Dương Tiễn tay nắm
chặt , ngón tay trỏ như nặng như nhẹ ma sát với ngón cái, môi mím lại,
đây là thói quen mỗi khi cần phải suy nghĩ thứ gì đó của Dương Tiễn.
Nha hoàn Tiểu Yến này không quá xa lạ lắm với mọi người, chính là cái nha hoàn đã mật báo cho Triển Chiêu ngày hôm qua.
Hôm qua mật báo, hôm nay liền chết. Nếu bảo trùng hợp thì cũng quá trùng hợp đi?
Nhìn qua cứ thấy giống như... giết người diệt khẩu...
Không, không phải là trùng hợp mà chính là giết người diệt khẩu!
Dương Tiễn lờ mờ nhận ra thứ gì đó, nó đến từ trực giác nhiều năm phá án của hắn.
Trong đầu cố gắng sắp xếp lại trình tự một số thứ liên quan tới Triệu gia,
càng sắp càng rối, nhưng trong rối loạn lại ẩn ẩn một số thứ được minh
bạch.
Bỗng nhiên Dương Tiễn nhớ lại lần mà cái xác của Triệu quản gia sống lại, hai mắt lóe lên " Tiểu Miêu! Đại phu nhân Triệu gia họ
gì? "
Căn phòng đang đầy tiếng thảo luận lập tức im bặt. Triển
Chiêu là vì cái tên gọi chưa ai từng gọi kia làm giật mình còn đám Bao
đại nhân là do câu hỏi đột ngột không liên quan chút nào đến án của
Dương Tiễn.
" Tiểu Miêu? " Dương Tiễn nhanh chóng gọi thêm lần
nữa, lần này Triển Chiêu mới hoàn hồn, khóe miệng giật giật nói " Đại
phu nhân hình như là người họ Mạc. "
" Ngươi hỏi cái này làm gì? " Bao đại nhân tò mò hỏi.
" Các ngươi còn nhớ vụ xác sống lại của Triệu quản gia không? "
" Hửm.. "
" Hắn ta trước khi tan biến có hét mấy tiếng, các ngươi biết đó là gì
không? " Dương Tiễn thần bí vuốt vuốt môi, con mắt tràn ngập hưng phấn,
bộ dáng đó lập tức đẩy hiếu kì của mọi người lên cao.
" Không lẽ là có liên quan tới án mạng liên tiếp xảy ra ở Triệu gia? " Công Tôn Sách mỉm cười.
Dương Tiễn không keo kiệt gật đầu " Hắn ta nói ' Từ đường họ Mạc ', vậy chắc
hẳn là bí mật mà hắn biết có liên quan tới nhà họ Mạc "
" Mạc gia sao? " Công Tôn Sách dường như cũng nhớ tới cái gì đó " Mạc gia mấy
mười mấy năm trước chính là một đại phú thương có quan hệ mật thiết cung cấp toàn bộ cho triều đình, nhưng sau đó hình như là có việc xảy ra nên bị hoàng thượng tru di cửu tộc. Cả nhà không ai sống sót. "
" Thật sao... " Dương Tiễn khóe môi cong lên " Các ngươi vẫn chưa tính một người. "
" Hửm? "
Nếu Dương Tiễn tính không nhầm năm thì nàng ta xuất giá trước khi gia tộc
mình bị diệt môn, vậy là một mắt xích đã được tìm ra "Ta đoán không nhầm thì trước đó Mạc gia hẳn là có một nữ nhi đã xuất giá đi? "
Công Tôn Sách hai mắt lóe lên " Không, không phải một người, năm đó Mạc gia
có tới tận hai người con gái xuất giá, cả hai đều được gả vào Triệu gia! "
" Hai người? " Dương Tiễn trầm mặc, cứ ngỡ chỉ có một, ai dè
lại là hai? Nhưng nếu là hai người thì đúng là thích hợp hơn. " Triệu
gia chủ có ca ca hay đệ đệ gì không? "
" Hình như có một vị ca ca ... hình như bị bạo bệnh mà chết... "
" Các ngươi có chắc là y bị bạo bệnh mà chết chứ không phải là bị giết
chết? " Dương Tiễn khóe môi cong cong. Có ca ca bị chết, xem ra suy đoán của hắn ắt hẳn không có sai.
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách
giật mình, Bao đại nhân trầm mặc " Năm đó chúng ta không có thấy thi
thể, bởi vì chỉ là đột nhiên Triệu gia thông báo ra ngoài là Triệu đại
thiếu gia bị bạo bệnh không qua khỏi mà chết, nhưng mà..."
" Đêm
đó là một ngày mưa, bỗng nhiên có một tiểu cô nương tới tìm chúng ta,
nàng nói cô gia của nàng là bị hại chết, cầu chúng ta đi cứu tiểu thư
nàng, tiểu thư nàng đang gặp nguy hiểm..."
" Năm đó Triệu đại
thiếu gia là một nam nhân rất tốt, trong nhà chỉ có hai vị phu nhân, một người là Mạc Oánh, nhị tiểu thư Mạc phủ, người còn lại là biểu muội của mình Triệu Gia Gia. Triệu đại thiếu gia vừa chết thì vị biểu muội kia
cũng chết theo, Mạc nhị tiểu thư đau lòng quá độ mà nhốt mình trong
phòng, dần dần chết bệnh. "
Dương Tiễn càng nghe càng trầm lòng
xuống, trong đầu hiện lên một cái ý tưởng kinh thiên động địa, nhưng vẫn cố dằn xuống ý nghĩ này. Muốn tìm hung thủ phải có đủ chứng cứ.
" Không cần đem theo nhiều người, đỡ bị người khác nghi ngờ, ta và Tiểu
Miêu...khụ, Triển hộ vệ sẽ thử đến Mạc gia tìm hiểu, tối nay lại tới
canh Triệu gia. " Dương Tiễn nhận được ánh mắt không mấy tốt đẹp của
Công Tôn Sách, lập tức sửa miệng.
" Lại tới Triệu gia? "
Triển Chiêu sầm mặt " Thân thể ngươi không tốt, ở lại trong phòng nghỉ
ngơi là được, chuyện của Triệu gia tối nay ta sẽ đi. "
Dương Tiễn ngay tức khắc không đồng ý " Ta không sao, ta muốn đi! " Nhớ lại cái
cảm giác như muốn truy đuổi vật gì đó của tối hôm qua, Dương Tiễn liền
ngay lập tức muốn tới Triệu gia, nhưng lý trí nhắc nhở không nên như
vậy, vì vậy mới cố tình đòi đến Mạc gia trước.
Cái cảm giác hôm
qua, cứ như là thông qua tâm linh tác động khiến Dương Tiễn muốn tìm ra
thứ đã hấp dẫn mình. Cảm giác đó tựa như năm đó Tam Tiên Kích nhận mình
làm chủ vậy...
Dương Tiễn không thể thừa nhận mình đối với cảm
giác này sinh ra quyến luyến, tựa như một đứa trẻ tham luyến hương thơm
của mẹ, vừa gần gũi nhưng cũng thật quá xa lạ, những cảm giác đang tranh đấu nhau trong cơ thể càng khiến Dương Tiễn muốn đi tìm hiểu, cứ như
một loại chấp niệm đã có từ lâu.
Trên thế giới này trừ Ngọc Đế,
Vương Mẫu, Thái Thượng Lão Quân và Hạo Thiên Khuyển, không ai biết bí
mật của Dương Tiễn, mà chính hắn cũng không hề biết mình còn có bí mật
này.
Dương Tiễn là một vị thần sinh ra không mang đầy đủ hồn phách.
Nếu Hạo Thiên Khuyển có ở đây thì chắc chắn sẽ biết cái cảm giác này của
Dương Tiễn chính là sự hỗ động của linh hồn, điều đó chứng tỏ, ở đây
xuất hiện sự tồn tại của một trong những mảnh hồn phách bị thất lạc của
Dương Tiễn, nó đang kêu gọi chủ nhân của mình.
Mà nhiệm vụ của Dương Tiễn chính là đem hồn phách của chính mình tìm về.