Đi chơi hết cả buổi sáng, mãi đến 5 giờ chiều, mọi người lại đang đi bộ
nhìn ngắm mấy hàng đồ mỹ nghệ tinh xảo. Kế hoạch hôm nay là sẽ đi chơi
đến 9 giờ tối mới về, ban đêm New Caledonia cũng có rất nhiều thứ thú vị để xem.
Chợt, Yoon Ji Hoo lên tiếng: “Các cậu đi trước đi, tôi
muốn đưa Eun Bi đi chỗ này, sẽ không cùng mọi người nữa!” – Nói rồi
không đợi mọi người phản ứng, đã dắt tay Eun Bi đi luôn, phía sau còn
vọng lại giọng nói tức giận của Song Woo Bin:
“Ji Hoo, cậu muốn đưa Eun Bi đi đâu? Ji Hoo!”
So Yi Jung nhanh chóng ôm lấy bả vai của Song Woo Bin, kéo lại, ngả ngớn
nói: “Rồi rồi, Ji Hoo sẽ không làm hại Eun Bi đâu, cậu yên tâm đi.”
“Nhưng mà..”
“Tôi hiểu, tôi hiểu. Đi thôi!”
Bàn tay bị Yoon Ji Hoo nắm kéo đi, thế nhưng Yoon Ji Hoo đi rất chậm, luôn
phối hợp với bước chân của Eun Bi nên không khiến Eun Bi cảm thấy khó
chịu. Eun Bi nhìn bóng lưng thẳng tắp phía trước, ngập ngừng mở miệng
hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Yoon Ji Hoo không trả lời mà chỉ
đưa mắt nhìn xung quanh, rồi quẹo vào một quán nước gần đó. Kéo ghế ra
để Eun Bi ngồi xuống, bản thân cũng ngồi đối diện, gương mặt nghiêm túc
hỏi: “Mệt rồi đúng không?”
Eun Bi sửng sốt, quả thật là cô bé
thấy mệt rồi, đi cả một ngày, lại dưới cái nắng chói chang với điều kiện sức khỏe hiện tại của Eun Bi thì có chút không chịu được. Thế nhưng
nhìn thấy mọi người chơi tận hứng như vậy, Eun Bi cũng không muốn mở
miệng đòi về.
Bởi vì cô bé biết, nếu như mình nói ra tình trạng
thật sự, thì chỉ có hai trường hợp: 1 là mọi người sẽ vì mình mà hủy kế
hoạch tiếp theo, cùng về, 2 là sẽ chọn một người ở lại chăm sóc mình.
Cho dù là trường hợp nào, Eun Bi cũng không muốn vì mình mà ảnh hưởng
đến niềm vui của người khác.
Yoon Ji Hoo cũng không phải muốn
nhận được câu trả lời của Eun Bi, mà chỉ nói tiếp: “Lần sau nếu như cảm
thấy không khỏe, thì phải nói với anh, không được chịu đựng, biết chưa.”
Eun Bi không đáp ứng ngay, ngập ngừng nói: “Em không muốn làm phiền anh,
mọi người đang đi chơi vui như vậy…” – Nhìn thấy ánh mắt không đồng ý
của Yoon Ji Hoo, Eun Bi không nói tiếp, cô bé lúng túng cúi đầu.
Phục vụ lúc này bước ra, Yoon Ji Hoo liền gọi hai trái dừa lạnh và một phần
kem trái cây. Đợi người phục vụ rời đi, anh mới vươn tay nhẹ nhàng nâng
cằm của cô bé sắp biến thành đà điểu trước mặt, khẽ vươn ta lau đi vệt
mồ hôi thấm ướt bên má cho cô, dịu dàng nói:
“Đối với anh, việc
vui vẻ nhất chính là được ở bên Eun Bi, nhìn thấy Eun Bi được mạnh khỏe
hoàn hảo mà ở bên cạnh anh, anh không muốn nếm phải cảm giác mất đi em,
vì vậy, lần sau đừng như thế nữa.”
Thấy nét khổ sở chợt thoáng
qua trong đôi mắt của Yoon Ji Hoo, Eun Bi không biết phải làm sao, trong lòng bỗng có chút khổ sở, đôi mắt cũng đỏ hoe: “Em, em xin lỗi!”
Nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của cô, Yoon Ji Hoo nói: “Lần sau, nếu như
em sợ làm phiền mọi người, thì nhất định phải nói với anh biết không.
Anh sẽ không thấy đó là làm phiền mà còn cảm thấy hạnh phúc nữa, khi mà
em dựa vào anh như vậy.”
“Ưm. Lần sau sẽ không như vậy nữa!” –
Eun Bi nghiêm túc hứa hẹn, nhìn thấy Yoon Ji Hoo vì nghe thấy lời hứa
hẹn của mình mà nở nụ cười, khóe miệng Eun Bi cũng giương lên.
Yoon Ji Hoo khẽ nựng má Eun Bi một cái, nhu hòa nói: “Ngoan.”
Ngồi nghỉ một hồi, Yoon Ji Hoo dẫn Eun Bi đi thuê một chiếc xe đạp, chở Eun
Bi đi tham quan. Dù sao nếu như vì vấn đề sức khỏe mà Eun Bi không thể
nhìn ngắm phong cảnh ở đây thì thật tiếc. Ngồi sau xe đạp, chầm chậm
ngắm biển, cảm nhận gió biển lướt qua từng kẻ tóc, Eun Bi bất giác vòng
tay ôm lấy thắt lưng người trước mặt khiến Yoon Ji Hoo đang bận lái xe
khóe miệng cũng giương lên.
Buổi tối khi về đến nơi, những người
khác cũng vừa lúc về đến nơi, cùng nhau trò chuyện vài ba câu với Song
Woo Bin, Eun Bi cũng về phòng. Lúc tắm rửa, tháo xuống dây cột tóc hình
đá lấp lánh, nhìn nhìn một hồi, Eun Bi mỉm cười, rồi cẩn thận đặt nó lên chiếc bàn cạnh giường.
Tắm xong, Eun Bi ngồi trên giường bắt đầu mở điện thoại. Ha Jea Kyung cuối cùng cũng gửi tin nhắn [ Đi biển à,
chị chỉ thích ăn thôi, Eun Bi cảm thấy cái gì đẹp đẹp thì mua cho chị
cũng được. ]
Eun Bi nhìn tin nhắn, nhắn vài câu hỏi thăm sức khỏe rồi thôi. Còn việc mua cho cô cái vòng tay, Eun Bi muốn Ha Jea Kyung
nhận được nó trong sự bất ngờ, như vậy sẽ vui hơn.
Nhắn tin xong, Eun Bi bắt đầu gọi điện cho cha mẹ. Nói chuyện một lúc thì cúp, Eun Bi nhìn ra khung cảnh biển vào ban đêm, tâm trạng tốt không ít. Lúc này, điện
thoại lại có tin nhắn:
[Nhớ ngủ sớm! Ngủ ngon!] – from Anh Ji Hoo.
Eun Bi mỉm cười, cũng nhắn lại một câu [Ngủ ngon] rồi ngoan ngoãn tắt điện thoại, nằm vào chăn, chẳng bao lâu thì ngủ.
Bên này Yoon Ji Hoo nhận được tin nhắn của Eun Bi, đôi mắt trở nên nhu hòa
hẳn. Đã lâu rồi, anh mới nhận được tin nhắn từ cô, lần này, anh sẽ không để cô rời xa mình nữa.
--
Trời trong, nắng ấm, nước biển trong xanh, bãi cát trắng mịn màng. Cả bãi biển lại không có ai ngoài 7 người bọn họ.
Eun Bi nằm trên ghế dài, trên người mặc một cái áo xanh và chiếc quần đùi
rộng rãi, bên tai cắm một cái tai nghe, bên phải để một trái dừa tươi,
thơm ngọt mà ngủ.
Yoon Ji Hoo nằm bên cạnh, bên tai cũng cắm một
cái nghe còn lại, cả người như thể ôm lấy Eun Bi vào lòng, vì cô che
chắn mọi thứ.
Geum Jan Di nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại
truyền đến đau đớn quen thuộc. Khẽ cắn môi, cô quay sang nói với Chu Ga
Eul: “Này, tớ đi bơi một lát!” – Nói xong, liền lao xuống biển.
Chu Ga Eul nhìn theo bóng lưng của Geum Jan Di, lại nhìn nhìn tình hình bên này, thở dài, mong sao Jan Di có thể nhanh chóng quên đi. Lại quay sang một nơi khác, thấy Song Woo Bin đang ngả ngớn mơn trớn da thịt, à nhầm, là xoa thuốc chống nắng cho mĩ nữ, khóe miệng cô giật giật.
Eun
Bi đang ngủ thì chợt nghe thấy tiếng kêu thất thanh: “Jan Di, Jan Di,
cậu sao vậy? Không ổn, hình như Jan Di bị chụt rút rồi!”
Mở mắt
ngồi dậy, Yoon Ji Hoo bên cạnh cũng ngồi dậy theo, nhìn theo phía xa,
Gem Jan Di đang khó khăn quẫy trong nước. Chưa bào giờ nhìn thấy tình
cảnh như vậy, Eun Bi cũng bị hoảng sợ, bất giác kéo lấy góc áo của Yoon
Ji Hoo: “Anh Ji Hoo!”
Yoon Ji Hoo nhìn thấy gương mặt trắng bệch
của Eun Bi, liền nhanh chóng lao xuống biển, vượt qua Goo Jun Pyo đang
cứng ngắc đứng bên cạnh, mạnh mẽ bơi xuống, cứu lấy Geum Jan Di, ôm vào
bờ.
Mọi người nhanh chóng bu lại, xem xét tình hình của Geum Jan
Di, giúp cô ta ép nước ra. Eun Bi thấy bên này mình không thể giúp được
gì, bèn tìm một cái khăn tắm, chạy đến bên cạnh Yoon Ji Hoo, ân cần hỏi: “Anh có sao không?”
“Anh không sao.” – Nhận lấy cái khăn tắm từ
tay Eun Bi, nhẹ nhàng trấn an cô rồi lại nhìn theo bóng dáng cô đơn của
bạn tốt từ đằng xa, ánh mắt ám ám.
Geum Jan Di cuối cùng cũng
không sao, Eun Bi thấy mọi người chỉ lo hỏi thăm, cũng không để ý đến cả người Gem Jan Di ướt sũng, liền lại lấy thêm một cái khăn tắm, đến gần, phủ thêm cho Geum Jan Di:
“Chị có sao không?”
Geum Jan Di cũng thất thần nhìn theo bóng dáng của Goo Jun Pyo, đến khi nghe Eun Bi hỏi lại thì mới choàng tỉnh. Ánh mắt phức tạp nhìn cô bé trước mắt, khẽ nói:
“Chị không sao. Cảm ơn em!”
Chu Ga Eul liền đỡ Geum
Jan Di về phòng, mọi người cũng theo đó mà tản ra, ai làm việc nấy.
Riêng Eun Bi thì theo Yoon Ji Hoo về phòng, bởi vì Song Woo Bin còn đang mãi bận rộn với người đẹp áo tắm.
Thật ra cũng không phải anh
không quan tâm Eun Bi, thế nhưng cứ nhìn thấy Ji Hoo một bước không rời
em gái mình, anh cũng đành vậy, ai bảo mình có lỗi với cậu ấy trước.
Lại tiếp một chương. Các tình yêu, cho một cái hôn nào!