Tần Dịch Hoan có thói quen luôn chôn chặt mọi chuyện ở trong lòng, lặng lẽ tiếp cận mục tiêu
mong muốn, trong lúc người ta chưa hề phát hiện liền bổ nhào qua, hung
hăng chiếm lấy, không chút lưu tình! Không cho người ta một cơ hội chạy
thoát nào, chỉ có thể trở thành thức ăn dưới miệng anh.
Cho nên,
sau khi biết được ý đồ của Chu Tiểu Mạch, mặc dù anh hơi hối hận nhưng
vẫn không hốt hoảng. Bây giờ Triệu Ngạn Kiều đã là bà xã của anh, có cả
con trai nữa, về phần Chu Tiểu Mạch hay Chu Thần Cốc gì gì đó, thật xin
lỗi, đã là chuyện của kiếp trước rồi. Tôi để cho các người thấy cô ấy,
là ân huệ đối với các người, nhưng bây giờ, tôi không muốn để các người
gặp nữa, vậy hai người chỉ có thể nhìn từ đằng xa mà thôi!
Hôm
đó, sau khi về nhà, Tần Dịch Hoan vừa vào phòng ngủ liền phát hiện một
lớn một bé nhà mình đang nằm ở trên giường của mỗi người ngủ khì khì.
Nét mặt anh không kiềm được mà càng dịu dàng hơn. Thời gian này tiểu
Kiều đúng là rất mệt nhọc, mặc dù tiểu Trạch không hay quấy, nhưng buổi
tối thức dậy cho bú là không thể thiếu. Cho dù anh dốc hết sức dành hết
công việc thay tã nhưng vẫn không thể khiến Triệu Ngạn Kiều ngủ ngon
giấc.
Vợ vất vả như vậy, Tần Dịch Hoan dĩ nhiên là đau lòng rồi,
những việc khác còn dễ nói chứ việc cho bú thì anh thật sự là lực bất
tòng tâm. Chỉ có thể để cô mệt nhọc một hồi, chờ
nhóc con này năm tháng tuổi nhất định phải cho nó cai sữa! Tần Dịch Hoan âm thầm thề ở trong lòng.
Buổi sáng bận này vội nọ, lúc này Tần
Dịch Hoan cũng khá mệt mỏi, thấy Triệu Ngạn Kiều ngủ ngon lành, liền cởi áo khoác, nhảy lên giường, chuẩn bị ngủ bù. Nhưng ai biết tư thế bò lên giường không được điều chỉnh tốt, bất cẩn đụng phải ngực của cô.
Trong giấc mộng, Triệu Ngạn Kiều chỉ cảm thấy một hồi đau đớn, không nhịn
được liền rên lên một tiếng, sâu ngủ cũng bị cưỡng ép rời đi. Cô có chút khổ sở mở mắt, chỉ thấy Tần Dịch Hoan đang luống cuống tay chân ngồi
một bên, hai tay đang nắm vạt áo của cô, dáng vẻ nửa muốn vén lên nửa
không. Ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Dịch Hoan thấy hơi lúng túng.
"Tiểu Kiều, em....Đau lắm hả? Anh không cố ý đâu." Anh luống cuống chớp chớp
đôi mắt xếch dài xinh đẹp, động tác tay lại rất là nghiêm túc.
"Vén áo lên, anh xem một chút xem có phải chạm hỏng rồi không!"
Đó là thủy tinh à? Còn đụng hỏng nữa! Triệu Ngạn Kiều trợn to mắt, đang
định quát anh bỏ tay ra, bộ ngực liền truyền đến một hồi đau đớn, cô cắn răng cúi đầu nhìn, móng vuốt của Tần Dịch Hoan đã cầm trọn một bên mềm
mại của cô, nắn bóp, trong mắt đều là vẻ nghiêm túc.
"Không có sưng đỏ, cũng không bị đụng hỏng." Nhưng hình như lớn hơn rồi! Xúc cảm càng tốt hơn, thật sự không muốn buông ra!
"Bỏ tay ra!" Triệu Ngạn Kiều nổi giận! Anh thật sự đang kiểm tra sao? Mấy
ngày nay, ngực cô trướng đau đến không dám động vào, chứ đừng nói để anh xoa xoa nắn nắn.
Tần Dịch Hoan không biết cô bị đau, cứ không
buông tay, một tay chưa đủ còn luồn thêm tay kia vào. Triệu Ngạn Kiều
đau đến hít sâu một hơi, nước mắt liền nổi lên.
"Tần.....Tần Dịch Hoan! Anh lấy tay ra ngay! Đau....Đừng động......Đau....."
Ban đầu Tần Dịch Hoan còn cho rằng cô thẹn thùng, không hề để ý tới lời cô
nói một chút nào, nhưng sau đó lại nghe được tiếng nói hơi nghẹn ngào.
Anh ngẩng đầu nhìn, đôi mắt của cô vợ nhỏ đã ẩm ướt rồi, nước mắt đảo
quanh trong hốc mắt, muốn rơi mà không được, hết sức chọc người yêu
thương.
Làm sao anh còn đành lòng chứ, vội vàng rút tay ra, vừa hôn nhẹ khóe miệng
của cô vừa trấn an: "Đau thế nào? Do tiểu Trạch hút hay sao?" Trong lòng lại chua lè, lâu rồi anh còn chưa được hưởng thụ quyền lợi như vậy đâu, thật là quá tiện nghi cho nhóc con kia rồi!
Anh vừa buông tay xuống, Triệu Ngạn Kiều mới cảm thấy tốt hơn một chút, lôi kéo vạt áo, tức giận nói: "Trách tiểu Trạch làm gì? Anh xoa đau chết
được!" Triệu Ngạn Kiều không hề phát hiện ra giọng mình có chút nũng
nịu, nhưng Tần Dịch Hoan lại nhạy cảm phát hiện ra.
Anh chỉ cảm
thấy máu dịch toàn thân nóng lên trong nháy mắt, nóng đến sắp sôi trào
rồi! Nếu không phải cô vừa mới sinh con xong, nói không chừng lúc này
anh đã đè cô dưới thân XXOO rồi!
"Anh không hề dùng lực, làm sao
đau được?" Tần Dịch Hoan nghiêng mặt qua cọ xát gò má hơi nóng lên của
cô, giọng điệu mang theo chút uất ức, còn có chút lo lắng.
Triệu Ngạn Kiều liền mềm lòng trong nháy mắt, cọ cọ đáp lại anh, nhỏ giọng phun ra hai chữ: "Trướng sữa."
Trướng sữa? Đó là cái gì? Tần Dịch Hoan không hiểu, nhưng dựa vào ý tứ trên
mặt chữ thì chính là dư sữa đó! Cơ hội, cơ hội đấy! Đốm lửa nhỏ trong
con ngươi của Tần Dịch Hoan vụt một cái liền bắt đầu cháy rừng rực.
Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì vô cùng kích động mà phơn phớt hồng, càng lộ
ra vẻ diễm lệ. Nhất là đôi mắt kia, mê hoặc như thế, chỉ có thể nhìn
thấy một phần của con ngươi đen láy và hàng mi cong dài, cực kỳ mê
người.
Triệu Ngạn Kiều là một người có nguyên tắc, tố chất tâm lý cũng là hạng nhất, nhưng vẫn không ngăn nổi sự mê hoặc có đẳng cấp này. Cô ngây ngốc nhìn Tần Dịch Hoan, ngay cả chớp mắt một cái cũng luyến
tiếc.
Thật may là Tần Dịch Hoan kích động đến váng đầu, không có
chú ý tới nét mặt của cô, bằng không lại lên mặt rồi. Anh cười híp chặt
đôi mắt hồ ly, một tay lại luốn vào trong quần áo của Triệu Ngạn Kiều,
giọng nói nhẹ nhàng gần như có thể bay đến bầu trời: "Nào, tiểu Kiều,
anh xoa giúp em sẽ khá hơn đấy!"
Triệu Ngạn Kiều quá kinh ngạc,
xoa xoa cái gì? Anh đang muốn lấy mạng cô à? Hiện tại, chỉ cần chạm nhẹ
vào bộ ngực thôi đã quá đau rồi, chứ đừng nói là bị anh xoa nhẹ! Cô lập
tức phớt lờ mỹ sắc, vội vàng che ngực, đôi mắt to tròn đen láy cảnh giác nhìn Tần Dịch Hoan, nói: "Không được! Sẽ đau chết đấy! Anh đừng đụng
vào em!"
"Không cần, anh tránh ra! Em cảnh cáo anh đó....Anh.....Á...."
"Chịu đựng một chút, ngoan nào, ngoan nào, tiểu Kiều, nhịn một chút, anh là
muốn tốt cho em mà." Mặc dù thấy sắc đẹp là có dậy chút lòng gian, nhưng cũng chỉ có chút xiu thế thôi, chủ yếu vẫn là suy nghĩ cho cô. Cứ để cơn đau kéo dài như thế cũng không phải là
biện pháp, giải quyết sớm một chút sẽ thoải mái hơn, làm một ông xã tốt, anh không thể để cho bà xã mình chịu tội được.
"Xấu.....Xấu xa!" Triệu Ngạn Kiều đau đến chảy nước mắt, nhưng sức lực của người này lớn
hơn cô, cô giãy thế nào đều không thoát, ngược lại còn khiến mình mệt
mỏi thở hổn hển.
"Đừng nháo nữa, xoa xoa là được, ngoan ngoãn,
không nên cử động!" Tần Dịch Hoan dùng nửa người dưới ngăn lại thân thể
liên tục giãy dụa của cô, rút một bàn tay ra vỗ nhẹ cái mông vểnh lên
của cô.
"A Hoan, A Hoan....." Triệu Ngạn Kiều thật sự không chịu
nổi cơn đau này, liều mạng dang tay ôm chặt eo anh, giống như bạch tuộc
bám vào người anh, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Đừng đụng, đau.... Đau."
Tần Dịch Hoan rất yêu thương cô, nhìn thấy cô như thế đã sớm mềm lòng rồi,
sao có thể đành lòng bức ép cô, chỉ đành thu tay lại, kéo cô rời khỏi
người mình, hơi lo lắng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể
để đau mãi vậy được?"
Ánh mắt Triệu Ngạn Kiều hơi mơ hồ, đôi gò
má phơn phớt hồng, tiếng nói gần như lí nhí, Tần Dịch Hoan phải ghé sát
vào cô, vểnh tai lên mới miễn cưỡng nghe rõ lời của cô. Chỉ là, càng
nghe thì hai mắt càng sáng, cuối cùng độ sáng quả thật có thể so với
bóng đèn 200w!
Triệu Ngạn Kiều nói là: "Em....Em tìm hiểu rồi, em chỉ là có nhiều sữa quá, phải....Phải, cái đó, nặn ra mới dễ chịu
thôi." Mặt cô đỏ bừng gần như muốn cháy rụi, lông mi run rẩy, không dám
nhìn Tần Dịch Hoan.
Cô đã từng tìm cơ hội tự mình thử qua, nhưng
một mình làm rất nhanh mệt, chỉ có mấy phút mà cô đã thấy lưng đau eo
mỏi. Muốn nói cho Tần Dịch Hoan nhưng lại ngượng ngùng, mặc dù hai người đã làm qua những chuyện thân mật nhất, nhưng cô vẫn cứ thẹn thùng.
Nặn ra hả! Công việc này rất tốt! Tần Dịch Hoan suýt chút nữa đã ngửa mặt
lên trời cười dài rồi. Đôi anh em nhà họ Chu còn muốn tranh giành với
anh hả! Lần này xem bọn họ tranh thế nào đây! Người là của anh! Bọn họ
đã làm chuyện thân mật nhất, cô có chuyện sẽ nói với anh đầu tiên! Hai
người kia cũng chỉ là ràng buộc từ kiếp trước, dù thế nào cũng chả đấu
lại anh! Anh mới chính là người ở cùng cô cả đời!
"Hiện tại bắt
đầu nhé?" Mặc dù trong lòng đã sớm rục rịch, nhưng trên mặt anh vẫn là
dáng vẻ nghiêm túc, nghiêm trang như cũ, nhìn qua không có một điểm gian xảo nào.
Điều này khiến cho trái tim vốn đang đập loạn nhịp của Triệu Ngạn Kiều thoáng an phận một chút. Cô gật
đầu, chỉ chỉ cái cốc thủy tinh ở đầu giường, nói khẽ: "Cầm, cầm cái đó
đựng là được." Nói xong lời táo bạo, cô chợt cởi hết quần áo trên người, ''xoạt'' một tiếng chui vào trong chăn, đắp chăn ngang cổ, ngồi dựa vào đầu giường, chỉ lộ ra gương mặt.
"Anh...Anh nhanh lên một chút đi."
Đây là một việc tốt , thế nhưng......Phải xem kỹ thời điểm đã!
Ban đầu Tần Dịch Hoan còn hưng phấn không thôi, nhưng càng xoa nắn anh càng thấy bi thống (vừa sung sướng vừa đau khổ), làm một hồi lâu, ban đầu cô còn đau đớn giờ đã thích ứng rồi, động tác tay của anh cũng thuần thục
không ít. Cô là thư thái còn anh thì khó chịu nhé!
Anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, anh là một người đàn ông bình thường, đang ngồi
trước mặt là người con gái anh yêu nhất, còn mở rộng thân thể mặc anh
trêu chọc, làm sao anh có thể không có chút phản ứng nào chứ!
Nhưng con trai anh mới đầy tháng, anh không có biện pháp để hưởng thụ phúc
lợi của mình! Tần Dịch Hoan chỉ cảm thấy phía dưới giống như có một đốm
lửa đang thiêu đốt, luồng khí nóng rực di động khắp nửa người dưới
của anh, người anh em cứng đầu cứng cổ đã sớm rục rịch. Vào
giờ phút này, ở trong mắt anh, cô quả thực là vô cùng mê người, bất kể là đột nhiên xấu hổ chớp nhẹ lông mi, hay là rung nhẹ đầu
ngón tay, thậm chí là cái nhíu mày khi đau đớn, đều đang khiêu
khích chút lý trí ít ỏi đáng thương của anh.....
Dòng sữa màu
trắng ngà theo động tác tay của anh mà từ từ chảy xuôi vào trong cốc,
cùng với màu cốc thủy tinh trong suốt, nói không rõ sự mập mờ và lay
động lòng người. Thỉnh thoảng có vài giọt sữa tinh nghịch không kịp chảy xuống cốc liền dính ở trên nụ hoa anh đào bị xoa nắn gần như đỏ tươi
của cô, một đỏ một trắng, đan xen.....Yết hầu của Tần Dịch Hoan giật
giật, gần như là si mê, động tác tay dần dần chậm lại.
Triệu Ngạn Kiều có chút nghi ngờ liếc anh một cái, không ngờ vừa liếc qua đã khiến độ nóng ở trên mặt mới giảm xuống liền tăng vọt. Ánh mắt đó....Ánh mắt
đó, nóng rực tới cực điểm, thậm chí cô còn có loại ảo giác con ngươi của anh rực cháy, nóng bỏng như vậy, nguy hiểm như thế, rồi lại.....Hấp dẫn người đến thế.
Bốn mắt chạm nhau, ham muốn của mình đều bị cô
thu vào trong mắt, trong lòng Tần Dịch Hoan vừa ảo não vừa sợ sệt, đặt
cái cốc lên mặt tủ ở đầu giường, lắp bắp: "Anh....Anh vào nhà vệ sinh."
Nói xong bối rối bò xuống giường, đứng thẳng lên định chạy vào nhà vệ
sinh.
Còn chưa mở bước chân đã bị Triệu Ngạn Kiều bắt được cổ
tay, nửa người trên của cô không mặc gì, đôi thỏ nhỏ trước ngực hơi run
run, cố hết sức kiềm chế vẻ ngượng ngùng ở trên mặt, nói lí nhí: "Đợi
chút.....Anh chờ một chút....."