Kiếp Này Đã Định Rồi
“Tiểu thư, giữa
trưa có người đưa tới thiệp mời, mời người ngày mai đến làm khách.” Bảo
Tâm nhìn thấy tiểu thư trở về, lập tức đem thiệp mời trình lên.
“Lại là yến tiệc của các phu nhân?” Từ sau lần đi hoa yến đó, Lâu Điềm được
hẹn gặp không ngừng. Đều là những vị phu nhân còn chưa từ ý định muốn
hỏi thăm ra lai lịch chân chính của nàng, trong đó lại càng không thiếu
người thấy nàng tú lệ ôn nhã, trước sau khéo léo, muốn làm mai cho nàng
nữa. Lâu Điềm tham gia được vài lần, hiện tại cũng thấy mệt mỏi, không
muốn làm nhiều liền tìm cách ứng phó.
“Không phải, lần này mời
thiệp là một phu nhân có tên là Qúy Minh Minh, tiểu thư còn nhớ không?
Chính là chủ nhân của An Lan Cư kia.”
Nghe Bảo Tâm vừa nói, Lâu Điềm liền nhớ ra, kinh ngạc hỏi:
“Qúy phu nhân? Nàng tại sao lại gửi thiệp mời cho ta? Ta chưa gặp qua nàng phải không? "
" Phải nha, nô tỳ lúc ấy cũng buồn bực, vì thế cũng hỏi tôi tớ đưa thiếp
thêm vài câu. Người nọ nói, là muốn cùng tiểu thư nói chuyện của An Lan
Cư. Qúy phu nhân hình như chúng ta là một trong những người muốn mua
trạch viện của nàng ấy thì phải. " Bảo Tâm trả lời.
" Có chuyện
như vậy sao? " Trong lòng Lâu Điềm cân nhắc, nguyên nhân vì sao lại làm
cho quý phu nhân phải hủy lầm như vậy? Hay là… là hắn? Là Chúc Tắc
Nghiêu làm cái gì sao? Đang định nghĩ, nhưng tiếng bước chân vội vàng
chạy tới đã đánh gãy đi suy nghĩ của nàng…
" Tiểu thư, tiểu thư! " Lệ Nhân bưng một chậu nước chạy nhanh vào phòng, nước trong chậu lắc
lư, nhưng một giọt cũng không bắn tung tóe ra ngoài.
" Làm sao vậy ? Sao lại chạy nhanh như vậy? "
Đem bồn nước đặt trên tay Bảo Tâm, Lệ Nhân múa tay múa chân nói:
" Nãy ta mới đi xuống múc nước, không cẩn thận nghe được có người ở cùng
hỏi thăm chưởng quầy tên khách ở đây, nói là có phải có ba nữ tử trẻ
tuổi đến đây để tìm nơi ngủ trọ, ta nghe giọng nói kia rất quen, nhịn
không được liền trốn ở cửa nhỏ biên để nhìn lén. Này vừa thấy liền không thể tin được! Ông trời ạ ! Kia không phải Báo Tổ thị vệ Lâm Hà Sơn của
hầu phủ sao! Tiểu thư, nguy rồi ! Người ở kinh thành tìm tới rối! Còn
điều động đến Báo Tổ nữa, vậy phải làm sao mới được nha?! "
"
Ngươi không nhìn lầm chứ? Báo Tổ là tử vệ chuyên sự thủ hộ Hầu gia, làm
sao có thể đi ra ngoài tìm chúng ta? Trừ phi… hầu gia cũng đến đây! "
Bảo Tâm thầm nói, mặt cười trắng bệch, cảm thấy hai chân không còn nghe
lệnh mà mềm nhũn.
" Vậy bây giờ phải làm sao mới được nha? Chúng ta cũng không phải không có quan hệ với nơi đó sao? Tiểu thư "
Lâu Điềm rất nhanh lấy lại tinh thần, hỏi Lệ Nhân:
" Chưởng quầy có nói ra không? "
" Không, nơi này rốt cuộc vẫn là khách sạn hạng nhất, không dám tùy ý đem sự riêng tư của khách nhân nói ra ngoài. Hơn nữa Lâm Hà Sơn cũng không
ra giấy tờ thân phận quan gia, đương nhiên cũng không lấy được chút nào, nhưng mà nếu bọn họ đến đây, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được chúng ta. "
Lệ Nhân rất hiểu rõ khả năng của Báo Tổ, dù tỷ muội các nàng vào phủ
sau, nhưng là ở bên kia huấn luyện.
" Xem ra chúng ta phải rời khỏi trước khi bọn họ đến. " Lâu Điềm nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng rối loạn.
" Rời khỏi Vĩnh Xương thành sao? " Bảo Tâm hỏi.
" Không. " Lâu Điềm lắc đầu, rất nhanh đưa ra quyết định : " Cứ rời khách sạn trước. Ngày mai các ngươi cứ theo ta xuất môn. Đem một ít thứ quan
trọng chuyển lên xe ngựa, những vật phẩm văn kiện không quan trọng thì
để lại, trước hết cứ làm ra vẻ, chúng ta tạm thời không về phòng, tạm
thời sẽ không trở về nơi này. "
" Vậy chúng ta sẽ đi đâu? " Lệ Nhân khó hiểu hỏi.
" Ngày mai sẽ tìm nơi ở thích hợp. Bảo Tâm, ngày mai nói chuyện với
chưởng quầy giữ sổ ghi chép, ngươi nói là chúng ta đi thưởng xuân ở " Từ Tú Am " Tuyền Sơn, tính đi chơi mười ngày mới có thể trở về. Để cho hắn dùng cái này để nói ra lời truy tung mơ hồ.
" Vâng. " Bảo Tâm đáp lời.
Hai người bắt đầu bận rộn công việc lên, trước đem vật quan trọng đóng gói ở cùng nơi, đỡ phải ngày mai lúc gần đi sẽ quên mất. Mà lệ Nhân rốt cũng
không nhịn nói được, thật cẩn thận hỏi…
" Tiểu thư… Nếu tìm đến phải… Nói đến Hầu gia, người nghĩ, Hầu gia… là muốn cái gì thế? "
Lâu Điềm lắc đầu, cười đến có chút bi thương.
" Có lẽ là ta nghĩ như vậy, có lẽ cũng không phải, mặc kệ như thế nào,
chúng ta đã muốn không còn quan hệ với nơi đó. Mà hiện tại tốt nhất là
không cần gặp mặt có lẽ sẽ tốt hơn. "
Lệ Nhân nghe xong lòng chua xót, thấp giọng gào ra:
" Vì sao lại biến thành như vậy?! Mọi người không phải đang rất tốt hay
sao? Ta không rõ, ta không rõ! Đại tiểu thư thật quá nhẫn tâm… "
" Lệ Nhân! Ngươi câm miệng! Sao có thể phê bình chủ tử?! Thật đúng là đại nghịch bất đạo! Bảo Tâm lên tiếng ngăn lại.
" Được rồi, các ngươi cũng đừng ầm ỹ lại. " Lâu Điềm xoa xoa thái dương,
cũng không có trách cứ nha hoàn vô lễ, nhẹ nhàng nói với các nàng: " Là
ta tự mình muốn rời đi, cũng không liên quan đến kẻ nào. Mà trong lòng…
tỷ tỷ nàng còn khổ sở còn hơn bất cứ ai, ta cũng biết rõ. "
Bảo
Tâm cùng Lệ Nhu đưa mắt nhìn nhau, lại yên lặng tập trung làm việc,
không dám nói thêm nữa. Có rất nhiều việc, các nàng cũng chỉ có thể nhìn bằng mắt, trong lòng đại tiểu thư khổ sở, thì trong lòng tiểu thư sẽ
không khổ sở sao? Một thiên kim tiểu thư trẻ tuổi được chiều chuộng mà
lại bị bắt sống một cuộc sống rời nhà như vậy, từ nay về sau sẽ không
còn có người tha thứ, mọi thứ đều phải do tự mình xử lý, cần phải dũng
khí lớn đến thế nào mới dám đối mặt với cuộc sống gian khổ như thế chứ!
Vì sao mọi việc lại trở nên như vậy?
Không thể quay đầu lại sao?
Nàng… đang khóc sao?
Đêm nay, cũng giống như mỗi đêm hắn đến năm ngày một lần khác, sau hắn đi
qua Điềm Tĩnh, sẽ si ngốc đi đến phía sau của khách điếm Phú Mãn, tầm
mắt dừng ở một cửa sổ ở lầu hai, không thể dời đi được nữa. Sau một lần, hai lần, hắn bay lên một gốc cây già ở bên cạnh cửa sổ chỗ nàng trong
im lặng, để chính mình hóa thành với cành cây phiến lá, hóa thành một
thể với đêm tối… Sau đó, sẽ ngắm nàng.
Sáng nay, ở chợ gặp được
nàng, sự lạnh nhạt của nàng làm cho hắn khó có thể thừa nhận được, nhưng đây cũng là sự đối đãi xứng đáng nhất đối với hắn, bởi vì đã làm cho
lòng nàng tổn thương trước, cố ý lấy sự giả dối để đối đãi với nàng, đem sự ôn nhu của nàng đặt ở ngoài trái tim; mới làm bằng hữu đã muốn nhanh chóng đẩy nàng ra rồi! Nàng thông minh như vậy, làm sao có thể không
đoán ra được chứ? Nàng cũng là một cô nương tốt bụng đầy tự tôn, vài lần huých phải cây đinh, đương nhiên cũng không thể làm cho mình mất mặt
được.
Hắn đây chỉ là muốn bảo trì lấy một khoảng cách an toàn, làm cho tim hắn cũng an toàn.
Nhưng mà, tim của hắn thật sự an toàn sao? Không có ! Đây là thứ mà hắn muốn
sao? Chỉ với một cảnh hồi sáng đã làm cho hắn phải ngã xuống vực sâu bi
thảm rồi, tinh thần rối loạn chuyện gì cũng làm không tốt, chỉ một mục
kế toán cơ bản hắn cũng làm sai kết quả, làm cho thúc phụ tức giận đuổi
hắn ra khỏi cửa hàng. Nếu đây gọi là tốt với hắn, vậy vì sao trong lồng
ngực hắn lại tràn ngập uất ức thế này?
Tim của hắn, nếu không
phải bị mất đi, thì cho dù có là da dẻ, cũng chỉ còn sự trống rỗng, lại
mơ hồ nhói đau. Làm cho dung nhan của nàng hồi sáng phải lạnh nhạt như
vậy…
Tim một người có thể đau tới trình độ nào?
Hắn nghĩ,
tất nhiên là không nắm được, không có giới hạn đi? Làm cho ý thức trong
đầu bị màn cửa sổ cùng lụa mỏng của nàng, nước mắt của nàng làm cho hắn
sợ hãi đến không dám xen vào, liền tùy tiện phi thân bay xuống, thiếu
chút nữa cái mũi vào cái cài màng cửa. May mắn thay công phu hắn vững
chắc, đúng lúc bắt lấy một chỗ lồi ra ở sát khung cửa sổ, bằng không kết cục hắn chắc là phá khung cửa sổ tiến vào đi, chính là té xong liền bị
người ta đưa đến một vị quan xử lý nghiêm khắc, sau đó thúc phụ sẽ đích
thân kết thúc cái mệnh nhỏ của hắn.
" A! " Lâu Điềm đang ngồi thêu ở sát bên cửa sổ bị tiếng động làm cho kinh sợ, đang muốn gọi cho bọn nha hoàn tiến vào thì…
" Lâu tiểu thư. " Chúc Tắc Nghiêu khẽ gọi, không rãnh để ý đến tình trạng xấu hổ hiện tại, chỉ gắt gao nhìn vết nước trên mặt hắn… Ông trời ạ!
Nàng thật sự đang khóc!
Lâu Điềm nhận ra giọng của hắn, cả người
kinh ngạc đứng hình! Chằn chờ thật không dám tin nhìn đến cửa sổ, bên
kia quá mờ, nhìn không được rõ, nhưng mà giọng nói kia, thân hình kia,
thật đúng là hắn!
Hắn… Vì sao lại đến đây? Vì sao… lại dùng cách này để xuất hiện?
Hắn rõ ràng đã đẩy đi tình nghĩa của nàng cơ mà?
Hơn nữa, có ai lại dùng cách này, vào khoảng thời gian trễ thế nào để bái phỏng?
Thật đúng là thất lễ.
Không gặp qua trường hợp thế này bao giờ, Lâu Điềm nhất thời không nghĩ ra
nên ứng phó như thế nào mới tốt, mà, nàng hôm nay cũng không còn tâm
tình nào để nhìn thấy hắn, không nghĩ tới tại lúc thời khắc đang chán
chường cùng việc hắn lạnh nhạt đẩy đi, làm cho lòng nàng cảm thấy đau
đớn đến vô cùng.
" Thật xin lỗi vì đã làm cho nàng sợ, để cho ta
đi vào, có được không? " Thấy nàng không nói, như bị dọa, Chúc Tắc
Nghiêu vô cùng xin lỗi nhẹ nhàng hỏi.
" Ngươi đi đi. " Nàng lắc đầu.
Biểu hiện của hắn mấy ngày đã thực rõ ràng… ở một số mặt, mặc kệ hữu tình
hay… cái khác, hắn cũng chưa tính đến việc muốn tiến thêm một bước với
nàng.
Bối rối mấy ngày nay, nàng chấp nhận, cũng không cưỡng cầu. Mặc kệ hắn có nỗi khổ như thế nào, nàng cũng mặc kệ, hơn nữa dưới tình
thế khó xử hiện nay, cũng sẽ càng bực bội gấp đôi nếu cùng hắn ở một
nơi, không thể thăm lấy sự ôn nhu cùng săn sóc của hắn. Hắn tốt nhất là
đừng vào; Huống chi, đã không muốn làm bằng hữu, để cho một nam nhân
tiến vào khuê phòng, thế thì còn ra thể thống gì nữa!