“Đàn Y công tử mới vừa rồi rời đi dường như không hề cao hứng, ta thấy
là vì Cốc chủ mà lo lắng, hắn có lẽ vẫn chưa biết Cốc chủ…..” Ánh mắt
lạnh lùng rơi xuống người hắn, Băng Ngự lập tức ngậm miệng, vội vàng
bưng nước đến, từng giọt máu màu xanh đen từ đầu ngón tay của Hách Cửu
Tiêu nhiễu xuống bát nước.
“Hảo độc.” Băng Ngự kinh hô một
tiếng, dừng một chút rồi lại mỉm cười, “Nhưng cũng không phải quá độc,
so với độc của Cốc chủ vẫn còn kém xa lắc.”
Hách Cửu Tiêu lấy ra
một cái cái lọ từ trong hòm thuốc, nhiễu vài giọt chất lỏng từ trong đó
xuống bát nước, màu xanh đen trong nước lập tức hóa thành màu đỏ tím,
đôi mắt vốn đã lạnh như băng lại càng tăng thêm vài phần hàn ý, “Mê Tâm
Tán.”
“Làm cho người ta mất hết tâm tư, trở nên điên cuồng, cho
đến khi tim mạch bị vỡ ra mà chết, người hạ độc rất tàn nhẫn.” Băng Ngự
cẩn thận bưng nước đi đổ, nhớ tới Miên Ca vẫn còn ở trong phòng, hắn
chạy tới xem xét thì thấy Miên Ca đã dùng cơm, cả người đang run rẩy vì
phát độc.
Thần trí của Miên Ca trở nên mơ hồ, hai khớp hàm cắn
chặt vào nhau, ánh mắt hỗn loạn tràn đầy hận ý, không biết đang nhìn
thấy cái gì.
“Xem ra ngươi may mắn, trên người của ta có mang
theo một viên thuốc có thể giải trăm loại độc, bằng không nếu muốn Cốc
chủ cứu ngươi thì thà rằng ngươi tự sát vẫn còn nhanh hơn, ngươi nên
biết loại độc này sẽ làm cho người ta sống không bằng chết.” Băng ngự
vừa trêu đùa vừa cậy miệng của Miên Ca ra rồi đặt viên thuốc vào. Nếu
không phải lần này có Đàn Y công tử ở đây thì có lẽ hắn sẽ tiết kiệm
được viên thuốc giải này, cảm thấy một chút đáng tiếc khi nhìn thấy cái
lọ trống rỗng, hắn lại bước ra gian ngoài.
“Cốc chủ, người kia vô sự, bất quá Đàn Y công tử…..” Trong gian phòng bên ngoài, Hách Cửu Tiêu ngồi một mình, xem ra là đang chờ Hách Thiên Thần quay trở về, Băng Ngự cảm thấy khó hiểu, “Chẳng lẽ Cốc chủ yên tâm để Đàn Y công tử một mình
đuổi theo kẻ địch hay sao?”
“Hắn sẽ không gặp được kẻ địch, hắn
chỉ muốn đi điều tra thi thể, cũng là vì muốn rời khỏi nơi này.” Hách
Cửu Tiêu lạnh lùng nói, Băng Ngự nhìn sắc mặt của hắn, không rõ vì sao
hắn lại muốn làm cho Hách Thiên Thần lo lắng, “Cốc chủ không nói cho Đàn Y công tử hay sao?”
Hách Cửu Tiêu nâng ly rượu lên, chậm rãi
uống một ngụm, hắn không bận tâm đến thắc mắc của Băng Ngự, yêu sắc tràn ngập dưới đáy mắt, ngoại trừ lãnh khốc và hờ hững thì còn một chút thần thái mà người khác không thể hiểu. Không nói bất cứ điều gì có khi so
với nói ra hết thảy thì lại tốt hơn, tựa như rượu độc có khi càng thơm
ngon hơn so với rượu nguyên chất. Lại châm vào một ly rượu, y mệ màu tía lấp lánh kim quang, nhan sắc diễm lệ quý giá khắc sâu dưới đáy mắt,
hình như cũng có một chút thần thái quỷ quyệt xẹt qua.
Đối với
Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu mà nói, trên đời không còn loại độc nào có thể
sinh ra thương tổn quá lớn đối với hắn. Khi Hách Thiên Thần rời đi thì
hắn đã sớm đem chất độc từ trong người vận công truyền ra ngón tay, Hách Cửu Tiêu rất giỏi về y dược nhưng cũng chuyên về độc dược. Từ trước đến nay tiếp xúc với độc dược, có rất nhiều loại độc có thể trí tử nhưng
không hề ảnh hưởng đến hắn, đây là việc mà Băng Ngự muốn nói.
Thiên Thần, ngươi có thể tránh ta, né ta đến khi nào…..Hách Cửu Tiêu nâng ly
lên, đi đến trước cửa, không nhìn thấy một bóng người trong sân, nơi này quả thật rất yên lặng, những tiếng động bên ngoài mơ hồ truyền vào cũng rất nhỏ.
Tiểu nhị đã chết, lúc trước đưa thức ăn đến chính là
hắn, hoặc là có kẻ giả trang đã giết chết hắn, Hách Cửu Tiêu hoàn toàn
không đặt những suy nghĩ này trong lòng.
Nâng ly đứng trong đêm
tối, nam nhân được người đời xưng là Huyết Ma Y đang nhìn ra những chiếc đèn lồng treo bên ngoài, lạnh lùng vẫn là lạnh lùng, giống như không
sống ở trên đời này, tựa hồ đang đứng bên ngoài sinh tử, không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ bên dưới khuôn mặt tà mị đầy băng hàn này. (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
Bây giờ Hách Cửu Tiêu đương nhiên đang nghĩ về
Hách Thiên Thần. Một người như vậy là đệ đệ của hắn, nếu không phải bởi
vì mối quan hệ này, có lẽ hắn sẽ không nảy sinh bất luận cảm giác nào
với Hách Thiên Thần. Hắn biết chuyện này rất khác biệt, nhưng người
ngoài cũng đã nhìn ra.
Bởi vì Hách Thiên Thần mà Hách Cửu Tiêu
nếm được mùi vị có người quan tâm, cũng cảm nhận được cảm giác vướng bận khi làm người. Hắn chờ Hách Thiên Thần đi vào Hách cốc, tìm lý do đưa
tiễn đệ đệ của hắn, cùng nhau sóng vai đối địch, hết thảy những điều này đối với Hách Cửu Tiêu mà nói đều rất mới mẻ, có lẽ đây là những việc mà người bình thường sẽ làm, nhưng Huyết Ma Y khác với thường nhân, từ nhỏ hắn đã học được cách phải làm thế nào để hành hạ kẻ khác cho đến chết,
muốn hắn từ trong thâm tâm tìm kiếm sự ôn nhu quả thật rất khó khăn. Nếu không có Hách Thiên Thần xuất hiện, thì có lẽ cả đời này hắn sẽ cứ sống như vậy.
Hắn quả thật không cảm thấy quạnh hiu tịch mịch, cũng
không biết cái gì gọi là cô độc, Huyết Ma Y không cần người dư thừa ở
bên cạnh hắn. Hắn thích đứng dưới ánh mặt trời, suy nghĩ làm cách nào để luyện chế những loại tân dược, như thế nào để sử dụng trên thân thể của con người, làm sao để đạt được kết quả tốt nhất mà hắn muốn, đó là cuộc sống của Hách Cửu Tiêu.
Lúc này đây, ngoại trừ y dược, trong
lòng của hắn còn một thứ khác. Ngày lại qua ngày, hắn càng lúc càng minh bạch, càng lúc càng hiểu rõ hắn muốn có được cái gì, muốn chiếm cứ cái
gì.
Hách Thiên Thần từng vì Hách Cửu Tiêu mà cảm thấy đau lòng,
bởi vì hắn nhìn thấy sự quạnh hiu trống rỗng bên dưới một Hách Cửu Tiêu
lạnh lùng, có khi ‘vô sở cầu’ lại không phải là một loại cảnh giới, mà
là một loại bi ai. Hắn lại không biết Hách Cửu Tiêu muốn hắn phải vì ca
ca của mình mà đau lòng, mà xót xa. (vô sở cầu = không mong cầu)Ta không biết cái gì là đau khổ là bi thương, không hiểu cái gì là cô độc
là tịch mịch. Nhưng nếu ngươi nhìn thấy mà đau khổ mà xót xa, thì sẽ
không thể buông tay, cũng không nỡ bỏ đi, ngươi sẽ nghĩ về ta, vì ta mà
đau lòng. Ngươi không muốn suy nghĩ, nhưng lại không biết ngươi đã nghĩ
rất nhiều…..Uống cạn ly rượu trong tay, đôi môi đỏ tươi như máu dường
như khẽ nhếch lên. Hách Thiên Thần hỏi hắn có phải cố ý hay không, cố ý
làm cho Hách Thiên Thần đau lòng xót xa, không nỡ dứt bỏ. Mà cho dù là
cố ý thì như thế nào?
Sự yên bình dưới đáy lòng đã bị phá vỡ, cho dù là cố ý thì chung quy cũng không thể khôi phục như ban đầu. Cho dù
giả vờ như không biết thì có thể che giấu được bao lâu? Sự kiêu ngạo của Hách Thiên Thần có thể làm cho hắn giả vờ đến khi nào?
Bóng đêm
ảm đạm nhưng không còn yên tĩnh, lúc này là thời điểm mọi người dùng
bữa, bên trong tửu quán lúc nào cũng náo nhiệt, tửu quán ở đây rất đông
khách, trù phòng cũng thường xuyên đông người, nhưng lúc này trù phòng
vốn nên tấp nập bận rộn thì lại không thấy bóng dáng của một người nào.
Đầu bếp đã sớm phát hiện thi thể của tiểu nhị ở giếng nước, hắn sợ đến
mức đã bỏ chạy ra ngoài, những người khác cũng như vậy, lúc này chỉ còn
một mình Hách Thiên Thần ở đây.
Tiểu nhị có tên là Tiểu Cẩu Tử
giống như một con cẩu bị nhấn xuống giếng nước, thi thể đã bị trương
thối, xem ra không phải mới chết, tứ chi bị bẻ gãy. Giếng nước cũng
không quá lớn, thi thể trương phình lan ra một mùi kỳ lạ, tuy nhiên
trong trù phòng với đủ loại hương vị thức ăn nên mọi người ở đây đã
không chú ý, huống chi mùi của thi thể cũng không quá nặng, chiếc giếng
này cũng không có ai sử dụng, nếu không bị phát hiện thì có lẽ sẽ không
người nào biết được Tiểu Cẩu Tử đã chết.
Người cùng chủ quán nói
chuyện hóa ra không phải Tiểu Cẩu Tử, đưa thức ăn lên đương nhiên cũng
không phải là hắn. Sát thủ có thể dịch dung thành người khác mà không
làm cho người xung quanh phát hiện khác thường thì trên giang hồ cũng
không nhiều lắm, nhưng cũng không ít. Tuy nhiên có thể ở trước mặt Huyết Ma Y và Đàn Y công tử mà hành xử tự nhiên không bị chột dạ, có thể giấu diếm sơ hở một cách hoàn hảo thì thật sự rất hiếm thấy.
Hách
Thiên Thần đứng trong trù phòng, chậm rãi lắc đầu, nếu không phải lúc
trước tâm tư của hắn không tập trung thì có lẽ đã phát hiện sự bất
thường ở trong đó, chứ không phải cho đến bây giờ mới nghĩ ra điểm không thích hợp. Khi tiểu nhị đem lên đồ ăn thì không hề liếc mắt nhìn bọn
họ, nếu không phải là vì kiêng kỵ sợ lộ ra sát ý hoặc là vì chột dạ, thì làm sao có thể nhẫn nại mà không nhìn Hách Cửu Tiêu? Dung mạo tuấn mỹ
yêu dị như huyết tinh ngưng kết thành băng hàn, làm người ta vừa nhìn
thấy đã sợ, không người nào có thể phớt lờ trước vẻ đẹp này.
Ngay cả hắn cũng vậy, rất ít khi dám trực tiếp nhìn vào đôi mắt đó. Mà người nọ không hề nhìn bất kỳ ai, không nhìn Hách Cửu Tiêu cũng không nhìn
hắn, có lẽ là không dám nhìn vì e sợ khi thấy được thì sẽ khó tránh khỏi bị khiếp đảm, như vậy sẽ lộ ra hành tung. Hắn suy đoán người nọ ắt hẳn
đã biết rõ thân phận của hắn và Hách Cửu Tiêu.
Tiểu nhị đã chết,
người hạ độc phát hiện khách điếm hỗn loạn thì đương nhiên sẽ không lưu
lại, Hách Thiên Thần không mù quáng đi truy lùng, hắn cứ xuất thần đứng
trong trù phòng, khi hắn đi đến nơi này cũng không mong đợi sẽ phát hiện hành tung kẻ địch, cho dù có bắt được thì cũng không tra ra lai lịch
của người đứng phía sau điều khiển hết thảy những việc này, cùng lắm chỉ là phát hiện sát thủ, mà sát thủ nếu dễ dàng khai ra người đã ủy thác
là ai thì không có tư cách làm sát thủ.
Hắn đi ra chỉ vì muốn né
tránh, hắn biết bản thân mình nên có thời gian để suy nghĩ một chút. Chờ đến khi định tâm, hắn còn biết Hách Cửu Tiêu cố ý không lập tức giải
độc. Biểu tình lo lắng và quan tâm của hắn lúc ấy hiển nhiên cũng bị
Hách Cửu Tiêu nhìn thấy.
Ngươi muốn ta suy nghĩ, muốn ta hiểu rõ, nhất định phải dùng cách này hay sao? Hách Cửu Tiêu, ngươi có hiểu hay
không, ngươi và ta là huynh đệ, ngươi đối với ta rất tốt, có thể là vì
quan hệ huynh đệ của chúng ta hoặc có thể là vì nguyên nhân khác, nhưng
vì sao ngươi lại làm cho ta hỗn loạn đến mức này? Nếu không phải ngươi ở bên cạnh nhìn ta như vậy, có lẽ ta sẽ không xem nhẹ sự bất thường của
người nọ, nếu không phải người làm tâm của ta rối loạn thì ta sẽ không
nóng lòng khi nhìn thấy ngươi bị trúng độc.
Tựa như một mảnh lụa
bị rút từng sợi tơ nhỏ, càng là để ý, càng là dây dưa mơ hồ thì sẽ không thể trở về nguyên dạng. Tình cảm huynh đệ giữa bọn họ chẳng lẽ cũng là
như thế? Hách Thiên Thần chậm rãi bước ra khỏi trù phòng, đi về khu biệt viện của bọn họ, dọc đường đi còn nghe thấy tiếng kêu la của nhiều
người, chủ quán đã báo quan, quan phủ và vài tên nha dịch nghe thấy liền vội vàng chạy đến.
Hắn vốn trước tiên định thỉnh đại phu để chữa trị cho Miên Ca, chờ đến khi thương thế tạm ổn thì có thể xuất phát.
Nhưng bây giờ Hách Thiên Thần lại đổi ý, quyết định ngày mai thỉnh đại
phu, nếu không quá nghiêm trọng thì liền lập tức lên đường. Tiếng bước
chân bình thản yên ổn, thanh y dưới bóng đêm bước qua đám người, giống
như một cơn gió ấm áp.
Vị công tử này là ai? Không ít người thiếu chút nữa đã quên đến nơi đây để làm cái gì, đều bắt đầu đàm luận.
Hách Thiên Thần không để ý những tiếng nói khe khẽ ở phía sau, đôi mắt giống như phản chiếu ánh trăng tĩnh mịch, vừa thâm trầm vừa bình ổn như mặt
nước hồ. Hắn quay trở lại biệt viện, khi đứng trước mặt Hách Cửu Tiêu
vẫn là Đàn y công tử với phong thái thản nhiên như ban đầu.
“Ta không sao, đừng lo.” Hách Cửu Tiêu chờ hắn ngay trước cửa.
“Huyết Ma Y hiển nhiên sẽ không làm cho ta thất vọng.” Hách Thiên Thần nhìn
vết thương trên ngón tay của Hách Cửu Tiêu, huyết sắc đã hồng hào trở
lại, quả thật đã vô sự. Hắn không hỏi đó là chất độc gì, mà lại lấy ra
từ trong lòng lọ thuốc mà Hách Cửu Tiêu đã trao cho hắn, “Ngươi muốn ta
tùy thân mang theo, bây giờ người cần phải dùng lại chính là ngươi.”
Giọng nói mang theo ý tứ trách cứ, nếu không phải vì quan tâm lo lắng thì là
cái gì? Hách Cửu Tiêu nghe được, mà Hách Thiên Thần cũng tự biết điều
này. Sắc mặt bình tĩnh, hắn mở ra lọ thuốc, thoa lên vết thương nhỏ nhặt không đáng kể.