Mạc gia mười mấy năm trước vốn là phú thương ai ai cũng nghe danh người
người ngưỡng mộ, rất nhiều gia tộc bây giờ phát đạt đều từng nhận ơn của Mạc gia. Nhưng chỉ trong vòng chưa đến 3 ngày, một đại gia tộc vốn là
phồn hoa người qua lại nườm nượp gia nhân chất thành đàn vậy mà lại chỉ
còn lại mấy căn phòng heo hút vắng lặng không hề có một tia nhân khí.
Dương Tiễn nhìn cảnh này có chút khó chịu.
Năm đó ca ca hắn cũng từng phải chịu cảnh lên voi xuống chó như thế này,
đường đường một đại chiến thần của Thiên đình nhưng lại lưu lạc tới mức
phải chịu hình phạt tàn khốc nhất Thiên giới - Quá Tư Nhai.
Khi
nghe xong hình phạt này, nhiều người đã từng là bằng hữu tốt xưng huynh
gọi đệ với ca ca lại lật mặt nhanh hơn lật sách, ngày hôm qua còn cố
gắng an ủi huynh ấy vài câu, ngày hôm sau liền đứng bên một bên châm
chọc nhìn trò vui.
Thiên đình cũng không phải là sạch sẽ.
Cũng may là tên Ngọc Đế sợ vợ nhìn kì như vô dụng lại vô trách nhiệm kia
cũng không phải là quá vô dụng, ít ra vẫn còn biết đem Thiên đình chấn
chỉnh lại thành như bây giờ, chứ nếu không theo như năm đó để tên hoàng
huynh vô dụng lại tàn bạo kia của hắn lên ngôi thì Thiên đình đã sớm trở thành một đống mục nát nhân thần căm phẫn rồi.
Mắt hạnh khi nhớ tới vị ca ca thân yêu dần trở nên u tối, trong một thoáng chốc đã xuất hiện một tia huyết sắc.
Năm đó ca ca bị đày đi Quá Tư Nhai, sau đó liền biệt tích...
Nhắm mắt bình ổn lại cảm xúc, sau khi mở ra chỉ còn một mảnh lạnh nhạt,
Dương Tiễn nhìn Triển Chiêu đang đứng ở trước cửa Mạc phủ ngây người,
không vui đưa tay lên giật giật vạt áo hắn. Triển Chiêu bị kéo ra khỏi
suy nghĩ nhìn nữ hài hồng trang đang mặt lạnh kéo vạt áo mình, dịu dàng
hỏi " Sao vậy? "
" Chúng ta vào. " Dương Tiễn chỉ vào Mạc phủ,
giơ tay ra hiệu Triển Chiêu ôm mình vào, động tác có hơi cứng ngắc.
Dương Tiễn đối với việc phải mở miệng cầu xin người khác không quen.
Triển Chiêu mỉm cười, nhìn xung quanh xác định không có ai mới yên tâm ôm lấy Dương Tiễn nhún người vận khinh công đi vào.
Mạc gia nhìn từ ngoài vào khác so với nhìn ở trong, bên ngoài nhìn sao cũng vẫn còn tồn tại một chút uy nghiêm của đại gia tộc, nhưng khi đứng ở
trong mới có thể cảm nhận được toàn bộ cảm xúc bi ai mà một đại gia tộc
bị phá hủy.
Một đại gia tộc người người ngưỡng mộ bây giờ lại lọt vào cảnh vườn không nhà trống cỏ dại mọc um tùm, phòng ốc hỏng hóc
không ai sửa chữa, bụi bặm bám đầy, xem ra là đã không còn ai tới đây từ rất nhiều năm trước.
Nhìn qua mà bi ai làm sao...
Dương Tiễn nhìn cảnh này trong một lát liền được Triển Chiêu vận khinh công đưa đến từ đường.
Từ đường Mạc gia không giống như từ đường Triệu gia, từ đường Triệu gia là toát ra sự uy nghiêm sâm lâm của đại gia tộc, còn từ đường Mạc gia lại
chỉ toát ra vẻ cô liêu tịch mịch nhưng bi ai đến tận cùng.
Khác biệt xa như vậy thật càng khiến lòng người lạnh đi.
Dương Tiễn mặt không cảm xúc muốn đi vào nhưng tay còn chưa chạm tới cửa thì đã bị một bàn tay thon dài hữu lực nắm lại.
Triển Chiêu nhìn nữ hài lộ ra vẻ nghi vấn không hiểu đang nhìn cánh tay tiếp xúc của hai người, mỉm cười " Cẩn thận, để ta. "
Nụ cười ôn nhuận như gió xuân cơ hồ có thể đem mọi người miểu sát, Dương
Tiễn mím môi quay mặt đi, hai lỗ tai giấu dưới tóc đã đỏ bừng.
Chết tiệt, vậy mà lại nhìn nam nhân khác đến thất thần.
Dương Tiễn, ngươi càng ngày càng không có tiền đồ!!
Dương Tiễn âm thầm phỉ nhổ bản thân một phen, chân khẽ nhích, như có như không ra hiệu cho Triển Chiêu đi trước.
Triển Chiêu mỉm cười nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn kia, tay khác cẩn thận đem cửa đẩy nhẹ, hai chân vận sức, có thể vận khinh công tránh né những thứ có
thể xảy ra.
Dương Tiễn nhìn vào từ đường tối tăm loe lóe lên một
chút ánh sáng hắt từ ngoài vào, bên trong rõ ràng phủ đầy bụi bặm, nhìn
qua bẩn đến cực điểm. Chỉ thấy ngoài tiếng hít thở của hai người ra thì
không còn nghe thấy gì khác.
Dương Tiễn thầm nghĩ Triển Chiêu là
lo quá lên thôi, vì vậy bước lên một bước, nhưng sau đó chợt dừng lại,
đôi con người sắc bén nhìn chằm chằm vào không gian trong từ đường.
Lúc nãy...ở trong có dao động!
Rõ ràng lúc nãy trong đó có người nhìn bọn họ.
Không! Không phải là người!
Thứ đó không có khí tức của con người, chắc chắn lại là một thứ không thuộc nhân gian!
Dương Tiễn lại thử nhìn vào trong, phát hiện thứ kia giống như chưa hề tồn
tại, giống như lúc nãy không hề có cái gì nhìn chằm chằm hai ngừoi bọn
họ.
Hừ, lẩn cũng thật nhanh.
Mày liễu nhíu lại, Dương Tiễn cảm thấy nhân gian đã không còn bình an nữa rồi, bản thân tới đây chưa
được một thời gian nhưng lại chạm mặt nhiều thứ không thuộc nhân gian
như vậy, xem ra vấn đề này không hề nhỏ, dưới Âm phủ chắc cũng đã loạn
thành đống rồi.
Hèn gì ba kẻ kia sống chết không quản hậu quả đem hắn ném xuống đây, xem ra tình hình không mấy khả quan đến mức ba kẻ
kia cũng phải bó tay.
" Chúng ta đi vào được rồi. " Triển Chiêu
quan sát một lát liền nắm chặt tay Dương Tiễn kéo vào, như có như không
đem Dương Tiễn bảo hộ sau lưng.
Dương Tiễn : (╬ ̄皿 ̄)Vì mạng, lão tử có thể nhịn!!
Bên trong từ đường lạnh lẽo gây cảm giác rùng rợn, Dương Tiễn tách ra khỏi
Triển Chiêu, đi kiểm tra mấy cái bài vị Mạc gia thờ cúng, còn Triển
Chiêu thì áp mặt vào tường tìm mật đạo, ngón tay nhẹ gõ lên mặt tường.
Cả từ đường yên lặng cứ vang lên tiếng cốc cốc vô nghĩa.
Dương
Tiễn nhìn liếc qua sáu cái bài vị trên bàn, cũng không có gì là, vốn
định đi chỗ khác xem xét thì dừng lại, đăm chiêu nhìn cái bài vị thứ
sáu.
Sáu cái bài vị nhìn như bình thường nhưng nếu để ý kĩ sẽ
phát hiện cái bài vị thứ sáu có một chỗ không hề dính bụi, nhìn qua có
vẻ là đã có người động vào.
Trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng,
ngón tay nhỏ nhắn đem bài vị xoay một vòng, chỉ nghe ' cạch ' một tiếng, bức tường ở sau từ đường liền mở ra một mật đạo.
Triển Chiêu
nghe động quay sang, thấy cảnh này liền minh bạch, đi tới chỗ Dương Tiễn bế hắn lên, một tay đem vải rèm xé rách, quấn lên chân ghế, làm ra một
cây đuốc đơn giản. Sau khi nhìn thấy nữ hài trong ngực gật đầu mới nhấc
chân đi vào mật đạo.
Chờ hai người đi khuất khỏi cửa mật đạo, một bóng dáng màu trắng mờ ảo liền hiện ra ở trước cửa mật đạo, tóc bóng
trắng kia dài che khuất khuôn mặt, khóe môi tái nhợt như có như không
nhếch lên, nụ cười nhìn qua có vẻ cứng ngắc khiến người khác lạnh sống
lưng.