Càng nói càng nhanh, ngoại trừ lần đầu tiên chạm mặt thì hắn khẩn trương lo lắng cho sinh tử và an nguy của hai người bọn họ, lúc này Mục Thịnh
lại giống như không hề lo lắng với chuyện đang phát sinh. Hách Thiên
Thần giật mình, bằng cảm giác, hắn tin tưởng những lời mà Mục Thịnh đã
nói cũng không phải giả. Với dị năng được ban tặng, cho dù không sử dụng năng lực thì cảm giác của Hách Thiên Thần vẫn nhạy bén hơn so với
thường nhân.
“Đến tột cùng ngươi muốn nói cái gì?” Hỏi một cách
ôn hòa thậm chí có một chút hữu lễ, Hách Thiên Thần bắt đầu chậm rãi thu hồi Giao Tàm ti.
Giao Tàm ti như một con độc xà bất cứ khi nào
cũng có thể cắn người, xẹt qua cổ họng của Mục Thịnh, hắn không dám
khinh thường câu hỏi có vẻ rất hữu lễ này. Bề ngoài của Hách Thiên Thần
vừa ôn hòa vừa tao nhã khiêm tốn, nhưng lọt vào tay của Đàn Y công tử
thì cũng không dễ dàng chiếm được tiện nghi.
Mà ngược lại là được chết nhanh hơn một chút.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu là huynh đệ, chỉ bằng điểm này thì Mục
Thịnh rất khó tin tưởng Hách Thiên Thần là một người hoàn mỹ như lời của kẻ khác. Biết Hách Thiên Thần khó đối phó, nhưng so với Hách Cửu Tiêu
vừa gặp mặt thì có thể giết hắn ngay lập tức, cho nên hắn cũng chỉ có
thể đến nơi này để thử vận may.
“Ai ai, không cần nóng vội, ta
tới đây đương nhiên để nói cho ngươi biết một chút sự tình.” Mục Thịnh
xoay người lại, nhìn thấy Hách Thiên Thần cách hắn một khoảng, bất đắc
dĩ bĩu môi, âm thầm tỏ vẽ bất mãn, trên người hắn đâu có thứ gì dơ bẩn.
“Ta muốn ngươi chuyển lời với Hách Cửu Tiêu, bảo hắn không nên tiếp tục
giải độc cho những người bị trúng độc, Hồng Nhan không phải dễ dàng giải quyết như vậy, sau này người trúng độc chỉ càng nhiều hơn.”
Vừa
dứt lời thì hắn phi thân bỏ chạy, sợ Hách Thiên Thần truy vấn mà hắn
không thể không đáp lại, cũng lo lắng Hách Thiên Thần vẫn nghi ngờ hắn
như trước, không cho hắn rời đi, cho nên Mục Thịnh chỉ có thể nhảy nhanh như tia chớp, cơ hồ có cảm giác như đang chạy trối chết.
Hách
Thiên Thần không đuổi theo, cũng không cho người chặn lại, trong lòng
vẫn còn đang cân nhắc lời nói của Mục Thịnh. Sau này người trúng độc chỉ càng nhiều hơn….
Nếu thật sự là như thế thì người cần Hách Cửu
Tiêu chữa bệnh đương nhiên cũng nhiều hơn, muốn Hách Cửu Tiêu nghe theo
lời của Mục Thịnh không chữa bệnh? Chuyện này không có khả năng, Hách
Cửu Tiêu là người không thích người khác nói cho hắn biết nên làm như
thế nào, ở điểm này thì huynh đệ bọn họ phi thường giống nhau.
Giờ khắc này có lẽ Hách Cửu Tiêu đang ngồi trên cao, nhìn kẻ khác ở dưới
chân đau khổ van xin, trong đôi mắt yêu dị băng hàn không tồn tại cảm
xúc, dùng ngữ thanh lạnh lùng nói ra điều kiện làm người ta giãy dụa
giữa sinh tử. Hách Thiên Thần không khỏi suy đoán như vậy.
Bất
qua lần này Hách Thiên Thần lại đoán sai. Bây giờ Hách Cửu Tiêu không
nghe người khác van xin, cũng không nói ra bất luận điều kiện gì, mà là
đưa lưng về phía vài người, đôi mắt tràn ngập băng hàn lãnh ý đang nhìn
lên một bức tranh treo trên tường, bức tranh cũng không có gì đặc biệt,
chỉ là một vật trang trí. Được người đời xưng là Vu Y Cốc, quanh năm đều lạnh lẽo như không có người sinh sống, nhưng trong phòng vẫn có tranh
có rượu, đương nhiên cũng có bàn có ghế.
Rượu trong tay của Hách
Cửu Tiêu, bức tranh treo trên tường là một bức tranh sơn thủy, ở sau
lưng hắn là một cái bàn đơn sơ, không người ngồi xuống, không phải không người nào muốn ngồi mà là không dám ngồi, mặc dù mấy người kia cũng có
thanh danh hiển hách trong võ lâm. Lúc này ở nơi đây, không có người nào trong bọn họ dám mở miệng, chỉ cần Hách Cửu Tiêu không mở miệng thì bọn họ cũng không dám phá vỡ bầu không khí yên lặng như bị đóng băng này.
“Cái Bang cũng có người trúng độc?” Uống một ngụm rượu, ly rượu được lắc nhẹ trong tay, Hách Cửu Tiêu rốt cục xoay người lại, đôi mắt đóng băng lan
tỏa ánh sáng đầy yêu dị dừng trên thân của đám người nọ.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên đối mặt với Hách Cửu Tiêu nhưng chỉ trong nháy
mắt Quách Tiêu Nhiên vẫn cảm thấy một trận rét run, thần kinh phi thường căng thẳng khi đối diện với đôi mắt này. Ánh mắt của Huyết Ma Y không
thể dùng từ ngữ để hình dung, khi bị hắn nhìn chăm chú thì rất khó có
thể kháng cự, bất luận hắn hỏi là cái gì thì đối phương chỉ có thể trả
lời, mặc dù lúc trước Quách Tiêu Nhiên đã nói qua một lần nhưng khi Hách Cửu Tiêu hỏi thì hắn chỉ có thể nói lại một lần nữa.
“Đúng vậy,
người trúng độc là trưởng lão của bang ta, căn cứ vào tình trạng trúng
độc để phán đoán thì hắn cũng bị trúng Hồng Nhan.” Quách Tiêu Nhiên nói
rất ngắn gọn, hắn biết Hách Cửu Tiêu không phải người có kiên nhẫn, nếu
Hách Cửu Tiêu hỏi cái gì thì tốt nhất hắn chỉ nên đáp cái nấy.
Cẩm y lướt qua trước mắt hiện lên một màu vàng nhạt, Hách Cửu Tiêu bước đến gần, Quách Tiêu Nhiên cứng người không dám lui về sau, mặc cho đôi mắt
kia giống như đánh giá một vật chết đang dò xét vài lần trên mặt của
hắn, “Ngươi không bị trúng độc.”
Hách Cửu Tiêu thu hồi tầm mắt,
lúc này Quách Tiêu Nhiên mới dám mở miệng, “May mắn ta không bị trúng
độc nếu không trong bang sẽ hỗn loạn, Phùng trưởng lão có địa vị tối cao trong bang, hắn vừa gặp chuyện thì Bang chủ phải đích thân xuất mã đi
điều tra là kẻ nào hạ độc, rồi lệnh cho ta đến thỉnh Huyết Ma Y cứu chữa cho Phùng trưởng lão.”
Quách Tiêu Nhiên nhậm chức trưởng lão của Cái Bang, Phùng trưởng lão Phùng Nghiêu là người có địa vị tối cao chỉ
sau Bang chủ, là người duy nhất trong cửu đại trưởng lão còn sống. Đệ tử Cái Bang trải rộng khắp thiên hạ, tin tức của bọn họ rất linh hoạt, bọn họ biết chuyện về Lý Tiếu Thiên của Nam Hải Vô Cực cung, đương nhiên
cũng biết rõ về độc Hồng Nhan. (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
“Muốn
cứu người thì để cho Đinh Phong đích thân đến đây.” Cái Bang là đệ nhất
đại bang của võ lâm, trong miệng của Hách Cửu Tiêu thì Bang chủ Đinh
Phong dường như cũng không phải là một nhân vật quan trọng, mà bất quá
chỉ là một cái tên rất bình thường, nói xong những lời này thì hắn chắp
tay xoay người, không để ý đám trưởng lão Cái Bang đang đứng đó, trực
tiếp rời đi.
Quách Tiêu Nhiên không nghĩ rằng Hách Cửu Tiêu cư
nhiên lại cự tuyệt thẳng thắn như vậy, hắn nắm chặt quyền, hỏi Băng Ngự
vẫn còn đứng trong phòng chưa lui ra, “Huyết Ma Y không muốn tiếp tục
cùng Cái Bang của chúng ta hợp tác?”
Hắn hiển nhiên rất tức giận, vài tên trưởng lão khác cũng như vậy, “Huyết Ma Y không đem Cái Bang
của chúng ta để vào mắt, chúng ta cung cấp đủ loại tin tức cho các ngươi không phải ngày một ngày hai, đến lúc quan trọng thì hắn lại có thể
không nói đạo nghĩa như thế….”“Cốc chủ không nói hắn sẽ không chữa trị, nếu Bang chủ của các ngươi thật sự nóng lòng cứu người thì vì sao không đích thân đến đây? Muốn điều tra
người hạ độc thì chỉ cần phái các ngươi là được. Hắn không dám hay là
không muốn đến đây?” Băng Ngự châm chọc khiêu khích bọn họ một trận,
“Đến Vu Y Cốc giảng đạo nghĩa, thật sự là ta chưa nghe qua, các vị
trưởng lão nếu không phục thì mới vừa rồi vì sao không nói với Cốc chủ,
giảng những thứ này với ta chỉ là vô dụng.”
“Các vị, thỉnh–” Băng Ngự nâng tay lên.
Đây là ý tứ tiễn khách, ngay cả một hạ nhân của Vu Y Cốc mà cũng có thể
kiêu ngạo như thế, sắc mặt của Quách Tiêu Nhiên và vài tên trưởng lão
trở nên đỏ bừng, trong lòng mặc dù tức giận nhưng không dám làm càn. Nếu Bang chủ đích thân đến đây thì ai dám cam đoan tiếp theo sẽ bị yêu cầu
cái gì? Lần trước muốn chữa bệnh đã làm cho bọn họ bị quản thúc, tất cả
tin tức thu được đều phải bẩm báo với Huyết Ma Y, nói cho xuôi tai là
mọi chuyện của bọn họ đều bị Huyết Ma Y khống chế. Thiên kim tiểu thư
của Bang chủ đến nay vẫn cần phải nhờ Huyết Ma Y phối thuốc thì mới có
thể sinh hoạt tự nhiên, trong lòng bọn họ không phục, nhưng thật sự
không dám đắc tội với hắn.
Đám người rời đi, Băng Ngự không khỏi
khinh miệt cười lạnh một tiếng, sau đó tiếp nhận bồ câu do hạ nhân đưa
lên, cung kính đem vào nội đường, cầm lấy mảnh giấy được buộc vào chân
của bồ câu rồi đưa qua, “Cốc chủ, Đàn Y công tử hồi âm.”
Dùng bồ
câu đưa tin không phải đây là lần đầu tiên, hiếm khi trong cốc có mấy
con bồ câu như vậy, coi như có thêm một chút sinh khí, Băng Ngự cúi đầu. Hách Cửu Tiêu mở ra mảnh giấy được cuốn tròn, nhìn thấy chữ viết mạnh
mẽ kiên cường như vách núi lại vừa uyển chuyển như thanh phong, giống
như đang nhìn đến người viết ra những chữ này.
Không có việc gì, vẫn mạnh khỏe, đừng nhớ.
Lần trước hắn viết thư hỏi thăm tình hình mấy ngày qua, đây là Hách Thiên
Thần hồi âm. Thiên Cơ Các không thể so với các nơi khác, mặc dù phát
sinh chuyện gì cũng rất ít khi để lộ tin tức, nếu muốn biết thì trực
tiếp hỏi sẽ nhanh hơn, chẳng qua nghĩ đến tính cách của Hách Thiên Thần
thì hắn không thể xác định mạnh khỏe như vậy là đạt đến trình độ nào.
Thất Linh Trưng Mã đã bị Hỏa Lôi tiễn nổ chết, lai lịch của Mục Thịnh bí ẩn, lưu lại những lời nói khó hiểu, thảm họa Hồng Nhan càng ngày càng lan
rộng, ngay cả Cái Bang cũng bị liên lụy, việc hạ độc cũng không phải đơn giản là trả thù, càng không có người nào dám đồng thời đắc tội với
nhiều người như vậy.
Muốn giải đáp bí ẩn này thì người cầu cứu Thiên Cơ Các đương nhiên không ít.
Tỉ mỉ ngắm vài chữ trên mảnh giấy, Hách Cửu Tiêu có thể đoán ra bộ dáng
của Hách Thiên Thần lúc viết những chữ này. Bất luận có phát sinh chuyện gì hay không thì bàn tay cầm bút dưới lớp y mệ tuyệt đối sẽ không có
một chút chần chừ do dự, ánh mắt tất nhiên vẫn ôn hòa bình thản, bên
miệng có lẽ sẽ có vài phần ý cười, có thể cũng không có. Vô luận là cảnh tượng như thế nào thì người bên ngoài chỉ nhìn thấy vẻ trầm tĩnh sâu xa của hắn.
Băng Ngự nhìn thấy Hách Cửu Tiêu cầm mảnh giấy một cách xuất thần, hắn yên lặng đứng bên cạnh không dám quấy rầy, bầu không khí đông lạnh tựa hồ tan rã một chút, có thêm một thứ gì đó, hắn không giỏi hình dung nhưng hắn có thể cảm giác giống như đang nhớ nhung hoặc là
vướng bận?
Nam nhân vĩnh viễn lạnh như băng, yêu dị như ma lại
xuất hiện một loại cảm xúc nhớ nhung, đây thực sự là một chuyện không
thể tưởng tượng được, Băng Ngự lại không cảm thấy bất ngờ, bởi vì mảnh
giấy này là do Đàn Y công tử viết.
Cốc chủ không giống một người
sống nhưng chỉ khi đứng trước mặt Đàn Y công tử thì mới khác biệt. Đối
với sự thay đổi này thì Băng Ngự thật ra thập phần vui mừng. Băng Ngự
đứng một bên miên man suy nghĩ, bóng dáng cách đó không xa vẫn lặng yên
bất động như trước, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, ánh mắt nhìn
chăm chú mảnh giấy, trên giấy chỉ có vài chữ ít ỏi nhưng Hách Cửu Tiêu
đã nhìn rất lâu.
Người trong Thiên Cơ Các đương nhiên không biết ở Hách cốc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết có người nào đó đang nhớ
nhung trong lòng, bởi vì Mục Thịnh đột nhiên đến đây nên ngày hôm ấy
Hách Thiên Thần không đi gặp Tử Diễm, lúc này nàng lại tự mình tìm đến
hắn.
Tòa lầu các đối diện với thư phòng của hắn chính là chỗ ở
của Tử Diễm, ngày thường nàng xử lý sự vụ ở đó, Hách Thiên Thần hay ngồi ở đây nhìn sang tòa lầu các, chẳng qua ánh mắt và tâm tư của hắn khi
nhìn sang đó lại không giống nhau, rất khó phân biệt, ngoại trừ Hách Cửu Tiêu thì quả thật không người nào biết rõ tâm tư của hắn.
“Thân
mình có khỏe hơn chút nào không?” Câu hỏi ôn nhu vang lên trong căn
phòng yên tĩnh, đối mặt với Tử Diễm, hắn bắt đầu suy đoán ý đồ của nàng
đến đây.
“Các chủ” Tử Diễm tiến lên hành lễ, động tác của nàng vẫn rất nhẹ nhàng nhưng không còn uyển chuyển như sương như khói.
“Ngồi đi.” Hách Thiên Thần nâng tay, đến gần trước người nàng, khi nàng có
một chút chờ đợi, đôi tay kia cuối cùng chỉ đưa ra để ra hiệu cho nàng
ngồi xuống.
Tử Diễm chậm rãi ngồi xuống, mất hết võ công, giờ
khắc này tư thế của nàng thiếu oai hùng một chút nhưng lại nhu tình hơn
xưa, cũng không nhìn Hách Thiên Thần, nàng cúi đầu rồi thở dài một
tiếng, “Thiên Thần, trước kia ngươi có từng thích ta?”
Nàng
không xưng hắn là Các chủ mà lại kêu đích danh tên hắn, Hách Thiên Thần
ngẩn người, hắn không nghĩ rằng Tử Diễm sẽ hỏi như vậy, giống như nàng
chỉ vì một câu này mà đến đây tìm hắn.