Kiếp Này Đã Định Rồi
Editor: Nuy Ham
"Lâu tiểu thư!" Thấy nàng quay người đi, hình như là đang lau nước mắt, cả
người hắn cũng sắp điên lên! Nhưng lại không dám đề cao âm lượng, hay
xông vào, sợ là kinh động nàng, cũng sợ đưa tới chú ý của nha hoàn, vậy
thì không thể nào nói chuyện được.
"Nàng không cho ta vào cũng
không sao, nhưng có thể quay đầu lại không? Chúng ta nói chuyện một chút được không? Để cho ta biết chuyện gì chọc giận nàng không vui? Nàng nói với ta, ta sẽ giải quyết thay nàng!"
Lâu Điềm nghe, càng thêm
buồn bực với hắn, nếu như làm theo yêu của hắn xoay người đối mặt với
hắn, không chỉ đối mặt, còn nhìn chằm chằm. Đáng tiếc nước mắt đã làm đỏ cả hốc mắt của nàng, làm hại nàng không thể lộ ra biểu hiện hung hãn
được, ngược lại tăng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu, làm tâm hắn đau nhảy lên vì nàng.
"Lâu tiểu...."
"Ngươi, ngươi là gì của ta? Lại
dám nói muốn thay ta giải quyết?!! Ngươi, ngươi...." Rất muốn mắng hắn,
nhục mạ hắn một phen, nhưng bây giờ không thể nghĩ ra được từ gì để mắng người, Lâu Điềm không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai mở miệng đuổi
người: "Ngươi đi đi!"
"Chỉ cần nàng nói với ta là ai làm nàng
thương tâm, nói xong ta chắc chắn sẽ đi." Chúc Tắc Nghiêu kiên trì chỗ
này, giọng nói vẫn là dịu dàng với nàng, nhưng ý chí lại mười phần kiên
định.
"Không, ta không nói!" Nàng lắc đầu: "Ta như thế nào lại nói chuyện không liên quan tới ngươi!"
"Làm sao lại không liên quan? Chúng ta là bằng hữu....."
"Lúc này lại là bằng hữu? Ta thật sự là thụ sủng nhược kinh." Nàng lắc đầu
với hắn: "Bất quá, cảm ơn ngươi bố thí, ta không có bằng hữu." Cười tự
giễu, rồi yên lặng.
"Lâu Điềm!"
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của nàng! Hai người đều giật mình, nhất thời không nói gì.
Là Lâu Điềm, không phải tiểu thư, cũng không phải là Lâu tiểu thư, không
có từ xưng hô khách khí, không hề có sự ngụy trang hờ hợt bên ngoài giới tuyến, hắn đã vượt qua giới tuyến kia....
Nếu đổi lại, nên tìm
cái thuyết pháp tới đem cái không ổn này trùm mang đi, hắn phải, sau đó, sau đó....Một lần nữa giẫm lên vết xe đỗ vào tâm bị thương của nàng
phải không?! Không! Hắn không làm được! Biết sau khi vết thương nàng như thế, như thế nào hắn còn có thể ra ngoài?
"Ngươi gọi ta là cái
gì?" Nàng hỏi, cho hắn cơ hội, để cho hắn có cơ hội phát huy tài ăn nói
khéo léo của mình, đem lời giải thích dưới tình thế cấp bách hồi nãy bật thốt lên một lần nữa, cứ điên lên một lần, làm mê mẩn lòng ngu dốt của
nàng, cũng làm tâm hắn yên ổn. Hết thảy nếu hắn muốn bình yên vô sự,
không có ai sẽ vì vậy mà tự mình đa tình, làm cho hắn tránh xa.
"Lâu Điềm." Hắn không đổi miệng được, không quản được lý trí cảnh cáo, sau
khi giới tuyến tận lực được giữ vững bị sụp đổ, tình cảm mãnh liệt kia
há lại có thể đè nén được?!
Tên của nàng thật đẹp, cũng hợp với
con người của nàng! Gọi lên tên của nàng, như có một dòng nước ấm áp
chảy vào tim, làm cho cả người hắn bị đắm chìm.
Màn cửa sổ bằng
lụa mỏng bên ngoài, hắn si ngốc nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng như vậy,
giống như giữa bọn họ không có khoảng cách ba thước, cũng không có một
tầng lụa mỏng màu trắng.
Đây là cái gì? Hắn cứ nóng rực nhìn nàng như vậy, giống như là tình thâm ý nặng, chung thủy lắm vậy. Trái tim
của nàng cũng bị hắn nhìn sắp rơi ra luôn rồi, nhưng một cỗ tức giận
cũng đồng thời dâng lên.
"Người....Nhìn cái gì? Hiện tại bộ
dạng này....Bộ dạng giống như quang minh chính đại! Ngươi thấy ta dễ khi dễ lắm phải không? Lúc nóng lúc lạnh, Chúc công tử ngươi tự mình giữ
lấy dùng đi! Ta không phụng bồi nổi." Lại nghĩ tới những chuyện thương
tâm kia từ kinh thành, đau khổ đè nén càng sâu, nước mắt lại rớt xuống,
cảm thấy không thể chịu nổi nữa rồi.
"Thật xin lỗi." Hai tay Chúc Tắc Nghiêu nắm chặt khung cửa sổ, khắc chế xúc động trong người, nước
mắt của nàng sẽ làm cho hắn mất đi lý trí, nhưng bây giờ quan trọng nhất là không thể hù dọa nàng, hắn làm cho nàng thương tâm như vậy, nếu như
lại làm nàng hoảng sợ nữa, hắn sẽ không tha thứ cho mình!
"Lâu
Điềm, ta không dám cầu xin nàng tha thứ, chọc nàng tức giận, là lỗi của
ta. Ta, ta không muốn như vậy, sẽ đáng giá được nàng thật tâm đối đãi.
Nếu như ta biết, nhất định sẽ...." Sẽ thế nào? Không muốn gần nàng?
Không nhìn nàng? Không vì nàng mà say sưa không phân biệt?
Không không không! Hắn căn bản là không làm được cái nào! Có thể chấp thuận chút gì!
"Ngươi đi xa xa đi, tốt nhất là đừng bao giờ gặp ta nữa." Nàng nói với hắn.
"Không!" Hắn lắc đầu: "Ta làm không được."
"Ngươi cũng có thể thương ta, nhưng còn có chuyện gì không làm được?"
"Ta...."
"Ngươi đi đi, hiện tại ta không muốn gặp bất kỳ kẻ nào! Tâm tình của ta cũng
không có rảnh, nói không ra lời tốt nào, không quản ngươi có thật lòng
hay chỉ giả vờ, không có khí lực cùng ngươi khi nóng khi lạnh, ta chỉ
muốn một người...." Không cần nói thêm nữa, nàng quá mệt mỏi rồi, thân
thể cô lực ngồi xuống tú đôn, mặc cho tâm tình đi xuống, tuyệt không
muốn giãy dụa, mà đi theo nó.
Làm sao vào lúc này hắn lại có thể
đi, để nàng một mình đau khổ? Hắn sẽ không đi, chính là không cần nói
gì, bồi với nàng cũng tốt. Hắn không biết cái gì đã làm nàng đau khổ như vậy, cũng không có năng lực đi giải quyết giúp nàng, ở lại không giúp
được gì cho nàng, nhưng tại sao hắn lại có thể đi? Hắn không muốn khuôn
mặt đầy nước mắt của nàng tối hôm nay là hình ảnh cuối cùng trong trí
nhớ của hắn, hắn không muốn nàng không vui! Hắn cũng không muốn
nàng...tức giận hắn.
Lúc hắn còn chưa chuẩn bị xong, hắn đã bắt đầu nói.....
"Cái tòa Điềm Tĩnh Cư đó...Là do một tay phụ thân ta lập kế hoạch xây
lên...." Cho đến khi phát hiện mình đang nói gì, hắn cho chút kinh hãi
dừng lại, sau đó lại phát hiện nói tiếp cũng không khó, hắn chưa bao giờ nói mấy chuyện này với người bên ngoài, nhưng vì Lâu Điềm mà nói ra,
cũng không khó. Cho nên hắn tiếp tục nói, cũng không quan tâm nàng có
nghe lọt tai hay không: "Ta chưa bao giờ thấy phụ thân. Trước khi ta ra
đời, ông đã chết bệnh trước khi lên đường đi dự thi. Thúc phụ nói cho ta biết, phụ thân là một người rất xuất sắc, là người rất có tài hoa, ông
không quan tâm nhà nghèo, đi học chỉ vì tự giải trí, không vì cầu xin
công danh sĩ đồ. Lúc mười hai tuổi, cha mẹ đều mất, ông một tay nuôi ấu
đệ (*em trai nhỏ tuổi - Nuy) thành người, không cần bất kỳ ai bố thí hay thương hại, lấy thân thể gầy yếu đi làm đủ việc nặng để nuôi hai người
ấm no. Vất vả quanh năm một thời gian dài, thân thể phụ thân cũng có chỗ hỏng."
Chẳng biết từ lúc nào Lâu Điềm đã xoay người lại, cũng lặng lẽ mở cửa ra, cuốn tấm màn lên.
Ánh mắt hai người đối lập nhau, nàng nghiêng người dựa vào cửa sổ, đưa tay
nhẹ kéo tay áo hắn, hắn hiểu ý ngồi nửa người, cũng là ngồi bên ngoài
cửa sổ. Hai người ngồi rất gần, thân thể nàng hơi hướng về phía trong,
hắn thì hướng ra ngoài, một bộ phận tay áo thì ở cùng một chỗ.
"Phụ thân ta có tất cả tài năng, nhưng bởi vì tính tình đạm bạc (*không ham
danh lợi - Nuy), mỗi ngày chỉ cầu ấm no, không cầu phú quý, cho nên chưa từng cố ý đi cầu xin cơ hội phát huy. Ông giúp thúc phụ hoàn thành
chung thân đại sự, còn bản thân thì không tính toán nhiều ở phương diện
này. Thúc phụ có nói, thân thể phụ thân không tốt, không muốn hại người, lại thích thanh tu yên tĩnh, nếu như không phải thúc phụ hết sức phản
đối, phụ thân đã sớm tìm một ngọn núi để ẩn cư tu hành đi....."
Nàng chẳng qua là lẳng lặng nhìn hắn, không có thúc giục hắn nói tiếp, cũng
không có biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Biết hắn bỗng nhiên vì sửa lại tâm
tình hỗn loạn phập phồng, mà hôm nay nói hết một lần. Cũng chỉ có nói
một lần. Hắn giấu tâm sự rất sâu, cũng không có nói với ai, không phải
vì khách khí, mà là, chính là không muốn nói ra khỏi miệng, cũng không
thể thoải mái mà nói ra.
Hắn nhìn thấy một bên gò má của nàng vẫn còn chưa khô nước mắt, không kịp suy nghĩ nhiều, liền đưa tay qua muốn
lau cho nàng. Cho đến khi đụng phải gò má phấn của nàng, mới giật mình
dừng động tác lại, không biết làm gì bây giờ....
Nàng thẹn thùng
kéo tay hắn xuống, muốn đẩy ra như như vậy có chút không lịch sự đi,
nhưng bàn tay hắn ngược lại nắm lấy tay nhỏ bé của nàng không buông.
Nàng cũng...tùy hắn.
Hắn thỏa mãn thở dài một cái, nói tiếp:
"Lúc đó có một vị viên quan tên Điền Tính cáo lão về quê, muốn xây một tòa
trạch viện ở Vĩnh Xương dưỡng lão. Các con của Điền lão gia đều có thành tựu riêng ở kinh thành, không có trở về cùng ông, chỉ có một đứa con
gái ngoài ý muốn sinh ra lúc tuổi già là chịu hầu hạ ông trở về quê.
Điền lão gia tìm tất cả xảo tượng trong Vĩnh Xương, yêu cầu bọn họ thiết kế ra phong nhã nhất, nhất định phải vừa ý ông, một toàn trạch viện độc nhất vô nhị, tính toán xài khoảng một vạn lượng bạc để xây lên. Lúc ấy, đó chính là một bút lớn, lập tức toàn bộ công tượng thành Vĩnh Xương
cũng điên cuồng đầu nhập tranh thủ vào dự án này, nghĩ ra một công trình vĩ đại. Phụ thân ta có quan hệ tốt với một công tượng, lúc đó, dưới yêu cầu của công tượng đó, đồng ý tham gia giúp một tay."