũng cứng đờ, chỉ sợ cảm giác
mỹ diệu mà giày vò người ấy là thoáng qua, có bắt cũng chả được.
"Tiểu Kiều, buông ra." Giọng anh khàn khàn nguy hiểm, giống như lữ khách bị
đói khát đã lâu trong sa mạc, giọng điệu đều mang theo sóng nhiệt bức
người, từng đợt rồi lại từng đợt đánh tới.
"Em.....Em có thể giúp anh....." Triệu Ngạn Kiều cúi đầu cắn môi, giọng nói lí nhí phát ra từ
giữa hai cánh môi xinh đẹp giống như nước
suối, róc rách lướt qua trái tim anh, mang
theo vị ngọt sóng sánh, hoàn toàn chả cần làm gì nhiều cũng đủ để anh
điên cuồng vì cô.
"Em tự tìm đó!" Tần Dịch Hoan nặn ra một câu từ trong kẽ răng rồi bất ngờ tập kích Triệu Ngạn Kiều, cúi đầu gặm gặm cần cổ trắng nõn của cô.
Triệu Ngạn Kiều kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng thì quần ngủ đã bị anh linh hoạt kéo xuống, hai bắp đùi trắng như
tuyết lộ ra trong không khí, xấu hổ run rẩy. Cô nói là giúp đỡ chứ có
nói là dùng chính cô giúp đỡ đâu! Triệu Ngạn Kiều nóng nảy, vội vàng giơ tay đẩy Tần Dịch Hoan.
"Em......Bây giờ em còn chưa thể......"
"Anh biết rồi, anh biết rồi.....Em ngoan ngoãn đi, không nên ầm ĩ." Tần Dịch Hoan liềm hôn xương quai xanh tinh xảo của cô, đầu lưỡi ở phía trên lưu luyến không đi, tỉ mỉ thưởng thức.
"Anh sẽ không làm thật đâu, đừng sợ."
Anh duỗi một tay vội vàng kéo quần lót của cô xuống rồi xoa nắn vòng hông
căng tròn, tay kia thì kéo tay cô đến chỗ tập trung ham muốn của bản
thân, khàn giọng nói: "Sờ sờ, sờ sờ là tốt rồi......"
Triệu Ngạn
Kiều ngồi ở trên đùi anh, trần nửa người bị anh ôm vào lòng, ngượng
ngùng tựa đầu vào bả vai anh, một bàn tay lóng ngóng đặt trên dục vọng
của anh, di chuyển lên lên xuống xuống. Chỉ là cô chưa từng làm qua loại chuyện này, dĩ nhiên là chả có kỹ thuật gì cả, thường thường luôn tránh khỏi chỗ mẫn cảm của Tần Dịch Hoan khiến anh đạt được chút cực khoái
rồi lại chả cho anh trọn vẹn, đẩy Tần Dịch Hoan đến nửa vời, càng thêm
khó chịu.
Rốt cuộc anh không nhịn được nữa, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lộn xộn của cô, ra sức chỉ dạy cô.
"Như vậy....Ừm....Đúng......"
Lúc Tần Dịch Hoan động tình trông càng thu hút hơn bình thường, đôi mắt
xếch dài hơi híp lại, trong con ngươi sóng nước mênh mông, đôi con ngươi đen nhánh sáng long lanh tựa như đá mã não đen dính
nước, mang theo chút ham muốn mênh mang, chỉ liếc mắt là có thể làm cho người ta mất kềm chế. Triệu Ngạn Kiều không dám khiêu chiến sự chịu đựng của mình, chỉ có thể tận lực hạ mắt không nhìn anh.
Hô hấp nóng rực của anh phả bên tai cô, thỉnh thoảng, trong lúc thoải mái
còn rên một tiếng trầm thấp. Vậy thì thôi đi, nhưng anh có thể đừng sờ
mó cô nữa hay không? Còn cố tình sờ mó nơi nhạy cảm của cô là sao?
Lòng bàn tay anh mang theo nhiệt độ nóng bỏng người trêu chọc toàn thân cô,
thậm chí, thỉnh thoảng anh còn xấu xa một chút, dùng thứ cứng rắn dọa
người của anh chọc chọc bụng cô nữa......Trong lòng Triệu Ngạn Kiều cảm
thấy 'hối bất đương sơ' (hối hận vì ban đầu đã làm sai), tại sao lại tự
đào hố vùi mình chứ!
Bên này, đôi vợ chồng trẻ vô lương đang làm
chuyện không hài hòa, bên kia, cục cưng tiểu Trạch luôn luôn ngoan ngoãn cũng bị đánh thức rồi. Bé chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, muốn tìm mẹ
mình, nhưng bé còn chưa biết lật người nên chỉ uốn éo thân thể một cái,
không thu hút được sự chú ý của mẹ chút nào. Bé nhăn đôi lông mày nhỏ
xinh, đôi mắt to liền phiếm hồng trong nháy mắt.
Mẹ, bé muốn mẹ!
Xem nhẹ đứa bé sẽ có hậu quả rất đáng sợ, ngay lúc Tần Dịch Hoan sắp đến cao trào, tiếng khóc kinh người của bé con bỗng vang lên khắp phòng
ngủ. Trong nháy mắt giống như là vạch ra mây đen thấy được mặt trời, phá tan bầu không khí kiều diễm trong phòng. Thân thể Tần Dịch Hoan cứng
đờ, bất ngờ không kịp đề phòng, tiết ra trong tay Triệu Ngạn Kiều.
Con trai vừa khóc, Triệu Ngạn Kiều liền quên hết mọi thứ, đẩy Tần Dịch Hoan ra định xuống giường. Vừa chìa tay ra thì phát hiện thứ gì đó trên tay
mình, cô xấu hổ dùng chân đạp đạp bắp chân Tần Dịch Hoan, thúc giục:
"Mau xem tiểu Trạch thế nào, em đi rửa tay trước." Nói xong, dùng một
tay vội vã mặc bộ áo ngủ rồi chạy vào phòng tắm.
Tần Dịch Hoan
đen mặt đi xuống giường, vén chăn nhỏ của con trai lên nhìn qua, tã lót
sạch bóng, không có gì cả. Cho nên mới nói, thằng nhóc này đang phá rối
chuyện tốt của anh hả? May nhờ anh có tố chất cường đại trong lòng, nếu
không bị giật mình như thế, nói không chừng đã bất lực rồi! Nghĩ tới
đây, sắc mặt Tần Dịch Hoan càng thêm dọa người, chứng cớ rõ ràng nhất là tiểu Trạch càng khóc dữ dội hơn, ngay cả Triệu Ngạn Kiều ở phòng tắm
cũng nghe được.
"Tần Dịch Hoan!" Con trai khóc đến nông nỗi đó còn không biết dỗ dành sao?
"Đã biết!" Tần Dịch Hoan mất kiên nhẫn ôm tiểu Trạch lên, cánh tay nhẹ
nhàng đong đưa. Một tháng qua, anh đã học được cách ôm con, dỗ dành con
như thế nào, đến mức trò giỏi hơn thầy. Nhưng lúc này, làm thế nào tiểu
Trạch cũng không chịu nể mặt, bé muốn mẹ! Muốn mẹ cơ!
Tiếng khóc
non nớt của trẻ con càng lúc càng lớn, cả người Tần Dịch Hoan tỏa ra khí lạnh, quả thật rất muốn xông vào phòng thím Trần, thẳng tay ném đứa bé
cho bà!
"Chuyện gì thế này!" May mà Triệu Ngạn Kiều kịp thời chạy ra, đón lấy tiểu
Trạch, dịu dàng vỗ về, trong miệng nói vài câu dỗ dành, mới khiến cho
tiểu Trạch khóc đến nấc cụt yên tĩnh lại.
"Thằng bé này có thói
quen xấu!" Tần Dịch Hoan tâm không cam lòng không nguyện mặc lại quần
áo, trừng mắt với bé con đang ngoan ngoãn giống như một cái bánh bao nhỏ tròn vo, thử thăm dò hỏi Triệu Ngạn Kiều: "Nhóc con này có thể uống sữa bột rồi chứ?"
"Anh muốn làm gì?" Triệu Ngạn Kiều lập tức cảnh
giác, đôi mắt to hung dữ nhìn Tần Dịch Hoan, không hề có chút dịu dàng
nào giống như lúc nhìn con trai.
Tần Dịch Hoan nhất thời cảm thấy giận dễ sợ, không bùng nổ trong sự im lặng được thì chết trong im lặng
đi! Anh nắm thật chặt quả đấm, vùi đầu vào gối, chết trong sự im lặng
rồi.....
Mà ở nhà họ Chu, không khí không có hòa bình như ở nhà
họ Tần. Chu Thần Cốc luôn luôn dịu dàng cũng nghiêm mặt lại, ngón tay
xiết chặt mép bàn đọc sách, giọng điệu lạnh lẽo, cứng rắn: "Chu Tiểu
Mạch, em đùa quá đáng rồi đó!"
"Em đã nói cho anh tất cả những
điều em biết, nếu anh không tin thì cứ coi như em chưa nói. Nhưng là,
anh à, cơ hội cuối cùng rồi đấy." Hai mắt Chu Tiểu Mạch đỏ bừng, cô không thể nào quên được lúc Triệu Ngạn Kiều vừa mất, anh
trai đã rất đau khổ và sa sút tinh thần. Lúc ấy cô mới biết anh trai vẫn thầm mến tiểu Kiều, thầm mến sáu năm rồi! Cô vừa hận mình không phát
hiện sớm hơn, vừa trách anh trai quá nhát gan.
Nhưng bây
giờ thì khác rồi, tiểu Kiều đã trở lại! Mặc dù cô ấy đã kết hôn, nhưng
đó không phải là cô ấy tự nguyện, đây là cơ hội cuối cùng rồi! Nếu anh
trai không nắm chắc thì thật sự chính là công dã tràng! Không, có lẽ còn có một khả năng.....
"Anh đang ghét bỏ cậu ấy?"
"Tiểu Mạch, em quá mệt mỏi rồi, đi......"
"Anh đừng giả vờ ngốc nghếch nữa! Em không tin là anh không tin tưởng chút
nào!" Chu Tiểu Mạch bước từng bước đến trước mặt Chu Thần Cốc, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói: "Thật ra thì, anh ghét bỏ cậu ấy
không còn là cậu ấy của lúc trước, ghét bỏ cậu ấy đã kết hôn rồi!"
"Không, không phải như vậy, tiểu Mạch, em không hiểu đâu....." Chu Thần Cốc khổ sở đỡ trán, nói.
Tiểu Mạch vẫn còn quá đơn thuần, coi như cô gái đó là Triệu Ngạn Kiều thì
sao chứ? Vợ của Tần Dịch Hoan, là phụ nữ đã kết hôn rồi! Bất kể ra sao,
cha cũng sẽ không thể nào đồng ý để cô ấy tiến vào cửa lớn nhà họ Chu.
Sự dối trá nhất của kẻ làm chính trị là không chấp nhận nổi một chút vết dơ nào!
Anh đã sớm nhìn thấu tất cả nhưng lại vô lực để thay
đổi, tựa như hiện tại, rõ ràng là anh thích âm nhạc, lại cố tình bị ép
ngồi cùng bàn rượu với một đám người lật lọng, xảo trá lão luyện, gây
dựng thế lực của mình trong tương lai. Tiểu Mạch là đứa con gái đầu tiên của gia đình suốt bao nhiêu thế hệ, ba mẹ đương nhiên là vô cùng cưng
chiều nên hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với những thứ cong cong quẹo quẹo kia. Con bé cứ cho rằng có tình yêu là có thể chiến thắng tất cả, nhưng đó hoàn toàn là chuyện không tưởng!
"Anh chính là đang ghét bỏ!" Chu Tiểu Mạch hét lên, nước mắt từ khuôn mặt nhỏ nhắn rơi xuống, yếu ớt động lòng người.
Cô lui về phía sau từng bước, trong đôi mắt nhìn về phía Chu Thần Cốc lộ
vẻ không thể tin được, lẩm bẩm: "Anh ghét bỏ cậu ấy....."
"Anh không có, tiểu Mạch......"
"Em chỉ muốn cậu ấy làm chị dâu thôi! Trừ tiểu Kiều ra em không thừa nhận
một ai hết!" Cô kiên định nâng cằm nhỏ lên, kiêu ngạo liếc Chu Thần Cốc
một cái, sau đó đóng cửa thư phòng kêu 'rầm' một tiếng.
Chu Thần
Cốc thở dài, cô em gái này cái gì cũng tốt, bình thường rất hiểu chuyện, dịu dàng, nhưng không biết vì sao lại vô cùng cố chấp đối với việc này. Chỉ là, người ấy thật sự là tiểu Kiều sao?
Thật ra thì trong
lòng mình đã sớm tin tưởng, tiểu Mạch không thể nào nhận lầm người, càng không thể nào tùy tiện coi ai cũng từng là người bạn thân nhất của
mình. Nhưng, vậy thì sao? Vậy thì sao chứ?!
Huyệt thái dương của
Chu Thần Cốc giật giật, trên mặt là sự đau khổ không thể che giấu. Họ có thể quay về làm bạn một lần nữa, nhưng cô và anh thì sao? Thân phận của hai bên giống như là một đỉnh núi lớn vĩnh viễn không thể vượt qua,
đừng nói là ở chung một chỗ, ngay cả việc khôi phục lại quan hệ lúc
trước cũng là không có khả năng.......
Tần Dịch Hoan phải bay
một chuyến sang nước ngoài khoảng mấy ngày, công ty anh hợp tác với một
công ty của nước Mỹ phát triển một phần mềm di động mới, anh nhất định
phải tự mình đi đàm phán.
Nhưng anh rất luyến tiếc Triệu Ngạn
Kiều, nếu như anh đi rồi, mỗi buổi tối cô đều phải tự mình thức dậy thay tã, cho con ăn thì sao cô chịu được đây! Triệu Ngạn
Kiều lại vỗ bộ ngực nhỏ bảo anh cứ yên tâm, cô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con trai và chính mình, bảo đảm không thành vấn đề.
Tần Dịch Hoan véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại dặn dò trăm điều mới ra
khỏi nhà tới phi trường. Một mình Triệu Ngạn Kiều đối mặt với phòng ngủ
trống rỗng, chợt có một loại cảm giác phiền muộn. Kỳ quái, bình thường
cũng là anh đi làm mà mình có nhớ anh nhiều lắm đâu, không biết thế nào, lần này anh vừa mới đi, mình đã có chút không thoải mái rồi.
Triệu Ngạn Kiều lắc lắc đầu, quăng ý nghĩ kỳ quái đó ra khỏi đầu, chạy đến
bên giường trêu chọc tiểu Trạch. Hiện tại chơi đùa cùng tiểu Trạch là
thú vui duy nhất của cô. Lơ đãng liếc qua bàn trà, lại phát hiện màn
hình di động nháy sáng, Triệu Ngạn Kiều vội vàng cầm di động lên, nhấn
nút nghe, là Chu Tiểu Mạch.
"Tiểu Kiều, ở nhà làm gì đấy?"
"Không làm gì cả, Tần Dịch Hoan đi công tác rồi, mình đang nhàn rỗi đây!"
Hai mắt Chu Tiểu Mạch sáng lên, vội nói: "Vậy mình đến gặp cậu!"
"Ừ, cậu đến đây đi." Vừa khéo một mình cô ở nhà thấy rất buồn bực,
tiểu Mạch tới thì cô còn có người trò chuyện, mặc dù thím Trần
cũng ở đây, nhưng là thím ấy rất bận, cô gần như không tìm được
thời gian nói chuyện với bà.
Chu Tiểu Mạch hào hứng cúp điện
thoại, liền chạy tới phòng Chu Thần Cốc đập cửa rầm rầm. Chu Thần Cốc đã sớm quen với thói xấu này của em mình, liền rất tự nhiên mở cửa.
"Anh, anh đi chơi cùng em nhé?"
Chu Thần Cốc nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, buổi chiều hình như có một
bữa tiệc, nhưng anh thật sự rất chán ghét loại chuyện như vậy, chẳng thà cùng em gái ra ngoài đi dạo còn hơn. Nghĩ tới đây, anh liền gật đầu,
thuận tay cầm chìa khóa xe ở trên bàn trà lên, nói: "Đi thôi."