Panda nhếch lông mày về phía cô. “Dẫn theo cậu ta nữa ư?” Toby là một thằng nhóc hay gắt gỏng, lúc nào cũng cau có còn cô thì ghét việc
bị rình rập. Cho tới giờ cô vẫn không có cách nào ngoài việc phải chấp
nhận cậu theo dõi mình.
“Tôi không tài nào chịu nổi cậu ta nữa,” cô nói. “Ít nhất thì anh cũng
có thể.” Toby trượt chân trong nỗ lực trốn thoát, chỉ là vấp phải một
đụn rơm và ngã nhào. Cậu bé bò lồm cồm trên đôi chân mảnh khảnh của mình và bắt đầu tiếp tục bỏ đi, nhưng Panda đã kịp túm lấy chiếc quần rộng
lùng thùng của cậu. “Chờ đã nào nhóc . Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong mà.”
“Thả tôi ra, đồ khùng!”
“Này này! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Lucy quay sang nhìn Big Mike Moody đang bước tới gần, một hộp bánh pizza to đùng trên tay anh ta. Cô đã hoàn toàn quên là mình có mời anh ta
quay lại và làm phiền Panda. Hẳn là anh ta đã nhìn thấy họ qua những cái cây.
“Big Mike!” Toby đã được thả cho đứng trên mặt đất nhưng vẫn cố vùng vẫy để thoát ra.
“Có rắc rối gì ở đây vậy, anh bạn?” Nhà môi giới bất động sản nhe hàm
răng trắng sáng bóng của mình về phía Panda. “Rất vui được gặp lại anh
trên đảo. Hi vọng là anh thích ngôi nhà này.”
Panda ném cho anh ta một cái gật đầu cứng nhắc.
Big Mike giơ tay chào Toby bằng bàn tay còn lại của mình.
“Chuyện gì thế, Toby? Cháu gặp rắc rối à? Toby là bạn tôi. Có thể, tôi sẽ giúp được gì đó.”
Toby liếc Lucy một cách đầy giận dữ. “Chị ta nói em rình mò chị ấy. Chị ta là một người nói dối trắng trợn.”
Big Mike nhíu mày. “Cháu nên bình tĩnh lại, nhóc con. Như vậy mới có thể nói chuyện được.”
Lucy càng thêm giận dữ. Cũng cảm thấy không thoải mái như khi gặp những
rắc rối Toby gây ra cho cô thì việc ai đó gọi cậu bé là “nhóc con” khiến cô thấy khó chịu. Kể cả Big Mike không biết hay là không quan tâm rằng
cách gọi đó xúc phạm nhường nào tới một người nam giới Mỹ gốc Phi, bất
kể họ ở độ tuổi nào. Nếu em trai của cô, Andre, đang ở đây, thì Big Mike sẽ nhận được bài học lớn về việc cẩn trọng ngôn ngữ trong phân biệt
chủng tộc. (Ở đoạn này Mike gọi Toby là “boy”.Cách dùng “boy” để nói
với những cậu bé là bình thường nhưng Toby là người Mỹ gốc Phi. Trong
quá khứ, những người da trắng gọi chung những người da màu, da đen là
“boy” thể hiện sự phân biệt chủng tộc với họ. Sử dụng “boy” với người da màu, da đen vẫn luôn bị coi là một cách ám chỉ tới sự phân biệt chủng
tộc trong quá khứ.)
Nhưng sự xúc phạm dù vô tình hay cố ý đều không truyền tới được Toby.
Khi được Panda thả ra, cậu bé vội vàng chạy về phía Big Mike. “Cháu
không làm gì cả. Thật đấy ạ.”
Big Mike chuyển chiếc hộp bánh pizza sang tay trái rồi khoác tay phải
lên vai đứa trẻ, rõ ràng không nghi ngờ gì, đã truyền mùi nước hoa lây
sang người cậu bé. “Cháu có chắc chắn không đấy hả?” Big Mike hỏi. “Quý
cô Viper đây trông có vẻ rất tức giận.”
Panda khụt khịt mũi tỏ vẻ.
Cái cách Big Mike nhìn cô chăm chú thể hiện rằng anh vẫn đang cố nhớ ra khuôn mặt cô. Cô cúi đầu nhìn xuống.
“Cháu không làm gì cả,” Toby nhắc lại.
Lucy quyết định rằng việc mặc một chiếc áo phông thấm đẫm mùi nước hoa
đã là một hình phạt đủ cho Toby rồi. “Chị không muốn em theo dõi chị
thêm bất cứ một giây nào nữa. Nếu chuyện này tiếp tục xảy ra, chị sẽ qua gặp bà ngoại em để nói chuyện.”
Toby nhăn mặt. “Bà em hiện không có ở nhà, vì thế chị không thể gặp để mách bà được.”
Một đứa trẻ quá tự phụ, không biết phải phép khiến Big Mike mất đi sự
nhã nhặn luôn hiện hữu của mình. “Cháu biết chú đang nghĩ gì không,
Toby? Chú nghĩ cháu nợ quý cô Viper đây một lời xin lỗi.”
Cô là một người cực kỳ không tin tưởng vào hiệu quả từ những lời xin lỗi do bị ép buộc, nhưng Big Mike vỗ nhè nhẹ vào vai Toby. “Cháu không có
gì để nói với cô ấy ư? Hay là cháu muốn đợi cho tới khi cô ấy tìm tới
nhà?”
Cậu bé cúi gằm mặt nhìn xuống chân mình. “Xin lỗi,” cậu thì thầm.
Big Mike gật đầu một cái, cứ như Toby xin lỗi từ thật tâm mình vậy. “Thế tốt hơn rồi đấy. Tôi sẽ đưa Toby về nhà ngay bây giờ. Cậu nhóc sẽ không gây bất cứ phiền toái nào cho em nữa, phải thế không, Toby?” Toby di di chân và lắc đầu.
“Anh không nghĩ vậy.” Big Mike vẫn giữ hộp pizza và anh duỗi tay đưa nó
về phía Panda. “Hai người hãy cứ dùng chiếc bánh này trước đi. Tôi sẽ
đến lần khác và nói chuyện với anh về vụ chiếc thuyền sau.”
“Thuyền nào?” Panda nói.
“Một chiếc Polar Kraft dài 20 foot. Chủ của nó chỉ sử dụng duy nhất
trong một mùa hè và anh ấy hầu như không lấy nó ra nữa. Quý cô Viper nói rằng anh đang kiếm mua một chiếc thuyền.”
Panda liếc nhìn về phía cô.
“Cô Viper đã hiểu lầm rồi.”
Big Mike là một người biết cách uyển chuyển tùy hoàn cảnh và nụ cười của anh càng được kéo ra rộng hơn. “Cô ấy dường như khá chắc chắn về điều
đó. Nhưng nào, anh đã có card thông tin của tôi. Khi nào muốn thì anh có thể gọi. Con thuyền đó thật sự là một món hời. Giờ thì hai người cứ tự
nhiên thưởng thức chiếc pizza đi nhé. Đi nào, Toby.” Anh ta dẫn theo
cậu bé đi về hướng ngược lại ra khỏi ngôi nhà.
Khi họ biến mất, Panda cúi nhìn cô. “Em nói với anh ta là tôi muốn mua một con thuyền?”
“Có thể là anh đang muốn mua một chiếc thuyền. Ai mà biết được?”
Anh ta lắc đầu rồi quay lưng đi về nhà và rồi anh dừng lại, đưa hộp bánh lại gần mũi. “Tại sao chiếc bánh pizza này lại có mùi nước hoa?”
“Big Mike rất tin tưởng vào việc đánh dấu lãnh thổ của mình.” Cô bước đi nhanh hơn và để lại Panda đi một mình về nhà.
—
Bree đã nghe thấy tiếng Toby băng ngang qua khu rừng trước khi cô kịp
nhìn thấy cậu bé. Đây đã là lần thứ bảy rồi nhưng cô vẫn tiếp tục quên
đổi món cho bữa tối của cậu bé. Và thường thì khi điều đó xảy ra, khi cô bước vào nhà sẽ nhìn thấy cậu bé đang ngồi trong bếp ăn một tô ngũ cốc
từ một trong những hộp mà Myra đã mua trong chuyến đi cuối cùng của bà
đến tiệm Sam’s Club trước khi bà ấy quá yếu để đi vào đất liền.
Bree tự nói với lòng mình rằng phải đứng dậy trước những khó khăn và nên làm một việc gì đó – bất kì việc gì – hơn là ngồi đó hút thuốc, nhìn
chằm chằm vào những tổ ong của Myra và nghĩ về một mùa hè rất lâu về
trước khi mà cô và Star đi đi lại lại như chốn không người giữa ngôi nhà nhỏ này với ngôi nhà lớn. Nhưng cô không có nhiều ý tưởng hay ho để lựa chọn vài cái trong số đó. Cuộc hôn nhân tan vỡ của cô ư? Không đời nào.
Tấm thẻ ngân hàng trống rỗng của cô? Hoàn toàn không. Bởi vì lòng tự
trọng của bản thân… Làm sao cô có thể nghĩ về một điều gì đó không hề
tồn tại?
Căn nhà nhỏ này cùng với ngôi nhà làm mật ong của Myra đã từng là ngôi
nhà thứ hai của cô nhưng trong ba tuần gần đây, nó lại chính là nhà tù
giam giữ cô. Cô ước gì mình có thể một lần nữa chạy đến ngôi nhà mùa hè, cuộn tròn trong chiếc ghế sôpha màu xanh cùng với chiếc Walkman trên
tay, lắng nghe những bản nhạc của Backstreet Boys trong khi ngắm nhìn
anh trai cô và đám bạn chạy đua lên xuống cầu tàu bậc thềm. David là một trong những anh chàng điển trai của mùa hè cuối cùng năm đó, mặc dù anh phải làm công việc đánh cá thuê suốt cả ngày trong khi đám bạn anh chơi đùa vui vẻ.
Bree nhìn những con ong đang bay và châm thêm một điếu thuốc nữa ngay
khi Toby vừa mới bước ra khỏi khu rừng. Ai đó đang đi cùng cậu bé. Cô
lấy tay che mắt cho đỡ chói và nhìn thấy một anh chàng điển trai đi bên
cạnh cậu bé. Anh chàng là một người cao to, vạm vỡ với một bờ vai rộng
và một nụ cười tươi rói. Một trong những người đang ông có thể dễ dàng
nổi bật trước đám đông. Kiểu người đàn ông mà…
Cô nhảy xuống những bậc thềm.
“Chào em, Bree” anh ta nói. “Đã lâu rồi không gặp em”. Mười ba năm trôi
nhanh như một cơn gió. Ngoại hình của anh ta chẳng hề thay đổi chút nào. Cô vẫn ghét anh nhiều như lần cuối cùng cô thấy anh. “Toby, đi vào
nhà,” cô nói một cách cứng nhắc. “Cô sẽ quay vào ngay.”
“Chờ đã.” Anh ta xoa rối mái tóc của Toby như thể anh ta có quyền làm việc đó.
“Cháu còn nhớ những gì chú nói không, Toby. Mấy người đi nghỉ hè ở đây
thường hay mắc cái bệnh hoang tưởng lắm. Cháu không thể tiếp tục đi qua
đó.”
“Cháu không làm việc gì xấu cả.”
Mái tóc rối bù của cậu bé nhanh chóng được vuốt lại thẳng thớm. “Sớm hay muộn, họ cũng sẽ phát hiện ra chuyện của bà… Cháu cũng không thể kiếm
tiền từ những hóa đơn anh ta trả cho bà. Còn bây giờ, hãy đi vào nhà
trong khi chú và cô Bree nói chuyện.”
Bree nắm chặt tay thành một nắm đấm. Mike Moody cùng một kiểu người với
chồng cũ của cô, Scott, những kiểu người cô không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa. Cô biết Mike vẫn sống ở đây từ lúc cô thấy mặt anh chình ình
trên cả nửa tá tấm biển quảng cáo ngoài trời dọc theo con đường chính
chạy quanh hòn đảo, nhưng cô dự định chắc chắn rằng mình sẽ chẳng bao
giờ vô tình gặp lại anh. Và rồi anh ở ngay đây.
Toby chạy biến vào trong căn nhà nhỏ. Mike tới gần hơn với nụ cười mừng
rỡ nở rộ trên môi và cánh tay giang rộng ý muốn bắt lấy tay cô.
“Em trông tuyệt lắm, Bree. Vẫn luôn xinh đẹp như thường lệ.” Cô khoanh tay, nhét sâu chúng hơn vào hai bên sườn. “Anh muốn gì?”
Anh thả rơi cánh tay nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười. “Một câu “xin chào” cũng không được ư?”
“Không.”
Anh từng là một đứa trẻ béo ục ịch với đôi mắt tinh ranh như con chồn và làn da xấu xí, hàm răng xộc xệch, là đứa luôn cố gắng nhưng chẳng bao
giờ thành công hòa nhập mình với đám trẻ tới đây nghỉ vào mỗi mùa hè.
Nhưng đứa trẻ dân đảo duy nhất được cho vào nhóm là Star. Mike quá ồn
ào, cổ hủ và nhàm chán. Mọi thứ thuộc về cậu ta đều không ổn – đống quần áo đó, tiếng cười nhức óc, những câu truyện đùa nhạt nhẽo. Người duy
nhất chịu đựng được cậu là David.
“Mình rất xin lỗi vì mấy đứa khác,” David nói sau khi một người anh của
cô xúc phạm Mike. “Bố mẹ họ đều nghiện rượu. Cậu ấy gặp nhiều rắc rối
lắm.”
“Chúng ta đều có những rắc rối của riêng mình,” Star đã từng nói. “Cậu
chỉ ủng hộ cậu ta vì cậu cũng là một đứa bị ruồng bỏ.” Cậu ấy ư? Bree
không hề nhớ rằng cậu ấy là một đứa bị ruồng bỏ. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, David đã quyến rũ cô và Star. Cậu ấy như có mê lực, lôi cuốn và
điển trai. Nuôi lớn trong một gia đình nghèo ở Gary, Indiana, cậu ấy
được nhận vào Đại học Michigan với học bổng toàn phần. Ở tuổi 12, bằng
tuổi với người anh cả của cô, nhưng David làm được nhiều hơn anh cô rất
nhiều. Dù rằng cô không nhớ rõ có ai trong nhóm bọn họ từng nói ra điều
này chưa nhưng tất cả bọn đều nghĩ thật ngầu khi chơi cùng với một đứa
trẻ da đen. Bên cạnh đó, không có ai trong số bọn họ là không tin rằng
David được sinh ra để làm những điều to lớn, vĩ đại.
Mike chỉ về hướng điếu thuốc trên tay cô. “Thứ đó sẽ giết em đấy. Em nên bỏ thuốc đi.”
Anh ta vẫn nhạt nhẽo, nhưng theo một cách khác. Hàm răng xộc xệch, mụn
trứng cá và cả tá cân mỡ thừa đều đã biến mất, nhưng anh vẫn có cái vẻ
đang giả bộ cứng nhắc. Mái tóc bết rối của những năm tháng thiếu niên
được cắt lại trong một kiểu đầu đắt tiền cùng với lớp keo vuốt hơi quá
đà. Tủ quần áo mùa hè với những chiếc quần đùi quá khổ và những chiếc áo phông đã nhường chỗ cho quần âu trắng, những chiếc áo phông thể thao
hợp mốt cùng với một chiếc thắt lưng Prada, tất cả chúng đều quá mức phô trương so với một bộ đồ thường được lựa chọn mặc hằng ngày của những
người trên đảo này, dù rằng tất cả chưa là gì so với chiếc vòng cổ vàng
và chiếc nhẫn trường anh mang. (Nhẫn trường – college class ring,
mình cũng chẳng biết giải thích cái này trong tiếng việt như nào nên ai
có nhu cầu cứ google từ gốc là ra nhé!)
Điếu thuốc cháy gần tới ngón tay cô. “Anh muốn nói gì?”
“Toby vướng vào vài rắc rối với người hàng xóm mới chuyển đến của em.”
Cô gẩy nhẹ đầu lọc rồi không nói gì cả.
Anh tạo ra những tiếng leng keng khi nghịch những đồng xu trong túi
mình. “Có vẻ như không có ai nói với người chủ mới tới của căn nhà rằng
bà Myra đã qua đời, vì thế anh ta nghĩ là bà vẫn đang phụ trách trông
nom, dọn dẹp cho bên đó. Nhưng rồi hóa ra là Toby đã làm tất cả mọi việc kể từ lúc bà Myra bị ốm. Anh không biết gì về chuyện này cho tới vừa
nãy, nên anh đã quyết định là phải dừng nó lại ngay lập tức.” Điếu thuốc làm bỏng ngón tay cô. Cô thả rơi rồi dí dí mẩu thuốc bằng đầu mũi đôi
dép sandal của mình. Một đứa trẻ mười hai tuổi lại làm công việc của một người trưởng thành. Đáng lẽ ra cô phải nên chú ý để tâm nhiều hơn vào
sự biến mất mỗi ngày của cậu bé. Thứ gì đó khác khiến cô cảm thấy mình
bất tài, kém cỏi và thiếu trách nhiệm. “Tôi sẽ nói chuyện với nó.” Cô
quay đi hướng về phía ngôi nhà.
“Bree, chúng ta đâu còn là những đứa trẻ,” anh nói từ phía sau cô. “Đừng nói với tôi rằng em vẫn còn giữ mối ác cảm với tôi.”
Cô vẫn tiếp tục bước.
“Tôi đã cố xin lỗi,” anh nói. “Em có nhận được những bức thư của tôi
không?” Cô giỏi nhất là mặc kệ cơn tức giận đang bùng lên trong mình. Cô đã dành mười năm qua làm chính xác điều đó. Mười năm giả vờ không biết
Scott là kẻ lừa đảo khi liên tục ngoại tình. Mười năm tránh việc đối
chất với anh ta – điều sẽ chấm dứt cuộc hôn nhân của cô.
Và rồi nhìn xem điều gì những nhẫn nhịn đó mang lại cho cô. Chính xác là không đâu cả.