Đi tới đống xương khô phía trước, Lạc Thiên tay khẽ phát một cái, chúng
lập tức bị hóa thành bụi. Chỉ đề lại một cái đầm mang theo huyết sắc nằm ở đấy, nó từ ngoài nhìn ra như là chắt rắn lại như chất lỏng, mười phần kỳ quái, mà xung quanh nó tản mát ra nhàn nhạt mùi không phải như mùi
máu mà là mùi thơm tựa như tuyền lộ vậy.
“Đạo Tâm Huyết.” Nhìn
cái này đầm thủy Hoặc Thiên mấy người lập tức nhận ra, bọn họ trước đó
cũng đã từng đọc qua ghi chép về Đạo Tâm Huyết.
Đây là một loại
huyết dùng hàng trăm vạn sinh linh sinh mạng để làm nguyên liệu , nó là
từ Ma Tộc chi nhân thông qua rất nhiều thủ đoạn cùng thời gian để diễn
sinh ra.
Mà tác dụng của nó chính là Ma Tộc tăng lên huyết mạch,
mà đối với tu sĩ thì lại có công hiệu khá khác biệt, đó là chúng có thể
giúp tu sĩ đạo tâm được rèn luyện, làm bớt đi mặt trái sức mạnh từ trong cơ thể cùng trải rộng con đường sau này của đạo tâm.
“Nếu đã
biết công dụng của nó vậy thì hấp thu đi.” Nhìn mấy người đều biết nó là Đạo Tâm Huyết lúc Lạc Thiên cũng không nói nhiều bảo mọi người phục
dụng.
Nghe Lạc Thiên nói ba người cũng không chần chờ, lập tức đi tới rồi ngồi lên trên Đạo Tâm Huyết thả lỏng ý chí.
Mà cũng không bao lâu trên người lập tức tản mát ra từng đợt khí đen, đây
là mặt trái sức mạnh của cả ba bị rèn luyện, mặc dù không phải triệt để
nhưng cũng không ít đi nơi nào.
Nhìn ba người hấp thu Đạo Tâm
Huyết Lạc Thiên nhất niệm xuất, lập tức từ trong đầm huyết bay ra một
viên ngọc. Cái này viên ngọc bề ngoài có màu đỏ, xung quanh nó còn tản
mát ra từng đợt huyết vụ, phía trong thỉnh thoáng lóe lên tia sáng, tựa
như ánh trăn trong đêm vậy.
Nhìn viên ngọc này Lạc Thiên dùng tay bóp chặt lấy nó, mà theo đó viên ngọc này cũng lập tức bị bóp vỡ thành
bột mịn, khi nó bị vỡ lúc từ trong bay ra một tia sáng.
“Nội Tâm
Chi Quang.” Nhìn cái này ánh sáng Lạc Thiên không khỏi nở nụ cười nỉ
non, lần này hắn tới là vì hai thứ, mà cái này ánh sáng cũng là một
trong hai thứ đó, chỉ là không ngờ tìm được dễ dàng như vậy.
Nội
Tâm Chi Quang là một loại ánh sáng có thể giúp tu sĩ diễn hóa ra sức
mạnh của Đạo Tâm, mà mỗi tu sĩ trong đời đều có thể một lần phục dụng
khi Đạo Tâm còn chưa viên mãn.
Giống như Lạc Thiên đạo tâm đang
còn là đại thành lúc đã bắt đầu diễn hóa hình thức chiến đấu của nó,
cũng chính là cái kia mười thanh kiếm, vốn trong đời mỗi người đạo tâm
chỉ có thể có một loại sức mạnh, nhưng mà Lạc Thiên lại khác, hắn người
mang Hư Vô Long Huyết, Linh Hồn, Thể Chất, cả ba đều là vượt qua khả
năng nhận biết của sinh linh, chi nên mọi chuyện đối với hắn là vô hạn
khả năng.
Cũng vì vậy lần này Lạc Thiên mới đi tìm thứ này, tuy
rằng thứ này không phải là cực kỳ quý hiếm nhưng hắn cũng không ngờ dễ
dàng có được như vậy.
Thu hồi Nội Tâm Chi Quanh, Lạc Thiên nhìn mấy người rồi đứng một bên chờ đợi.
….
Mà cũng không lâu lắm, Hoặc Thiên ba người đều cùng nhau mở mắt, bọn họ
cảm nhận được tâm linh của mình không hiểu sao trở nên nhẹ nhõm như trút được cái gì đó gánh nặng lúc thì đều nở nụ cười, hiển nhiên lần này thu hoạch cũng không tệ.
“Xong rồi chứ?.” Nhìn ba người tỉnh lại Lạc Thiên lập tức xuất hiện bên cạnh bình tĩnh hỏi.
“Đã xong.”Ba người đồng thời đáp, mà đáp xong lúc Hoặc Thiên cũng nở nụ
cười nói: “Lần này tâm linh không hiểu nhẹ nhõm lên rất nhiều, sau này
đạo tâm hẳn là dễ dàng tiến triển hơn.”
“Đã thu hoạch được vậy
rời đi thôi.” Lạc Thiên cũng gật đầu rồi nhìn San San nói: “Lần này bọn
ta đi tới chỗ khá nguy hiểm. người có muốn đi hay không?.” Hắn thấy San
San chiến lực tuy mạnh nhưng còn chưa tới mức an toàn tuyệt đối ở Ma
Uyên Cấm Địa này nên hỏi một tiếng, dù sao không tới Thánh Tôn vậy nhiều thứ sẽ không dễ dàng như vậy.
“Nếu tiện vậy thì cùng đi đi.” San San suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý nói. Lần này nàng là tự ý đi tới
mà không có ai bảo vệ cho nên cũng không phải an toàn, đi theo Lạc Thiên cũng là một lựa chọn tốt.
“Vậy đi thôi.” Lạc Thiên cũng không nói nhiều quay đầu dẫn mọi người đi trước.
…..
Đi trong Ma Uyên Cấm Địa lúc, Lạc Thiên bốn người thỉnh thoảng gặp một số
Hắc Ám Chủng tộc, bọn chúng mỗi một con đều hình thù kỳ quái khác nhau,
mà càng kỳ quái chính là bọn họ đi qua lúc những này chủng tộc vậy mà
không tấn công bọn họ, chúng vẫn cứ làm những việc mà mình muốn làm như
không thấy bọn họ vậy.
Nhìn những Hắc Ám chủng tộc kia Hoặc Thiên không khỏi tò mò hỏi: “Tại sao bọn chúng không tấn công chúng ta?.”
Theo nàng nghĩ những này chủng tộc là do mặt trái của sinh linh diễn hóa ra vậy hẳn nên là kẻ thù đối lập với nhau giống như Ma Tộc mà không
phải làm như không chứng kiến mới đúng.
“Những này bộ tộc chỉ tấn công những người nội tâm tràn đầy thù hận, tham dục… mà không tấn công
những người không có hoặc là cực ít mặt trái sức mạnh do thù hận, tham
dục… diễn sinh mà ra, dù sao nếu hấp thu bọn chúng cũng không thể lớn
mạnh lên.” Lạc Thiên chậm rãi trả lời.
“Vậy nếu trước đó chúng ta không phục dụng Đạo Tâm Huyết vậy hẳn là bị tấn công đi.” San San cũng
như có điều suy nghĩ nói, trước đó bọn họ có bị tấn công qua, như vậy
hẳn là do đạo tâm vẫn còn rất nhiều mặt trái sức mạnh, nhưng bây giờ lại không bị tấn công vậy hẳn là do Đạo Tâm Huyết mang đến tác dụng.
“Đích thật là như vậy.” Lạc Thiên cũng gật đầu rồi nói tiếp: “Hơn nữa nếu mặt trái sức mạnh không nhiều tới một cái mức độ nhất định vậy sẽ không có
tác dụng với chúng, bởi vì nếu như hấp thu vậy nó cũng sẽ tan biến, cho
nên bọn chúng cũng không làm cái gì gọi là tích lũy.”
“Vậy bọn chúng tu luyện tới cảnh giới gì là cực hạn vậy?.” Hoặc Thiên nhìn xung quanh một lát rồi tò mò hỏi.
“Nếu chúng có thể khiến cho huyết mạch tiến hóa thành đê giai Ma Huyết hoặc
là vượt qua được cực hạn của thể chất vậy thì cũng giống như con người
vậy.” Lạc Thiên chậm rãi nói.
So với rất nhiều chủng tộc trên,
nhân tộc thể chất tiên thiên sinh ra đã yếu hơn rất nhiều chủng tộc
khác, nhưng vạn vật linh trưởng không phải là cái gì nói khoác, mà nhân
tộc cũng như vậy, bọn họ sinh ra đã yếu nhưng có thể đi tới cuối con
đường, đây cũng chính là có mất có được.
“Vậy Ma Tộc tại sao lại
lấy giết những bộ tộc khác niệm vui, lại muốn dẫn cái này Thập Thiên đi
về hủy diệt vậy?.” Cuối cùng Hoặc Thiên không khỏi hỏi một câu.
“Chúng không phải giết sinh linh làm niềm vui, cũng không phải muốn hủy diệt
Thập Thiên.” Đối với cái này Lạc Thiên khẽ lắc đầu, hắn nói tiếp: “Chúng giết sinh linh là vì bọn chúng cho rằng chúng là chủ đạo của cái này
Thập Thiên mà không phải những sinh linh khác, chúng muốn chiếm cứ Thập
Thiên khiến nó rơi vào bóng tối là vì chúng sinh ra đã thích sống ở
trong bóng tối, cũng giống như vạn linh thiếu đi ánh sáng vậy họ sẽ rất
khó để sinh tồn….”
“….Tuy rằng rất nhiều tu sĩ có thể sống trong
bóng tối, nhưng mà phàm nhân lại không được, bởi vì sống như vậy sẽ
khiến cho phàm nhân không thể phát truyển. Mà Thập Thiên Nhân Tộc trong
phàm nhân chiếm tới tám phần, như vậy sẽ có rất nhiều tồn tại cự đầu sẽ
không để yên cho phàm nhân bị lạc lỗi, như vậy dần dần Ma Tộc cùng vạn
linh sẽ có đánh nhau, càng về sau thì càng là không chết không ngớt.”
Nói tới đây Lạc Thiên không khỏi thở nhẹ, tất cả đều vì sinh tồn, đều vì hoàn cảnh sống, mỗi bên đều có kiên trì riêng mà thôi.
“Đạo bất đồng tương vi mưu.” Vẫn không nói Vô Tâm khẽ nói một câu.
“Có lẽ vậy.” Hoặc Thiên cũng gật đầu rồi nhìn Lạc Thiên hỏi: “Nghe nói năm
đó phụ thân ta vì nhân tộc đã từng đánh nhau với một Ma Tôn cực hạn,
không biết kết quả thế nào?.” Nàng có chút tò mò, tất cả mọi người đều
biết muốn đột phá tới Ma Tôn cực hạn vậy huyết mạch của chúng phải là
Hoàng Tộc huyết mạch mới có thể, mà những kẻ có được Hoàng Tộc huyết
mạch kia đều là vô địch cùng cảnh giới, nên nàng cũng rất tò mò chuyện
này.
Nàng tuy rằng là con gái duy nhất của Thiên Tử Thiên nhưng
còn có rất nhiều chuyện không thể biết, dù sao bây giờ nàng có biết cũng không phải là cái gì tốt, mà Lạc Thiên thì lại khác, tâm trí hắn từ lâu đã thành thục, đạo tâm đại thành lúc đã đủ chứng minh hết thảy, cho nên rất nhiều chuyện cơ mật hắn đều biết.
“Năm đó từng đánh qua.” Lạc Thiên cũng gật đầu xác nhận nói.
“Vậy kết quả như thế nào?.” Hoặc Thiên cũng có chút tò mò hỏi. Một bên Vô Tâm cùng San San cũng rửa tai lắng nghe.
Tuy rằng bất ngờ bởi phụ thân của Hoặc Thiên lại là một vị Tôn Chủ cực hạn
nhưng nàng vẫn không tỏ ra cái gì khác thường, vẫn tiếp tục nghe ngóng,
dù sao nàng sư phụ nhưng cũng là một vị cực đầu Tôn Chủ cực hạn, cho nên cũng không cần phải quá để ý thân phần của bất kỳ ai.
“Tất nhiên là thắng.” Đối với cái này Lạc Thiên cười khẽ trả lời.
Vị kia Ma Tôn cực hạn tuy rằng có Hoàng Tộc huyết mạch, cũng mạnh nghịch
thiên, nhưng mà Thiên Tử Thiên nhưng càng ghê gớm, cùng cảnh giới trong
hắn chưa từng bại một lần, có thể nói cuộc đời hắn là một truyền kỳ
khiến cho bất kỳ ai cũng phải ngước nhìn. Mà ở Thiên Tinh Cung trong có
thể cùng hắn toàn lực đánh một trận vậy cũng chỉ có tam tổ sư Cổ Vô
Địch, lục tổ sư Vân Thiên cùng sư phụ hắn Phượng Vũ mà thôi.
“Được rồi, chuyện này các ngươi không cần phải nói nữa, nó liên quan tới quá
lớn, cảnh giới của các ngươi có biết cũng không thể làm được gì, nhiệm
vụ của các ngươi là tu luyện thật tốt vào.” Cuối cùng Lạc Thiên nhìn mấy người khẽ nói rồi không để ý nữa.