Khi Lâm đi rồi, một thân ảnh chợt hiện ra trước mặt của Thiên Tôn.
- Ma sư.
- Ừm... Ngươi muốn lợi dụng thời gian chi cảnh của tên kia để phá đi trận pháp phòng thủ của cỗ quan tài?
- Dạ. Tiêu Ngọc Lâm có thời gian chi cảnh rất khủng bố. Hắn đã nhận được
đặc sủng củ Thời Gian Thần. Sẽ có ngày hắn sẽ chắc chắn đạp phá tôn
cảnh. Đệ tử sợ rằng hắn sẽ không cam tâm tình nguyện làm một vị thành
chủ nho nhỏ của Thần Địa ta.
- Ta lại cảm thấy tiểu tử này không
chỉ đơn giản như ngươi nghĩ. Hắn muốn theo đuổi là Thần Cảnh. Một tiên
nhân như ta còn cảm thấy không đọc thấu được hắn. Tửu Tiên năm xưa vì
thắng được ta mà đã một bước lên mây bước vào cảnh giới của chân thần.
Hừ... Chỉ cần ngày nào Tiên Mẫu trở lại, ta sẽ xóa sổ tiện tỳ đó.
Nhắc đến Tiên Mẫu lão Thiên Tôn mắt sáng rực vội vã chắp tay cung kính:
- Kính hỏi Ma Sư, không biết khi nào Tiên Mẫu mới trở lại.
- Ha ha ha... Cái đó phải phụ thuộc vào ngươi. Ta tin tưởng thời gian của thập đại cường tôn kia cũng sắp hết. Ba tên chân thần đã dùng Định Hồn
Pháp bịt lại các đường cửa vào. Những thủ hạ của Tiên Mẫu không cách gì
đánh vào phiến ngân hà này. Ha ha ha... Nhưng chỉ cần chiến tranh bùng
nổ khiến linh hồn vẫn lạc với số lượng kinh người, vậy thì cánh cửa kia
sẽ một lần nữa được mở ra. Ngươi phải lợi dụng Tiêu Ngọc Lâm thật tốt.
Hắn tưởng hắn có thể bước vào tiên cảnh hay sao? Ha ha ha ha... Chỉ có
thuộc hạ của Tiên Mẫu mới cướp được Tiên Duyên! Không cần biết tên kia
có quen với Tửu Tiên hay không. Thời gian chi cảnh của hắn đủ mạnh để
chúng ta có thể lợi dụng. Lần này ngươi làm rất khá.
Thiên Tôn
mắt lóe lên tinh quang hưng phấn. Nghe đến Tiên Mẫu lão như một đứa trẻ
con sắp được mẹ cho bú ngoan ngoãn nghe lời. Thiên Tôn cúi đầu thật sát
rồi cung kính đáp lời khi bóng hình của thân ảnh thần bí kia đã biến
mất.
- Đệ tử tuân lệnh!
***
Lâm run rẩy đứng trước
thân ảnh của linh hồn một người phụ nữ. Tinh thần lực khủng bố quét qua
tất cả các nơi. Giọng của bà ấm áp tươi cười:
- Con đừng sợ. Ta
là Nạp Lan Ngọc Hân. Thân thể của ta chưa đủ mạnh đến cấp chí tôn cảnh
nhưng linh hồn của ta chìm trong Vô Tận Trận Pháp đã có cảm ngộ của chí
tôn giả Minh Tôn Cảnh. Chỉ cần có ngày ta thoát khốn những tên kia đừng
hòng làm hại được ta. Bọn họ muốn đoạt xá thân xác ta sao? Dễ dầu gì! Ha ha ha... Ta có thể phát hiện ra khuôn mặt linh hồn của con hoàn toàn
khác hẳn với thân xác của con. Ha ha ha... Cổ Ma đáng chết chuyên đoạt
xá người khác, không ngờ cuối cùng cũng bị người đoạt xá lại ha ha ha
... Cha con và Quốc nhi, Gia nhi... bọn họ thế nào? Còn có những tộc
nhân của ta nữa... đội ngũ của ta năm xưa... Bọn họ cũng ở trong đây
cùng ta...
Lâm cảm thấy nguy hiểm trùng trùng. Nếu để Thiên Tôn
phát hiện chắc chắn sẽ không cách gì cứu được mấu thân. Lâm không thể
không cẩn thận.
- Tiên bối. Bà tưởng ta là Lôi Trấn Phong?
- Khoan đã... Chúng ta đang ở đâu? Tên kia tưởng ta không biết gì ha ha
ha... nhưng ta biết hết. Ngươi chính là Tiêu Ngọc Lâm, Lâm thành chủ của Băng Xương Thần Thành còn mới được phong vương. Tên nào kính nể ngươi
thì gọi ngươi một tiếng Tiêu Thần Vương, dùng họ của ngươi để xưng ngươi lên làm đại gia. Ha! Không kính nể thì đè chức vị của ngươi xuống làm
Lâm thành chủ ha ha ha... Tiểu tử ngươi mới nổi nhưng cũng rất khá rồi
đấy. Vào trong thời gian chi cảnh của Vô Tận Trận pháp của ta!
Nói xong Lâm đã thấy linh hồn của mình bị bắt vào trong cỗ quan tài. Không
cách gì tự chủ được. Với đẳng cấp của Lâm ai có thể có bản lĩnh thâu tóm hắn. Linh Hồn của mẫu thân hắn đã không còn thấy đâu. Khi Lâm vào bên
trong thì có một cảm giác rất gần gũi, như Lâm đã lạc vào trong đây rồi. Đây chính là thời gian chi cảnh của Thời Gian Tửu. Một người phụ nữ cầm bình rựu vắt chéo chân trên không trung rất đẹp. Phụ nữ uống rựu có đẹp đẽ gì nhưng đàn ông nào có mặt nhìn thấy cảnh tượng của một tiên nữ vắt chéo chân cầm bầu rựu đưa lên tu cũng không thể rớt tròng mắt. Thiếu nữ đó nhìn Lâm nhíu mày rồi rất nhanh sặc rựu:
- Tiểu tử, ngươi làm sao uống được nhiều Thời Gian Tửu của ta như vậy?
- Tiền bối, bà là... Thời Gian Thần?
- Hử? Cái gì mà Thời Gian Thần? Ta là Tửu Tiên. Ngươi nói ta đã trở thành chân thần? Ngươi là người của thời gian nào?
Lâm như thì thào với chính mình trả lời:
- Đây là thế giới bị tách biệt của Thời Gian trước thời Hồng Hoang? Chiến tranh của tiên nhân tranh dành thiên chức?
- Sao ngươi lại biết? Thời gian đã qua được bao lâu?
Lâm trấn tĩnh lại. Đây rõ ràng là tia tàn hồn của Tửu Tiên, nhưng hình như
là lúc bà còn rất trẻ. Đã bao nhiêu triệu năm qua đi. Tại sao bà lại bị
nhốt trong đây? Chả nhẽ trận chiến năm xưa đã khiến bà rơi vào cảnh này? Đây rõ ràng là một tia tàn hồn của bà. Vậy Tửu Tiên mà Lâm đã từng gặp
là ai? Lâm thong thả kể lại lịch sử của Thiên Linh Thế Giới mà Lâm biết.
Từ thưở Tiên Cổ mờ mịt đến thời kỳ Hồng Hoang và trận chiến của Cổ Duệ và
những người Thiên Linh khác. Thiên Linh thế giới hiện giờ đã chia ra làm hai. Người Cổ Duệ vì muốn làm bá chủ đã bị các tộc dân nhân loại khác
đoàn kết lại lập lên Liên Minh Bách Tộc đối kháng cùng Cổ Duệ. Họ không
chấp nhận dân Cổ Duệ là một phần của nhân loại nên đã gọi người Cổ Duệ
là Cổ Ma. Một nửa Thiên Linh thế giới lại được gọi là Thiên Linh Giới và những người sống ngoài vùng đất Cổ Duệ Mẫu Địa tự xưng họ là người
Thiên Linh. Người đã giữ chiếc quan tài kính kia bao năm có tên là Thiên Tôn. Hắn vì giữ cỗ quan tài này nên biết được sự lợi hại của tiên nhân. Lão lại không muốn tia tàn hồn kia nhập thể cùng Tửu Tiên nên đã âm
thầm giấu đi. Bao năm nay lão không thèm đi đến Băng Xương Thần Thành vì biết chỉ cần lão đến đó thì cỗ quan tài kia sẽ bị Tửu Tiên cưỡng chế
lấy lại.
Trong phiến thời gian này Lâm như bị tách biệt khỏi thế
gian. Bên ngoài thời gian trôi qua vùn vụt. Thời gian một ngày một đêm
của Lâm đã hết hạn nhưng hắn vẫn một mực bế quan. Cô bé Tiểu Như không
thể không gõ cửa phòng nhưng Lâm vẫn chìm đắm trong Vô Tận Trận Pháp. Vị quan nhân được Thiên Tôn cử đến thu hồi đồ vật chỉ đi qua phòng ngó vào trong một cái rồi hưng phấn cho người chạy về bẩm báo. Lão không dám
dùng truyền tin trận mà dùng thám tử rất nhanh bay về Hắc Thần nội điện. Thiên Tôn nghe tin Tiêu thần vương đang bị trận pháp thao túng thì vui
mừng ra mặt. Mỗi lần lão bị cuốn vào trong Vô Tận Trận Pháp phải mất rất nhiều công sức mới có thể thoát ra. Sau khi thoát ra thì lại bị bầm dập như con cá chết không cách gì tiếp tục tìm hiểu thân thể Ngọc Thần Chi
Thể kia.
Lần này lão cố tình lợi dụng Tiêu thần vương để phá trận pháp thay lão. Hy vọng có thể khiến trận pháp suy yếu. Lão lại cố tình
không nói gì cho Lâm biết vì không muốn Lâm có chuẩn bị kỹ lưỡng tìm
được giải đáp và gặp gỡ được tia tàn hồn đang thao túng trận pháp. Lão
làm sao biết được Lâm lại không bị trận pháp ảnh hưởng, đã được mẫu thân hắn trực tiếp đưa vào trong trận. Thiên Mẫu Địa Tiên nghe Lâm kể xong
thì cười ha hả. Thời Gian Tửu của bà là vật hiếm thấy nhất trên thế gian này. Không đâu ngoài bà có. Tiêu Ngọc Lâm đã được bà chiếu cố nên mới
có cơ duyên uống nhiều Thời Gian Tửu như vậy. Bà hoàn toàn tin tưởng
Lâm. Mẫu thân của Lâm đã nhập vào cùng một thể với tia tàn hồn kia, được bà bảo hộ. Thân xác của mẫu thân cũng được bà bảo quản. Hồn lực của
tiên nhân mạnh hơn của chí tôn giả không biết bao nhiêu lần. Chỉ bằng
một tia tàn hồn mà bà đã chống đỡ được bao năm.
20 năm về trước
Nạp Lan Ngọc Hân dùng trận pháp đối kháng địch nhân. Đúng lúc đó toàn
quân bị diệt vì Thiên Tôn trong thân xác của Sát Phá Thiên lúc đó ngẫu
nhiên đi qua. Đội ngũ của những người họ Lôi và Nạp Lan, Độc Cô làm sao
có thể chống lại Thiên Tôn. Chỉ nhờ vào trận pháp mà Ngọc Hân đã cầm cự
được rất lâu cuối cùng số lượng thần thạch tung ra quá khủng bố nên đã
tình cờ làm tia tàn hồn của Tửu Tiên trong cỗ quan tài thức tỉnh. Thần
hồn và thân xác của toàn đội bị cỗ quan tài bằng kính kia hút đi mất.
Thiên Tôn chứng kiến cỗ quan tài thức tỉnh thì mừng rỡ ra mặt. Đây là đồ vật lão đã tình cờ kiếm được tại một tuyệt địa từ khi còn rất trẻ. Cỗ
quan tài đã theo lão bao năm nhưng lão không cách gì mở ra. Cho dù lão
van xin lạy lục cách nào cũng không khiến cỗ quan tài thức tỉnh.
Chiến tranh từ thưở Hồng Hoang đã đem lão đi xa. Lão đem luôn cỗ quan tài
bằng kính này theo. Cho đến khi lão trở lại thì thế gian đã quên đi sự
tồn tại của lão. Lâm cũng được nghe câu chuyện về nơi lão đã đến. Sự
kinh hoàng mà thế gian phải gánh còn nặng nề hơn Lâm tưởng rất nhiều. Kẻ thần bí theo Thiên Tôn kia là thủ hạ của một chân thần cường đại nhất
trong lịch sử. Kẻ thần bí kia có cách tiêu diệt thần hồn của tiên nhân
từ từ. Chỉ cần bọn họ có đủ thời gian, sớm hay muộn gì một tia tàn hồn
của Tiên Nhân kia cũng sẽ bị họ chế ngự. Cỗ quan tài vì cảm nhận được
thần hồn thà chết không khuất phục như Nạp Lan Ngọc Hân nên đã thu phục
họ. Muốn hấp thu hồn lực của họ để chống lại kẻ thần bí kia.
Tin
tức về trận chiến đều được Lôi Chiến Cuồng chứng kiến nhưng cũng nhờ
trận pháp của Hân mà Cuồng thoát chết. Thập đại cường tôn khi biết được
tin này đã dùng thủ pháp giấu nghẹn. Làm sao họ có thể để lộ ra tin tức
rằng Sát Phá Thiên đang nắm giữ vũ lực của Tiên Nhân, đang nắm giữ một
tiên khí chứ? Họ sợ tin tức này sẽ lung lay lòng quân nên đành lòng giấu diếm. Dùng thủ pháp đặc biệt xóa đi ký ức của Lôi Chiến Cuồng. Thân xác và của các tộc nhân bị trôi dạt trong thế giới của Vô Tận Trận Pháp
trong cỗ quan tài này cuối cùng họ chỉ giữ lại được linh hồn. Sau 20 năm trợ giúp cho Tửu Tiên tàn hồn của họ đã yếu đuối.
Cũng may Lâm
đã gặp được Tửu Tiên nên lập tức trao đổi thần hồn cùng Tửu Tiên. 7 tên
Nô Nhân được Lâm cử vào trợ giúp bà. Gần 40 linh hồn khác ngoài mẫu thân được Lâm thu lại. Trong thức hải của Lâm còn một số đồ vật mà Tửu Tiên
cần dùng. Tinh Thần Thảo. Lâm không ngần ngại trao hết. Thiên Tôn lần
này lỗ nặng. Muốn lợi dụng Lâm để suy yếu trận pháp Vô Tận nào ngờ Lâm
lại cung cấp cho Tửu Tiên thêm lực lượng để thủ trận: hồn lực.
7
tên nô nhân đã được hấp thu và tu luyện hồn lực của Lâm trong thức hải.
So về hồn lực bọn họ rất cường đại. Lại có cảnh giới chí tôn nên so với
40 tia tàn hồn kia chỉ có mạnh hơn chứ không kém. Lâm đem theo rất nhiều tin tức, nhất định phải sớm ngày hội họp cùng bản thể. Mới chia tay
không ngờ đã có thêm nhiều tin tức như vậy. Nếu bản thể không sớm ngày
biết được những tin tức này Thiên Linh Giới sẽ chắc chắn toàn quân bị
diệt. Sự cường đại của nhân vật thần bí kia rất khủng khiếp.
Mẫu
thân của Lâm nhất quyết không ra. Bà biết Lâm đang ở trong hiểm cảnh.
Tình cảm mẫu tử không thể giải bày trong lúc này. Con bà cường đại như
vậy, sẽ sớm ngày cứu bà ra. Hắn đang tận lực che giấu. Đừng làm hắn khó
sử. Lâm thoát ra khỏi Vô Tận Trận Pháp với tâm trạng nặng trĩu rồi rất
nhanh đã lấy lại được bình tĩnh. Lâm hơi run run. Vô Tận Trận Pháp ngốn
của Lâm rất nhiều tinh thần lực. Tên đại quan thấy Lâm trở ra thì mừng
rỡ muốn thu hồi lại cỗ quan tài. Lâm cũng rất nhanh đưa lại cho hắn như
gặp quỷ. Lâm lắc đầu xua tay:
- Ngươi nói với Thiên Tôn, từ nay trở đi đừng bao giờ đưa cho ta cỗ quan tài này nữa. Bản thành chủ lần đầu tiên xin chịu thua.
Nói xong vội vàng đuổi tên đại quan kia ra rồi đóng cửa khôi phục cảnh
giới. Diễn trò thì phải diễn cho trót. Cùng ngày hôm ấy tin tức được
phao ra. Tinh Thần Đan của Băng Xương Thần Thành sẽ tạm thời không bán
ra nữa. Tất cả đều đưa về cho Lâm thần vương sử dụng. Bọn người nô lệ
của Hắc Thần Thành cũng to nhỏ rằng thần vương không hiểu sao đã bị
trọng thương. Một tuần sau đó thì họ lại thấy xuyên tinh toa của thần
vương rất nhanh lao vút đến Hỏa Linh Thành. Thần vương không chạy đến
Tam Huyền Tinh mà lại chạy đến Hỏa Linh Thành thì đã khiến mọi người khó hiểu. Thần vương này không sợ cường giả của Thiên Linh Giới phục kích?
Việc Tiêu thần vương đảo ngược thế cờ tấn công thần tốc của Quyền Tôn đã sớm ngày truyền khắp cả Thần Địa và Thiên Linh Đấu Linh và các đại lục.
Thiên Tôn sau khi nhận lại cỗ quan tài thì cảm thấy thần hồn của Vô Tận Trận
Pháp đã bị suy yếu rất nhiều thì tươi cười ra mặt. Lão nào có biết, tất
cả chỉ là một vở kịch Tửu Tiên đang diễn mà thôi. Lão càng tin tưởng
rằng với tốc độ này lão sẽ sớm ngày phá được hồn lực của một tia tàn hồn kia. Chỉ cần lão phá được kết giới lão sẽ lấy được một trong ba chìa
khóa mà tiên nhân đang nắm giữ. Lão sẽ sớm ngày chuẩn bị đón một tồn tại cường đại nhất trong lịch sử Thiên Linh Thế Giới. Tiêu Ngọc Lâm muốn
không giúp lão hay sao? Ha ha ha... Biết được hắn có thể phá trận nhanh
như thế này lão làm sao bỏ qua cho Tiêu thần vương cường đại của lão
được. Lão đã phải tốn biết bao lâu mới có thể thẩm thấu được một chút
vào trong trận pháp. Nào ngờ Lâm chỉ mất mấy ngày đã phá nát được vài
điểm mấu chốt. Thiên Tôn cười thầm nhất định phải bắt Tiêu thần vương
làm việc nhiều hơn nữa.
Lâm một đường bay thẳng đến Hỏa Linh
thành. Lần này đi cũng chỉ có cô bé Tiểu Như. Xuyên tinh toa của Lâm đến không phận của Hỏa Linh thành thì dừng lại chờ đợi người của đội tuần
tra dẫn Lâm vào. Khác lần trước lần này phòng thủ của Hỏa Linh Thành đã
được tăng cường rất nhiều. Ba người Vạn Hành Điền hiện giờ đã dẫn ba đội thay vì một đội. Bọn họ đã trở thành chủ tướng trấn thủ một góc của Hỏa Linh Thành. Lôi Trấn Điền không nói năng gì nhiều lập tức nói Lâm theo
hắn.
Tiểu Như được đội quân này giữ lại tại biên giới. Một số
thám tử thấy xuyên tinh toa của Lâm bị giữ lại thì cũng im lặng theo dõi diễn biến. Họ rất muốn biết làm cách nào Lâm lại không bị bọn người kia xông vào liệp sát. Bọn họ làm việc bất lực, không có cách gì lọt qua
vòng kết giới phòng thủ nghiêm ngặt của Hỏa Linh Thành. Trong đại điện
của Hỏa Linh Thành Nhã Lan ngồi vắt chéo chân trên ngai vàng của mình.
Tả hữu đã được nàng đuổi đi. Trong đây không có ai. Lâm rất muốn chạy
lại ôm nàng nhưng cố dằn lòng xuống. Đây là cơ thể của một người đàn ông lạ. Lâm không phải là Phong. Nhã Lan làm sao không hiểu tâm sự của Lâm. Nàng mỉm cười:
- Hắc ám ca ca. Huynh tới tìm ta nhanh như vậy chắc chắn đã quyết định đến Đấu Linh mở chi nhánh rồi hay sao?
- Ha ha ha... Được Ngũ Hành chí tôn nâng đỡ, bản cung rất muốn sớm ngày mở cửa làm ăn cùng người Đấu Linh của nàng.
- Ta được sự ủy nhiệm của Quyền Tôn đại nhân, nhất định sẽ giúp Tiêu thần vương.
- Thật không ngờ bản cung mới nhậm chức tin tức đã được Ngũ Hành Chí Tôn
bắt được. Không biết chí tôn có thể thả bọn người kia ra cho ta không?
- Thật sự rất tiếc. Mấy hôm trước bản thành chủ không được vui, tiện tay
không giữ lại tên nào. Hôm nay mới bắt được ba tên cũng vừa sử tử ngay
tại chỗ. Không biết lần này Tiêu thần vương đến là vì chuyện đó.
- Ta chỉ là suông miệng mà thôi. Sống chết của bọn họ không liên quan đến ta. Nhưng ta hy vọng sau này Ngũ Hành chí tôn có thể cùng ta trao đổi!
- Trao đổi gì?
- Tù binh.
- ...
- Lôi gia của nàng 2000 năm trước đã có người bị bắt. Ngày nay họ và một
số hậu nhân của họ vẫn còn sống. Ta muốn dùng họ để trao đổi cùng chí
tôn.
- Ha ha ha... Hậu nhân của họ cũng có một nửa dòng máu của Cổ Ma?
- Phải. Bọn họ đã bị một bí pháp thần bí khống chế.
- Hừ... Ngươi đẩy họ lại với chúng ta để làm gì, sao không một đao giết
chết bọn họ? Giữ lại 1 số hậu nhân của họ lại là để uy hiếp ta?
- Ta quả nhiên là có ý này.
- Tiêu Thần Vương thật sự không đơn giản. Rất nham nhở đó.
- Chịu thôi, bổn cung có nhiệm vụ phải làm. Ngoài chuyện này ta còn muốn cùng chí tôn giao dịch một số vật phẩm.
- Là Tinh Thần Đan và tụ linh quyển trục?
- Ngũ Hành Chí Tôn quả nhiên tuệ nhãn như đuốc.
Nhã Lan nhìn Lâm im lặng không nói. Không biết phân hồn này của Phong ca ca đã phải chịu đựng những việc gì. Tại sao lại gấp gáp trở lại Hỏa Linh
Thành như vậy. Nhất định là hắn đến đây vì muốn đưa tin. Hai người tuy
không nói năng gì nhiều nhưng qua vài câu chào hỏi xa giao đã nhận được
rất nhiều tin tức. Lâm đã báo cho nàng biết một số tộc nhân còn sống.
Bọn họ bị tra tấn rất dã man. Lại bị không chế tinh thần. Lâm trả họ lại với Lôi gia để Lôi gia có thể chiếu cố họ. Còn những tộc nhân kia, cho
dù có mang một phần huyết mạch Cổ Ma đi chăng nữa nhưng chỉ cần bọn họ
mang họ Lôi, Nạp Lan hay Độc Cô vậy thì họ cũng là người của Tam Đại Gia Tộc Đấu Linh Thủ Giới Giả. Gia tộc sẽ không bao giờ bỏ rơi họ. Nhã Lan
vẫn cảm thấy trong việc này có gì đó bí ẩn. Lôi gia lúc nào cũng hy vọng tộc nhân bị bắt giữ năm xưa còn sống. Nhưng với tính cách của Lôi Trấn
Phong, sẽ không bao giờ vì việc nhỏ mà bại lộ bản thân. Chắc chắn hắn
đang muốn nói thêm điều gì. Vợ chồng chăn gối với nhau tuy không lâu
nhưng linh hồn của hai người đã liên kết qua những ánh mắt.
- Tiêu Thần Vương. Ngài vì việc này mà muốn bắt ép ta thu nhận những quả bom nổ chậm kia?
Lâm biết Nhã Lan đã hiểu ra điều gì. Với tính cách của Lôi gia sẽ bất chấp
hậu quả thu nhận người nhà của mình về. Nàng hỏi vậy dĩ nhiên đã hiểu
việc không đơn giản như vậy.
- Ngũ Hành Chí Tôn. Chả nhẽ nàng không muốn nhận lại người thân nàng đã tìm kiếm bao năm nay hay sao?
Đôi mắt của Nhã Lan mở rộng. Một câu nói thôi nàng đã hiểu tất cả. Tay nàng nắm chặt nghiến răng.
- Được! Thành giao. Đây là tiền đặt cọc. Ta nghĩ Tiêu Thần Vương sẽ không ngu ngốc đưa người đợi ở xuyên tinh toa ngoài kia chứ? Nếu muốn giao
dịch vậy cũng rất dễ, lần sau ta hy vọng Tiêu Thần Vương có thể đem theo chút hồn thạch. Chúng ta rất đang cần dùng tới.
Nói xong nàng vứt ra một giới chỉ. Lâm đón lấy rồi rất nhanh cáo từ. Việc Lâm cần nói đã nói hết.
- Vì giao dịch của chúng ta, ta sẽ cố gắng. Ta hy vọng lần sau lúc trao
người sẽ có cơ hội gặp lại Trận Mạc Quân huynh đệ. Cáo từ.
- Tiêu Thần Vương thong thả. Ta sẽ chuyển lời.
Lâm bay đi rồi khóe mắt của Nhã Lan hơi ướt. Trong tâm của nàng run rẩy.
Quả nhiên Mẫu thân nàng và 40 tộc nhân của tam đại gia tộc đã được Lâm
cứu. Người thân mà nàng luôn luôn tìm kiếm đó là mẫu thân của nàng. Chỉ
với một câu thôi Lâm đã nói hết tất cả. Người ngoài nghe lén được thì
bọn họ cũng không rõ hai người nói gì. Lâm muốn gặp lại Trận Mạc Quân là vì phải chuyển linh hồn. Linh hồn của các cường giả sống trong thức hải của Lâm phải chuyển qua thức hải của bản thể. Khôi lỗi không có thân
xác thật sự, không đủ để chứa nhiều người như vậy. Điểm yếu của Đoạt Hồn Quyết các phân hồn nắm bắt rất chắc. Đối với Nhã Lan nắm vai trò liên
lạc cùng hai bên nàng cũng nắm bắt rất rõ.
Khi Lâm đi rồi Nhã Lan Chí Tôn truyền lệnh cho thuộc hạ từ nay bắt giữ người Cổ Ma. Phá nát
đan điền của chúng nhưng tận lực giữ lại mạng của bọn họ. Dùng họ để
trao đổi cùng người Lôi gia. Lâm như trút được một tâm sự. Trong giới
chỉ lần này có thêm 10 lọ tinh thần đang và 10 tụ linh quyển trục của
Trận Mạc Phong đã bày sẵn. Lâm gật gù hài lòng. Thu thập của lần này chỉ là việc phụ. Việc chính là tin tức của các tộc nhân. Chỉ cần giao lại
thần hồn của các tộc nhân lại cho bản thể, bọn họ sẽ kẻ lại cho hắn biết hết những gì hắn cần biết.
Các linh hồn của tộc nhân sau khi vào thức hải của Lâm thì không dám hó hé. Bọn họ cũng sợ bị bại lộ. Lâm
cũng không dám trao đổi nhiều cùng họ vì tai mắt của các chí tôn giả
luôn luôn rình rập Lâm. Chỉ đi ra khỏi địa phận của Hỏa Linh Thành 3 vạn dặm thì bỗng nhiên có ba xuyên tinh toa chặn đường của Lâm. Mấy ngày
phải lo lắng cho số phận của tộc nhân và chiến tranh sắp sảy ra giờ lại
bị bọn người thám tử chặn đường khiến Lâm nổi lên một cục tức. Lâm không nói năng gì bay ra khỏi xuyên tinh toa chém ra ba kiếm.
Ba chiếc xuyên tinh toa bị lập tức phá nát. Thời gian chi cảnh đánh nát người ở
bên trong. Chỉ có ba tên đội trưởng có cảnh giới cường đại mới may mắn
trốn thoát. Lâm không thèm nghe chúng giải thích chém thêm ra ba kiếm
nữa khiến thần hồn của tất cả thám tử trong xuyên tinh toa đó đã nát
bét. Lâm hừ nhẹ hướng giọng về một phía dùng Thiên Nhân Hợp Nhất nói
lớn:
- Ta biết mấy con chuột nhắt các ngươi luôn luôn theo dõi
ta. Bổn cung không thích. Lần sau các ngươi còn dám đến gần ta sẽ đốt
luôn tổng đàn của các ngươi! Đừng làm bổn cung mất hứng!
Và như
chứng minh lời nói của mình Lâm dùng tinh thần lực khóa chặt một tên
thám tử cách Lâm 3 ngàn dặm. Bủng ra một phi đao. Thời không chi cảnh
của Lâm khủng bố đến nối phá nát thức hải của tên này ngay lập tức. Bọn
thám tử gần đó sợ hãi rất nhanh rút lui chạy tán loạn. Lâm chỉ hừ nhẹ
khiến Tiểu Như phải giật mình sợ hãi. Nàng bắt đầu nhìn Lâm với ánh mắt
khác. Lâm là vương của nàng. Đừng thấy Lâm hằng ngày vui vẻ hòa ái mà
không đề phòng người này. Lâm không nói nhiều, muốn giết người cũng chỉ
là tiện tay mà thôi. Trong xuyên tinh toa kia ít nhất cũng phải có hơn
300 cường giả các cấp. Chỉ trong 6 chiêu đã không còn lại một mạng. Thời không chi cảnh của Lâm quá khủng bố. Nàng còn đang rùng mình thì Lâm đã nhìn nàng lạnh tanh.
- Nàng có biết tại sao các linh thú đều sợ hỏa hổ hay không?
- Tiểu nô không rõ, xin chủ công dạy bảo.
- Hỏa Hổ là chúa của sơn lâm. Đã là chúa thì không cho phép ai đùa nghịch với oai phong của mình. Ta không những muốn chúng phải nể ta, mà còn
phải sợ ta. Chỉ có bá vương đại đạo mới là nhanh nhất. Tuy không được
lòng người, nhưng tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Đế giả là phải có
cả hai loại vương đạo, bá đạo và vương đạo. Đối với bọn người kia không
thể nương tay. Không thể tha thứ.
- Đa tạ chủ công. Tiểu nô đã hiểu.
Lâm gật gù rồi đưa cho nàng 2 bình Tinh Thần Đan.
- Tặng nàng và các trưởng nô.
Tất cả 200 viên tinh thần đan thiên cấp thượng phẩm. Nếu đem ra ngoài bán
chắc chắn sẽ vì đan dược này mà tranh nhau đến chảy máu vỡ đầu, thậm chí còn có thể vì nó mà giết người đoạt bảo. Lâm đưa mặt nhìn xa xăm. Một
số không gian giới vẫn còn bay lơ lửng. Lâm thu cũng không thèm thu chỉ
hừ nhẹ một tiếng rồi bay thẳng về Hắc Thần Thành. Phải mất hơn một ngày
Lâm mới đến nơi. Cả quãng đường tên lính gác nào thấy xuyên tinh toa địa cấp thì biết ngay đây phải là xuyên tinh toa của cấp bậc chí tôn giả
đỉnh tiêm. Bọn họ cũng vừa nhận được tin đồn Tiêu Thần Vương tiện tay sử lý hơn 300 cường giả đã chặn đầu ngài nên không ai không sợ hãi. Đụng
vào cấp bậc của thành chủ, các chủ bọn họ thật sự khó lòng sống sót. Cho dù có chủ tử của mình chống lưng thì mạng của những lâu la nhỏ nhoi
cũng chỉ là những con kiến.
Cái tên Tiêu Ngọc Lâm tự nhiên trở
thành tên của một hung thần giết người như ngóe. Những tin đồn về Lâm
trước đây lại bắt đầu nổi lên như sóng thần giữ tợn. Lâm từ đó trở đi âm trầm ít nói. Bắt đầu xa lánh thế nhân. Lâm cảm thấy áp lực đè nặng đôi
vai của mình. Cũng may hắn chỉ là một phân hồn. Lâm bay về Hắc Thần
Thành thì không ít thế lực có cường giả bị giết khi chặn đầu Lâm muốn
đến hỏi tội. Lâm không thèm nhìn bọn họ bằng nửa con mắt. Tiện tay ở gần cổng thành có một hòn núi nhỏ Lâm đã vung một chưởng đập nát cả ngọn
núi này thành bụi phấn. Những ai từng đặt chân đến đó đều biết được đất
đá ở đó cứng rắn cỡ nào lại không chống nổi một chưởng của Lâm thành
chủ. Những võ giả bình thường sao lại đi chọc giận hắn? Cái tên thượng
cấp sai bọn người kia chặn đầu một tồn tại nghịch thiên như Lâm. Lâm đập nát một hòn núi thì bực mình bay lên trên không trung dùng Thiên Nhân
Hợp Nhất lớn tiếng:
- Các ngươi đừng bao giờ quên, ta là Minh Tôn Cảnh!
Nói ít hiểu nhiều. Là minh tôn cảnh, một tồn tại còn cường đại hơn cả Viêm
Đế và Thiên Tôn lúc bọn họ mới nổi danh. Lúc Viêm Đế và Thiên Tôn nổi
danh cũng chỉ là Đế cảnh. Tuy sau bao năm đã rất nhiều người đạt được
cảnh giới đế cảnh nhưng minh tôn cảnh cả Thiên Linh Thế Giới có được bao nhiêu chứ? Tiếng của Lâm tuy chỉ vừa đủ nghe nhưng lan rộng khắp Hắc
Thần Thành. Những thế lực còn muốn ham chiến bỗng nhiên giật mình tỉnh
giấc. Bọn họ so với Tiêu thần vương chỉ là một con kiến. Đến đồ vật của
chí tôn giả hắn còn không thèm thu, chỉ tiện tay giết người rồi bỏ đi mà thôi. Võ sĩ Thần Địa từ đó khắc sâu vào não mình một việc: “Đừng bao
giờ chọc giận Tiêu Thần Vương!”
Các nô lệ cũng vì vậy mà rất
nhanh đã được chuyển đến khu xóm nghèo của Hắc Thần Thành. Lâm giao hết
việc quản lý những người này cho Tiểu Như và Tàn Sát nhị tướng. Lâm
quyết định làm một phủi chưởng quầy không màng thế sự. Lâm phải tìm cách cứu giúp tộc nhân và mẫu thân của mình. Lâm cảm thấy hắn sắp hết thời
gian lòng rối như tơ vò không có cách giải quyết. Lâm và bản thể đã
quyết định sẽ không thể nhập vào một thể. Tuyệt đối không thể vì sự hội
nhập đó sẽ sinh ra thiên địa dị tượng. Lâm phải nhất định khiến người
thần bí kia hiện hình và đập tan âm mưu mở kết giới của bọn họ.
Thời gian tuy gấp nhưng không phải đã hết thời giờ. Lâm suy nghĩ một ngày
rồi bắt đầu hành động. Lâm phải tìm kiếm cho bằng được chí tôn mộ địa
của Thần Địa. Đây là vùng đất thần bí rất ít người biết đến. Lâm không
thể không thăm dò cẩn thận. Những người biết tin tức về nó chắc chắn sẽ
không nói ra. Lâm chỉ có thể nghĩ đến một người có thể giúp hắn, Hỏa
Nhân Tà Thần.
Lâm bước ra khỏi khu xóm nghèo bước vào trung tâm
Hắc Thần Thành. Lâm lẻn vào dòng người đang sô bồ tại Hắc Thần Thành. Đã không còn bất kỳ thế lực nào dám theo dõi Lâm nữa. Những kẻ theo dõi
Lâm phải chịu quá nhiều nguy hiểm. Lâm mới bước vào cửa Hắc Thần Thành.
Trả một trung phẩm linh thạch để vào cổng cho tên lính gác thì phát hiện có người đi sau hắn. Những người này không dám lén nút mà đã trực sẵn ở đây. Lâm quay lại đảo mắt thì mỉm cười gật đầu. Một võ sĩ có nét mặt
trung niên lăng xăng chạy đến cúi rập người. Lâm đảo mắt nhìn sau lão
thì thấy một tá võ sĩ nai nịt vũ khí đầy đủ. Ăn mặc cũng rất tươm tất.
Lâm cười thầm trong bụng cô bé Tiểu Như này. Từ khi nào bản cung đã cần
cận vệ chứ. Dù sao thì đây cũng là tâm ý của Tiểu Như. Lâm chỉ vỗ nhẹ
vai của tên đội trưởng:
- Minh lão, Tiểu Như đã có sắp xếp vậy thì ngươi từ nay cứ theo bổn cung đi.
Mình lão gật gù vui mừng. Lão đã được đưa đến Hắc Thần Thành từ sớm. Được
giao cho trưởng nô của Hắc Thần Thành rồi Tiểu Như đã tiếp quản. Thiên
Sát đã nhắn lời nhờ Tiểu Như chiếu cố Minh lão. Lâm được một đám cận vệ
nô lệ có cảnh giới chí tôn cảnh đi theo thì bỗng nhiên khiến rất nhiều
người để ý. Quần áo của những nô lệ này mặc đều là áo bào hảo hạng như
một công tử nhà giàu. Họ là những chí tôn giả đã lăn lộn nhiều năm tại
ngoại vực nên rất mẫn cảm với nguy hiểm, sát phạt quyết đoán. Lâm trong
áo bào bình thường của luyện dược sư lại như hạc giữa bầy gà. Chỉ bằng
khí thế của Lâm đã tạo cho mọi người xung quanh thần thái của một đế giả cao quý.
Lâm bước vào một tửu lầu sang nhất của Hắc Thần Thành,
Thiên Tử Lâu. Bước được vào Thiên Tử Lâu ai mà không phải là người quyền quý nhưng hôm nay thì lại khác vì đến cấp bậc thần vương cũng rất hiếm. Lâm không muốn làm ra động tĩnh quá lớn thuê một phòng riêng tại tầng
chính giữa. Sau đó mời các cận vệ của mình ngồi vào bàn. Gọi ra hàng
chục món ngon chiêu đãi thuộc cấp. Các nô lệ này đều nhìn Minh lão, chỉ
thấy lão gật gù cùng ngồi xuống với Lâm thì bắt đầu thả lỏng. Lâm nháy
mắt cho Minh lão rồi nhắm mắt nhập thần dùng tinh thần lực quét qua toàn bộ Thiên Tử Lâu.
Hỏa Thần Thành có Tế Thiên Lâu thì Hắc Thần
Thành Thiên Tử Lâu còn cao sang hơn một bậc. Tại Thiên Tử Lâu này không
những là một khách sạn hạng sang mà còn là một nơi buôn bán tin tức rất
chính xác. Tinh thần lực của Lâm khủng bố quét qua toàn bộ lầu tháp bỏ
tâm tìm kiếm một số tin tức có thể sử dụng. Phần đông các tin đều nói về chiến sự ngoại vực và tin tức về Tiêu Thần Vương. Tại ngoại vực võ sĩ
Thiên Linh Giới đã dưới sự dẫn dắt của Phong Thần Bảng Thập Cường lần
này chèn ép rất nhiều hành tinh nhỏ của Thần Địa. Bọn người Phong Thần
Bảng Thập cường giờ đã có tên trên chí tôn bảng. Một số chí tôn giả dưới hạng 500 đều không có lực chống trả đối với họ. Chỉ vài chiêu là đã bị
lấy mạng. Ngoại vực nguy cấp.
Lâm mỉm cười vui vẻ. Mấy tên phân
hồn kia dĩ nhiên có cảnh giới võ đạo không kém Lâm. Nhất là bọn họ lại
có bản thể tọa trấn, làm sao họ có thể ngồi không đợi Thiên Tôn đánh tới cửa được. Lúc trước hàng ngũ cường giả trẻ tuổi đã có Lạc Long Quân.
Nay còn thêm Bạch Phụng, Kim Ngưu, Mộc Phong, Thủy Thần, Hỏa Long, Địa
Trấn, Băng Hoàng và Quỷ Ảnh. Họ đều là những tồn tại cường đại không kém gì thập đại cường tôn năm xưa. Võ giả Cổ Ma nhờ vào số lượng cường giả
ra sức chống cự nhưng thủ lĩnh của bọn lại liên tục bị 9 người nổi danh
của Thiên Linh ra sức liệp sát. Lạc Long Quân tranh phong cùng những
người này không hề thua kém khiến võ giả Thần Địa ban ngày cũng nằm ác
mộng. Họ được các võ sĩ Thần Địa tặng cho danh hiệu Cửu Sát Thần. Trong
số họ, Lạc Long Quân là người giết người nhiều nhất được nhận ngôi đệ
nhất. Hỏa Long đứng thứ hai.
Một điểm rất lạ là những người này
đã mượn đường của Ma Nhân Nhất tộc sau đó đánh vào hông, phía sau lưng
của võ sĩ Thần Địa, còn Tam Huyền Tinh sừng sững ngay trước mặt thì bọn
họ lại bỏ qua. Phòng thủ của Tam Huyền Tinh cũng rất kiên cố nên võ giả
Thiên Linh bỏ qua rất nhiều. Thiên Tôn buộc lòng phải triệu kiến một số
huyền tôn, minh tôn cảnh của các đại gia tộc. Lão cũng sửng sốt vì vào
thời của lão mới tọa vị đến cấp bậc Để giả đã rất cường đại, nhưng hôm
nay lão mới hô hào đã có đến 7 người ra mặt. Phải biết rằng võ đạo ngày
nay đã khác thời Hồng Hoang rất nhiều. Vì có chiến tranh nên võ đạo
phùng vinh. Đến cấp bậc các chủ và thành chủ thì ít ra cũng phải là đế
giả rồi. Tướng lãnh đều có cấp bậc hoàng giả. Nhưng trên đế giả tức
huyền tôn và minh tôn thì không có mấy người.
Ngoài cảnh giới còn phải xem võ đạo có mạnh hay yếu. Vũ kỹ đã luyện đến mức nào. 5 vị các
chủ Thánh Tháp dù chỉ là Để giả nhưng họ tự phụ không thua kém bất cứ
một ai tại Thần Địa. Chỉ có sự hiện diện của Tiêu Ngọc Lâm đã khiến họ
cảm thấy họ nhất định sẽ thua Lâm một ngày, họ cũng nghĩ có thể hiện giờ họ đã thua Lâm rồi. Nếu họ biết rằng 5 quyển sách màu đen đã được Lâm
lĩnh ngộ đến mức tận cùng không biết họ sẽ nghĩ sao.
Tuy trong
lúc nhất thời Cổ Duệ đã bị Thiên Linh đè đầu nhưng cấp bậc thành chủ
cũng không mấy lo lắng. Bọn họ nắm chắc rất chắc tổng lực lượng của Thần Địa. Họ không hề sợ sự tấn công dồn dập của Thiên Linh mấy ngày nay.
Lâm cũng biết rất nhiều nhưng việc cụ thể như thế nào thì không nắm rõ.
Lâm còn biết rằng những đợt tấn công đó thật ra chỉ là đóng kịch. Màn
hay còn ở phía sau.
Với cảnh giới của Lâm đã dễ dàng rò xét và
xuyên qua phòng thủ của các loại kết giới tại đây. Tại một góc bàn nhỏ ở ngoài đại sảnh ở tầng thấp nhất. Một vị công tử áo bào trắng nói chuyện cùng vị công tứ áo đen. Hai người không tỏ vẻ cần phải che giấu điều
gì. Cấu chuyện của họ khiến Lâm tự nhiên tò mò vì nghe được từ khóa.
Người áo đen gãi cổ suy nghĩ thành tiếng:
- Chúng ta dẫn đội để
vào Hắc Thiên Lâm không ngờ lại gặp được kết giới cường đại. Hồn lực của chúng ta đưa vào lại không xuyên thấu. Bạch Lại huynh nói coi trong đó
thật ra là khu vực gì.
- Haizzz... Khu vực gì đến phiên chúng ta
quản hay sao? Hắc Thiên Lâm là nơi rừng thiêng nước độc. Biết bao đời võ giả vào đó đều khó lòng sinh sống. Lần này chúng ta muốn kiếm lời nào
ngờ lại đại bại. Ám Nhiên huynh nói chúng ta nên chuyển hướng đi đâu
kiếm ăn đây.
- Thì kéo đội vào mấy kết giới của Băng Xương Thần
Thành kiếm ăn. Giá cả phải chăng, cảnh giới võ giả ở đó lại thấp nên
không sợ bọn họ cướp. Tuy chúng cứng rắn nhưng cũng không ỷ thế hiếp
người.
- Được đấy. Không ngờ Tiêu Thần Vương sau khi nhận được
kết giới thì mở cửa làm ăn. Còn thả phanh cho võ giả nô lệ vào. Bọn
chúng kết đội đi vào rất đông. Thu nhập cũng rất phong phú. Làm giàu cho Băng Xương Thần Thành trong thời gian ngắn. Ta thật sự phục Tiêu Thần
Vương sát đất. Các thế lực còn tưởng ngài là người nhân từ kiểu đàn bà
ha ha ha... Nào ngờ chỉ trong vỏn vẹn thời gian ngắn Băng Xương Thành đã trở lên cường đại sắp đuổi kịp Thập đại thành thị khác.
- Phải
rồi phải rồi. Không phải Ám Nhiên huynh có một vị biểu ca đi theo Tiêu
Thần Vương hay sao? Nếu biểu ca của huynh có mặt không phải có thể xin
cho chúng ta cùng đầu vào Tiêu Thần Vương hay sao?
- Đầu vào Tiêu Thần Vương thật sự có nhiều chỗ tốt. Nếu ta có thể đầu vào thì đã đầu
vào từ lâu rồi. Biểu ca của ta có biết bao tiểu đệ như ta chứ. Còn ta
thì mò mãi mới lên được cảnh giới của chí tôn sơ cấp. Trong gia tộc ta
chỉ thuộc hàng hạ đẳng. Nào được một thiên tài như biểu ca để ý hay sao?
- Haizzz... Còn tưởng chúng ta có thể vào Hắc Thiên Lâm kiếm chút hồn
thạch đem ra làm giàu. Nào ngờ không phá nổi kết giới đó. Còn làm cái
rắm.
- Ám Nhiên huynh nghĩ chúng ta làm sao mới có thể vào trong đó đây?
- Bạch Lại à Bạch Lại, huynh đừng tưởng ta không nhắc nhở huynh đó à. Hắc Thiên Lâm cãm bẫy quá nhiều phá được kết giới đó chưa chắc gì đã kiếm
được thứ tốt. Hồn thạch dễ kiếm vậy sao? Nhưng kết giới đó cường đại khó tả. Nếu có thể mời được cấp minh tôn cảnh thì còn may ra. Nhưng tài phú trong đó nhiều hay ít chúng ta còn không rõ. Minh Tôn cảnh nào chịu ra
tay chứ. Đánh được thì đánh, không đánh được thì rút. Huynh tưởng chúng
ta là những thiên tài nghịch thiên phải lấy mạng để đổi lấy tài phú
nghịch thiên hay sao? Thiên phú chúng ta tệ như vậy cho dù có nhiều tài
phú cũng không tu luyện lên được. Cái mạng mới là quan trọng. Ta còn
sống được rất lâu. Làm một thời gian nữa rồi đi cưới mấy nàng hầu về
hưởng phước. Đâm chém làm cái mẹ gì chứ? Tối ngày chém chém giết giết.
Ta thật phát ngán.
- Ha ha ha... Ám Nhiên quả nhiên làm ảm đạm sợ chết. Hợp ý ta. Chúng ta đi chỗ khác uống rựu thôi. Vài ngày nữa còn
phải vào kết giới kiếm ăn. Ha ha ha đi! Tiểu nhị tính tiền.
Một tên tiểu nhị lăng xăng chạy ra cúi đầu cười nói nhanh miệng:
- Nhị vị thiếu gia cần gì thêm cứ gọi. Bàn của nhị vị đã được một vị khách quý trên lầu 5 bao trọn.
Nói xong tên tiểu nhị cung kính có thừa tiện tay lau bàn dọn cốc chén.
Thiên Tử lâu có đến 10 tầng. Tầng 9 và 10 dùng để tiếp cấp bậc vương tôn hoặc cường giả đế cấp trở lên. Đến tầng 5 cũng phải là người buôn bán
có tiền, có quyền có địa vị rồi. Những người như vậy sao lại để ý đến
hai vị công tử của một tiểu gia tộc như hai người họ chứ? Bạch Lại mặc
áo trắng khó hiểu hỏi lại:
- Ngươi có nhầm lẫn gì không? Đại gia trên tầng năm tại sao lại quen biết tụi ta chứ?
Ám Nhiên nhích nhẹ cùi chỏ hông Bạch Lại, rất khiêm tốn:
- Tiểu huynh đệ. Chúng ta có thể đi lên lầu 5 gặp mặt vị bằng hữu này hay không?
- Hai vị thiếu gia xin theo ta. Ta sẽ chuyển bát đũa lên cho nhị vị.
- Bát đũa? Chúng ta...
- À... Là lời căn dặn kia của vị khách quan trên lầu 5. Hai vị mời theo tiểu nhân.
Bước vào phòng thì hai người Ám Nhiên và Bạch Lại trợn tròn mắt. Tên tiểu
nhị có thể bán tín bán nghi về thân phận của vị khách quý trên tầng 5,
nhưng hai vị thiếu gia này làm sao lại không nhận ra? Cấp bậc thần vương làm sao lại chịu ngồi ở lầu 5 chứ? Và đây cũng là điều khiến tên tiểu
nhị không để ý. Những thuộc cấp của vị khách quý này không để hai chữ nô lệ trên trán nên những người khác khó đoán biết. Tên tiểu nhị kia cũng
chỉ nhận một trung phẩm linh thạch tiền bo của Bạch Lại rồi lui ra. Khi
cửa đóng rồi Ám Nhiên và Bạch Lại cúi sát đầu nói nhỏ:
- Bạch Lại, Ám Nhiên tham kiến Tiêu thần vương.
Lâm gật gù hài lòng. Hai người này tuy cảnh giới võ đạo không cao, lại sợ
chết nhưng làm việc có chừng mức lại ghét chiến tranh. Rất hợp ý Lâm.
Thường là những tiểu nhân vật khi gặp đại nhân vật thì hay dõng dạc chào hỏi để cho những người lân cận biết đến ta đây cũng quen biết những
nhân vật cao. Hai người này không ai nhắc đã ngậm miệng thấp giọng biết
che giấu cho Lâm thì không khỏi hài lòng. Lâm chỉ phất tay áo một cái
một luồng kình lực giữ họ lại không để họ cúi thấp xuống. Lâm bày xong
kết giới rồi mời hai người ngồi. Miệng cười ha hả:
- Nhị vị huynh đệ. Ta chỉ là tình cờ nghe được nhị vị nhắc đến là người của Bạch gia
và Ám gia. Những tiểu gia tộc mấy phen đã giúp bổn cung không nhỏ. Hôm
nay gặp được hai vị coi như chúng ta cũng có duyên. Nào huynh đệ cạn đi.
Nói rồi Lâm đưa bát rựu uống cạn. Đây là Thiên Tửu hảo hạng nổi tiếng của
Thiên Tử Lâu. Rựu có mùi vị khói nhưng rất mạnh mẽ. Có cảm tưởng của
biển cả mênh mông bao trùm người uống. Lâm uống thử rựu này thì liên
tưởng đến ngay loại Single Malt Whisky Lagavullin 16. Là loại rựu Lâm
rất yêu thích. Chivas 21 rất êm, nhưng để thưởng thức mùi vị của Whisky
thì phải uống single malt. Lâm uống rựu lại nhớ Địa Cầu, vui vẻ uống
luôn mấy bát. Bạch Lại và Ám Nhiên thấy Lâm hào hứng vậy thì không ngại
đều vui vẻ cạn. Rựu vào mấy chung họ đã phát hiện ra ngay những người
theo Lâm không phải là cường giả bình thường. Mấy người này người nào
người nấy đều có sát khí của cường giả bao năm trinh chiến mà dưỡng
thành. Những cường giả cường đại như thế này tại Thần Địa nếu không phải là nhân tài của Thánh Tháp thì cũng phải là cường giả của ngoại vực.
Những võ giả chỉ luẩn quẩn trong các kết giới liệp sát linh thú khó lòng có được sát khí như vậy.
Lâm chép miệng một cái rồi hít mạnh hơi rựu nồng còn đọng lại trên bát.
- Rựu ngon, rựu ngon. Bổn cung lâu rồi không thả lỏng như vậy. Ta thấy
nhị vị thông minh hơn người, thái dương cao, nhãn đường rất sáng. Bổn
cung hy vọng nhị vị có thể đầu nhập vào ta, gọi ta một tiếng lão đại. Từ nay theo ta kiếm ăn. Thế nào.
Hai người Bạch Lại và Ám Nhiên run rẩy. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được lại gặp được cơ duyên từ trên trời rớt xuống như thế này. Một Tiêu thần vương cường đại hiếu khách
lại đích thân mời họ gia nhập. Họ đầu cần suy nghĩ nhiều gật đầu cái rụp trở thành thuộc hạ của Lâm. Bạch Lại nhanh mồm nhanh miệng hơn nhưng Ám Nhiên lại tính toán kỹ lưỡng hơn. Hai người này một đen một trắng vừa
có tài ngoại giao lại vừa biết buôn bán, tiến thoái nhịp nhàng. Bọn họ
đánh chắc vào những điểm chắc ăn rất hợp ý Lâm. Họ không phải là những
người liều mạng, biết mình biết người không cố cầu. Bạch Lại cúi rạp
người:
- Lão đại không biết Bạch Lại và Ám Nhiên có thể giúp gì cho huynh?
- Hai người các ngươi không có cảnh giới võ đạo cao nhưng hình như rất
rành về tình hình của các thế lực? Ta muốn các ngươi từ nay túc trực
Thiên Tử Lâu, làm đại lý bán sỉ và lẻ cho ta. Đồng thời thu mua dược
liệu luyện chế tinh thần đan và các loại thiên tài địa bảo khác.
- Được lão đại tin tưởng, hai người chúng tôi sẽ tận lực.
- Ừm. Hai người các ngươi có bao nhiêu thuộc hạ?
- Dạ, thuộc hạ tổ chức dong binh đoàn. Võ thần cảnh 20 người. Võ thánh
cảnh 30 người. Sinh tử cảnh hơn 200. Chủ yếu là vào một số kết giới hạng trung để kiếm ăn mà thôi. Trong dong binh đoàn của chúng thuộc hạ không ngoài hai người chúng ta ra thì không có thêm chí tôn cảnh tọa trấn.
Cảnh giới của chúng ta không cao nên chỉ có thể vào những nơi nguy hiểm
thấp, tính rủi ro thấp kiếm ăn. Lợi nhuận vì vậy cũng không nhiều.
- Ha ha ha... nhưng hai người các ngươi cũng đủ tiền vào đây ăn nhậu.
Giới chỉ thần cấp của hai người các ngươi cũng không phải do gia tộc
cung cấp mà có đâu có phải không? Ha ha ha... có đồ tốt lại cố tình thay đổi hình dáng thành loại thiên cấp hạ phẩm đúng với cảnh giới của tiểu
thiếu gia một gia tộc nhỏ. Biết che giấu vậy... ta thích!
Ám
Nhiên thót tim. Hai giới chỉ của bọn họ là do tình cờ lấy được tại một
tuyệt địa. Họ đã cố tình nhờ đại sư đúc chế lại hình thù và bày thêm
trận pháp che giấu. Không ngờ Tiêu Thần Vương chỉ cần nhìn qua một cái
đã biết. Bọn họ tuy không liều mạng nhưng nếu có cơ hội làm giàu thì
cũng dốc hết sức lực tận lực nắm bắt. Bằng không quả nhiên như lời của
Lâm nói. Bọn họ đã không thể nào đủ sức chi trả tại Thiên Tử Lâu, nơi
của các đại gia thường lui tới. Thiên Tửu rất mạnh họ lại có thể một hơi uống nhiều như vậy, rõ ràng không phải lần đầu uống. Lâm quan sát thấy
thuộc cấp của mình như Minh lão mới uống 1 bát đã đứ đử. Còn hai người
kia thì vẫn chưa hề hấn gì. Hai người này phải rất thường xuyên uống
Thiên Tửu mới chịu được nhiệt như vậy. Bạch Lại biết không nên ba hoa
chính chòe trước mặt lão đại thì chỉ gật gù chờ lệnh. Lâm suy nghĩ một
lát rồi ra lệnh:
- Nói với các thuộc hạ của các ngươi từ nay bọn
họ có thể theo các ngươi. Hai người các ngươi giao cho người nào các
ngươi tin tưởng lập một Băng Xương Các gần Thiên Tử Lâu. Càng gần càng
tốt. Các ngươi có thể dùng tinh thần đan trao đổi hoặc là dùng thần
thạch buôn bán. Ta sẽ cấp vốn cho các ngươi. Bảo bọn họ chuẩn bị sẵn
sàng để nhận hàng đem bán. Từ nay trở đi Minh lão sẽ là người liên lạc
cùng các ngươi. Tiền lời kiếm được ta sẽ chia lại 1 phần 10 lại cho các
ngươi làm tiền phí tổn. Không hạn chế người mua, thỉnh thoảng thay mặt
ta đưa đồ đến Thiên Tử Các tham gia đấu giá hội. Lợi nhuận của hai người các ngươi cũng là một phần 10 tiền lãi. Đủ để các ngươi chi tiêu và
nuôi đám thuộc hạ.
Ám Nhiên giật mình hơi bất an. Buôn bán tinh
thần đan và khí giới là món lời kếch xù. Tiêu Thần Vương lại mới nổi
tiếng là bậc đại sư luyện kiếm bậc nhất. Cây kiếm của Hỏa Nhân Tà Thần,
Hỏa Thần Thành chủ là do Tiêu Thần Vương đích thân đúc tại trước mặt bao người chứng kiến trong điện Kim Loan. Chỉ cần là đồ vật của Tiêu Thần
Vương chắc chắn sẽ có người tranh nhau đến vỡ đầu mẻ trán. 1 phần 10
tiền lời là số lượng kinh người. Ám Nhiên sao có thể không biết được
điều đó. Bọn họ lại chính thức làm thuộc hạ của Tiêu Thần Vương, sẽ
không có ai dám động đến hổ oai của hung thần sát phạt quyết đoán này.
Một hơi diệt hơn 1 vạn chí tôn giả. Tiện tay mấy kiếm giết hơn 300 người của các thế lực lớn nhỏ dám cản đường Lâm. Chí tôn giả Minh Tôn cảnh.
Một tồn tại cường đại như vậy còn ai dám đụng hắn? Làm thuộc hạ cho
người này ... quá lời rồi. Ám Nhiên âm trầm ít nói cũng phải rục rịch
chắp tay cung kính:
- Lão đại! Hai anh em thuộc hạ được ngài
chiếu cố, nguyện sẽ tận lực đền đáp ân tri ngộ. Nhưng mà thuộc hạ thật
sự không hiểu tại sao ngài lại ân sủng chúng thuộc hạ như vậy? Bạch Lại
và Ám Nhiên hà đức hà năng sợ sẽ khiến lão đại ngài thất vọng.
Lâm mỉm cười vỗ vai của hai người rồi ôn tồn nói:
- Ha ha ha... nhị vị huynh đệ. Thật ra ta thưởng thức hai người các ngươi là vì đã nghe lén được hai người nói chuyện. Ánh mắt của ta rất chuẩn
xác ha ha ha... Nếu hai người các ngươi khiến ta thất vọng vậy thì phải
trách bổn cung có mắt không tròng rồi. Ta mua bán cũng quyết định ngọn
nhẹ. Hai người các ngươi làm không được ta sẽ cho người khác làm. Bổn
cung sao lại sợ hai ngươi quỵt nợ ta chứ. Nào đừng suy nghĩ gì nữa. Ám
Nhiên chuẩn bị tháp tùng ta đến xem xét kết giới Hồn Thạch hai người các ngươi đã tìm được đi. Bạch Lại ở lại Hắc Thần Thành lo việc tạo dựng
Băng Xương Các. Sau này Bạch Lại lo việc chưởng quầy, Ám Nhiên lo việc
vận chuyển và liên lạc. Hai người hợp tác chặt chẽ ta rất yên tâm.
Bạch Lại và Ám Nhiên nghe vậy thì giật mình. Bọn họ tuy nói chuyện nơi công
cộng nhưng cũng không quên bày kết giới, lại để bao nhiêu việc lọt vào
tai của Tiêu Thần Vương. Người cường đại như vậy làm sao bọn họ giấu
diếm được gì. Phải... người như Lâm tại sao phải sợ bọn họ chứ? Gọi hắn
một tiếng lão đại là vì thân phận của bọn họ không phải nô lệ mà thôi
nhưng so với đầy tớ thì cũng không khác gì mấy. Ngươi dám phản một ông
chủ cường đại như vậy không sợ chết hay sao? Hắn tin tưởng ngươi thì đâu có nghĩa hắn sẽ tin ngươi mù quáng. Hắn sẽ xem xét ngươi làm việc có
hiệu quả hay không rồi sẽ có thưởng phạt xứng đáng. Hai người nghe vậy
lập tức yên tâm lăng xăng đi thu xếp mọi việc. Lâm thích rựu nên mua
hàng vạn vò. Tên trưởng quầy thấy vậy thì giật mình nhìn lại. Khi lão
nhận ra đây là Tiêu Thần Vương thì người đã mất dạng.
Thiên Tử
Lâu chủ tạo trấn tại tầng trên cùng cũng giật mình. Người đi vừa rồi
hoàn toàn không có ba động linh khí của Vương giả, nhưng lão hoàn toàn
không thể tra xét người này. Khi hỏi ra thì mới hay Tiêu Thần Vương đã
đến. Lão chỉ có thể lắc đầu. Một nhân vật như vậy muốn đến là đến muốn
đi là đi đến một hoàng giả như lão cũng không thể tra xét.
Lâm
một mạch bước về khu xóm nghèo chuẩn bị cho hành trình lịch lãm tại Hắc
Thiên Lâm. Là nơi mà các nô lệ trốn chạy và trở thành sơn tặc. Lâm rất
muốn có thể gặp được một số sơn tặc để thu phục. Lâm là vua của nô lệ.
Số phận của nô lệ tại cả Thần Địa đều do một mình Lâm cai quản. Kể cả
những sơn tặc này cũng đều thuộc vào quyền hành sinh sát của Lâm. Những
người có thể sống sót trong Hắc Thiên Lâm chắc chắn có cảnh giới không
tệ. Lâm rất mong muốn có thể gặp họ.
Khi Lâm về lại khu xóm nghèo của Hắc Thần Thành thì cũng là lúc Tiểu Như dẫn Lôi Minh Hồng đến gặp
mặt Lâm. Lâm gật gù nhìn một người đàn ông mặc áo bào đỏ hờ hững bị đánh què hai chân và đan điền bị phá nát với đôi mắt căm hờn đứng cách mọi
người không xa. Lâm nhìn một cái là đã biết đây chính là cường giả của
Lôi tộc, phụ thân của Lôi Minh Hồng. Hắn có tên Lôi Thanh Minh. Là một
trong những cường giả đã bị bắt vào 2000 năm trước. Một số tộc nhân họ
Lôi cũng đã được mang tới. Ngũ các không dám dở trò giấu diếm tung tích
của những người này. Rất nhiều nô lệ biết đến sự hiện diện của họ. Ngũ
các giữ họ lại cũng chả để làm gì. Cứ cho họ uống hắc dược rồi thả họ
đến với Tiêu Ngọc Lâm.
Lâm gật gù nhẹ rồi không nói không rằng
bước tới trước mặt Lôi Thanh Minh. Người cùng thời với Lôi Thanh Phúc và Lôi Thanh Nguyệt Hà. Mắt của Thanh Minh như một người đã chết. Rất mệt
mỏi nhưng vẫn kiên cường cố chấp. Lâm ngồi xếp bằng trước mặt của Minh
và hơn 8 người khác. Họ đều là người cùng thời với Thanh Minh hàng chữ
Chiến và hàng chữ Thanh.
- Hắc dược hay sao? Để ta thanh toán chúng trước rồi mới dùng sinh tử chi cảnh chữa trị cho các người sau.
Nói là làm. Lâm đưa 9 người này vào trong một mật thất, sau đó bày kết giới cẩn thận rồi mới khởi động Đoạt Hồn Quyết thu hết linh hồn của 9 người
này vào trong thức hải. Bọn họ không thèm chống đỡ nhưng khi phát hiện
họ đang ở trong thức hải có thể chứa được linh hồn thì bỗng chốc giật
mình. Một số linh hồn mấp máy:
- Hỗn Độn hiện, thiên hạ kinh. Lôi gia khởi, thiên tử vong. Ngươi không phải là người Cổ Ma, ngươi là hậu
nhân của Lôi gia ta! Là người chúng ta đã chờ đợi bao lâu nay!