Sau một ngày hứng khởi chơi trượt tuyết trong không khí
gái lạnh, buổi tối, mọi người lại được thoải mái ngâm mình
trong cái ấm áp của suối nước nóng.
Từ khi
đọc những bộ truyện tranh nổi tiếng của xứ sở Phù Tang, Eun Bi đã mê muội đất nước này và luôn mong muốn đem những việc trong truyện tranh ra thực hiện, vì vậy khi được tắm suối nước
nóng, cô bé đã rất vui mừng, tuy là không phải suối nước nóng
ở Nhật, thế nhưng thế này cũng được rồi.
Khi
thoải mái tắm xong, Eun Bi khoác bên ngoài bộ áo tắm đơn giản
màu hồng nhạt đã được chuẩn bị trước, kéo cửa phòng tắm ra
thì liền nhìn thấy Yoon Ji Hoo đã đứng ngay đó, xem bộ dạng
thì có vẻ đã đứng được một lúc rồi.
“Anh Ji Hoo? Sao anh lại ở đây?” – Eun Bi bước tới hỏi.
“Anh chờ em!”
“Chờ em?” – Eun Bi ngạc nhiên hỏi, sau đó lại cười: “Cũng may cho anh
là chúng ta đã bao trọn gói nhà nghỉ này, nếu không việc anh
đứng trước của nhà tắm nữ như vậy chắc chắn sẽ khiến cho
người khác hiểu lầm anh là biến thái mất.”
Nói xong, lại nhìn người trước mắt đang nhẹ nhàng mỉm cười với
mình, Eun Bi như nghĩ tới cái gì, nói tiếp: “Thế nhưng anh đẹp
trai như vậy, chắc có lẽ đến lúc đó chẳng ai mắng anh là
biến thái đâu, mà sẽ còn cố gắng để bản thân lồ lộ nhiều hơn nữa trước mặt anh ấy chứ!”
Yoon Ji Hoo khẽ cốc lên đầu Eun Bi một cái: “Nói bậy. Em lại đang xem loại sách gì vậy?”
Eun Bi khẽ le lưỡi, cười hề hề, nhưng không nói mình đang đọc cái gì, cô bé sợ bị tịch thu.
Yoon Ji Hoo nhìn thấy bộ dạng Eun Bi như vậy, bất ngờ cúi xuống,
hôn nhẹ vào môi cô bé, mỉm cười nói: “Đi về phòng thay một bộ
quần áo khác đi, trời đang rất lạnh.”
Eun Bi mặt hơi
đỏ, thế nhưng cô bé cũng đã không còn ngượng ngùng trước những hành động thân mật bất ngờ của Yoon Ji Hoo nữa, ngoan ngoãn
nắm tay anh đi về phòng.
Eun Bi thay quần áo
xong bước ra, thì thấy Yoon Ji Hoo đang đứng bên khung cửa, nhìn
ra cảnh vật bên ngoài, nghe tiếng động, anh quay mặt lại, đón
lấy cái khăn trên tay Eun Bi, nhẹ nhàng lau tóc cho cô, chuyện
này anh cũng đã làm rất nhiều lần, thế nên hai người đều tỏ
ra rất tự nhiên.
Lau tóc xong, Yoon Ji Hoo lấy
từ túi quần ra một cái hộp, mở hộp ra, đó là một sợi dây
chuyền, luồn bên trong một cái nhẫn, anh lấy sợi dây chuyền ra,
hoài niệm nói:
“Anh Ji Hoo! Cái này em không thể lấy được!” – Eun Bi cuống quít từ
chối, di vật của cha mẹ, là một thứ quý giá biết bao nhiêu, ta có thể dựa vào nó để mãi nhớ về những người đã khuất,
huống chi đó là ba mẹ của anh Ji Hoo.
“Ngồi yên nào!” – Yoon Ji Hoo khẽ nói, động tác trên tay vẫn không dừng
lại, cho đến khi đeo nó vào cổ Eun Bi rồi, anh mới nói.
“Eun Bi là người anh yêu thương nhất trên đời này, vật này rất quan
trọng với anh, nne6 bây giờ anh giao nó cho em, anh nghĩ, ba mẹ
anh sẽ rất vui nếu như em đeo nó!”
Eun Bi vuốt
ve cái vòng cổ: “Thế nhưng đây cũng là di vật của be mẹ anh,
anh tặng cho em rồi, sau này sẽ rất ít có cơ hội nhìn thấy
nó!”
“Vậy từ hôm nay, Eun Bi ở bên anh nhiều
một chút, vậy thì anh sẽ có nhiều thời gian để nhìn ngắm nó
hơn, có đúng không.”
Eun Bi nhìn Yoon Ji Hoo,
việc anh tặng một đồ vật quan trọng như thế cho bản thân cũng
phần nào chứng minh địa vị của cô trong lòng anh.
Eun Bi nghiêm túc nhìn anh, trịnh trọng nói: “Em nhất định sẽ bảo
quản thật tốt nó! Huống chi, sau này chúng ta cũng lấy nhau,
đến khi đó, anh sẽ có thể nhìn thấy nó mỗi ngày rồi!”
Nghe vậy, Yoon Ji Hoo mỉm cười: “Đúng rồi!” – Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán cô:
“Đồ vật quan trọng nhất của anh, nhờ Eun Bi cất giữ đấy!”
“Ừm, anh cứ yên tâm!”
“Haha! Được rồi, chắc em cũng đói bụng rồi, chúng ta xuống ăn tối đi!”
Từ khi tỉnh dậy đến nay, ngoài thú vui xem tiểu thuyết, truyện và ti vi, thì Eun Bi thích nhất là thưởng thức mĩ thực. Đồ ăn
ngon ai mà không muốn ăn, tuy nói mọi người luôn cho cô bé ăn
những món cao cấp nhất, thế nhưng đối với một người thích mang những gì mình xem ra để áp dụng thực tế, thì ăn uống đúng
trường hợp sẽ càng khiến Eun Bi vui hơn.
Giống
như lần bọn họ đi dã ngoại, Eun Bi thích tự nướng thịt, tuy là cô bé nướng cháy khét, thế nhưng khi ăn vào, tâm trạng sẽ vui
hơn là ăn đồ nhà hàng cao cấp.
Mọi người cũng đã tụ tập ở phòng ăn từ lâu, vì để hợp không
khí, mọi người không dùng bàn ghế mà bố trí phòng ăn trên
chiếu như những nhà bình thường khác, tuy nhiên, mọi người cùng vây quần bên nồi lẩu sôi sùng sục trong ngày trời lạnh lẽo,
sẽ ấm áp hơn nhiều, đúng không.
“Hai người đến rồi, lại đây đi!” – So Yi Jung cười cười nhìn cả hai nói.
Eun Bi ngồi giữa Song Woo Bin và Yoon Ji Hoo, nước lẩu cay xè có
thể nghe được cả vị nồng của nó, Chu Ga Eul và Geum Jan Di nhanh chóng bỏ những nguyên liệu sống vào, có nghêu, tôm, nấm, cá,
thịt dê, thịt bò, các loại rau củ non như bắp, cà rốt, kết
hợp với các loại rau ăn lẩu.
Vì mọi người thích ăn gì thì nấu đó nên nồi lẩu cũng không biết là theo phong cách nào.
Yoon Ji Hoo nhanh tay gắp lấy miếng thịt dê thả vào trong chén Eun Bi: “Mau ăn đi!”
Song Woo Bin bên cạnh thấy vậy, khó chịu nói: “Nè, tôi còn ngồi ở đây đó!”
So Yi Jung ở bên cạnh, gắp một miếng cà rốt vào trong bát Song
Woo Bin: “Cậu ghen tị à, tôi cũng gắp cho cậu nè!”
“Tôi không ăn cà rốt!”
“Anh hai, để am gắp cho anh!”
“Jan Di! Có muốn ăn gì không, anh gắp cho!”
“Goo Jun Pyo, anh tự lo cho mình đi!”
“Anh Ji Hoo, ăn cái này nè!”
“Cám ơn em!”
“Eun Bi, cho em miếng thịt bò này!”
“Chị Ga Eul cũng ăn đi!”
“Lần đầu tiên tôi ăn lẩu như thế này đó. Trông thì chả ra làm sao cơ mà cũng ngon nhỉ!”
“Goo Jun Pyo, không ai bảo anh câm đâu!”
Bên ngoài, gió rét vẫn đang thổi, nhưng bên trong lại là không khí
náo nhiệt, ấm áp lòng người. Có lẽ những người trẻ tuổi
trong kia, sau này sẽ phải trải qua những việc không vui nhiều
hơn nữa, thế nhưng đây sẽ mãi là một trong những kỉ niệm đẹp
đẽ của họ thời học sinh.