Khu trượt tuyết rất đông người, bạn bè, gia đình, hội
sở hay thậm chí còn có cả vài trường học tổ chức đi dã
ngoại ở đây khiến cho không khí ồn ào náo nhiệt hẳn.
“Aaaaaaaaaa…hahaha…!” – Eun Bi ngồi trên một tấm ván trượt, lựa chỗ đồi dốc, sau đó Chu Ga Eul từ phía sau đẩy mạnh một cái, cái ván liền thuận
thế trượt xuống sườn tuyết.
Không còn cách
nào khác, tuy là đi trượt tuyết, thế nhưng cả 3 cô gái đều
không hề biết trượt, thế nhưng nếu chỉ ngoan ngoãn đắp người
tuyết thì bọn họ thật không cam tâm, trò này là bọn họ học
lỏm được của mấy đứa con nít xung quanh.
Geum Jan Di nóng nảy đáp: “Thì đã sao, dù sao bọn này cũng đâu biết trượt tuyết!”
Goo Jun Pyo bất chấp, cầm tay Geum Jan Di kéo đi: “Không biết thì tôi chỉ! Đừng có chơi cái trò này nữa!”
Eun Bi sau khi đã trượt xuống tới nơi, nhanh chóng cầm ván trượt,
tung tăng chạy ngược lên sườn dốc: “Chị Ga Eul, lần này đến
lượt chị, em đẩy cho.”
Đi quá vội, mà tuyết
lại dày, vì vậy Eun Bi khẽ lảo đảo một cái, Yoon Ji Hoo bên
cạnh lập tức đưa tay ôm lấy eo cô, nhăn mặt, không đồng ý nói:
“Cẩn thận thôi, kẻo té đó!”
“Dạ!” – Tiếng đáp vang dội, thế nhưng khi Yoon Ji Hoo vừa buông tay ra,
cô bé nhỏ nào đó lại nhanh chóng tung tăng chạy lên. Phải nhanh
nhanh lên để còn đến lượt mình.
Yoon Ji Hoo bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một cái, nhưng sau đó đành nhận
mệnh theo sau, mặc kệ cái cười nhạo của 3 người kia.
So Yi Jung nhìn Chu Ga Eul ngồi lên ván trượt, sau đó nhờ Eun Bi
đẩy một cái mà trượt xuống, còn hưng phấn la hét, mặt giật
giật, để ý thấy gần bên đó cũng có một đám trẻ con chơi trò
tương tự, lại thấy ánh mắt khác lạ của mọi người, nhanh chóng tiến lên, kéo Chu Ga Eul đi.
“ Này, này, anh làm gì vậy, này!”
Eun Bi ngơ ngác nhìn đồng minh của mình bị mạnh mẽ cướp đi, bất giác quay sang Yoon Ji Hoo: “Anh Ji Hoo!”
Yoon Ji Hoo quả nhiên không thể cưỡng lại được vẻ mặt này của cô,
đón lấy ván trượt trên tay cô, một tay còn lại thì kéo cô đi:
“Đi, lần này anh đẩy em!”
Eun Bi nghe xong hưng phấn hô: “Anh tuyệt nhất!” – sau đó linh hoạt ôm lấy cánh tay Yoon Ji Hoo.
Yoon Ji Hoo dẫn Eun Bi đến một nơi dốc thoải hơn để khi trượt sẽ an
toàn hơn, thế nhưng nơi đây cũng toàn là cảnh đẹp, vì vậy thay
vì là nơi trượt tuyết, thì rất nhiều ngươi đến đây để chụp
hình hay trẻ con đắp người tuyết.
Vừa nhìn
thấy hai người đến, hầu như mọi ánh mắt nơi đây đều tập trung
vào cả hai. Yoon Ji Hoo cao lớn, tuấn tú, Eun Bi lại nhỏ xinh,
đáng yêu. Lại thêm cảnh Yoon Ji Hoo luôn luôn dịu dàng nhìn Eun
Bi, nở nụ cười yếu ớt, càng khiến cho mấy cô gái xung quanh
thêm rung động.
“Anh ơi, có thể chụp giùm em mấy tấm hình được không?” – Cô gái
ánh mắt nhìn chằm chằm vào Yoon Ji Hoo, dưới sự cỗ vũ của
đám bạn phía sau, tiến lên hỏi.
Yoon Ji Hoo ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang, lịch sự đáp: “Xin lỗi, tôi đang bận!” – nếu như là bình thường, anh nhất định sẽ không khách khí như thế này, thế nhưng hôm nay có Eun Bi bên cạnh, anh luôn muốn bày ra mặt đẹp nhất của mình cho Eun Bi thấy.
Tuy
nhiên cũng bởi vì thái độ đó mà khiến cho các cô gái chưa hề
bỏ cuộc. Cô gái lúc nãy lại lên tiếng: “Nãy giờ chúng tôi
thấy anh đứng đây, đâu có làm gì đâu. Chỉ một tấm hình thôi
mà!”
Yoon Ji Hoo nhìn cô gái, ánh mắt ánh lên
vài phần không kiên nhẫn: “Tay này của tôi phải cầm ván trượt, tay kia phải nắm tay cô ấy, thế nên tôi không rảnh!”
Vừa nói như vậy, sắc mặt đám con gái liền đen vài phần. Một cô
gái tóc ngắn ở phía sau không nhịn được, nhìn Eun Bi nói: “Em
gái à! Em có thể bỏ tay anh trai em ra một chút, để anh ấy có
thể chụp hình cho tụi chị hay không?”
Eun Bi
nãy giờ đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, lúc đầu Eun Bi cũng
thăc mắc vì sao anh Ji Hoo lại không chịu giúp bọn họ, chẳng
phải cũng chỉ là chụp tấm hình thôi sao, thế nhưng sau đó, khi
thấy anh Ji Hoo đã từ chối rồi mà mấy người này vẫn không
buông tha, đôi mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào anh Ji Hoo, Eun Bi
liền nổi nóng rồi, vì vậy khi nghe cô gái tóc ngắn đề nghị
như vậy, Eun Bi không khách khí đáp:
“Các chị muốn cua anh ấy à?”
Dường như không nghĩ cô bé xinh xắn này sẽ nói toạc ra suy nghĩ của
mình, đám con gái ai nấy đều ngượng chín người, ấp úng phản
bác: “Làm…làm gì có chứ! Tụi chị chỉ là nhờ anh ấy chụp
giúp một tấm hình thôi!”
Eun Bi nghe vậy, hai
tay ôm lấy eo Yoon Ji Hoo, như là tuyên cáo chủ quyền, đanh đá
nói: “Vậy thì tốt, bởi vì anh ấy không phải là anh trai em,
mà là vị hôn phu của em, thế nên nếu các chị thật sự không
có ý gì với anh ấy, thì không sao.”
Không để
ý đến gương mặt há hốc mốm vì kinh ngạc của đám con gái cũng như của những người xung quanh, Eun Bi nói tiếp: “Muốn anh ấy
chụp giùm cũng được, thế nhưng trước đó các chị có thể chụp
giúp tụi em một tấm không, chụp xong rồi tụi em sẽ giúp chị
chụp hình, chụp như thế này này!”
Vừa nói,
Eun Bi vừa giơ tay kéo mặt Yoon Ji Hoo xuống, nhẹ đưa đôi môi non
nớt của mình, in lên cánh môi mỏng của Yoon Ji Hoo, khiến cho
xung quanh vang lên một tiếng hô, đợi khoảng 2 phút sau, Eun Bi
mới dời môi đi.
Lúc này mới để ý thấy mọi người đều đang nhìn mình, hai má Eun
Bi ửng đỏ, nhanh chóng kéo tay Yoon Ji Hoo rời đi.
Đi được một khoảng xa, Yoon Ji Hoo liền kéo Eun Bi lại, dịu dàng
nhìn cô hỏi: “Eun Bi, tại sao lúc nãy em lại làm vậy?”
Eun Bi tự nhiên nhìn Yoon Ji Hoo, đáp: “Mấy chị hồi nãy nhìn giống như là mấy nữ phụ có ý đồ với nam chính vậy. Em phải mạnh
mẽ phản kích lại, nếu không sẽ thua.”
Nghe lí
luận của cô, Yoon Ji Hoo bật cười, lại không biết gần đây cô bé
này xem phim gì, nhẹ nhàng huých môi cô một cái, mỉm cười nói: “Anh sẽ không bị ai cướp đi, bởi vì trong tim anh, chỉ có mỗi
Eun Bi thôi!”
Eun Bi nhìn ánh mắt dịu dàng mà
thâm thúy của Yoon Ji Hoo, hai má bất giác đỏ, khẽ đảo mắt qua
chỗ khác: “Em…biết mà!”
Anh nhẹ đưa tay kéo
mặt cô lại, dịu dàng nói : “Thế nhưng hôm nay Eun Bi làm như
vậy, anh rất vui. Như thế khiến cho anh cảm nhận được, anh cũng
là quan trọng đối với em!”
“Anh luôn quan trọng đối với em!” – Eun Bi nhanh chóng phản bác.
“Anh luôn ở bên cạnh, chăm sóc cho em, dịu dàng bao dung em, mỗi khi
có anh, em luôn có cảm giác rất an toàn, rất thỏa mãn, khi
không gặp được anh, em sẽ thấy rất nhớ rất nhớ anh, nhìn thấy
có cô gái khác tiếp cận anh, em sẽ thấy rất khó chịu,..còn
nhiều cảm xúc khác nữa. Em biết, trong sách nói có những cảm
xúc này nghĩa là em rất yêu anh!”
Yoon Ji Hoo
ngẩn người nghe cô bé trước mặt huyên thuyên tỏ tình. Anh yêu Eun Bi, thế nhưng anh biết, Eun Bi còn rất nhỏ, tâm trí của cô chưa
thuần thục, tuy lần trước Eun Bi nói cô bé yêu anh, thế nhưng cô
chưa chắc biết như thế nào là yêu.
Anh luôn kêu
bản thân phải nhẫn nại, phải kiên nhẫn, thế nhưng giờ phút này anh lại nghe thấy cô bé này nói ra những cảm xúc của mình
đối với anh, anh đã xác định, cô ấy yêu anh, người anh yêu, cũng yêu anh.
Yoon Ji Hoo xúc động ôm lấy Eun Bi, sau
đó cúi xuống, mạnh mẽ hôn lấy cô, niềm hạnh phúc dâng trào
đến nỗi anh không biết phải diễn tả cảm xúc ấy ra sao, chỉ
biết dồn tất cả vào nụ hôn này.
Chẳng biết
nụ hôn kéo dài bao lâu, đến khi Yoon Ji Hoo buông Eun Bi ra, thì cô bé đã không đứng nổi, mềm nhũn dựa vào lòng anh. Đôi mắt đầy hơi nước, đôi môi thì sưng tấy, chỉ cần người khác nhìn vào,
sẽ biết ngay họ vừa làm gì.
“Lúc nãy em nói sách gì?” – Yoon Ji Hoo hỏi.