Đi trên đường lúc, Hoặc Thiên như nghĩ tới cái gì đó rồi ngưng trong
nói: “Trước đó ông nội muội từng nói ở đó có một hạ vị Ma Tôn canh
chừng.” Nói tới đây nàng không khỏi ngượng ngùng cười mỉa một tiếng, lúc trước nàng chỉ nghĩ đi tìm bảo vật, cũng quen mất còn có nguy hiểm.
Mà nghe Hoặc Thiên nói mấy gò mã quất một cái, không xuẩn như vậy đi, tất
cả sắp đi tới nơi lúc ngươi mới nói, nếu đi tới lúc mà không có ai có
thể chống đỡ hạ vị Ma Tôn lúc vậy chẳng phải tất cả đều có đi mà không
có về sao.
“Không sao, một cái hạ vị Ma Tôn mà thôi, cũng không
phải không giết qua.” Lạc Thiên thần sắc không quan tâm, cử chỉ ở giữa
duy ta vô địch, vạn thế người số một khẽ nói, tuy rằng hắn chưa từng
đánh với Ma Tôn nhưng cùng giai trong hắn cũng đã giết qua, cũng không
có cái gì là chuyện to tát.
Đối với cái này Hoặc Thiên cùng Vô
Tâm trước đó đã biết thông tin về Lạc Thiên nên không bất ngờ, chỉ là
khi bị Lạc Thiên nhắc tới lúc người trước đầy mặt tự hào, người sau
khuôn mặt bất biến.
Nhưng mà San San thì lại khác, nàng hoàn toàn không biết gì về Lạc Thiên ngoài cái tên của hắn, nên nàng giật mình
hỏi: “Ngươi từng giết qua hạ vị Tôn Chủ sao?”
“Tất nhiên là giết
qua, nam nhân của ta thế nhưng mà vô địch, từ trước giờ chưa ai từng
sống qua khi đánh với huynh ấy.” Không chờ Lạc Thiên nói, một bên Hoặc
Thiên đã bắt đầu khoác loác nói, nàng thần thái như sợ không ai biết hắn là nam nhân của mình, cũng sợ không ai biết nam nhân mình lợi hại vậy.
Mà nàng lời nói này tuy hơi quá, nhưng cũng không phải không có lý, phải
biết Lạc Thiên từ xuất đạo tới nay đích thật chưa từng bại qua, cho dù
là trận chiến cuối cùng năm đó cũng vậy, phải biết năm đó hắn tuy rằng
sức cùng lực kiệt không thể chiến được nữa nhưng mà cũng đã trảm chết ba tên Tôn Chủ cùng đánh trọng thương bảy người, như vậy chiến tích dù nói là vô địch hơi quá nhưng cũng không kém nhiều.
Mà San San nghe
Hoặc Thiên nói vậy không khỏi cười khổ, năm đó nhìn thấy Lạc Thiên đánh
nhau đã nghĩ hắn rất mạnh, nhưng nàng thật không ngờ hắn đã mạnh tới mức này, có thể trảm giết hạ vị Tôn Chủ, đây quả thật là điều nàng không
dám nghĩ, dù sao trong nhận thức của nàng hạ vị Tôn Chủ hẳn là vô địch
mới đúng, như vậy cho dù đánh không lại cũng có thể chạy, nhưng bây giờ
Lạc Thiên vậy mà giết qua, trong lúc nhất thời nàng không biết nói thế
nào.
“Chỉ là giết hạ vị Tôn Chủ mà thôi, cũng không phải là Tôn
Chủ cực hạn, không có gì đáng kiêu ngạo.” Lạc Thiên khẽ lắc đầu không
cho là đúng nói, bởi vì hắn biết trên hạ vị Tôn Chủ còn có Tôn Chủ cực
hạn, mà theo hắn nhận thức vậy thì không tới Tôn Chủ cực hạn vậy chung
quy đều là sâu kiến không đáng để ý.
Nghe Lạc Thiên nói mọi người không khỏi trầm mặc, người đều đều biết câu nói không tới Tôn Chủ cực
hạn vậy chung quy là sâu kiến, cái này cũng không phải là câu nói ngoa.
Phải biết Tôn Chủ cực hạn cùng thượng vị Tôn Chủ trở xuống đều khác biệt.
Thượng vị Tôn Chủ cảnh giới vẫn còn là cướp đoạt cùng mượn sức mạnh thiên địa
để tăng lên cảnh giới cùng đánh nhau, cho nên không có thiên địa sức
mạnh bọn họ không thể tăng lên cảnh giới, mà cái này chung quy đều là
phải dựa vào thiên địa, không thể thoát khỏi ràng buộc.
Nhưng mà
Tôn Chủ cực hạn lại khác, bọn họ tuy rằng cũng cướp cùng mượn đi thiên
địa sức mạnh để tăng lên cảnh giới, nhưng bọn họ có một cái khác biệt,
đó là Thần Ngân, đúng vậy, bọn họ đột phá tới Tôn Chủ cực hạn lúc Chân
Ngã Thần Hỏa đã biến thành Thần Ngân .
Mà trong cái này Thần Ngân bọn họ có thể cướp đi thiên địa sức mạnh để tích lũy vào trong đó, mà
cái này Thần Ngân dù không cần thiên địa sức mạnh cũng có thể tự sinh ra sức mạnh, cái này giống như một vòng tuần hoàn sức mạnh, dùng hết lại
lập tức diễn sinh ra, mà mỗi cái Thần Ngân đều có sức mạnh cực kỳ to
lớn, chúng mỗi một cái đều có thể hủy thiên diệt địa, phá hủy mọi thứ,
chính vì thế Tôn Chủ cực hạn dưới tất cả đều xem như là sâu kiến.
Mà một cái Thần Ngân đối xứng với một cái Thần Hỏa, như vậy Tôn chủ cực
hạn mỗi người đều có cơ hội trùng kích mười cái Thần Ngân, tất nhiên
trong này yêu cầu tu sĩ phải có mười cái Thần Ngân cùng với có thể thành công hay không, bởi vì một khi thất bại vậy dù ngươi có thiên phú mạnh
tới đâu, người mang cái gì thần thể, người mang cái gì kinh thiên bảo
vật vậy ngươi vĩnh viễn cũng không thể trùng kích cái tiếp theo Thần
Ngân.
Mà mỗi cái Thần Ngân khoảng cách đều có khoảng cách nhất
định, tuy rằng có thể dùng bảo vật để thay thế khoảng cách nhưng với yêu cầu cái này bảo vật phải cực kỳ nghịch thiên, dù sao khoảng cách Thần
Ngân không phải cái gì đều có thể bù đắp.
“Sau này ta nhất định
sẽ đột phá tới Tôn Chủ cực hạn, hơn nữa còn là mười cái Thần Ngân.” Hoặc Thiên thần thái tự tin mang theo bễ nghễ nói.
“Cái này vậy phải
chờ sau này mới nói được, tuy rằng muội thừa kế thiên phú của tổ mẫu và
đại tổ sư nhưng cũng chưa chắc có thể.” Đối với cái này Lạc Thiên cười
khẽ nói.
Tuy rằng tổ mẫu hắn có sáu cái Thần Ngân, đại tổ sư có
mười cái Thần Ngân, nàng cũng kế thừa thiên phú của họ nhưng mọi chuyện
không thể nói trước, con đường sau này lại có ai biết trước được.
Nhưng chung quy cũng không thể đả kích nàng, Lạc Thiên nói tiếp: “Tất nhiên
đây chỉ là nói vậy, muội cũng không cần quá để ý, vì nói không chừng
muội có thể thành công cũng nói không chừng.”
Nghe Lạc Thiên nói
vậy Hoặc Thiên ánh mắt ảm đạm lập tức chiếu sáng lên, thần thái tự tin
lại lập tức trở lại. Cuộc đời ai biết trước được đây, nhưng dù vậy nàng
vẫn sẽ tự tin không nhụt chí.
“Được rồi, đi thôi.” Lạc Thiên thu
hồi tâm tình nhìn mọi người nói, cũng sắp tới địa điểm rồi nên có chuyện để sau hãy nói thì hay hơn.
Mà nghe Lạc Thiên nói mọi người cũng thu hồi tâm tình.
……
Một không gian nơi, một dãy núi liên miên không dứt, hoàn cảnh kỳ tuấn,
phía trên thỉnh thoảng có hắc ám chủng tộc đi qua, mà từ trên cao nhìn
xuống dãy núi hình dạng tựa như một con mãng xà vậy.
Từ trong dãy nũi thỉnh thoảng tiết ra những ma khí, mà những này ma khí mỗi một sợi đều như là muốn ăn mòn tâm linh vậy.
Lạc Thiên bốn người không biết từ lúc nào đã đứng một đồi núi phía xa nhìn
lại, nhìn dẫy núi trong một địa điểm Lạc Thiên khẽ nói: “Chính là nơi
này.”
“Xông vào hay là làm sao?.” Hoặc Thiên có chút ngưng trọng
hỏi Lạc Thiên. Mà hai người khác cũng vậy, dù sao nơi này tụ tập rất
nhiều hắc ám chủng tộc có cảnh giới Thánh Tôn. Bọn họ tuy rằng không sợ
một chiến nhưng nhiều như vậy mà xông vào cũng không phải là ý kiến hay.
“Tất nhiên là đánh vào.” Đối với cái này Lạc Thiên cười khẽ nói, đối với
những sinh linh luôn luôn coi vạn linh là kẻ thù này hắn cũng không có
cái gì đồng tình, nếu giết vậy thì cứ giết thôi.
Hơn nữa trong này cũng không có cái gì cao thủ, hắn cũng không quá để ý an toàn.
“Vậy đánh đi.” Vô Tâm một bên tay cầm chiến kích, thần thái lãnh khốc vô
tình nói một tiếng, tựa hồ chỉ cần Lạc Thiên một câu nói là hắn xông lên vậy.
“Được rồi, chỉ là một đám tiểu tốt mà thôi, để ta giả quyết cho nhanh.” Lạc Thiên khoát tay khẽ nói. Hắn vừa nói xong lúc đánh ra
một chưởng ấn.
Thiên không cả dãy núi đã tối bỗng nhiên lại tối
thêm, theo đó một bàn tay khổng lồ từ thiên không lao thới, bàn tay này
to lớn như che đậy thương thiên, khiến Thập Thiên trầm luân, trấn áp vạn linh, nó khí thế thôn thiên phệ địa, mỗi nơi đi qua tinh thạch vẫn lạc, nhật nguyệt ảm đảm, chưởng chưa tới nhưng đã khiến sinh linh không dám
phản kháng.
“Ầm.” Một tiếng, không có bất kỳ phản kháng, không có bất kỳ kêu rên, chỉ có một chưởng trực tiếp đánh sập cái này dãy núi,
theo đó đại địa rạn nứt, nham thạch lòng đất nổ vang phun trào mà ra.
Cảnh tượng lúc này như thương thiên mang tới tai họa, vạn linh tất diệt
vậy.
Nhìn dãy núi đã biến này một biển nham thạch kia Hoặc Thiên
ba người không khỏi rùng mình, vốn tưởng rằng sẽ phải ra tay giết từng
tên nhưng không ngờ Lạc Thiên lại trực tiếp như vậy, một chưởng đánh sập cả dãy núi.
Mà Lạc Thiên từ đầu tới cuối vẫn không lộ cái gì vẻ mặt, hắn nhìn về một phía bình tĩnh khẽ nói: “Ra đi.”
“Các hạ là ai, tại sao lại muốn tấn công sào huyệt của ta?.” Theo phương
hướng Lạc Thiên núi xuất hiện một nam tử, hắn hai mắt nhìn về Lạc Thiên, như muốn thôn phệ hắn vậy, hắn bề ngoài cũng là huyết mạch chi khu
giống nhân tộc.
Nhìn cái này nam tử cử chỉ ở giữa Ma Khí phun
trào, lời nói như ma lực hút đi linh hồn vạn linh Lạc Thiên không nói
nhảm nhiều, trực tiếp hoành không một chỉ.
Một chỉ này bá đạo mà
lăng lệ, nó nơi đi qua không gian đều bị đánh xuyên, vạn đạo tàn khuyết, nó như muốn đánh thủng mọi thứ trở về bản nguyên. Một chỉ hoành không
trực tiếp lao về hạ vị Ma Tôn kia.
“Mở.”Nhìn Lạc Thiên không nói
một lời đánh sập sào huyệt của mình rồi lại còn không nói một lời muốn
giết chính mình vị này Ma Tôn lập tức giận dữ hét một tiếng, theo đó Ma
Khí cuồn cuộn như muốn thập thiến hóa thành Ma Vực, hắn một quyền đánh
ra. Quyền đầu như muốn khuynh đảo Ma Uyên, khiến cả không gian lắc lư,
một quyền mang theo vô tận ma khí trực tiếp đánh vào nhất chỉ kia.
“Vụt.” Một tiếng, một chỉ Lạc Thiên trực tiếp đâm thủng nhất quyền rồi xuyên qua tâm của vị kia hạ vị Ma Tôn.
“Phốc.” Lại một tiếng vang lên. Vị kia Ma Tôn còn chưa kịp sử xuất toàn lực đã
bị chỉ phong xuyên tâm rồi tàn phá thân thể cùng linh hồn, tiếp theo đó
hắn trợn tròn đôi mắt nhìn Lạc Thiển, hắn rất muốn hỏi người kia một câu tại sao lại muốn giết hắn, nhưng hắn không kịp đặt câu hỏi thân thế đã
mục nát rồi hóa thành vô số ma khí tản ra thiên địa.
“Đi thôi.” Lạc Thiên không nhìn ma khí bay tán loạn thiên địa kia mà nhìn về một phía khẽ nói. Nói xong hắn dẫn đầu đi trước.
Nhìn Lạc Thiên từ đầu tới cuối đã một chưởng một chỉ trực tiếp giải quyết
đối thủ lúc mọi người triệt để há hốc mồm, nhưng mà cuối cùng vẫn không
nói một lời đi theo, hiển nhiên nếu Lạc Thiên không muốn nói vậy thì các nàng sẽ không hỏi.