“Phần lớn, tôi nghe mọi người nói chẳng có cô gái nào xứng với Ted cả.
Anh ấy giống như vị thần ở đây.” Cô nhíu mày. “Tôi biết họ không thích
tôi”.
“Tôi không nghĩ đó là việc riêng tư. Ít nhất vào lúc đó tôi không nghĩ
như vậy. Có lẽ, tôi nên thay đổi suy nghĩ của mình.” Cô đã nghe đủ,
nhưng khi cô đi thẳng đến cửa sau, Quý ông Nhiều lời ở ngay phía sau cô. “Khi chuyến bỏ trốn vĩ đại của em bắt đầu,” anh nói, “tôi nhận ra rằng
nó chỉ kéo dài được vài tiếng đồng hồ. Làm sao tôi biết được liệu tinh
thần em có đang bị suy sụp hay không?”
Lời nói của anh ấy làm cô nản lòng. Cô cần một sự an ủi chứ không phải
cần anh lên giọng dạy bảo. “Đó không phải là sự suy sụp tinh thần.” Cô
đi hiên ngang qua căn bếp và thẳng ra mái hiên trước nhà. Cô không muốn
tiếp tục cuộc hội thoại, nhưng anh đang ở cùng cô và anh sẽ chẳng chịu
dừng lại.
“Tôi đã có thể đổi chiếc xe máy để lấy một chiếc SUV vào ngày hôm sau,
nhưng tôi sẽ mất đi vỏ bọc của mình còn em sẽ cố gắng tìm cách biến mất
lần nữa. Thành thật mà nói, tôi không thích phải trốn tránh cực khổ như
vậy. Và đừng cố gắng vờ như em không thích ngồi trên chiếc xe đó.”
Cô thích chiếc xe đó, nhưng cô chưa từng thừa nhận điều gì cả. Cô đẩy chiếc cửa lưới ngăn ruồi muỗi và bước ra sân.
“Đáng tiếc là chiếc phà sẽ không rời đi trong vài giờ nữa. Vì thế, tôi
rất cám ơn nếu anh để tôi yên tĩnh một mình. Tôi chắc là anh có rất
nhiều việc để làm.”
Anh tiến lên phía trước, chặn đường cô “Lucy, đêm hôm đó…”
Cô nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của anh. Anh đút tay vào túi quần, nghiền ngẫm chiếc khuyên đeo mũi của cô. “Tôi không bao giờ để những
việc kiểu như thế xảy ra với khách hàng của mình.”
Cô chẳng muốn nghe gì về sự ăn năn của anh, cô đi vòng qua anh.
“Em hoàn toàn có quyền được tức giận,” anh ta nói từ phía sau cô. “Tôi đã cư xử không đúng”
Cô quay lại. “Anh không chỉ cư xử không đúng. Anh đã làm tình với tôi.
Và tôi không nghĩ chuyện đó làm tôi phiền lòng. Tôi là một người phụ nữ
đã trưởng thành. Tôi có thể làm tình với bất cứ ai nếu tôi muốn.” Hoàn toàn là nói dối. “Điều làm tôi phiền lòng chính là tôi không biết mình đã làm tình với ai.”
“Tôi đã hiểu.”
“Tuyệt. Và bây giờ thì anh hãy để tôi một mình.”
“Được thôi.”
Nhưng anh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cô không thể chịu đựng thêm bất cứ
lời xin lỗi nào nữa, cô chỉ ngón tay về phía căn phòng đón nắng. “Hãy cố gắng chăm sóc ngôi nhà của anh cho thật tốt thay vì đứng đây làm phiền
tôi.”
“Em muốn tôi lau cửa sổ ư?”
Ý cô không hoàn toàn là như vậy. Cô chẳng hề quan tâm đến mấy cái cửa
sổ. “Tôi mong rằng anh có thể gỡ chúng xuống,” cô nhếch mép, “nhưng như
vậy thì có chút quá đáng. Tuy vậy, nhà của anh mà. Anh muốn làm gì thì
làm.” Nói tới đó, cô đã đi tới cầu thang. Mỗi một bậc mà cô bước xuống,
sự oán giận trong lòng cô dâng lên càng cao. Cô không muốn rời khỏi căn
nhà này.
Cô muốn ở lại đây, ăn sáng trước mái hiên nhà, chèo thuyền kayak ra hồ
và tránh xa khỏi thế giới ồn ào ngoài kia. Anh không xứng đáng với ngôi
nhà. Nếu cô là chủ của ngôi nhà này, cô sẽ dành nhiều tình yêu cho nó vì nó xứng đáng được hưởng. Nhưng cô không phải là chủ.
Cô dậm mạnh chân khi đi xuống cầu thang. “Anh không xứng đáng với ngôi nhà.”
“Em quan tâm tới cái gì cơ chứ?”
“Tôi không. Tôi…” Cái ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Một ý tưởng không thể.
… Cô khép miệng lại, rồi mở ra “ Khi nào anh đi?”
Anh nhìn sự mập mờ trong lời nói của cô. “Sáng mai.”
“… Anh sẽ trở lại sớm chứ?”
“ Không chắc. Tôi đang bắt đầu công việc mới. Có lẽ là tháng 9. Có điều gì khác biệt khiến em quan tâm sao?”
Suy nghĩ của cô bắt đầu chạy loạn. Cô yêu ngôi nhà này….hòn đảo này…
Cô nuốt xuống. “Nếu… anh không sử dụng ngôi nhà này trong một thời
gian…” Cô cố hết sức để giữ giọng mình bình thản, để anh không nhìn ra
rằng việc này có bao nhiêu quan trọng đối với cô.
“Tôi muốn thuê lại nó. Tôi có một số việc cần làm, nơi này là nơi phù hợp hơn cả.”
“Kiểu việc như thế nào?”
Cô đã không nói với anh ấy về sự hoang mang mà cô phải trải qua mỗi khi nghĩ về việc cô sẽ quay trở lại Washington.
Thay vì đó, cô nhún vai. “Có một kì nghỉ thật sự. Nấu ăn. Tôi có một số
thứ cần phải viết cho ba. Anh có thể trừ tiền công quét dọn của tôi
trong tiền thuê nhà tháng đầu.”
Anh lạnh lùng nhìn cô. “Tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay.” Cô không
dễ dàng từ bỏ. “Vậy việc anh nói xin lỗi vì những hành động không phải
với tôi chỉ là lời nói suông thôi đúng không? Anh không cần chịu trách
nhiệm với gì với nó đúng không? Làm những việc để chuộc lỗi với tôi?”
“Chuộc lỗi. Ra việc này là như vậy phải không?”
Chuộc lỗi thôi chứ không phải là tha thứ. “Tại sao không?” Anh
nhìn cô một lúc lâu và cô cũng nhìn đáp trả anh. “Được thôi,” anh cuối
cùng cũng lên tiếng. “Em có thể ở đây trong một tháng. Miễn tiền thuê
nhà. Và tất cả mọi lỗi lầm của tôi đều được xí xóa.” Cũng không hẳn là chuyện đó sẽ xảy ra đâu. “Đồng ý.”
Một con thỏ phóng qua sân trước nhà. Cô đi ra cầu tàu, nơi mà cô có thể
cởi bỏ đôi giày và nghịch nước bằng đôi chân trần của mình. Thứ duy nhất ẩn sau nụ hôn ở sân bay là sự tội lỗi. Dù vậy, xét về khía cạnh cô có
thể dành nhiều thời gian hơn trên đảo, cô sẽ chẳng hối hận trước cơn bốc đồng đã dẫn cô đến nơi này, nơi mà cô có thể có được sự giải thoát khỏi những kì vọng của mọi người dành cho mình. Cô có thể là chính mình,
ngay cả khi cô đã không còn chắc chắn chính xác cô là người như thế nào
nữa.
Khi mặt trời chiếu những tia nắng chói chang xuống cầu tàu, chiếc váy
khiến cô ngứa ngáy khó chịu, cô quá nóng và quyết định trèo lên đi vào
nhà. Panda đang sửa những ô kính trên cánh cửa sau mà cô làm vỡ. Cô
quyết định vòng qua nhà đi lên phía trước để không phải nói chuyện với
anh, nhưng khi đang đi, cô chợt nhìn thấy một chiếc áo T-shirt đỏ sáng
màu đang di chuyển trong khu rừng.
Dây thần kinh của cô đã sớm căng như sợi dây đàn trong một ngày căng
thẳng như ngày hôm nay, cô chán nản với việc bị rình rập như vậy lắm rồi và thứ gì đó trong cô trỗi dậy. “Toby!” cô chạy vào khu rừng “Toby! Em
đi lại đây!” Cậu bé tiếp tục chạy, cô suýt soát tránh được việc va vào
một bụi việt quất dại khi đang đuổi theo.
Cậu bé thông thuộc địa hình nơi này hơn cô tưởng nhưng cô chẳng quan
tâm. Cô sẽ không để cậu chạy thoát. Ngay cái lúc nhảy qua một bụi dương
xỉ dày, cô nghe thấy tiếng ai đó chạy tới từ phía sau. Panda nhanh chóng vượt qua cô. Một giây sau, anh ta nắm lấy lưng áo phông của
cậu-nhóc-12-tuổi-đang-cực-kỳ-sợ-hãi. “Chúng ta có ai đây?” anh nói.
Cô quên mất Panda và bản năng vệ sĩ của anh ấy.
Toby đang quá sợ hãi để có thể có bất cứ chống cự nào. Panda túm chặt
chiếc áo phông đỏ khiến nó co rúm lại dưới nách cậu bé, để lộ ra xương
sườn gầy gò và phần eo rộng thùng thình của chiếc quần rằn ri quá khổ so với cậu bé. Chiếc quần rũ xuống tới đầu gối và đôi chân gầy gò của cậu
bé lộ ra bên dưới. Y như cái cách cảm thấy bị làm phiền khi bị theo dõi, cô không thể chịu được sự sợ hãi trong ánh mắt Toby, cô cạm vào tay
Panda. “Tôi sẽ lo chuyện này.”
“Em chắc sẽ lo được chứ?” anh gằn giọng. “Thằng nhóc này trông có vẻ nguy hiểm.”
Cái đầu con nít của Toby không nhận ra ý châm biếm trong lời nói của anh. “Em… em không nguy hiểm.”
“Đây là Toby,” cô nói. “Bà của cậu ấy chính là người trông coi nhà cho anh.”
“Vậy thì sao?”
“Thả em ra!” Toby khóc. “Em chẳng làm gì cả”
“Điều đó không đúng,” cô nói khi Panda đã thả lỏng áo cậu bé. “Em đã rình rập chị mấy ngày hôm nay, và chị muốn em dừng lại.”
Thoát khỏi sự kìm kẹp của Panda, Toby lấy lại sự hiên ngang của mình
tiếp tục tranh cãi. “Em chẳng rình mò ai cả. Bà cử em đến đây để chắc
chắn rằng chị sẽ không làm nơi này trở thành một mớ hỗn độn.”
“Tôi bị giám sát bởi đứa-trẻ-10-tuổi ư?”
“Mười hai!”
Mặc dù cô có thể thông cảm được nhưng Viper lại là người không thích trẻ con như Lucy. “Em nên dành thời gian của mình để làm việc gì đó có ích
hơn đi,” cô nói.
Cậu bé trề môi và trợn mắt nhìn cô.
“Em không có rình mò. Chị nói dối.”
Viper nhìn lên Panda. “Đi đi. Dẫn theo cậu ta nữa.”