Thiên Vũ ở trên giường lăn qua lăn lại mấy vòng, ngước mắt nhìn Thiên
Thiên, sau đó lại nhíu mày quay sang hướng khác. Lặp đi lặp lại mấy lần, ngay đến hắn cũng sắp không chịu đựng nổi.
Hừ, nhóc con đáng
ghét, dám đuổi ta hả?! Thế thì ta sẽ ở lì nơi đây cho ngươi nhịn đói
chết luôn! Ngươi tưởng ngươi là ai mà ta phải xuống nước nhờ vả Thiên
Thiên hả? Đừng có mơ!
Lăn tới lăn lui thêm mấy lượt, cuối cùng hắn cũng bật dậy mà hét lên : “Thiên Thiên!”
Thiên Thiên giật mình đánh rơi cả cái kéo, quay đầu lại nhìn hắn.
Thiên Vũ lúc này lại đột nhiên gãi đầu không biết nói gì: “Ta… ta…”
“Rốt cuộc là cái quái gì?” – Thiên Thiên bắt đầu nổi nóng.
Thiên Vũ trầm ngâm một chút rồi hùng hồn trả lời: “Không được cho Thiên Ngọc ăn. Ta đã quyết định bỏ đói nó!”
“Ta không rảnh!”
“Nhưng nó đã nhịn đói gần hai ngày!”
“Liên quan gì đến ta?” – Giọng của Thiên Thiên càng lúc càng lạnh nhạt, ẩn giấu thái độ bực mình.
“Nó… nó đang rất đói đấy!!” – Ngữ khí của Thiên Vũ ngược lại càng lúc càng gấp gáp.
“Vậy thì sao nào?”
“Thì… thì nó sẽ chết a! Ngươi nhẫn tâm vậy sao??”
Thiên Thiên nghe xong im lặng nhìn hắn, sau đó liếc mắt nở nụ cười đầy châm
chọc: “Ngươi biết ta không nhẫn tâm nên mới nói với ta những điều đó
phải không? Phu – quân – yêu – dấu?!”
Thiên Vũ bực bội lập tức xoay lưng vào trong: “Ngươi đi chết đi!”
***
Thiên Ngọc sợ hãi cuộn người vào trong chăn. Tại sao hắn cứ hết lần này tới lần khác làm đau y như vậy? Y có tội tình gì sao?
Nhìn thấy đống chăn trên giường cuộn tròn thành một góc còn không ngừng run
rẩy, Thiên Thiên bất đắc dĩ thở dài : “Thiên Ngọc, là ta đây.”
Tiểu hài tử bên trong chần chừ một chút nhưng cũng lộ ra một góc chăn, đôi
mắt ướt đẫm nhìn chằm chằm vào Thiên Thiên như muốn cầu khẩn nhưng lại
mang theo chút cảnh giác đề phòng.
Thiên Thiên đặt bát cháo xuống bàn rồi tiến đến xoa nhẹ lên đầu nai con : “Đừng sợ, ta không làm hại ngươi.”
Thiên Ngọc như trước vẫn một mực im lặng không chịu hé môi, nhưng y càng cố
nén thì nước mắt lại càng thi nhau rơi xuống. Thiên Thiên thấy thế đau
lòng vô cùng, tiểu oa nhi này vừa thiện lương vừa thuần khiết, trong
sạch như một đứa trẻ mới sinh. Tên Đường Thiên Vũ kia thật sự là quá
nhẫn tâm mà, sao hắn lại có thể đành lòng xâm phạm một đứa trẻ như thế
này chứ…
“Ăn một chút cháo có được không? ….Chuyện này thực ra ngươi
cũng đừng hận Thiên Vũ. Hắn thật lòng lo lắng cho ngươi, cũng rất yêu
thương ngươi…”
Thiên Thiên lại bất giác thở dài, lần này ta muốn giúp ngươi cũng không thể
giúp rồi. Đường Thiên Vũ, xem như ngươi tự làm tự chịu. Ta cũng hết
cách.
“Ta không biết… rốt cuộc có nên tin tưởng hắn không nữa.
Hắn là phụ thân của ta. Tại sao lúc nào cũng làm đau ta? Nhưng có lúc
lại rất ôn nhu với ta… ta không biết… ta thực sự không biết…”
Không để y nói hết câu, Thiên Thiên đã ôm nai con vào lòng rồi dịu dàng vỗ
về: “Nếu ngươi muốn biết thì hãy cho hắn một cơ hội thử xem sao… người
như hắn… chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe theo thì hắn sẽ không làm đau
ngươi nữa.”
“Có thật không?”
Thiên Ngọc ngước đôi mắt to
đen láy nhìn thẳng vào Thiên Thiên, ánh mắt ngây thơ vô tội đơn thuần
đến mức này khiến Thiên Thiên có cảm giác nếu mình nói “thật” thì chẳng
khác nào chính tay mình đã đẩy y vào biển cả mênh mông không có đường
về, mãi mãi bị sóng biển cuốn lấy rồi dìm vào đáy biển. Thế nhưng, Thiên Thiên cũng ý thức rất rõ, hắn không có khả năng bảo vệ y, và y càng
không có khả năng thoát khỏi bàn tay Thiên Vũ, chi bằng dạy y ngoan
ngoãn thuần phục có lẽ sẽ dễ sống hơn. Mặt khác, hắn có thể nhìn ra,
Thiên Vũ đối với đứa trẻ này không phải chỉ là dục cảm đơn thuần…
“Thật! Chỉ cần ngươi nghe lời hắn, hắn sẽ dịu dàng với ngươi.” – Chỉ hy vọng…. bản thân mình không phán đoán sai lầm…
“Ưm!” – Thiên Ngọc dùng sức gật đầu – “Ta tin tưởng ngươi. Hắn hay lừa gạt ta nhưng ngươi thì không như thế.”
Thiên Thiên kinh ngạc trố mắt nhìn y : “Dựa vào đâu ngươi nghĩ như vậy?!”
“Dựa vào cảm giác a! Ta không biết nhiều về thế giới bên ngoài, trước giờ
chỉ nhờ vào trực giác để sinh tồn. Ánh mắt của ngươi rất giống người đã
nuôi dưỡng ta lúc nhỏ, rất hiền lành… nên ta tin tưởng ngươi…”
Thiên Thiên “à” một tiếng rồi thở dài. Y càng tin tưởng hắn như thế thì càng
khiến hắn có cảm giác tội lỗi đầy người, không có cách nào rửa sạch
được.
“Ngươi tên là Ca Ca hay là Thúc Thúc?” – Thiên Ngọc ngây ngô nhìn hắn hỏi.
“Cái gì mà Ca Ca Thúc Thúc? Ta là Thiên Thiên a!”
“A? Sao phu quân bảo ta phải gọi ngươi là ca ca? Ta tưởng đó là tên của ngươi chứ.”
“Gì? Phu quân? Ngươi gọi hắn là phu quân? Ai bảo ngươi gọi thế??!”
“Thì là phu quân a. Hắn nói phu quân đồng nghĩa với phụ thân, nhưng gọi phu quân sẽ thân thiết hơn nhiều….”
“Trời ạ! Cái tên Đường Thiên Vũ hỗn đản chết tiệt biến thái đồi bại vô sỉ hạ
lưu mặt dày %$*@^$%#@%%$*@^$%#@%%$*@^$%#@%…..kia! Ngươi dám bảo nó gọi
như thế à!”
Và ngày hôm đó, ngoài việc ăn uống và giải quyết nhu
cầu hợp lý ra (là nhu cầu gì thì các nàng tự hiểu T.T), Thiên Thiên đã
nói không ngừng, dạy cho y tất tần tật những từ ngữ cơ bản nhất mà người khác thường hay dùng để trao đổi với nhau, kể cả điển tích điển cố hay
kinh thư văn học gì đó, nói tóm lại, bất cứ thứ gì hắn còn nhớ trong đầu thì hắn đều dạy hết cho y!
Cũng may tiểu tử này thiên chất thông minh, dạy một lần là nhớ, nói một hiểu mười, nếu không chắc Thiên Thiên hắn sẽ đập đầu vào gối mà tự sát mất
Đường Thiên Vũ, để xem từ
nay về sau ngươi có còn dựa vào kiến thức ít ỏi của nó mà tìm cách dụ dỗ bắt nạt nó nữa hay không! Hừ, đồ sắc lang biến thái!