Từ Từ Nào, Sư Phụ!

Q.1 - Chương 43: Rời Khỏi Hoàng Cung


trướctiếp

Đêm nay, Thiên Chỉ Diên đang ngồi trong tẩm cung của Thiên Hoài Hạo, hí ha hí hửng đếm tới đếm lui xấp ngân phiếu dày cộm, cái miệng nhỏ nhắn từ từ cong lên. Đến khi đếm xong hết, khuôn miệng của nàng đã vẽ thành hình bán nguyệt.

“Cám ơn hoàng huynh đã giúp muội đổi thành ngân phiếu.” Sau khi xếp tiền ngay ngắn, nàng hài lòng cất nó vào trong chiếc túi nhỏ của mình.

“Muội ấy, chính là quá mức thông minh.” Thiên Hoài Hạo chỉ chỉ cái mũi nhỏ của Chỉ Diên rồi bảo: “Ra bên ngoài, hành sự phải cẩn thận. Tiền bạc đưa cho Vân Tương giữ là tốt nhất.”

Thiên Chỉ Diên gật đầu mạnh. Nhưng thật ra nàng nghĩ tiền vào túi mình rồi còn muốn nàng dâng hai tay lại sao, há dễ thế được? Có là sư phụ mỹ nhân thì cũng đừng hòng!

“Chỉ Diên, hoàng huynh cũng có thứ muốn đưa cho muội.”

Lập tức, hai con ngươi của kẻ hám tiền nào đó sáng sực lên. Những bà di dương, hoàng tỷ kia vì nể mặt nàng mới tặng chút quà cho nàng. Còn Thiên Hoài Hạo thì là ai chứ, là người thương nàng nhất, lo cho nàng nhất, đương nhiên quà tặng sẽ đắt giá gấp mấy lần.

Thiên Hoài Hạo cầm một chiếc hộp nhỏ, trên đó còn có một cái khóa.

Vừa dài vừa đẹp, hộp lại to, nhất định là đáng giá lắm đây! Con ngươi đen láy của Thiên Chỉ Diên nhìn chăm chú chiếc hộp.

Thiên Hoài Hạo từ từ đến ngồi cạnh nàng, mở khóa chiếc hộp đó ra. Vừa nhìn vào bên trong, tâm tình Thiên Chỉ Diên thoáng chốc rơi lộp bộp từng mảnh nhỏ.

“Một chiếc dù ư?” Thiên Chỉ Diên vô cùng thất vọng, là một chiếc dù nhỏ màu đỏ bình thường.

“Đây là di vật của mẫu thân muội, hôm nay ta giao nó lại cho muội đấy.” Thiên Hoài Hạo cẩn thận lấy cây dù ra, nhẹ nhàng cầm cán dù, trong mắt hắn thoáng vẻ xúc động.

Thiên Hoài Hạo trao dù cho Thiên Chỉ Diên, nàng nhận lấy nó, kĩ lượng quan sát khắp một lượt, sau đó nàng chắc chắn rằng đây chỉ là một cây dù bình thường.

Mở cây dù ra, trong đó có đề một bài thơ trên nền một bức tranh họa cảnh mưa Giang Nam. Chữ của người đề thơ tựa như mây như nước, uyển chuyển, phiêu dật, kết hợp với bức tranh mưa Giang Nam thật là hòa hợp.

“Cây dù này có ý nghĩa đặc biệt đối với mẫu thân?” Nàng cất tiếng hỏi.

Thiên Hoài Hạo hơi ngạc nhiên, hẳn là hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, đáp: “Ta không biết, nhưng mẫu thân của muội rất thích cây dù này. Lúc ấy, bà đã cầm chiếc dù đỏ này bước đi trong màn mưa xuân của đất Giang Nam, vô cùng nổi bật. Đó là một bức tranh đẹp đẽ.”

Thiên Chỉ Diên lướt ngón tay trên bức họa, dường như nàng có thể thấy được một nữ tử ưu nhã cầm lấy chiếc dù đỏ nhỏ nhắn nổi bật giữa màn mưa trắng xóa tháng ba ở Giang Nam, dịu dàng đi qua cây cầu.

Bỗng nàng có cảm giác thân thiết với chiếc dù đỏ này. Nàng áp nó lên má, càng tiếp xúc lâu, nàng càng cảm thấy nó vô cùng gần gũi.

“Đa tạ hoàng huynh, muội rất thích.”

“Đây là vốn là của muội.” Thiên Hoài Hạo xoa xoa cái đầu nhỏ của Chỉ Diên, buồn rầu: “Chỉ Diên, ta thật không nỡ để muội đi. Một năm trước, ta đã không đồng ý để muội đi với Vân Tương, ta sợ không được gặp muội, ta sợ muội phải chịu khổ. Muội lại nghịch ngợm thế này, nếu có chuyện gì bất trắc thì phải làm thế nào?”

“Hoàng huynh. . .”

Thiên Chỉ Diên tựa đầu vào vai hắn, nàng biết Thiên Hoài Hạo yêu thương nàng nàng rất nhiều. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, hắn chính là nhi tử của Thượng Quan hoàng hậu, là đích tử của Thiên Tinh Hàn, tương lai cũng sẽ đi trên con đường tranh quyền đoạt vị. Chuyện đấu đá lẫn nhau ấy nàng không hề muốn dính dáng.

“Chỉ Diên, hứa với ta, sau này bất luận như thế nào, muội phải trở về đây, được hay không?”

Thiên Chỉ Diên gật đầu, nhưng trong lòng thì lại không muốn, chuyện sau này ai có thể đoán trước được? Nếu có ngày hắn làm vua thiên hạ, có lẽ nàng sẽ chỉ chọn một góc nào đó mà quan sát hắn thôi.

Thân thế bí ẩn, huyền mạc bất minh, nàng cũng không chắc chắn có thể tự bảo vệ thân mình. Cho nên nàng không muốn dính liếu đến những chuyện tranh giành, đấu đá nhau trong hoàng tộc. Chứng kiến lão Thất hại Thập nhất, tâm nàng cũng đủ nguội lạnh.

“Đủ rồi, trời đã tối, muội mau nghỉ ngơi đi để mai còn lên đường.” Thiên Hoài Hạo nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.

Thiên Chỉ Diên cất cây dù đi rồi nhìn ánh mắt lưu luyến không nỡ của hoàng huynh, vẫy vẫy tay.

Tối này, Thiên Chỉ Diên bị khó ngủ. Quyết định rời khỏi hoàng cung đối với nàng chính là một thay đổi lớn. Nàng không biết con đường tương lai sẽ ra sao, những chướng ngại nào sẽ chờ đón nàng.

Nhưng sao nàng lại không sợ hãi? Kiếp trước, nàng đã vào sinh ra tử biết bao nhiêu trận rồi, trải qua lần nữa thì hề hà gì chi?!

Gió lả lướt xào xạc qua các tán cây, màn đêm tĩnh mịch bao trùm cả một vùng. Đêm nay bỗng dài hơn các đêm khác, một bầu trời tối kịt không trăng không sao. Nhưng màn đêm này cũng rất mê người, vừa có thể người ta muốn ngước nhìn mãi không thôi, vừa có thể khiến người nhát gan rúc đầu sợ hãi.

***************

Những tia nắng ban mai chen chúc nhau chui vào cửa sổ, Thiên Chỉ Diên từ từ mở mắt. Lưu Hà vừa khóc vừa giúp tiểu công chúa sửa soạn y phục. Chỉ Diên nàng vác lên lưng một cái túi nặng trịch, đồng thời vác thêm cây dù đỏ sau lưng.

Đi ra cửa, nàng đã thấy Thẩm Vân Tương và Thiên Hoài Hạo đứng chờ sẵn. Thẩm Vân Tương đến dắt tay nàng, hai người họ cùng bước đi. Đến đại môn hoàng cung, nàng cũng thấy rất đông người đang chờ mình để tiễn biệt.

Dẫn đầu “đoàn quân” đó là Thiên Tinh Hàn, phía sau ông là một đống phi tử, công chúa rồi các hoàng tử. Trừ vị hoàng đế đáng kính ra, tất cả ai nấy đều đỏ hồng hai má, sắc mặt tươi rói, thẹn thùng ngượng ngập. Đích thị đây chính là hiệu ứng của “thần tượng” công tử Tương.

Thiên Chỉ Diên bĩu môi, ánh mắt đảo khắp bốn phía, quả nhiên là còn cả đống người trốn trong góc, nấp trong bụi cỏ. Đây đâu phải là đến tiễn nàng, họ chỉ muốn được gặp mặt vị “thần tượng” phong nhã nào đó thôi!

“Hài tử, hoàng cung là nhà của con, mau sớm có ngày trở về nhà.” Thiên Tinh Hàn vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn.

Hàng mi của Thiên Chỉ Diên rũ xuống, không đáp lại lời ông.

“Chỉ Diên, nhớ kĩ lời hôm qua của ta.”

“Muội nhớ.”

Thiên Hoài Hạo dịu dàng đặt một nụ hôn lên hai bầu má của nàng.

“Đi thôi!”

Thiên Chỉ Diên đang chuẩn bị rời đi.

“Tiểu Cửu. . .”

Trong đám người, Thiên Hoài Vũ chen lấn chạy tới, ôm chầm lấy nàng.

“Tiểu Cửu, hai ngày nay dưỡng bệnh trong cung, muội không đến thăn ta. Vừa nghe được tin muội đi thì ta liền chạy vội đến đây. Tiểu Cửu, sao lại vội vàng thế này?”

Khắp hoàng cung, trừ Thiên Hoài Hạo ra vẫn còn một người thật lòng với nàng, chính là Thiên Hoài Vũ. Mỗi lần có chuyện, hắn cũng đứng ra giúp đỡ, mỗi lần quậy phá, hắn cũng luôn có mặt. Mặc dù hắn hơi ngu ngốc, ngây thơ, hậu đậu. . . Nhưng là. . . Xin thứ lỗi là nàng không tìm thấy được ưu điểm của hắn.

Bây giờ, Thiên Chỉ Diên cũng ôm chặt Thiên Hoài Vũ, nàng không nói gì hết, chỉ chăm chú nhìn hắn, hít hơi sâu.

“Tiểu Cửu, muội đừng đi có được không?” Thiên Hoài Vũ bù lu bù loa.

“Thập nhất, sau này ta không còn ở đây, huynh phải mạnh mẽ lên, đừng để người ta bắt nạt. Nếu có chuyện gì, huynh hãy tìm Tam hoàng huynh, huynh ấy chắc chắn sẽ giúp, được không?”

“Không được, không được.” Thiên Hoài Vũ vẫn ghì chặt không để nàng đi.

“Thập nhất, huynh không thể luôn như vậy được. Huynh phải hứa là cho tới lúc ta trở về, huynh phải tự bảo vệ mình, không ai được bắt nạt huynh cả, chỉ có ta mới có thể bạt nạt huynh thôi, hiểu không?”

Thiên Hoài Vũ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

“Tốt, huynh nhìn đi, nước mũi nước mũi tèm lem, còn dính sang cả áo của ta nữa, bẩn hết cả rồi!”

“Tiểu Cửu, lão Thất cũng thật tình, muội sắp đi rồi mà huynh ấy không đến tiễn một câu, chạy đi đâu thế không biết?!” Thiên Hoài Vũ bất mãn.

Bàn tay đang nắm lây tay Thiên Hoài Vũ bỗng cứng đờ.

“Lão Thất hẳn là có chuyện riêng, huynh nhớ bảo trọng.”

“Muội thật là, như vậy là muội đang rước họa vào người đó, có biết không?”

Thiên Chỉ Diên gật gật đầu. Nàng biết chứ, nhưng họa nguy đến thì mới tính toán tiếp.

Thấy nàng vẫn kiên định, Thiên Hoài Vũ mới từ từ buông tay ra.

Thẩm Vân Tương dắt tay Thiên Chỉ Diên, quay người lên đường.

Mới vừa bước chân khôi đây, nàng đã nghe Thiên Hoài Vũ “oa” một tiếng lớn khóc lóc. Đi cùng với tiếng nức nở còn có tiếng cười thầm ý nhị và cả . . . Tiếng vỗ tay?

Bài ca “hỗn hợp” đưa tiễn Hỗn thế ma vương đây sao?


trướctiếp