Những ngày sau đó, cả cô và Trâm đều nhốt mình trong phòng. Thiên đến
gặp Trâm thì nhận được sự lạnh lùng của Trâm. Thiên không biết tại sao
nhỏ lại ra như vậy, hỏi thì không nói, Thiên suy nghĩ gì đó rồi nhìn
Trâm hỏi:-Trâm, có phải em đã nghe cuộc nói chuyện của anh và Hoan đúng không, trả lời anh đi.
-Đúng thì sao, có nói gì thì anh cũng vẫn yêu Quỳnh Anh. Em nghĩ mình nên chia tay đi._Trâm với đôi mắt đỏ hoe nói với Thiên.
-Em nói gì vậy hả, nếu em nghe được cuộc nói chuyện đó thì em cũng nghe cái câu nói cuối cùng chứ, anh đã nói anh yêu em hơn mà, chỉ như vậy thôi
mà em lạnh lùng với anh máy ngày nay đó hả, em có thấy mình ngốc lắm
không.
-Em...em thật sự không nghe thấy.
-Vậy
giờ nghe rồi đó, đừng như vậy với anh nữa. Chuyện của Quỳnh Anh và Hoan
đã làm anh mệt mỏi lắm rồi, nếu anh yêu cô ấy nhiều hơn em thì anh đã
cướp từ tay Hoan chứ đâu để như bây giờ, anh chỉ tức giận vì Hoan không
biết tôn trọng người mình yêu thôi._Thiên nhẹ nhàng nói với Trâm, nhỏ
ngạc nhiên nhìn anh rồi gật đầu.
...
Còn cô, từ ngày
nhận được những lời nói đó từ anh thì không làm phiền anh nữa, thậm chí
cô không bước chân ra ngoài, bỏ cả việc học, Tâm đã tới gặp thì cô nói
không sao.
1 tuần chia tay anh, tối đó cô quyết định thay
đổi mình để cho anh thấy không có anh cô vẫn tự tin sống tốt, mỉm cười 1 cái rồi thay đồ, cầm điện thoại trên tay bước ra ngoài.
Lúc ấy trên
con phố đang chìm trong màn đêm hẻo lánh đến lạnh người, chỉ còn cái
bóng của cô lờ mờ dưới ngọn đèn đường đang toả ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Cùng lúc đó có 1 người đi ngược chiều với cô, ngước lên nhìn, ngạc
nhiên, nỗi nhớ ùa về, là anh, anh đang đứng đó nhìn cô. Dừng bước chân
đối diện với nhau 1 lúc rồi cô hít 1 hơi thật sâu lấy hết can đảm đi qua anh như 1 người xa lạ. Cô nghĩ càng tránh né thì nổi đau càng ăn sâu
vào tim, nếu muốn quên đi nỗi đau đó thì phải cố gắng đối mặt.
Bước qua anh, cô không nhìn, không để ý thậm chí cô không liếc 1 cái.
Cảm giác đi ngược chiều nhau như 1 người lạ đã làm anh thấy hối hận, tự
nhiên trông anh bây giờ thật yếu đuối. Anh nghĩ chắc chắn cô rất giận
anh, giận vì do anh đã nhẫn tâm gạt bỏ cô. Chỉ vì nhớ cô nên anh đã đi
ra ngoài hít thở bầu không khí về đêm, không ngờ trời xui khiến cho anh
gặp cô để rồi cô lướt qua anh như chưa từng quen biết.
Anh
đâu biết rằng khi cô vừa đi qua anh, nước mắt cô trào ra, mấy ngày qua
cô đã rất muốn gặp anh, cô rất nhớ anh, thèm được anh quan tâm nhưng
giật mình nghĩ lại cô đã chấm dứt với anh, lấy tay ngăn dòng nước mắt
không cho rơi xuống, cô dần lấy lại được bình tĩnh.
Cô bước đi nhanh
để lại anh với ánh nhìn xót xa, đâu chỉ có 1 mình cô nhớ anh, anh cũng
rất nhớ cô, nhiều lần muốn đi xin lỗi cô nhưng sợ 1 lần nữa làm tổn
thương cô, nhìn bóng cô khuất dần theo màn đêm, tim anh lại nhói lên,
hốc mắt có 1 giọt nước rơi xuống, đúng là anh đang khóc, khóc cho người
con gái anh yêu, anh đã tự hứa với chính mình rằng, anh sẽ bên cô dù bất kỳ điều gì xảy ra, nhưng giờ thì sao, anh vẫn bỏ rơi cô, vẫn để cô 1
mình đó thôi, chưa bao giờ anh thấy mình thật vô dụng như lúc này.
Cả 2 đi trên 1 con đường, cùng 1 tâm trạng, rơi nước mắt cùng 1 lý do. Nếu có lựa chọn anh sẽ chọn nghe cô giải thích 1 lần, anh hối hận, rất hối
hận về những gì anh đã làm và nói với cô. Anh thật sự sai rồi.