“Ta không gọi ngươi là phu quân nữa, ta sẽ gọi ngươi là phụ thân.” –
Thiên Ngọc ngoan ngoãn để hắn đút ăn nhưng lại lạnh nhạt phun ra một câu làm Thiên Vũ thất kinh suýt chút nữa té ra khỏi ghế.
Hắn lắp bắp kinh hãi: “Ngươi… ngươi sao lại nói thế a! Phu quân và phụ thân vốn là…”
“Ngươi không cần phải gạt ta nữa, Thiên Thiên đã nói cho ta biết hết rồi, phu
quân và phụ thân vốn là hai từ hoàn toàn khác nhau, đừng mong ta như nữ
nhân mà gọi ngươi như thế, phụ – thân!”
“Ai, không gọi thì không
gọi, nhưng ngươi làm ơn đừng có gọi ta là phụ thân được không? Nghe già
chết được! Cứ gọi là Thiên Vũ đi.” – Vừa nói hắn vừa múc thêm một muỗng
để đút cho nai con, không biết Thiên Thiên nói gì mà tiểu hài tử này đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, không khóc không nháo, nhưng đồng thời cũng
hết ngây ngây ngô ngô dễ lừa như lúc đầu, cứ thế này thì làm sao hắn dụ
dỗ ăn đậu hũ của y được đây!
(ăn đậu hũ: đại khái là thừa nước đục thả….dê ấy mà >” Thiên Thiên, ta thật không biết phải cảm tạ hay phải cho ngươi một đấm!!!
Đặt cái bát rỗng lên bàn, Thiên Vũ rót cho y một ly nước rồi nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có muốn ra ngoài chơi một chút không?”
Thiên Ngọc cắn cắn môi, khó khăn mở miệng: “Ta… ta vẫn còn đau lắm, không đi được…”
Thiên Vũ “nga ~ “ lên một tiếng ám muội rồi tiến sát lại bày ra bộ dáng sắc
lang dụ dỗ nai con: “Hay ta bế ngươi đi nha? Hôm nay ngoài kia có tiệc,
ngươi đi vừa có thể vui chơi vừa có thể học hỏi, không đi thì đáng tiếc
lắm nha!”
Thấy Thiên Ngọc vẫn lưỡng lự chưa quyết, Thiên Vũ đứng dậy
phủi phủi y phục giả vờ chuẩn bị ly khai: “Nếu ngươi không đi thì cứ nằm đây nghỉ ngơi vậy, ta ra ngoài tham gia đây ~”
“Ah!” – Thiên
Ngọc vội vã nắm lấy tay áo hắn, đôi mắt to tròn long lanh ngấn nước, môi gấp đến độ run run: “Ta đi! Ngươi cho ta theo với!”
Hà hà, ta
biết ngươi sẽ nói thế mà! – Thiên Vũ cười đắc ý đến híp cả mắt, không
quá hai giây đã bế bổng Thiên Ngọc trên tay, thẳng tiến đến buổi tiệc
sinh thần của lục phu nhân nhà hắn, và tất nhiên, hắn không phải kẻ quân tử gì mà không lợi dụng cơ hội rờ rẫm cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của nai
con!
“Sao tay ngươi cứ xoa hết chỗ này tới chỗ khác trên người ta thế?” – Thiên Ngọc rất ngây ngô nhìn hắn hỏi.
Sắc lang “a ha” một tiếng rồi tim không đập nhanh mặt không đổi sắc thản
nhiên to mồm hùng hồn nói dối: “Ta là sợ ngươi lạnh a! dù sao cũng đang
là mùa đông, khi ra ngoài cần phải ma sát nhiều vào thì mới ấm! Chẳng lẽ ngươi muốn ta bỏ mặc ngươi chết lạnh à? Dù ngươi muốn thế thì ta cũng
không nhẫn tâm vậy đâu~” – Thiên Vũ trưng ra vẻ mặt từ bi bao dung độ
lượng cực kỳ nhân hậu hết lòng vì người khác, khiến người nào nếu đã rõ
bản chất biến thái của hắn mà nghe và nhìn thấy chắc chắn sẽ nôn ọe một
hơi!! (có ta đây =.=)
Nghe câu trả lời của hắn Thiên Ngọc vẫn có
điểm không hài lòng, rõ ràng là không hoàn toàn giống như hắn nói. Chính bản thân y cũng cảm thấy có chút kỳ kỳ khó hiểu, bất quá hắn xoa như
thế cũng ấm thật, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn bỏ qua điểm nghi hoặc
ấy mà bám chặt lấy hắn.
Hỏi tại sao Thiên Ngọc nhà chúng ta phải bám chặt vào tên đại sắc lang Đường Thiên Vũ a?
Này thì phải để cho người trong cuộc tự mình giải thích ~
Hắc hắc, muốn thừa nước đục thả câu mà bế bằng hai tay thì còn làm ăn được
gì nữa chứ! Thế nên Đường Thiên Vũ hắn đã lựa chọn một tư thế hết sức
tài tình và thoải mái: đó là bế đứng Thiên Ngọc. Cho y ngồi lên cánh tay mình như đang bế trẻ con, và bằng cách đó thì chẳng những Thiên Ngọc sẽ phải bám vào hắn thật chắc nếu không muốn bị té, đồng thời hắn lại rảnh được một tay mà thừa cơ vuốt ve bằng thái độ đường đường chính chính
không thẹn với liệt tổ liệt tông a ~