Bánh xe lạch cạnh lạch cạch di chuyển, từ từ cách hoàng thành ngày
càng xa. Đi được một đoạn thì mặt trời đã nhô cao khỏi đỉnh đầu. Xe ra
khỏi kinh đô, chẳng mấy chốc đã đến một thành trấn tương đối đông đúc.
Ước chừng thời gian xem như đã đến giờ cơm trưa. Thẩm Vân Tương để
người đánh xe đi chọn nhà trọ, dừng ngay ở cửa khẩu. Y xuống xe trước,
sau đó mới tiện tay ôm Thiên Chỉ Diên xuống.
Người đánh xe kéo xe ngựa đến hậu viện của nhà trọ, Thẩm Vân Tương quyết định tới dịch trạm để hỏi thăm ít tin tức.
“Đi thôi, chúng ta đến dịch trạm bên đó hỏi thăm chút, sau đó rồi
quay lại đi dùng cơm.” Y nói với Thiên Chỉ Diên rồi dắt lấy tay nàng.
Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu lên nhìn, xem ra mặt trời đã to lắm rồi.
Kiếp trước, máy bay, xe lửa, ô tô, phương tiện nào mà nàng chẳng dùng
qua, duy nhất là không ngồi xe ngựa, lần đầu tiên nếm trải này khiến
lưng nàng mỏi rã rời. Nàng cảm thấy hơi mệt mỏi, chợt đôi con ngươi đảo
một vòng. Cơ hội tốt đây, phải lợi dụng để ăn đậu hủ của mỹ nhân nhiều
hơn mới được.
“Sư phụ, con mệt quá, mỏi quá, nhức quá… Sư phụ bế con đi!” Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt, miệng nhỏ chu chu lại càng dáng yêu hơn.
Thẩm Vân Tương ngồi xổm người xuống, Thiên Chỉ Diên liền vươn hai tay ra, chuẩn bị để y ôm, ai ngờ y lại lấy túi tiền trên người nàng mà
thôi.
“Sư phụ?” Thiên Chỉ Diên trợn to mắt, nàng không nhìn lầm chứ?
“Diên nhi cảm thấy mệt vì túi tiền quá nặng đây mà. Vi sư giúp con
cầm cái túi này để người nhẹ nhàng hơn nhé, như vậy trên đường đi sẽ
không còn mệt nữa.” Thẩm Vân Tương cầm chiếc túi của Chỉ Diên, quay
người đi.
“Diên nhi, mau lên nào.”
Thiên Chỉ Diên hóa đá ngay tại chỗ. Nàng không nhìn lầm, ngay lúc
Thẩm Vân Tương xoay người, y nhếch mép cười thật giảo hoạt quá đi!
Tương mỹ nhân của nàng, khiêm tốn hữu lễ, tâm dung khoát đạt, khí
chất siêu nhiên, không những không chịu ôm nàng mà còn giật túi tiền của nàng?
Trong lòng Thiên Chỉ Diên bỗng nổ tung rồi!
Điều này có nghĩa gì?
Tương mỹ nhân lấy đi túi tiền của nàng, trong đó có tất cả toàn bộ
gia tài của nàng. Bởi vậy cho dù nàng muốn giở trò một khóc hai náo ba
thắt cổ cũng không được nữa. Nàng không có tiền, chỉ có thể đi theo y mà thôi, không còn lựa chọn nào khác!
Chẳng lẽ nàng đã đụng – vào – lưu – manh rồi?!
“Diên nhi, nghĩ cái gì vậy? Nhanh chân lên.”
Phía trước truyền tới giọng nói khoan thai của Thẩm Vân Tương, Thiên Chỉ Diên đứng tại chỗ sững sờ.
Thiên Chỉ Diên không tin, không tin, không tin!
Cho nên nàng bước nhanh đuổi theo Thẩm Vân Tương, nàng muốn kiểm chứng, vừa rồi chỉ là nàng hiểu lầm thôi.
Sau khi hỏi thăm tin tức ở dịch trạm, Thiên Chỉ Diên lại lẽo đẽo sau
Thẩm Vân Tương về tửu lâu. Hai người lên lầu hai, gọi một bàn món ăn.
“Sư phụ, người trả túi lại cho con đi, con mang nó thật không mệt, không mệt mà.”
Thiên Chỉ Diên tay thì cầm đũa, mắt thì nhìn chăm chăm vật nằm trước
chân của Thẩm Vân Tương. Tiền của nàng, trong đó có cả xấp ngân phiếu,
là mồ hôi và máu cực khổ lắm mới có, là toàn bộ gia sản của nàng aaaa!
“Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ (1). Diên nhi, ăn cơm trước cái đã.” Thẩm Vân Tương không động đậy chút nào, chỉ nhàn nhạt bộc ra một câu nói như thế.
Thiên Chỉ Diên thấy vậy bèn đặt đũa xuống bàn cái “cạch”.
“Sư phụ, nếu người không trả thì con không ăn cơm!” Nàng vô cùng kiên quyết, khuôn mặt bất khuất, thề không khuất phục!
“Diên nhi, con nên ăn đi.” Thẩm Vân Tương gắp một miếng thịt bỏ vào chén Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Diên nàng tuy là trẻ con nhưng nàng nói được là làm được,
vì để tỏ vẻ kiên quyết mà nàng đẩy chén cơm trước mặt sang một bên. Nàng không tin là nàng không ăn cơm,Thẩm Vân Tương còn không trả túi tiền
cho nàng ư?
Thẩm Vân Tương nhàn nhạt nhìn nàng một cái, sau đó quay người hô lớn: “Tiểu nhị, gói cho ta một túi bánh bao.”
“Vâng, khách quan!” Tiểu nhị nhanh chóng trả lời.
Thiên Chỉ Diên trợn to mắt: “Sư phụ, đem bánh bao theo làm gì?”
“Chúng ta còn lên đường đến thành trấn tiếp theo, quãng đường hơi xa, thời gian lại gấp rút, vì vậy tối nay đến nhà trọ sẽ tương đối muộn. Vi sư thấy con trưa không chịu ăn thì mua bánh bao cho con, trên đường đi
nếu có đói thì có cái mà ăn.”
Sao cơ? Bánh bao là chuẩn bị cho nàng? Y ở đây ăn những món ngon lành mà để nàng ăn bánh bao ư?!
Thiên Chỉ Diên giận dữ đập bàn: “Thẩm Vân Tương, sư phụ không phải là nam nhân!”
Hành động ầm ĩ này lập tực thu hút sự chú ý của bao thực khách xung
quanh, bọn họ liền quay sang bàn này mà nhìn, lắc đầu cười thầm.
“Đó mà là nữ oa nhi sao?”
“Nữ hán tử chứ oa nhi nỗi gì?!”
“. . . . . .”
Thiên Chỉ Diên không hề để ý tới ánh mắt soi mói của người khác, nàng từ hoàng cung đầy những sự suyxét của người khác thì sao nàng lại để
tâm đến những người này?
Nàng nhìn chòng chọc vào Thẩm Vân Tương.
Thẩm Vân Tương thấy thế không tức không giận, y chỉ lẳng lặng gấp
miếng thịt bỏ vào chén cho nàng, sau đó ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười
đáp lại với Chỉ Diên.
“Tại hạ bất tài, là bạn của nữ nhân, Thẩm Vân Tương.”
“Ầm”, một tiếng sấm kinh thiên giáng xuống đầu Chỉ Diên, dường như
muốn thêu cháy da thịt. Bây giờ trong lòng nàng tràn đầy sự hối hận.
Gì mà khiêm tốn hữu lễ, gì mà tâm tư khoát đạt, gì mà quân tử chỉn
chu, y vốn đã khắc sâu mối thù này từ lâu rồi! Lúc trước ở hoàng cung
chiều chuộng nàng, hôm nay lừa được nàng đi đã bộc lộ nguyên hình.
Đúng vậy, nàng đã đụng – vào – lưu – manh rồi! Nàng bị hãm hại rồi!
Nhưng bây giờ toàn bộ tài sản đã lọt vào tay tên lưu manh này, nàng chạy không thoát nữa aaaaa!
Hồi lâu, nàng nắm chặt tay, miệng cắn chặt răng, ngoài cười nhưng
trong lòng thì không cười: “Sư phụ à, người cũng có dáng vẻ này sao?”
Thẩm Vân Tương ôn nhu cười một tiếng, y nói: “Quá khen, quá khen.
Diên nhi lúc nào cũng có thể biểu diễn công phu một khóc hai náo ba thắt cổ cơ mà. Vi sư chưa theo kịp được con nữa kìa.”
“Bịch” một tiếng, Thiên Chỉ Diên ngồi phịch xuống ghế.
Nàng cứng đờ người, nhìn chằm chằm Thẩm Vân Tương, không ngừng hớp khí để thở.
Từng chuyện cũ một lần lượt hiện ra. Ngày mà nàng nhìn lén y tắm, hẳn là y đã sớm đoán được mà dẫn dụ nàng đi ăn. Đêm mà nàng uống rượu bị bỏ thuốc mê, chính là y đã ra tay. Còn lúc trời tối dạy nàng khinh công,
vốn không phải là y không đến kịp để cứu nàng mà là nhìn thấu toàn bộ
mưu đồ của nàng, cố ý ghim nàng lên thân cây.
Thì ra từ lần đầu tiên gặp y, nàng đã thất bại!
Ngày hôm nay, trong đầu Thiên Chỉ Diên hiện lên tám chữ dành cho Thẩm Vân Tương: đạo mạo trang nghiêm, y quan cầm thú!
“Nghĩ kĩ chưa?” Vị sư phụ hiền từ lại gắp thêm một miếng rau cho đồ nhi nào đó, hỏi: “Vì vậy, bây giờ con có ăn cơm không?”
Thiên Chỉ Diên hung hãn trừng mắt với Vân Tương, sau đó cầm đũa lên,
dồn cơm hết vào miệng, ăn không ngừng nghỉ. Phải ăn, nếu bây giờ không
ăn, chờ đến tối chẳng có cơm nước gì, chẳng lẽ nàng phải ngồi gặm bánh
bao sao?
Thẩm Vân Tương khẽ mỉm cười, dịu dàng gạt hột cơm dính bên mép nàng: “Từ từ thôi, vi sư sẽ không giành với con.”
Thiên Chỉ Diên rõ ràng nhìn thấy y đã cười vô cùng, vô cùng gian xảo, không thèm che giấu.
Nàng hung hăng nhai nhóp nhép, hai mắt nhìn chòng chọc vị sư phụ nào
đó, tưởng tượng trong miệng mình là Thẩm Vân Tương mà cực lực nhai. Nàng oán hận nghĩ thầm: sẽ có một ngày nàng lột cái vẻ đạo mạo trang nghiêm, y quan cầm thú này đi, sau đó nhai sạch sành sanh hết tất cả đến xương
cốt cũng không còn!