Đám Các lão đều chấn động, vẻ mặt mất tự nhiên của Liễu Phong Cố càng
thêm rõ ràng, mấy người còn lại cúi đầu không dám trả lời, trầm mặc
chẳng khác nào đang thừa nhận.
“Là ta rời đi Thiên Cơ Các quá
lâu, hay là quá mức dung túng các ngươi? Các chủ này đã không còn ở
trong mắt của các ngươi?” Cước bộ bước vào phòng vẫn không hề thay đổi,
thậm chí hỏi ra những lời này cũng chỉ đơn giản là nghi vấn.
Đám
người của Liễu Phong Cố đứng yên tại chỗ, bọn họ không nghe ra có bất
luận ý tứ nào khác, nhưng ngay cả phủ nhận cũng không làm được, hơi thở
bắt đầu trở nên khó khăn, thậm chí Xá Kỷ và Vong Sinh đều cảm thấy như
vậy. Đó là xuất phát từ bản năng tự bảo vệ chính mình.
Giống như bất luận kẻ nào đối mặt với những lời chất vấn của hắn đều không thể giấu diếm, không thể không đáp lại.
“Người thứ ba.” Người đầu tiên có khả năng mở miệng là Các lão Phương Khiếu,
trong năm tên Các lão thì hắn là người có công lực cao nhất.
“Hai người trước đó lẻn vào như thế nào, xử trí ra sao?” Thân ảnh thanh y
đưa lưng về phía bọn họ, ngữ thanh thản nhiên trầm ổn. Hách Thiên Thần
đi đến trước án thư, lật vài tờ giấy trên tập tư liệu trong tay.
“Là trước khi Các chủ trở về.” Hắn hỏi cái gì thì Liễu Phong Cố đáp cái
nấy, “Sau khi bị bắt thì tự sát mà chết, trên người bọn họ không có bất
luận thứ gì để tra ra thân phận.”
“Mục tiêu của bọn họ là ai?”
“Miên Ca.”
Mặc kệ mục tiêu ám sát của sát thủ là ai, nếu đám Các lão đùn đẩy trách
nhiệm bảo rằng không biết thì sẽ không người nào tin tưởng. Nói cách
khác, nếu ngay cả chuyện này cũng không biết thì Các lão ở trong Thiên
Cơ Các đã hoàn toàn mất đi giá trị.
Đám người Liễu Phong Cố cũng
biết điểm này, bọn họ rất bất mãn đối với Các chủ nhưng đồng thời trong
lòng cũng cảm thấy sợ hãi, chính là vì tâm lý mâu thuẫn như vậy đã làm
cho bọn họ cố ý che giấu chuyện này. Sát thủ ám sát, Các chủ đã hứa sẽ
bảo hộ Miên Ca, nếu có điều gì bất trắc thì không biết sẽ như thế nào.
Vừa muốn làm cho Hách Thiên Thần khó xử, nhưng mặt khác lại không dám làm
quá trớn, Hách Thiên Thần phát hiện thì bọn họ cũng chỉ có thể trả lời
chi tiết.
Trong phòng chỉ có âm thanh sột soạt của trang giấy.
Biết rõ sự tình nhưng không báo mà lại cố ý giấu diếm, nếu muốn gán cho
một cái tội danh thì mấy tên Các lão đều có lỗi. Người trong phòng không cho bọn họ đi vào, bọn họ chỉ có thể đứng ở trước cửa, suy nghĩ trong
lòng cũng không dám hiển lộ trên mặt dù chỉ nửa điềm. Hách Thiên Thần
giống như không biết đám người đang khom lưng cúi đầu ở ngoài cửa, hắn
chỉ thản nhiên lật xem tư liệu.
Chờ đến khi xem xong một xấp tư liệu, Hách Thiên Thần rốt cục xoay người lại, “Mấy vị Các lão vẫn chưa quay về?”
Ngữ thanh có một chút bất ngờ và kinh ngạc, tựa hồ hoàn toàn không biết bọn họ nãy giờ vẫn đứng yên trước cửa. Liễu Phong Cố nghe xong thì tâm tư
đột nhiên được thả lỏng, ha ha cười gượng vài tiếng, “Làm lỡ thời gian
của Các chủ, bây giờ chúng ta lui ra, thích khách….”
“Vong Sinh.” Hách Thiên Thần thản nhiên phân phó.
Không muốn nghe kẻ khác nhiều lời. Vong Sinh tuân mệnh dẫn người đi ra, mấy
vị Các lão lần lượt hành lễ rồi thối lui, không hề nói thêm một câu nào
nữa.
Nhìn thấy mấy người rời đi, vẻ mặt của Hách Thiên Thần không thay đổi. Xá Kỷ nghĩ rằng hắn muốn hỏi công tử trẻ tuổi tên Miên Ca như thế nào, không ngờ lại nghe thấy một câu, “Gọi người quét dọn ngoài cửa sạch sẽ.”
Hách Thiên Thần đặt xuống xấp tài liệu trong tay rồi bước ra trước cửa.
Tiểu Trúc không hiểu, hắn nhìn sang Xá Kỷ thì cũng thấy Xá Kỷ lộ ra biểu
tình nghi hoặc, không ai hiểu được Các chủ đang suy nghĩ điều gì.
Nhóm Các lão không phải toàn tâm toàn ý đối với Hách Thiên Thần, bọn họ chỉ
trung thành với Các chủ đời trước Ngụy Tích Lâu, không chỉ như vậy mà
còn lưu luyến quyền lợi ngày xưa, oai phong một thời đã qua, bọn họ
không hề cam lòng đối với tình trạng hiện nay, nhưng mỗi khi bọn họ rước lấy một chút phiền phức không lớn cũng không nhỏ thì Hách Thiên Thần
chỉ khiển trách. Xá Kỷ và Vong Sinh đều tỏ vẻ nghi hoặc đối với điểm
này, trước kia Tử Diễm cũng không thể lý giải.
Nhưng bọn họ không biết Hách Thiên Thần có suy tính của riêng mình. Cũng
giống như thái độ xử sự của hắn, nếu không phải tất yếu thì hắn sẽ không bởi vì một chút phiền phức nho nhỏ mà phẫn nộ. Hắn làm như vậy tất có
mục đích của hắn, chắc chắn cũng đã trải qua một hồi cân nhắc. Nếu đem
đám Các lão trừ khử thì có khi sẽ mất nhiều hơn được.
Có lẽ đối
với hắn mà nói thì việc trừ khử mấy người này cũng không phải quá khó
khăn, nhưng năm tên Các lão ở trong Thiên Cơ Các đều có hữu dụng, chỉ
cần không phải quá phận thì hắn cho phép bọn họ khiêu khích với mức độ
nhất định, hơn nữa hắn cũng biết khi nào cần phải tỏ thái độ để cảnh cáo bọn họ, tỷ như lần này.
Một khi vượt qua mức độ kia thì đám Các lão sẽ tự biết hậu quả là cái gì.
Mặc dù đám người Liễu Phong Cố không đủ trung thành đối với hắn nhưng bọn
họ lại toàn tâm toàn ý đối với Thiên Cơ Các, bọn họ sẽ không phản bội
Thiên Cơ Các, đây đúng là điểm mà Hách Thiên Thần coi trọng.
Không lo lắng an nguy của Miên Ca, hắn tin mấy tên Các lão không dám làm càn đến mức đó, lúc này người hắn muốn tìm là Tử Diễm.
Nhớ tới quan điểm của Hách Cửu Tiêu về hắn và Tử Diễm, nghĩ đến Hách Cửu
Tiêu, trong lòng của Hách Thiên Thần bỗng nhiên dâng lên một nhiệt độ
nóng ấm, người kia không biết lúc này như thế nào, người tìm đến Thiên
Cơ Các tất cả đều là vì Hồng Nhan, không biết Hách cốc sẽ ra sao. Khẽ
đặt tay lên trước ngực, nhiệt độ nóng ấm dần dần tăng lên theo từng nhịp đập trong tim.
Buông tay, hắn nhìn lên giữa không trung, tiết
trời đầu hạ khiến bầu trời trong xanh cao vời vợi, không hề có một gợn
mây, hắn đưa mắt nhìn khắp tứ phía, nơi này là Thiên Cơ Các, không còn
là Tuyền Cơ phường, lại càng không phải là Hách cốc. (nhớ chồng rồi)
Trong lòng giống như có cái gì đó đang dao động, nhưng cước bộ không hề dừng
lại, những người xung quanh nhìn thấy hắn đều lần lượt hành lễ, trong
miệng xưng bái kiến Các chủ, hắn cứ như vậy mà đi qua, bóng dáng màu
thanh lam bỗng nhiên biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Chờ
đến khi hắn xuất hiện thì đã ở phía sau một bụi cây, Giao Tàm ti trong
tay vòng quanh cổ họng của người nào đó, kim tuyến quấn quanh sau cổ,
chỉ cần vận lực một chút thì có thể làm cho người ta đầu lìa khỏi cổ.
“Thích khách?!” Xá Kỷ lúc này không dám chậm trễ, sau khi hắn đi ra từ chỗ của Tử Diễm thì vẫn luôn đi theo canh gác ở một nơi bí mật gần đó, lần này
lại bị Các chủ phát hiện hành tung của kẻ địch trước, thiếu chút nữa hắn đã cắm đầu xuống đất. (NXB lậu = thiếu Iốt)
Làm cho hắn bất ngờ
chính là Hách Thiên Thần ra hiệu bảo hắn lui ra, hơn nữa người bất thình lình xuất hiện không hề che mặt, tuy rằng một thân hắc y, tóc tai tán
loạn nhưng không giống một sát thủ tầm thường.
Người đến là Mục
Thịnh. Hách Thiên Thần cũng thật không ngờ, hắn vẫn chưa mở miệng thì
Mục Thịnh đã nhìn khắp xung quanh một vòng, “Ở đây cũng có thể bị ngươi
bắt được? Xem ra công phu của ta vẫn chưa đủ tốt, còn cần phải tập luyện nhiều hơn.”
Hắn gật gù đắc ý một cách trịnh trọng, giống như
hoàn toàn không để ý đến Giao Tàm ti ở trên cổ. Bỗng nhiên chỉ trong
nháy mắt thì hắn đột ngột xuất thủ, một chưởng sắc bén phóng đến Hách
Thiên Thần, chưởng lực này vốn là vì muốn đánh lừa Hách Thiên Thần, nếu
muốn ngăn cản một chưởng của hắn thì Hách Thiên Thần nhất định phải
buông ra Giao Tàm ti đang quấn quanh cổ của hắn.
Trong tình thế
nghìn cân treo sợi tóc, Hách Thiên Thần không né cũng không tiếp chưởng, hắn siết chặt những sợi kim tuyến trong tay rồi vận lực, chỉ trong nháy mắt vị trí của hai người liền bị hoán đổi, cơ hồ ngay lúc Mục Thịnh
xuất chưởng thì đã bị Hách Thiên Thần kéo ra trước mặt, bị ép phải xoay
người nên Mục Thịnh chỉ còn cách đón nhận một chưởng của chính mình.
Vẻ mặt đau khổ, hắn tự hóa giải chưởng lực mà mình đã xuất ra, thần sắc
của Mục Thịnh giống như bị người khác khi dễ, không còn chỗ để khóc lóc
kể lể, hắn than thở một hồi, không dám manh động với Giao Tàm ti trên
cổ, đưa tay kiểm tra những sợi tơ vàng, rồi lại không dám làm xằng, rốt
cục chỉ có thể thở ra rồi lẩm bẩm, “Quả nhiên là ta tự mình rước lấy
phiền phức.”
“Phiền phức mà ngươi rước lấy đã quá nhiều.” Hách
Thiên Thần không siết chặt Giao Tàm ti trong tay, những sợi tơ vàng đang quấn quanh cổ họng của Mục Thịnh không được thả ra nhưng cũng không quá chặt chẽ, tuy nhiên lại làm cho người ta không thể khinh thường sự nguy hiểm của nó.
Mục Thịnh nhìn những sợi kim tuyến thì cảm thấy ớn
lạnh cả người, trong khoảnh khắc hắn chỉ biết nếu trả lời không tốt thì
cái mạng nhỏ này của hắn sẽ không còn, rùng mình một chút, hắn không dám tùy tiện lộn xộn, bắt đầu mở miệng, “Ta không hạ độc Hồng Nhan, ta biết các ngươi hoài nghi ta, ngươi là Các chủ Thiên Cơ Các nên nhất định
biết ta đã đi Nam Châu, ta đặc biệt đến đây để giải thích một chút, nếu
thật sự là ta hạ độc thì ta nhất định phải hạ loại độc nhất, khi uống
vào lập tức sẽ chết ngay, chết vô cùng thê thảm, mà không phải loại độc
mãn tĩnh dùng để tra tấn người khác như thế này.”
Sợ Hách Thiên
Thần thay đổi chủ ý, tùy thời có thể giết hắn nên hắn không dám manh
động, cũng không ngừng tăng nhanh tốc độ nói chuyện, “Lúc trước ta đã
cảnh cáo các ngươi không được khinh địch, không được xem thường, hiện
tại huynh đệ hai người các ngươi bị người đời bóp méo hiểu lầm, vậy mà
vẫn không chịu giải thích….”
“Trọng điểm.” Hách Thiên Thần không phải là người kém kiên nhẫn, giờ khắc này lại siết chặt Giao Tàm ti ở ngay cổ của Mục Thịnh.
Mục Thịnh thủy chung là một bí ẩn, hắn biết rất nhiều, nhưng không hề nhiều lời. Hắn để lại hiềm nghi ở khắp nơi, nhưng cuối cùng tựa hồ cũng không quan hệ đến hắn, thậm chí còn nhắc nhở bọn họ phải chú ý cẩn thận, lúc
này hắn đột nhiên xuất hiện, Hách Thiên Thần tin tưởng hắn cũng không
phải đến đây để bình luận quan hệ huynh đệ của bọn họ.
Ngữ thanh
của Mục Thịnh bị đình trệ, hắn tằng hắng giọng một chút rồi điềm nhiên
nói tiếp, “Ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi đừng tưởng rằng Hồng Nhan dễ
giải, cũng đừng tưởng rằng chuyện này có thể dễ dàng điều tra rõ ràng.
Đây chỉ là mới bắt đầu, không thể nhìn thấy gì ở trước mắt, có một số
việc ngay cả Đàn Y công tử cũng không biết nga.”