Sát khí của Thiên Tôn chèn ép khiến các cường giả trong đại sảnh phải
khó thở. Chỉ có những cường giả mạnh nhất cấp thành chủ, các chủ và
thiên soái là vẫn thoải mái. Còn những người khác yếu kém thì mặt tái
mét không dám thở. Tiêu Ngọc Lâm đang là tâm điểm của mọi sự chú ý.
Tiếng của Lâm vang vọng:
- Hỗn Độn hiện, thiên hạ kinh. Quả như
lời của Thần Toán chí tôn đã tiên tri. Nhưng hỗn độn thật ra vẫn chưa
hiện. Thần đã có cơ duyên biết được Hỗn Độn hiện sẽ như thế nào?
Thiên Tôn nhìn Lâm đã cường đại không kém lão thì vừa thưởng thức vừa bắt đầu ghen ghét. Đại tướng như Lâm liệu có muốn phục vụ cho lão hay không
chứ?
- Thần Vương khanh gia. Khanh nói sự hiện diện đó làm thế nào mới hiện lên lần nữa?
Lâm tay cầm cây quạt giấy gấp vào theo nhịp của đôi bàn tay đập nhẹ vài lần vào nhau như suy nghĩ và sắp xếp lại trình tự của câu truyện.
-
Lúc đó thần cùng 9 tên kia cùng lúc khiêu chiến Hỗn Độn. Thời gian khiêu chiến trong đó phải chịu sự tẩy lễ của lôi điện kéo dài suốt 25 năm
trời. Thời gian trong đó có dòng chảy nhanh hơn ở ngoài gấp 3 vạn 6000
lần. 25 năm trong đó thần nghĩ cũng chỉ mất có 3 canh giờ ở ngoài này mà thôi.
- Hử? Khanh được lôi điện tẩy lễ những 25 năm?
-
Phải. Không chỉ riêng thần, các tên kia cũng vậy. Nhân lúc sau khi linh
khí bạo nổ chấm dứt thần đã may mắn dở một số trò. Kiếm được không ít
thứ tốt. Chỉ là sự hiện diện của Hỗn Độn sẽ không dễ dàng xuất hiện thêm một lần nữa. Lúc đó 10 người cường giả có 10 loại linh khí viên mãn
tranh dành linh khí bên trong Tiên Duyên Chi Địa khiến thiên địa đại đạo trở lên hỗn loạn mới có thể sinh ra dị tượng. Bằng không đã rất khó.
Nếu muốn Hỗn Độn hiện vậy thì chắc chắn phải bước vào cảnh giới của Hỗn
Độn Thần Tôn đại viên mãn.
- Lâm khanh gia, linh khí đến viên mãn đã là đỉnh phong. Chả nhẽ sau khi viên mãn thập tinh còn có cảnh giới
cao hơn? Là cảnh giới đại viên mãn?
- Đúng vậy. Ngài có thể nhìn vào phiến đan điền của thần thì sẽ rõ.
Lời vừa dứt thì Tiêu Ngọc Lâm đã khởi động đan điền. Hắc ám thuộc tính tinh thuần rất nhanh được Lâm hấp thu và chuyển hóa. Đây là hắc ám đại diện
cho Hỗn Độn vũ trụ tinh không. Đại diện cho sự sống cái chết của vòng
luân hồi. Trong sinh có tử, trong tử có sinh. Như ẩn như hiện khiến biết bao cường giả có mặt cũng phải rung động. Những người ở đây ai ai cũng
chủ tu hắc ám thuộc tính. Hắc ám của chí tôn giả viên mãn không có gì
làm lạ, nhưng lạ lùng ở đây là hắc ám viên mãn của họ không có sự sống
và cái chết. Không có sinh, cũng không có tử, nó như một vật vô tri, còn hắc ám của Lâm lại là thứ có linh trí. Cường đại hơn của những người
khác rất nhiều.
Lúc mọi người nín thở theo dõi thì Lâm cũng bắt
đầu phát hiện ra một thân ảnh đanh núp trong cái bóng của Thiên Tôn.
Thiên Tôn lúc nào cũng ngồi trên cao. Có đèn điện sáng trưng từ nhiều
phía nên bóng của lão chiếu ra rất nhiều nơi. Thân ảnh kia tự do di
chuyển từ cái bóng này sang bóng khác. Lâm mừng thầm vì theo sự cường
đại tăng tiến của Lâm, hắn đã đủ sức phát hiện ra người kia. Lâm mặt
tỉnh bơ mắt đăm chiêu nhìn Thiên Tôn. Đan điền của Lâm lại mờ mịt khiến
không ai thấy rõ gì nữa. Bọn họ cũng cảm thấy rất kỳ lạ là ngoài Hắc Ám
ra thì họ đã không thể cảm nhận bất kỳ linh khí ba động nào khác của
Tiêu Ngọc Lâm. Như Lâm có thể thao túng thế giới đan điền của mình.
Thiên Tôn lóe mắt tinh quang hứng phấn. Lão còn tưởng cơ duyên của Hỗn Độn đã bị người đoạt mất nhưng như vậy thì vẫn chưa ai bước vào cảnh giới của
Hỗn Độn Thần Tôn trong truyền thuyết kia. Linh khí sau viên mãn còn có
một tầng nữa. Bậc kỳ tài như Tiêu Ngọc Lâm cũng chỉ lĩnh ngộ ra một loại thuộc tính mà thôi. Con đường tu luyện của Tiêu Ngọc Lâm mới có bao
lâu? Đạt được mức này cũng đã là một nghiệt tài rồi.
Đồng lúc
Tiêu Ngọc Lâm nói đến linh khí đại viên mãn thì thân ảnh kia cũng như hé lộ điều gì đó rất vừa ý. Những điều Lâm kể ra hôm nay khiến rất nhiều
người mở rộng tầm mắt. Cái tên Tiêu Ngọc Lâm trong chốc lát đã trở thành một tồn tại cao cao tại thượng. Các vị thành chủ, các chủ chỉ có thể
ngước nhìn. Tiêu Ngọc Lâm đang ngày một mạnh mẽ đè bẹp họ.
- Lâm
khanh gia, khanh nghi ngờ Hỗn Độn hiện là chỉ dị tượng khi có người bước vào cảnh giới của Hỗn Độn Thần Tôn? Chiếm hết 10 loại thuộc tính đại
viên mãn?
- Thần nghi ngờ là vậy. Vì trong lúc phá thần thành tôn thần và 9 người kia đã tình cờ phát hiện ra cảnh giới đại viên mãn linh khí. Chỉ là trong lúc tranh dành linh khí không ngờ lại khiến thiên địa bạo loạn và cuối cùng sinh ra dị tượng. Dị tượng này thần cũng may mắn
nhìn thấy, nhưng những phiến lá kia không chỉ là ảo cảnh. Thần có duyên
thu thập một số.
Lâm nói xong thì lấy ra mấy phiến lá có màu của
10 loại linh khí. Những chiếc lá này có hình thù như những lá cây phong. Rất to và có đủ mười loại màu sắc. Linh khí còn đầy đủ và chứa đựng cảm ngộ của Hỗn Độn. Những cường giả có mặt tại đây đều thấy nhịp tim mình
đập dồn dập. Nếu họ có một vài phiến lá để hấp thu tu luyện. Chắc chắn
cảnh giới của họ sẽ có những bước thăng tiến không nhỏ. Hỏa Thần và
Phong các chủ có mặt đều nín thở nhìn Lâm rất mong chờ. Lâm quay lại
phía họ mỉm cười nháy mắt. Hai người thấy vậy thì lập tức ưỡn ngực hãnh
diện như mở cờ trong bụng. Hảo hữu của Lâm tất nhiên sẽ được rất nhiều
thứ tốt. Cảm ngộ của Hỗn Độn chứa đựng trong những chiếc lá kia còn nồng đậm hơn bất kỳ thần thạch, linh thạch nào.
Lâm đưa ra tặng cho
Thiên Tôn hơn 30 chiếc lá. Đối với 1 cường giả có lẽ đây đã đủ, nhưng
Thiên Tôn còn có rất nhiều con cháu, biết bao ánh mắt đang nhìn Lâm mong chờ. Còn Lâm thì lờ đi không nhìn thấy. Lâm chắp tay cung kính:
- Thiên Tôn. Thần về đây một là để khai báo, hai là để xin phép ngài cho
thần đến ngoại vực Tam Huyền Tinh trấn thủ. Thần chỉ sợ võ giả Thiên
Linh lần đầu tiên sau bao năm nhất định sẽ tấn công chúng ta.
Võ
giả Thiên Linh không phải chưa từng đánh vào Thần Địa. Nhưng quy mô
không lớn và đa số là chán sống muốn tìm hiểu cảnh giới đỉnh cao của võ
học trong lúc cùng đường đã liều mình. Lần này họ lại có thêm 8 người từ Phong Thần Bảng mới tấn chức, nhất định cảnh giới võ học rất khủng bố.
Nhắc đến việc của Thiên Linh Thiên Thần Các chủ Bá Minh Vương không thể
không tranh thủ đứng ra đưa tay thủ lễ, trước hướng về phía Thiên Tôn
sau đó quay sang phía Lâm:
- Lâm thành chủ, nhắc đến việc Thiên
Linh tấn công ta mới thấy thẹn. Lần trước ngài có chạy khắp ngoại vực
cầu cứu vì bị đuổi đánh nhưng bọn thuộc hạ ngu xuẩn của ta lại không
biết tiến thoái nên đã làm các hạ một phen hoảng sợ. Bổn cung thật thấy
thẹn.
Lâm cười tươi như hoa nhưng trong ánh mắt đã bắn ra kiếm
khí có thể giết người bụng bảo dạ: ”Tên này muốn làm nhục ta đây mà.
Muốn kiếm lời từ ta sao? Cái con mẹ nó để lão tử chơi chết ngươi!”
- Ai... Lúc đó thật là sợ. Ta vì muốn giữ lại chút hậu chiêu nên mới chạy đi cầu cứu. Không ngờ các ngươi thật sự nhát gan, cuối cùng ta cũng
chống không nổi phải lấy ra thần khí chống đỡ. Cũng may là bổn cung
không dễ bị ăn hiếp bằng không đống tài phú trên người ta đã phải hai
tay dâng lên cho bọn họ rồi!
- Hay. Lâm thành chủ sắp dấn thân hiểm địa. Tài phú của ngài nếu không ngại cứ để Thiên Thần Các của ta giữ dùm.
- Ha ha ha... Bá Minh Vương chắc cũng biết bổn cung yêu tài như mạng. Các chủ muốn lấy mạng của ta sao?
Lâm nói dứt câu thì sát khí đã khóa chặt Bá Minh Vương. Sát khí ẩn dật
không ảnh hưởng đến người khác nhưng cảm giác nguy hiểm nấp sau câu nói
của Lâm thì rất rõ ràng. Bá Minh Vương là một cường giả đỉnh tiêm của
Thần Địa. Cấp bậc các chủ không ai không kính nể. Lần trước không ngờ
Tiêu Ngọc Lâm lại lấy lão ra để lập oai mà đốt luôn phân đà của lão
thành tro bụi khiến lão trở thành trò cười. Lần này lão lên tiếng cốt là muốn đè lại Tiêu Ngọc Lâm mà thôi. Muốn cố tình gây nhiễu để Lâm trở
thành trò cười. Nào ngờ tên này rất giảo hoạt. Hắn chạy trốn là có thật, không được trợ giúp cũng là việc có thật nhưng việc hắn một mình cầm cự bốn người cũng là việc có thật. Lão không thể phủ nhận. Là bị Lâm nói
là người của lão quả nhiên nhát gan.
Hỏa Thần và các vị các chủ
khác không thể không vui mừng khi người gặp họa. Tên Bá Minh Vương này
đầu óc ngu hơn bò. Giờ này còn đi trêu chọc Tiêu Ngọc Lâm? Rõ ràng lần
trước mất mặt còn chưa đủ mà. Thiên Tôn chán ngán với cái tụi thuộc cấp
này. Đại địch trước mắt còn lo đấu đá nội bộ. Còn Lâm thì rất mong chờ
ai đó khà khịa kiếm chuyện nên cứ thế dùng sát khí ép Bá Minh Vương
xuống. Thiên Thần Các chủ cuối cùng chống không nổi cũng phải tế ra đạo
vực của mình ra đón đỡ. Đạo vực của Bá Minh Vương là hai thiên thần cầm
kiếm. Hắn chủ tu hắc ám và quang huy song thuộc tính. Hai đạo vực đối
chọi nhau quyết liệt khiến những cường giả có mặt cũng phải tế ra đạo
vực của mình phòng thủ.
Sát vực khó lòng nuốt chọn hai thiên thần cầm kiếm nhưng khi Lâm thêm vào Thôn Thiên Địa Diệt Vực thì Bá Minh
Vương rõ ràng dần yếu thế. Thiên Tôn thấy việc đến đây cũng đã đủ đành
hô to ngừng tay! Tiếng của Thiên Tôn trấn án toàn trường. Lâm cũng dần
dần thu lại song vực. Mọi người rất khó hiểu tại sao Tiêu Ngọc Lâm lại
có thể xuất ra song vực. Vực là đạo riêng của một chí tôn. Một người có
thể có nhiều loại ý chí võ đạo, nhưng họ sẽ thường tổng hợp lại để lĩnh
ngộ ra một loại vực riêng của mình. Một người lại có những hai đại đạo
thật sự chưa từng thấy qua. Trận chiến thoáng hiện cũng khiến bao người
mở rộng tầm mắt. Thiên Thần Các chủ Bá Minh Vương tuy hơi yếu thế nhưng
hình như lão vẫn còn hậu chiêu chưa xuất ra âm trầm cười khỉnh:
- Lâm thành chủ quả nhiên không hổ danh là thần vương, bản cung hôm nay được mở rộng tầm mắt.
- Ha ha ha... Ếch ngồi đáy giếng thì có kiến thức gì mà đòi mở rộng. Những gì ta có từ nay không cần chia cho ngươi! Hừ!
Tiêu Ngọc Lâm này tính tình cổ quái, nói trở mặt là trở mặt. Người nào không cấp cho hắn mặt mũi hắn cũng đối đãi như tử thù. Kể cả là đồng liêu
cùng triều đối với hắn cũng không là cái đinh gì. Cái tâm cường giả của
người này không sợ trời, không sợ đất. Coi bộ kể cả Thiên Tôn giờ này
cũng phải kiêng nể hắn 3 phần. Đừng thấy tên này ngày thường cười nói vô tư mà nghĩ hắn sẽ bị ràng buộc. Lúc hắn vào Tiên Duyên Chi Địa thì kể
cả tài sản, thuộc hạ cũng để lại. Người theo đuổi đỉnh cao của võ đạo
như hắn không có gì uy hiếp được. Lần này Bá Minh Vương đã đá phải thiết bản.
Bá Minh Vương bị Lâm chửi thẳng là ếch ngồi đáy giếng trước mặt bao người như vậy thì ghét cay ghét đắng giận tím cả mặt.
- Tiêu Ngọc Lâm, ta nể ngươi là một vị thành chủ dùng lễ đối đãi với
ngươi, trước mặt Thiên Tôn và bao người ngươi lại dùng vũ lực. Đừng
tưởng ta sợ ngươi!
Lâm không đáp chỉ hừ nhẹ đứng chở về bàn bên
cạnh của Hỏa Thần và Phong các chủ ngồi xuống. Lâm không thèm xin phép
của Thiên Tôn đã ngang nhiên ngồi xuống. Thái độ khó chịu ra mặt. Thiên
Tôn hơi bất mãn thì Lâm như nhớ ra điều gì đã ngồi xuống rồi lại đứng
lên gãi đầu cười trừ nhìn Thiên Tôn xuống nước:
- Thiên Tôn tha tội, thần giận quá hóa ngu chưa xin phép đã tự ý ngồi xuống, việc này...
Lâm cho Thiên Tôn một bậc thang, dĩ nhiên lão không bỏ qua. Việc này tốt
nhất là bỏ qua. Lâm từ trước đến nay đối với lão vẫn một mực cung kính.
Trong lời nói của Lâm tuy cung kính nhưng thái độ của hắn đã tỏ rõ. Lâm
chỉ xin lỗi đã ngồi xuống không xin phép, còn việc ra tay đối với Bá
Minh Vương thì Lâm đã hầu như bỏ qua.
- Lâm khanh gia có công lại chưa được thưởng tọa, bổn tôn cảm thấy có lỗi mới đúng. Tuy vậy nhưng
khanh vẫn chưa chịu nhận lễ của ta. Khanh còn có gì đó chưa hài lòng?
Bá Minh Vương bị song vực của Lâm đè ép vẫn đang quê lặng lẽ quay về chỗ
nhưng chưa cam tâm. Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn có quang thuộc tính rất tinh
thuần, đối với Quang Ám Tuyệt Vực của lão có chỗ cần dùng. Lão đã quyết
định dù phải trở mặt với tất cả mọi người cũng phải cướp đi cho được
thần tiễn kia. Lão rắp tâm để ý từng cử chỉ của Lâm và Thiên Tôn. Nghe
Thiên Tôn hỏi vậy thì Lâm hơi ngượng nghịu.
- Khai bẩm Thiên Tôn. Thần còn đang muốn làm vua của nô lệ. Định xin ngài ban thưởng. Chỉ là
đất đai của thần không có nhiều. Mới tiếp quản ba hành tinh nhỏ nên thần vẫn chưa thể làm lớn thế lực. Ngoại vực có đến 15 vạn nô lệ. Ngài tặng
thần có 3 vạn người. Hình như còn hơi ít. Hơn nữa sắp tới thần phải bàn
việc làm ăn cùng các chí tôn giả của Thiên Linh, lại không có người tin
tưởng để dùng. Tình hình của thần đối với ngũ các ngoại vực không mấy
khả quan. Đừng nói là có thể nhờ vả bọn họ, không bị họ đâm lén thì thần đã mừng rơi lệ.
Một lời tố cáo trắng trợn trước bao người. Tất
cả đều biết Tiêu Ngọc Lâm làm như vậy không mấy khôn ngoan. Dù sao đi
nữa minh tranh ám đấu là việc rất bình thường nhưng đi tố cáo đồng liêu
cũng sẽ khiến Lâm bị cô lập. Hôm nay Lâm xâm phạm lợi ích cùng ngũ vị
các chủ ngoại vực nhưng biết đâu được ngày mai bọn họ lại cùng Lâm khai
thác. Tình hình chính trị của Thần Địa không có trắng hay đen. Lúc nào
cũng mập mờ không rõ ràng. Lâm lại không chấp thuận tình cảnh này, một
là đồng minh cùng hưởng lợi, hai là kẻ tử thù. Người nào chọn đứng ở bên nào của Tiêu Ngọc Lâm thì phải lựa chọn kỹ lưỡng, bằng không thì có thế đứng ngoài làm kẻ bàng quang.
Lâm tố cáo như vậy khiến Địa Linh
Các chủ Thủ Vân Y im lặng từ đầu cũng phải nhướng mày lên tiếng. Nàng là một cường giả khá trẻ tuổi. Tuổi đời chưa đến 3 vạn tuổi. Nàng bước lên được cảnh giới này thật sự không dễ dàng. Sự cường đại của đội thuẫn
binh trấn thủ phía đông ngoại vực không thua kém bất kỳ quân đoàn nào.
Nếu nói về lực phòng thủ thuẫn binh nhận đệ nhị không ai dám xưng đệ
nhất. Nàng đứng ra lên tiếng luôn:
- Lâm thần vương. Ta trấn thủ
phía đông, không liên quan đến tranh đấu của các hạ. Lần trước cá cược
ta cũng đã chồng đủ tiền cược không thiếu một xu. Đồ tốt thần vương kiếm được ta cũng muốn cùng ngài trao đổi, nhưng nếu nói ta đánh lén ngài
thì phải có bằng chứng. Ngậm máu phun người bản cung sẽ không tha cho
ngài đâu.
Ma Linh Các, Âm Hồn Các cũng nhao nhao lên tiếng. Lần
này không giúp đỡ Tiêu Ngọc Lâm thật ra chỉ có Miếu Hồn Các mà thôi.
Thiên Thần Các thấy người gặp họa thì vui mừng ra mặt định kiếm chút lời cò con. Nào ngờ tên này không cấp cho hắn mặt mũi. Các lão gia hỏa
thành tinh đang chửi thầm Thiên Thần Các chủ này không biết đã trở thành các chủ ngoại vực bằng cách gì. Hôm nay tại sao hắn ngu hơn ngày thường rất nhiều như vậy?
Lâm dụ được các vị các chủ khác lên tiếng thì cười hì hì.
- Các vị cùng ta tranh đấu. Ta không thích các vị cho lắm. Ta không thể
quay lưng tin tưởng vào các vị. Ngoại vực, địa vực chúng ta từ trước vẫn vậy. Ta xuất phát từ địa vực dĩ nhiên có cảm giác này.
Tưởng
rằng Tiêu Ngọc Lâm nhỏ mọn tố cáo ngoại vực các chủ. Nào ngờ hắn lại lợi dụng điểm này để nói lên yếu điểm của toàn Thần Địa. Không đoàn kết vì
đấu tranh nội bộ. Nếu chỉ là việc ngoại vực, địa vực thì dễ dàng nói
chuyện. Hỏa Thần cười ha hả chen vào:
- Tiêu Thần Vương. Ý ngài
gây chiến vừa nãy là chỉ để đưa ra yếu điểm mà những lão gia hỏa chúng
ta bao triệu năm nay chưa từng phá giải được? Địa vực, ngoại vực từ lâu
đã tranh đấu rất gay gắt. Chỉ có người mạnh nhất mới có thể tồn tại.
Tranh đấu cũng là một cách đào tạo cường giả, đừng nói đến chúng ta. Võ
giả Thiên Linh Giới cũng vậy mà thôi.
- Haizzz... Hỏa Thần lão
ca. Ta thật sự ngứa mắt cái tụi Thiên Linh cứ cho mình là cao cao tại
thượng. Lấy không được Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn và Hắc Kiếm của ta thì bọn
họ lại nói là để thần khí lại cho ta để võ giả Thần Địa chúng ta tranh
dành. Ha. Bốn tên chí tôn giả minh cảnh còn có vài loại thiên hỏa và
thần khí không kém của ta vây công ta còn không đòi lại được. Ta buồn là đến cấp bậc các chủ, thành chủ lại không nhìn ra điểm này. Bọn họ lại
đi tin lời súi bậy của võ giả Thiên Linh. Lão ca huynh nói, đệ có phải
tức chết hay không. Còn nói gì mà cầm binh đánh trận gì chứ. Ta đóng cửa bế quan không hỏi sự đời. Khi nào đạp phá thần tôn cảnh rồi chu du
thiên hạ không phải là việc vui thú ở đời hay sao? Cần gì phải lao tâm
tổn trí chứ.
Tại Thần Địa có bao nhiêu chí tôn giả minh tôn cảnh? Ngoài Tiêu Ngọc Lâm ra thì hình như đã không còn người nào khác. Nếu là có thì cũng là những cường giả thủ hộ cho gia tộc và các thế lực của
họ. Không bao giờ hiện thân trừ phi đó là lúc quyết định số phận của thế lực mình. Cho dù là có nhưng có thể cường đại như Tiêu Ngọc Lâm này
sao? Hắn đã có đủ 10 loại thuộc tính, cảnh giới ít nhất cũng là đại
thành.
Vương giả chí tôn là phải có ngũ hành đại thành và một
loại thuộc tính chủ tu khác. Nhưng tất cả thuộc tính đều đại thành. Đây
là cảnh giới gì? Biết bao người, kể cả Hỏa Thần cũng đã từng tiên đoán
Tiêu Ngọc Lâm rất khó đạp phá được thiên phú bẩm sinh của mình, nhưng
thời gian mới chỉ có bao lâu, nhờ vào cơ duyên của mình Lâm đã trở thành một tồn tại không gì so sánh được. Những ai còn chưa nhìn ra sự cường
đại của Lâm không phải rất ngu hay sao? Lâm mượn lời của võ giả Thiên
Linh để nhắc nhở mọi người có mặt, hắn là tồn tại gì? Muốn lấy vật trong túi hắn sao? Ngu à? Nhưng Thiên Thần Các chủ cũng đâu phải hạng vừa.
- Lâm thành chủ. Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn đã từng là ác mộng của chúng ta.
Hôm nay lọt vào tay của thành chủ, chúng ta phải cùng nhau nghiên cứu
nó. Nhờ đó có thể tạo ra vật khắc chế. Xin thành chủ đừng khư khư giữ
của.
Bá Minh Vương này như một con đỉa đói cắn hoài không buông. Biết đánh không lại nên lại dùng lý lẽ ép buộc. Lâm nhíu mày:
- Bá Minh Vương các chủ. Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn có mấy cái như vậy ở trên đời này?
- Độc nhất vô nhị.
- Đã lọt vào tay ta thì cần gì sợ nó làm hại võ giả Thần Địa nữa? Ngài nói ta sẽ hại người Thần Địa chúng ta hay sao?
- Cái đó... ta không phải có ý này. Chỉ là thần vật nghịch thiên như vậy
nếu chúng ta có thể khám phá ra bí mật của nó, có phải sẽ có cơ hội khắc chế hay không?
- Ngài cũng biết nói đó là thần vật nghịch thiên
độc nhất vô nhị. Cho dù có nghiên cứu ra cách khắc chế vậy thì ngài cũng dùng nó để khắc chế ta mà thôi. Ngài nói ta có nên ích kỷ hay không
đây?
Tiêu Ngọc Lâm này thật sự rất trực tiếp. Một thần vật như
vậy nếu có thể đem đi để nghiên cứu chắc chắn sẽ tạo ra nhiều loại vũ
khí tối tân cho Thần Địa. Nếu Bá Minh Vương đã nghĩ trước nghĩ sau đến
điều này thì Lâm cũng khó lòng từ chối. Đằng này Lâm đã tạo được thế,
các cường giả khác khó lòng dùng lý lẽ để chèn ép Lâm. Cho dù họ có nói
cái gì thêm nữa thì Lâm vẫn có thể cho rằng là họ sợ Lâm nên muốn tìm
cách khắc chế thần tiễn mà thôi. Điều lợi đối với Thần Địa cuối cùng bị
Lâm chèn ép xuống. Đồ vật là của người ta. Đánh cũng đánh không lại,
cướp cũng không cướp được. Bá Minh Vương biết mình nóng lòng bị hớ chỉ
có thể dịu giọng:
- Tiêu Thần Vương, xin ngài đặt lợi ích của
Thần Địa làm trọng. Thần tiễn đối với sự phát triển của Thần Địa ta chỉ
có điều lợi mà không có hại.
- Nếu bổn cung từ chối đưa ra vậy ta sẽ là tội nhân của Thần Địa hay sao?
- Cái đó. Nằm ngoài sự phán xét của bổn các chủ.
- Hừ... Các vị có thể nghiên cứu thần tiễn, ta cũng có thể. Ta ngoài là
một luyện dược sư, đối với luyện khí thuật cũng từng nghiên cứu qua.
Việc của thần tiễn ngài không cần bận tâm.
Rồi như chứng minh
cảnh giới của mình Lâm liền lấy ra một đống thần vật. Dùng tinh thần lực tinh thuần tạo hình rồi đem hai loại thiên hỏa ra tinh luyện thần vật.
Không lâu sau một thanh thần kiếm đã được Lâm đúc ra. Những người có
nghề đều có thể nhìn ra từ trước. Các thần vật này đã được Lâm tinh chế
ra từ trước nên đến khi đúc thần khí đã không tốn công phu. Lâm lại có
những hai loại thiên hỏa khiến bao người phải đỏ mắt. Một loại là Băng
Xương Quang Hỏa tất cả đều đã biết, còn một loại khác có rất nhiều thuộc tính, rõ ràng là một loại thiên hỏa Lâm mới thu phục được. Cơ duyên của kẻ này nhiều vô tận khiến người ghen tỵ.
Một thanh thần kiếm có
hỏa khí nồng đậm. Trong quang có hắc ám và băng phong thuộc tính toát ra sát khí lẫm liệt. Thanh thần kiếm này đã sinh ra linh trí sơ khai.
Thiên địa dị tượng lượn lờ xung quanh thần kiếm. Một ánh hào quang lóe
lên rồi lờ mờ vụt tắt chỉ để lại kiếm khí sắc bén như có thể cắt đôi
thiên địa. Thần kiếm có cấp bậc đã rất gần với cấp chí tôn. Tài liệu
luyện chế ra nó có đẳng cấp rất cao. Ở đây rất nhiều người sử dụng kiếm. Thiên Thần Các chủ Bá Minh Vương là một đang nhìn thần kiếm thèm
thuồng. Chí tôn giả có thể dùng máu của mình để thăng cấp cho thần khí
trở thành chí tôn khí. Chỉ là người có thể luyện chế từ thần vật để trở
thành cấp chí tôn lại không có nhiều. Luyện chế chí tôn khí phải cần
nhất là điều kiện chế luyện. Không thể nghi ngờ Tiêu Ngọc Lâm đã tốn rất nhiều công sức trong Tiên Duyên Chi Địa để luyện chế thần binh này.
Bằng không các vật liệu đã không được tinh sảo như vậy. Kiếm hồn cũng
được Lâm nuôi dưỡng từ rất lâu bằng không đã không có linh trí cao như
cấp bậc thần khí.
Thanh thần kiếm lượn lờ xung quanh trước mắt
bao cường giả khiến mọi người muốn đưa tay ra bắt lấy. Bá Minh Vương há
hốc mồm vì kiếm đạo của lão rất cao thâm nhưng lão vẫn thiếu một chí tôn khí. Thần kiếm lão dùng hiện giờ là Thiên Ma Song Kiếm chỉ là cấp bậc
thần cấp đỉnh phong. Tài liệu của nó không thể thăng tiến thành chí tôn
khí. Trên đời này làm gì có nhiều chí tôn khí như vậy. Nếu không phải
tất cả 10 phân hồn đã chia nhau ra thu thập trong 3 vạn 6000 năm và
luyện chế thì làm sao lại có được thần vật cao cấp như vậy.
Không ngờ thần kiếm lượn lờ một vòng lại dừng lại trước mặt của Hỏa Nhân Tà
Thần. Mắt lão sáng lên đưa tay run rẩy ra bắt lấy. Lão lại không thể ngờ trong thân kiếm còn ẩn giấu một tia hỏa khí rất tinh thuần. Cùng với
thần hồn của lão có thể dung hòa rất hợp. Chính là một tia của Viêm Hỏa. Lâm nhìn lão mỉm cười chằm chằm rồi nháy mắt. Tim của lão Hỏa Thần như
thót lại. Tiểu tử này đang dở trò gì nhưng rất nhanh lão đã lấy lại được sự bình tĩnh.
- Lâm lão đệ, thần kiếm này ... là cho ta?
- Lão ca, huynh tối ngày buồn rầu vì không có binh khí hợp tay. Thanh cự
kiếm này có lẽ sẽ rất hợp đối với huynh. Đệ có một Hắc Kiếm, coi như
cũng tạm đủ. Sau này ta sẽ luyện chế những binh khí khác. Son phấn tặng
mỹ nữ, bảo kiếm tặng anh hùng. Với cấp bậc của huynh phải dùng thần kiếm này mới xứng đáng. Sau này nó còn có thể thăng tiến thành chí tôn khí.
Thần kiếm này đệ đã để lại một tia thần hồn của Băng Xương Quang Hỏa. Nó rất thích ăn thần hồn để trưởng thành. Đối với võ giả Thần Địa chúng ta vật này rất hợp đấy.
Vũ khí đối với võ giả Cổ Duệ rất khó kiếm
vì bọn họ có thể đoạt xá người khác để sống. Vũ khí lại dùng máu huyết
để nhận chủ. Cho nên vũ khí vừa tay đối với một võ giả Thần Địa rất khó
tìm kiếm. Loại vũ khí ăn thần hồn để trưởng thành lại rất hợp với bọn họ vì thông qua nuốt thần hồn, chủ nhân của binh khí sẽ vĩnh viễn cố định
theo linh hồn chứ không phải theo thân thể. Linh hồn của võ giả sẽ không còn bị ràng buộc bởi thân xác. Có thể tự do lựa chọn một thân thể cường đại hơn để tu luyện lên. Không còn bị thiên phú bẩm sinh của một cơ thể ràng buộc. Thần khí sẽ theo linh hồn đó mãi. Lúc thân thể yếu đuối vẫn
có thần khí nghịch thiên hộ thể. Đây là lợi thế không gì so sánh được.
Bao người đỏ mắt với thần vật này. Bọn họ rất nhanh hiểu được là do đặc
tính của Băng Xương Quang Hỏa mới có thể tạo ra loại thần khí này. Mỗi
lần luyện chế ra một thanh thần khí thần hồn của Lâm cũng sẽ bị suy yếu
không ít. Tình nghĩa của Hỏa Thần đối với Tiêu Ngọc Lâm nặng hơn bao
người tưởng tượng. Khi mọi người còn đang mơ màng thì Lâm lại một hơi
nói tiếp.
- Khai bẩm Thiên Tôn. Thần vừa mới nhậm chức lại có
thêm chức vụ trấn thủ ngoại vực. Thần xin ngài giao cho thần toàn quyền
quyết định để có thể chuyên tâm xây dựng binh lực phòng thủ của thần.
Tiêu Ngọc Lâm qua một vài hành động nhỏ đã chứng tỏ được sự cường đại của
mình. Các thế lực khác muốn Lâm ra sức cho họ thì phải bỏ ra một cái giá không nhỏ tương tự để đổi lấy. Chỉ có những người hảo hữu của Lâm như
Hỏa Thần và Thánh Tháp các chủ mới có thể nhận ân tình của Lâm. Bao
người tiếc nuối vì đã không kịp thời đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết
rơi. Giờ có đòi thêu hoa trên gấm thì người ta cũng chả thèm. Thiên Tôn
đóng vai trò trung lập dĩ nhiên nhận thức ngay Tiêu Ngọc Lâm. Như lão đã khẳng định ngay từ sớm, sau khi Lâm ra khỏi Phong Thần Địa, những người không phục Lâm cũng sẽ bị ăn không ít đau khổ. Nào ngờ Tiêu Ngọc Lâm
này không nhỏ mọn mà lại trả thù theo kiểu như thế này khiến biết bao
người phải khổ tâm.
- Lâm khanh gia. Khanh lập được cho Thần Địa
biết bao công trạng. Bọn người Thiên Linh rắp tâm hành sự. Chúng biết
trong lúc có người phóng ra từ Tiên Duyên Chi Địa sẽ sinh biến nên đã
cho người chia binh lực của ta khiến khó lòng tiếp viện cho khanh. Với
cảnh giới của Quyền Tôn và Lôi Cuồng, nếu không có khanh kịp thời đến
ngăn chặn, có lẽ Tam Huyền Tinh đã rơi vao tay của bọn họ. Lão cũng biết chắc đệ tử của lão nhiều, nhất định sẽ truy sát khanh nên đã lợi dụng
thời cơ này ra tay. Nào ngờ khanh các nhân thiên tướng không những gặp
nguy vô hiểm lại có thể ra tay cản trở âm mưu này của lão. Nếu khanh
chịu ra sức tọa trấn Tam Huyền Tinh, đây cũng là cửa xuất nhập Thiên
Linh, bổn tôn dĩ nhiên vui mừng chấp thuận. Khanh cần gì cứ việc nói ra. Chỉ cần khanh đặt lợi ích của Thần Địa lên đâu, việc gì bổn tôn cũng
hứa cùng khanh.
- Vậy thần xin nói thẳng. Thần tọa trấn ngoại vực cần rất nhiều cường giả trợ giúp. Thánh Tháp của chúng ta nhân tài đầy
rẫy vẫn luôn khó có được linh khí để tu luyện. Nhân lúc Tam Huyền Tinh
cần người trấn thủ, thần xin Thánh Tháp cử người đến đó giúp thần.
Những thế lực đầu về với Thánh Tháp lập tức vui mừng ra mặt. Nói là trấn thủ
tất nhiên cũng gặp nguy hiểm nhưng ra đến ngoại vực có thể đi tầm bảo,
lại có linh khí tinh thuần để tu luyện. Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Thần
Vương, bọn họ có thể tin tưởng tiểu bối của bọn họ sẽ gặp ít nguy hiểm
hơn ở trong Thánh Tháp. Những thuộc hạ theo Tiêu Thần Vương hiện giờ đã
một bước lên mây. Các thế lực giúp Tiêu Thần Vương cũng kiếm được không
ít chỗ tốt từ Băng Xương Thần Thành và các kết giới nuôi linh thú. Phong các chủ vội vàng tươi cười đứng ra hứa luôn sẽ hết sức giúp đỡ. Thiên
Tôn gật gù:
- Chuẩn tấu. Khanh gia còn gì cần nữa không?
- Thần còn muốn mở rộng giao dịch với người Thiên Linh và các chủng tộc
đang ở ngoại vực. Thần cần dùng đến nô lệ, nhất là bọn nô lệ bị bắt từ
Thiên Linh 2000 năm trước. Thần muốn dùng chúng để trao đổi cùng Ngũ
Hành Chí Tôn.
- Hử? Thần Vương khanh gia có chủ ý này. Vậy việc
của Thần Vương ta không tiện hỏi nhiều. Có việc gì sau này bẩm báo sau.
Về việc nô lệ, nộ lệ là tài sản riêng của Thiên Tử. Tuy được chia cho
các thế lực cai quản nhưng ta có quyền thu hồi chúng. Hôm nay ta chuẩn
tấu, chính thức phong cho khanh là Thần Vương của toàn bộ các nô lệ. Các thế lực phải nhanh chóng giao người.
- Vậy thần xin cúc cung tận tụy.
Miếu Hồn Các Chủ nghe đến đây thì giật mình ngay. Lão đã bỏ nhiều tâm huyết
để nghiên cứu Hắc dược khống chế nô lệ. Sợ rằng Lâm sẽ cướp đi bí mật
này của lão. Miếu Hồn Các Chủ Tạ Hồn Âm Bách đứng ra phản đối.
-
Khai bẩm Thiên Tôn. Miếu Hồn Các khó lòng thả người. Thần đã bỏ rất
nhiều công sức để nghiên cứu ra công dụng của Hắc dược. Nếu trao người
cho Tiêu Thần Vương, thần sợ rằng thần vương sẽ không chấp thuận.
Miếu Hồn Các chủ dĩ nhiên không muốn giao ra thuốc giải. Nếu Lâm muốn dùng
bọn họ vậy lúc nào cũng phải e sợ bọn họ sẽ bán tin cho Miếu Hồn Các. Rõ ràng Tạ Hồn Âm Bách muốn công khai câu tin của Lâm. Lâm đâu phải không
biết việc này không thèm để ý hờ hững đáp:
- Việc này chỉ cần
không xích mích lợi ích của Thần Địa, ta có thể chấp thuận. Vả lại bổn
thành chủ làm việc quang minh chính đại, có thêm người của Miếu Hồn Các
chủ làm chứng đối với ta cũng không có bất lợi gì. Nhưng người sẽ là của ta. Ta không muốn người thân của bọn họ bị giữ lại để làm con tin, có
thể gây bất lợi đối với ta.
- Thần Vương thật thẳng thắn. Được, vậy Miếu Hồn Các sẽ rất nhanh xin giao ra người cho ngài.
- Đa tạ!
Thiên Tôn cười ha hả:
- Các khanh gia chịu hợp tác như vậy đối với Thần Địa quả nhiên không gì
tốt hơn. Không biết Lâm khanh gia sau bao năm sẽ đưa ra kết quả?
Thiên Tôn này dĩ nhiên muốn có kết quả tốt. Lâm cũng không giấu diếm vỗ ngực mình hắng giọng:
- Thần muốn trong vòng 100 năm tổ chức ra một đội quân trên dưới 20 tỷ
quân số. Xuyên tinh toa, tụ linh pháo có thể tự cung tự cấp hoặc trao
đổi cùng các thế lực khác. Kinh doanh Tam Huyền Tinh buôn bán cùng tất
cả các chủng tộc. Mở rộng địa bàn tại Đấu Linh rồi từ đó thâm nhập đến
các đại lục khác. Thao túng thị trường đan dược cấp thấp rồi mới dần dần phát triển thâu tóm các mặt hàng cao cấp! Cạnh tranh cùng Thiên Địa Các của bọn họ.
Kế hoạch của Tiêu Ngọc Lâm nói ra rất khó thực hiện
nhưng mọi người ở đây cũng chỉ để bụng không dám nói gì sợ sẽ làm mất
lòng của Tiêu Ngọc Lâm. Các gia chủ nghe đến kế hoạch của Tiêu Thần
Vương thì lập tức hưng phấn. Không cần biết Lâm có thành công hay không
nhưng xuyên tinh toa, tụ linh pháo, đan dược và trận pháp để tu luyện
sắp tới Lâm sẽ phải thu mua rất nhiều. Đào tạo cường giả rất tốn kém.
Nuôi binh vạn năm, dùng trong một khắc. Đây là cơ hội tốt đế các thế lực mở cửa làm ăn. Dĩ nhiên bọn họ muốn giao hảo tốt cùng Lâm.
Thiên Tôn không có ý kiến gì. Lão cũng từ từ hiểu được việc khinh thường Tiêu Ngọc Lâm này sẽ không có kết quả tốt. Huống hồ chi Lâm làm việc cho
lão, lão còn mong muốn gì. Thành quả thế lực của Thiên Tử sẽ được hưởng
phần lợi lớn nhưng ngoài việc cấp mấy vạn nô lệ ngoại vực và phong chức
rồi ép các thế lực giao ra nô lệ thì lão cũng chả cần phải làm gì hơn.
Một số thế lực bị ép trao người cũng sẽ bực bội nhưng nếu có thể đổi lấy cơ hội để buôn bán cùng Tiêu Thần Vương vậy trao ra nô lệ thì cũng có
đáng là gì.
Các thế lực nhân dịp này cũng đi lên hứa với Tiêu
Thần Vương sẽ sớm ngày giao ra nô lệ đang phục vụ họ. Lâm cũng tươi cười dùng lễ đáp lại hứa sẽ dùng lễ vật hậu hĩnh để trao đổi, không để các
thế lực phải chịu thiệt. Tam Huyền Tinh tuy nhỏ nhưng để chứa chấp vài
ba tỷ người cũng không thành vấn đề gì. Khai thác ngoại vực nguy hiểm
trùng trùng. Nếu có thể dùng nô lệ trong việc đó vậy còn gì tốt hơn
bằng. Các thế lực nhanh chóng nhân dịp này giao hảo cùng Lâm.
Mọi người mau chóng trao đổi tâm tình. Không khí rất nhanh đã không còn
căng thẳng. Tiệc rựu kéo dài đến tận đêm mới dứt. Đây là tiệc mừng cho
Tiêu Thần Vương đã khải hoàn trở về. Các thế lực đã từng cá Lâm thắng
cũng tặng rất nhiều vật phẩm trân quý. Ngũ các ngoại vực viêm màng túi
nặng giờ lại cùng Lâm mất lòng rất khó hàn gắn. Riêng Hỏa Thần thì vui
cười hớn hở vì thần kiếm đã ngay lập tức nhận lão làm chủ không phản
kháng. Tiêu Ngọc Lâm này quả nhiên là cấp bậc chí tôn luyện khí. Mọi
người đều biết đến Lâm dược sư, nhưng không nghĩ cảnh giới luyện khí của hắn cũng cao siêu như vậy. Bọn họ đâu biết nếu chỉ có một mình Tiêu
Ngọc Lâm thì còn khuya mới được nhưng thần kiếm này là do chính thân bản thể đúc ra. Lâm chỉ cần tạo hình sau khi đã tham khảo kỹ càng. Tất cả
mọi việc đang tiến triển rất nhanh theo kế hoạch.
Gặp lại bản thể trong Tiên Duyên Chi Địa Lâm đã biết thêm nhiều tin tức. Điều khẩn cấp
nhất có ba việc. Việc thứ nhất là phải điều tra ra hồn thạch. Thứ hai có liên quan đến các tộc nhân bị bắt năm xưa và điều cuối cùng cũng là
điều quan trọng không kém đó là tin tức về mẫu thân Nạp Lan Ngọc Hân.
Lâm đã được nhìn thấy hình ảnh Liên Minh Bách Tộc ghi lại trước khi Lôi
Chiến Cuồng gất sỉu. Vì để giữ bí mật nên Quyền Tôn đã dùng thủ pháp đặc biệt xóa đi ký ức của Chiến Cuồng thúc thúc. Bao năm nay lão tưởng mình bị đánh ngất sỉu tại trận nhưng không phải. Lâm lại không ngờ thân ảnh
ẩn hiện bên cạnh Thiên Tôn bao năm nay lại liên quan rất lớn đến mẫu
thân của hắn, Nạp Lan Ngọc Hân.
Để thâm nhập kề cận Thiên Tôn các phân hồn đã nghĩ ra một kế chu toàn đó là cảnh giới của linh khí đại
viên mãn thuộc tính. Tưởng rằng đại viên mãn thuộc tính thật sự có thật
hay sao? Làm gì có chứ. Linh khí của Lâm có sự sống là vì đan điền của
bản thể đã là một hành tinh. Sinh tử chi cảnh của Hỗn Độn Thánh Thể có
thể sinh ra sự sống thật sự nên linh khí thuộc tính của các phân hồn
cũng nhờ vậy mà có được sự sống. Làm gì có đại viên mãn thuộc tính cảnh
giới. Lâm đang nói láo vì biết chắc manh mối để trở thành Hỗn Độn Thần
Tôn sẽ làm nhiều người rất tò mò. Hy vọng có thể dụ ra được người thần
bí kia. Quả nhiên liên hoàn kế đã bắt đầu kết trái.
Đêm hôm đó
khi mọi cường giả đã về hết Lâm là người cuối cùng ở lại với Thiên Tôn.
Lâm nhìn Thiên Tôn mỉm cười, bình tĩnh chờ đợi Thiên Tôn mở miệng. Cả
buổi tối Lâm cũng chỉ uống cầm chừng, đưa rựu lên nhấp môi không tận lực uống cạn. Mọi người cũng không dám ép Lâm uống. Đến tầm cỡ của Lâm
không thể say xỉn dù chỉ là một thoáng.
Thiên Tôn không nói không rằng chỉ nhìn Lâm quan sát. Rất lâu sau lão mới mở miệng:
- Lâm khanh gia. Ta thật sự rất muốn bổ đầu ngươi ra để tra khảo kỹ càng. Sợ rằng làm vậy thì từ nay trở đi ngươi sẽ không phục vụ cho ta nữa.
Vậy ta mong rằng khanh gia có thể từ từ trả lời cho ta một cách kỹ càng. Trong Tiên Duyên Chi Địa kia khanh đã có những trải nghiệm gì?
- Thần sống trong đó 3 vạn 6000 năm. Tương đương với thời gian một tháng ở ngoài này. Đó cũng là cơ duyên của thập cường Phong Thần Bảng lần này
vì đẳng cấp của chúng ta quá cao siêu so với bất kỳ thế hệ trước. Băng
Phong Vân Lôi Vũ 5 người này thường là những người đứng đầu. Lần này lại hoàn toàn không phải. Tiên nhân vì vậy đặc biệt thưởng thí cho chúng
ta. Người vào trước sẽ chiếm tiên duyên trước. Vì vậy chỉ có một mình
thần đã chiếm đủ 3 vạn 6000 năm cơ duyên. Những người khác phải thua mấy khắc. Tương đương rất nhiều năm trong đó. Đây cũng là lý do vì sao thần lại kiếm được nhiều tài phú hơn bọn họ. Thần đã dùng thời gian ngắn
nhất lấy những tài liệu tốt nhất.
- Hử? Khanh gia ngoài thanh thần kiếm kia đã chiếm được những thứ tốt khác hay sao?
- Đúng vậy. Đó là một pho bí tịch về luyện khí thuật. Thần đã tốn rất
nhiều công sức để tìm hiểu bí tịch này. Cũng may cảnh giới của thần cuối cùng cũng đủ. Ha ha ha... nhưng những tên kia cũng có thu thập không
nhỏ. Một tên lấy được một quyển sách luyện dược, một quyển sách bày
trận. Cuối cùng bọn họ chia sẻ công pháp cùng nhau. Cũng may là tên Truy Mạng lại giữ quyển đúc kiếm, cuối cùng tiện nghi cho thần.
- Ha
ha ha... Bốn quyển sách cường đại cấp bậc chí tôn mà chúng ta lại lấy
được 2 quyển. Nằm trong tay của khanh gia thì ta hoàn toàn yên tâm. Hy
vọng sau này khanh gia có thể đem nó đi phát dương quảng đại, làm phúc
cho Thần Địa ta.
- Thiên Tôn anh minh, thần xin lãnh chỉ.
- Ha ha ha ... tốt tốt tốt. Truy Mạng không ngờ lại vẫn lạc. Ta nghĩ, chắc chắn là khanh gia đã giở trò.
- Ha ha ha... Nếu không phải do thần, ai mới có thể giết được hắn chứ? Là thần đã nuốt luôn thần hồn của hắn. Chỉ tiếc rằng lúc đó không lấy được thân xác của hắn. Thần phải trốn, đổ thừa cho lúc khiêu chiến Hỗn Độn
hắn đã bị chết. Thân xác của hắn bị thiên lôi phá nát nên cuối cùng
không ai có bằng chứng cụ thể gì. Cũng là vì tất cả mọi người trong Tiên Duyên Chi Địa đều Khiêu chiến Hỗn Độn nên không ai dám lại gần nhau sợ
rằng lôi kiếp sẽ gia điệp trở lên mạnh mẽ hơn. Cũng may thần đã sớm ngày làm tốt chuẩn bị và thành công đột phá trước tiên nên Truy Mạng kia mới không có lực hoản thủ, bằng không nếu bị bọn họ vây công, chắc chắn
không toàn mạng để trở về. Thần lợi dụng thời gian nuốt thần hồn của hắn tiện thể giải trừ khế ước chủ tớ đối với Thần Tiễn. Cuối cùng lại nhanh chóng bắt lại vật này, bằng không đồ tốt đã khó lòng tới tay ha ha
ha!!!
- Hay. Tiêu Ngọc Lâm ngươi có mưu có dũng. Đối với Thần Địa ta là một phúc tướng. Thần Tiễn tay khanh khác gì như hổ thêm cánh. Sau này khanh sẽ thay ta luyện chế các loại thần binh lợi khí, tạo phúc cho Thần Địa.
- Thần tuân chỉ!
- Ừm. Ta rất hứng thú với thuộc tính hắc ám đại viên mãn của khanh. Cho khanh xem một thứ này.
Thiên Tôn hứng phấn phất tay ra một cái. Một quan tài bằng kính hiện ra. Bên
trong tủ kính một người phụ nữ được thời gian chi cảnh khóa trọn như
đang ngủ. Lâm thẩm thẩm thấu tinh thần lực vào bên trong thì mới rõ quan tài này là một trận pháp có thể giữ gìn thân thể của một người. Như
đang băng phong người đó. Mặc dù đôi mắt của người nằm bên trong đã nhắm chặt nhưng Lâm vẫn cảm thấy người phụ nữ này có rất nhiều nét rất quen
thuộc đối với mình. Tim Lâm đập mạnh một thoáng cố trấn tĩnh lại bản
thân vì Lâm đã phát hiện người này là ai. Lâm cố đóng kịch:
- Người này... bị trận pháp thời gian chi cảnh ngưng tụ. Thân thể này... rất đặc biệt.
- Ngọc Thần Chi Thể!
- Là loại thân thể có quang thuộc tính rất tinh thuần. Rất mẫn cảm đối
với tất cả các loại thuộc tính linh khí. Nếu phải chọn, trận pháp sư đến nằm mơ cũng không dám mơ được một thân thể như thế này. Một thân thể
hoàn mỹ để trở thành Hỗn Độn Thần Tôn!
- Ha ha ha... Lâm khanh
gia quả nhiên có ánh mắt sắc bén. Đây quả nhiên là một cơ thể hoàn mỹ.
Chỉ tiếc rằng đây là cơ thể của một nữ nhân Thiên Linh. Khanh có biết
đây là cơ thể của ai hay không?
- Thần không quen người này.
- Ha ha ha... Nạp Lan Ngọc Hân! Là mẫu thân của tên Lôi Trấn Phong kia ha ha ha...
Tiêu Ngọc Lâm đem sát khí giấu nghẹn. Thì ra người mà bản thể mấy năm nay
bôn ba tìm kiếm lại ở đây. Không biết tại sao lại rơi vào tay của tên
Thiên Tôn này? Lâm nhất định phải tranh thủ thêm.
- Thiên Tôn,
thân thể này rất đặc biệt. Không biết ngài có thể cho bỉ chức đem về
nghiên cứu. Bỉ chức nguyện ý dùng bất kỳ thứ gì để đánh đổi. Sau khi
nghiên cứu xong bỉ chức sẽ trả lại thân thể này lại cho ngài hoàn hảo
không tổn thất gì.
- Ha ha ha... Lâm khanh gia có đại viên mãn thuộc tính hắc ám. Lại muốn tìm hiểu thêm những linh khí khác sao?
Lâm thở dài thườn thượt:
- Bỉ chức có cơ thể hắc ám hoàn mỹ, nhưng đối với các loại linh khí khác
thì khó có thể đột phá. Có được linh khí đại thành đã rất khó, nhưng để
có được linh khí viên mãn phải đòi hỏi một cơ thể đặc biệt. Còn nếu muốn bước thêm một bước nữa, chắc chắn sẽ phải có một cơ thể vừa đặc biệt
lại cần gặp được cơ duyên. Nếu các điều kiện không đủ vậy thì chỉ có thể từ từ nghiên cứu ra manh mối từ những cơ thể hoàn mỹ như thế này mà
thôi. Việc này nếu ngài không chịu, bỉ chức cũng không có cách.
Lâm nói xong như bỏ cuộc buồn rầu lắc đầu. Thiên Tôn nhìn Lâm mỉm cười đánh giá.
- Lâm khanh gia. Ta có thể cho khanh mượn thân xác này một thời gian. Chỉ là tinh thần đan của khanh tặng lần trước ta đã dùng gần hết. Tụ linh
quyển trục cấp chí tôn kia ta cũng sẽ cần thêm. Không biết khanh gia có
cách nào tới tay không?
Lâm hưng phấn nhưng cố tình che giấu âm trầm suy nghĩ. Cuối cùng gật gù kiên định:
- Ngài yên tâm. Bỉ chức sẽ sớm ngày thâm nhập thị trường Thiên Linh Giới. Bỉ chức sẽ bắt tay vào công việc ngay.
- Ừm... Lâm khanh gia làm việc ta yêu tâm. Cơ thể này khanh gia cứ đem về nghiên cứu một ngày một đêm đi. Ta sẽ cho người đến lấy lại sau thời
hạn.
- Đa tạ Thiên Tôn ân sủng.
- Ha ha ha... Tốt!
Thiên Tôn vỗ vai cổ vũ cho Lâm. Lâm không khách sáo thu luôn vật sống này vào một trận pháp sau đó dùng thủ pháp đặc biệt quang ám song thuộc tính
che giấu tung tích khiến tủ kính quan tài tàng hình lơ lửng bay sau Lâm. Lâm vội vã cúi đầu chào rồi rất nhanh khống chế cỗ quan tài một mạch
bay về khu xóm nghèo của Hắc Thần Thành.
Xóm nghèo của Hắc Thần
Thành cũng như các thành thị khác, là nơi đặc quyền do Lâm làm chủ.
Trong xóm nghèo này cũng được xây dựng rất công phu. Có đủ các nơi ăn
chơi cho nô lệ. Ở trong đây bọn họ không cần để ý đến thân phận của họ.
Họ có thể quên mình là một nô lệ vì ở trong đây không ai quản thúc họ,
không ai khinh thường xuất thân của họ. Vương của họ rất ít khi đến đây, nhưng nếu người có đến cũng không ai biết. Cô bé Tiểu Như đi theo Lâm
đến các thành. Mọi người chỉ cần thấy cô bé ở đâu là biết Tiêu Thần
Vương đang ở thành thị đó. Lâm bước vào trong đại điện thì Tiểu Như vẫn
thức. Lâm phân phó để nàng phái người canh gác. Sau đó Lâm chui vào
trong mật thất, bày bố kết giới cẩn thận rồi ngồi xếp bằng trước cỗ quan tài bằng kính đang được dựng đứng.
Thời gian chi cảnh trong này
rất cuồng bạo. Đây không phải là trận pháp bày bố từ bên ngoài. Là chủ
nhân cơ thể đã tự mình bày ra. Lâm rút tinh thần lực ra ngoài bỗng chợt
hiểu ra rằng trận pháp này sẽ yếu dần theo từng thời điểm và sẽ mạnh
dần. Đây là lúc trận pháp đang ở thời kỳ đỉnh phong. Đệch bà cái lão già Thiên Tôn chết tiệt. Thể nào lão có hảo ý giao ra thân thể này. Có lẽ
chính lão cũng chả tìm gì tốt vào thời điểm này. Đưa cho Lâm chỉ là để
kiếm lời. Cái này thì còn thăm thú cái rắm.
Lâm đang âm trầm suy nghĩ thì một giọng nói bỗng vang lên trong thức hải của hắn:
- Cút!
Lâm bình tĩnh chìm vào trong thức hải thì thấy một cỗ quan tài bằng kính đã ở trong đó từ lúc nào. Một người phụ nữ như đang tức giận nhìn Lâm chằm chằm. Lâm tuy rất muốn đứng ra nói chuyện cùng bà nhưng lại rất sợ thân ảnh bí ẩn đang rình rập bên cạnh Thiên Tôn. Linh hồn này có hình dáng
rất rõ rệt của một người phụ nữ. Lâm cũng không dám lộ nguyên linh thể.
Dùng tinh thần lực tích tụ một thân ảnh có hình dáng lờ mờ.
- Cút!
Tiếng vang vọng kia lại vang lên trong thức hải của Lâm.
- Tiền bối. Ngài đang ở trong thức hải của ta. Làm sao bà đuổi ta đi được?
- Ha ha ha... Ta đang ở trong thức hải của ngươi? Ngươi tưởng ngươi là
ai? Hỗn Độn Thần Tôn có thức hải chứa đựng được linh hồn hay sao?
- ...
Lâm không nói gì chỉ từ từ quan sát. Nhưng hình như linh hồn kia cũng đã
bắt đầu phát hiện điều gì khác lạ. Giọng của bà nhỏ dần rồi rung động.
- Con là? Con là Phong nhi? Hỗn Độn Thánh Thể là con của ta? Người sẽ mở ra một thế giới mới. Hỗn Độn Thần Tôn, Lôi Trấn Phong!