Kiếp Này Đã Định Rồi
"Ông ấy một mình ôm hết mọi việc, lập kế hoạch, thiết kế, cùng với mấy người bằng hữu đi tới trước mặt Điền lão gia nói việc sắp xếp công việc và
tranh thủ định thầu thuê người. Vào lúc đó, phụ thân gặp một nữ tử ——
Cũng chính là tiểu thư Điền gia."
Tiến vào trọng điểm, nàng biết, không phải là Lâu Điềm không có phỏng đoán nguyên nhân Chúc Tắc Nghiêu
hết sức phản đối chuyện mua Điềm Tĩnh Cư, nghĩ hắn có lẽ cùng tòa nhà
này, với những tin đồn quỷ của nhân vật liên quan có mối quan hệ vô cùng mật thiết...Nhưng bởi vì trước đó đã bị một số ý kiến của những vị phu
nhân kia lay động, sự trấn định khẳng định bị mơ màng rồi.
"Điềm
Tĩnh Cư tốn hai năm xây dựng, phụ thân và Điền tiểu thư lâu ngày chung
đụng nên dần hiểu biết với nhau, liền nghĩ tới chuyện chung thân. Chuyện này, không có mấy người biết. Phụ thân tìm mọi cách trân trọng bảo vệ
Điền tiểu thư, tất cả lấy khuê danh của nàng thay sự nhớ nhung, không
muốn làm tổn thương tới nàng." Hắn nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên u
ám....
"Đừng nói quan gia bình thường sẽ không kết thân với
thương nhân, lúc ấy trong nhà nghèo, coi như nhà bình thường cũng sẽ
không dễ dàng gả nữ nhi tới, huống chi đây là Điền lão gia? Trong lòng
phụ thân hiểu được điểm này, vì vậy quyết định lên kinh dự thi. Ở quê
nhà ông có công danh, chẳng qua chỉ là không có chí làm quan thôi. Vì
Điền tiểu thư, ông phải đi thi, nhất định phải đề danh bảng vàng, hoàn
toàn không để ý tới thân thể rất dễ bị bệnh vì đi đường xa, trên đường
bôn ba cực khổ, cuối cùng cũng đi (*mất - Nuy). Sau đó, năm tháng sau,
tro cốt của ông được người đi thi cùng báo tang trở về. Giữa đường ông
mất bệnh không trị được, bệnh ngày càng nặng, sau đó, qua nửa năm, Điền
tiểu thư ở giữa Điềm Tĩnh Cư thắt cổ tự tử."
Tay của hắn, lạnh
như băng mà run khẽ, nàng lấy túi ấm đưa qua, cho hắn giữ ấm. Hắn rất
cần an ủi, không nhịn được nắm chặt hai tay nàng, vuốt ve kéo tới trước
mặt, tham lam hút lấy sự dịu dàng của nàng. Nhiều thêm chút nữa, nhiều
thêm chút nữa!
"Như vậy, còn ngươi?" Nàng hỏi, đây là cái nàng quan tâm nhất.
"Một năm kia, Điền lão gia lên kinh thăm bạn, bị bệnh, luôn nghĩ ngơi chỗ
nhi tử. Lúc nghe được tin tức nữ nhi tự tử, thì vội vã trở về. Điền phu
nhân thương tâm muốn chết cũng không dám nói ra sự thật, không dám nói
ra chuyện trong một năm này con gái thật ra còn sinh ra một đứa bé...Bà
muốn bảo vệ khuê danh của nữ nhi, rồi lại không thể giải thích được
nguyên nhân tự tử của Điền tiểu thư, bị chồng và các con ép hỏi, dưới
tình thế cấp bách, bà chỉ đành nói......Điền tiểu thư bị hái hoa tặc ban đêm lẻn vào phòng lăng nhục, vì xấu hổ mà tự sát....Vì vậy, quan phủ
lập tức phát lệnh bắt hái hoa tặc, mà Điền lão gia và Điền phu nhân, vì
mất đi nữ nhi, mà bệnh không dậy nổi, được các con đưa về kinh thành
phụng dưỡng, còn tất cả người làm cũng mang đi. Mà đứa bé mới vừa sinh
ra liền tang cha, sinh ra vài ngày thì mất mẹ, ở lúc trước khi Điền tiểu thư tự tử, đã nhờ một người bằng hữu đem đi, xin người bằng hữu đó đưa
con tới Chúc gia để nhận tổ quy tông, làm con nuôi giữ hương khói. Nghe
nói, danh tự này của ta, là do phụ thân đặt." Hắn cười, ngẩng đầu nhìn
trời, có mấy viên ngọc sáng trên tấm màn màu đen, trăng sáng giấu thật
sâu trong tầng tầng đám mây, thỉnh thoảng cũng thò đầu ra, nhưng thỉnh
thoảng cũng che giấu lại.
"Xuất thân không quá chính đáng, phải
không? Lại bởi vì thời gian xóa mờ chuyện xưa, rất nhiều chân tướng
không cần giải thích. Về phần ta, cứ như vậy. Người khác nghĩ thế nào
cũng thờ ơ, ta chỉ hy vọng có thể giữ mãi trí nhớ về phụ thân và mẫu
thân, cho nên tâm tư của ta là đem Điềm Tĩnh Cư mà bọn họ giữ lại làm
tài sản cho ta, thì nên thuộc về ta. Cho nên thật sự rất xin lỗi, luôn
ngăn nàng mua nó. Mỗi lần nàng nghĩ tới chuyện muốn mua Điềm Tĩnh Cư,
cũng bị ta lay động, dám mang các nàng đi nhìn phòng ốc xung quanh."
"Vậy tại sao thúc phụ ngươi không trực tiếp đưa Điềm Tĩnh Cư cho ngươi? Ông
ta không đối xử tốt với ngươi sao?" Lâu Điềm thấp giọng hỏi, cảm thấy có chút lạnh, đứng dậy lấy một tấm áo khoác da chồn choàng vai cho hắn,
hắn nhận, nhưng lại khoác lên vai nàng, vững vàng tinh tế đắp cho nàng.
"Ta không lạnh." Hắc lắc đầu, cầm tay nàng, tay của hắn ấm, đổi lại tay của nàng lạnh, hắn cẩn thận chà xát tay cho nàng: "Thúc phụ hận Điềm Tĩnh
Cư. Ban đầu, nếu như không phải Điềm Tĩnh Cư, phụ thân ta sẽ không
gặp.....mẫu thân ta, như vậy thúc vậy cũng sẽ không mất đi người đại ca
ông ấy kính yêu nhất, ông vẫn luôn phản đối kịch liệt tình yêu này. Khi
tro cốt được đưa trở lại, thúc phụ ta liền đến Điềm Tĩnh Cư nháo lớn,
gầm thét lên, hận tới nỗi muốn giết mẫu thân ta đền mạng, bất quá còn
chưa gặp mặt mẫu thân ta, liền bị gậy bổng đánh tới tắp, đuổi thẳng ra
ngoài."
"Khi đó thúc phụ không biết trong bụng mẫu thân đã hoài
thai. Lúc ta ra đời, thân thể vẫn không tốt, vừa được năm tuổi, vẫn là
ba ngày đã có hai ngày ngã bệnh, thúc phụ sợ không thể giữ lại giọt máu
cuối cùng của đại ca ông, mơ hồ là mỗi ngày đều ôm ta ngủ, thuốc bổ tốt
nhất giống như không phải tiền bạc gì, mỗi ngày uống sáu thang. Rồi sau
đó lại mời đến một gã cao thủ giang hồ tới dạy võ công ta, mới đem thân
thể ta tốt dần lên. Thúc phụ rất tốt với ta, tốt đến quá mức, mỗi ngày
ông đều sợ hãi sẽ mất ta. Mấy năm trước biết ta muốn Điềm Tĩnh Cư, muốn
ta bằng bản lĩnh thật sự mua lại, nhưng lại không thể rời khỏi ông. Ông
có thể chờ ta mười năm, nếu ở bên ngoài mười năm mà không làm được, ông
có quyền phá hủy nó."
Lâu Điềm nghe rõ ý tứ của hắn, hỏi: "Cho
nên, ông ấy để ngươi ở lại thành Vĩnh Xương, cho ngươi một chức vụ không lớn không nhỏ, không quan trọng lắm, vì không muốn ngươi công thành
danh toại, chỉ cần ngươi sống tốt dưới sự bảo hộ của ông ta? Vì giữ lại
ngươi, không tiếc lấy Điềm Tĩnh Cư làm mồi dụ, cho dù ông ấy có hận tòa
nhà kia?"
"Lâu Điềm, nàng thật thông minh. Trên thực tế, làm quá mức lạnh lùng thông minh." Hắn trầm thấp lẩm bẩm.
"Không, ta không thông minh, chỉ biết tự mình đa tình, ngu đốt." Nàng lắc đầu, nghĩ tới muốn rút tay về, không cho hắn cầm.
Nhưng hắn không chịu!
"Nàng thông minh. Nàng nhìn rõ ta trốn tránh lòng ái mộ vụng về, nàng biết ta khi lần đầu nhìn thấy đã cướp mất tâm của ta. Nhưng ta lại không biết,
không dám đối mặt với thực tế, nàng cũng biết. Lâu Điềm, trên người nàng có mùi hương ta muốn nhất, ta thừa nhận là ta vì mùi hương mà đến, cũng là sau khi thấy người của nàng, cái gì mà nhớ hương mà đến liền bị ta
ném lên tận chín tầng mây, trong lòng ta chỉ có nàng. Cho dù ta không
dám thừa nhận."
"Nhớ mùi hương?" Nàng hy vọng mặt mình không quá đỏ, nhưng sợ là không làm được nha....
"Đúng vậy, trên người nàng có mùi hương...." Hắn nâng tay áo nàng lên ngửi:
"Nàng dùng mùi huân hương này, giống như hoa nhài, lại lẫn vào chút đàn
hương, bạc hà....Rất dễ chịu, rất cao nhã, giống như đúc mùi hương hộp
của mẫu thân ta để lại, trước giờ ta chưa từng tìm được mùi nào giống
như vậy." Mặt nàng đỏ lên thật đẹp, làm cho hắn quên mình muốn nói gì.
"Đây là ngự thiên hương, kinh thành mới có." Nàng còn chưa nói hương này là
chỉ có trên người phu nhân quan lại, thương gia cũng không có thể bán,
cũng không bán cho người bình thường.
"Khó trách ta không mua được. Đời này chỗ ta đi xa nhất chỉ có Lân Thành." Hắn cười cười.
"Nhưng thân thế ngươi cũng cao mà." Nàng khẳng định với hắn.
"Ta cái gì cũng không phải. Có lúc ta thậm chí thật đáng khinh. Nếu như
nàng đã biết toàn bộ về ta, nhất định sẽ trốn tránh e sợ không kịp."
Đúng nha, hắn không xứng với nàng.
Nghĩ tới đây, không dám càn rỡ nắm tay nàng nữa, lặng lẽ buông ra, bàn tay trống rỗng, chỉ có thể âm thầm nắm thành quyền.
Lâu Điềm bất động thanh sắc, làm như không phát hiện."
"Ngươi có thể nêu chút ví dụ."
"Ta...Dùng tất cả thủ đoạn để kiếm tiền. Tập hợp mấy đứa bé nghèo khó, người lớn
vô dụng, từ trong đó rút ra người làm. Mua một vùng núi cho bọn họ đủ
các loại dược liệu, thay ta phát tài....Rất nhiều, rất nhiều tiền tài sẽ đến từ những hài tử đó, còn có nhóm quả phụ thêu thùa may vá.... Tá
điền công nhân...Ta nôn nóng kiếm tiền, từ người nghèo khó bị bóc lột."
"Kia, vậy những người đó bị ngươi bóc lột đến chết thì sao?" Nàng không có phê phán, chẳng qua chỉ là hỏi.
"Không có." Nàng không phỉ nhổ hắn sao?
"Bọn họ phản kháng ngươi được không?"
"Không có."
"Vậy, bóc lột nhiều người như vaath, ngươi nhất định sẽ giàu có sao?"
Hắn ngẩn ngơ, không dám nói thêm một chữ nữa.
Không, hắn tuyệt không có tiền, trên thực tế, hắn có thể nói là túng quẫn, cho dù hắn đã tiết kiệm như thế nào.
"Ngươi rất có tiền sao?" Nàng không tha khi hắn không có đáp lại.
Hắn lắc đầu, đầy hàng —— "Ta rất nghèo."
"Tốt. ta biết. Ngươi, Chúc Tắc Nghiêu, là một tên rất ghê tởm, người xấu bóc
lột người nghèo. Đồng thời ngươi cũng là người duy nhất trên đời được
lưu danh —— Người xấu giỏi bóc lột người nghèo nhất, vẫn còn nghèo như
vậy." Nàng cười.
Chúc Tắc Nghiêu hoàn toàn đầu hàng.
Thân và tâm, hoàn toàn quỳ gối trước Lâu Điềm xinh đẹp thông minh, cũng không thể quay đầu lại, cũng không nguyện quay đầu lại.
Cuối cùng hắn vẫn là con trai của phụ thân, cuối cùng hắn cũng sẽ đi cùng
một đường như phụ thân —— Yêu một thiên kim tiểu thư xinh đẹp cao quý.
Nếu như kết cục là tan xương nát thịt, vậy thì tan xương nát thịt đi!