Những lời này nói rất rõ ràng, nụ cười thản nhiên lạnh nhạt hiện lên
trên khuôn mặt của Hách Thiên Thần, giống như chưa từng nghe thấy bất cứ điều gì, hắn cúi đầu xuống, cố gắng làm cho lời nói tiêu tán ở bên tai, cũng như phớt lờ bàn tay của Hách Cửu Tiêu đang cầm máu trên vết thương của hắn. Nếu không mở miệng thì bất luận bao nhiêu phập phồng và gợn
sóng dưới đáy mắt đếu có thể trở nên phẳng lặng. Hách Cửu Tiêu không để ý đến phản ứng của hắn mà chỉ tiếp tục nói, “Trong Hách cốc, ngươi vì ta
mà khó xử nhưng ngươi không nói, ngươi không muốn quay trở về Thiên Cơ
các nhanh như vậy, nhưng cũng không chịu ở lại thêm mấy ngày. Còn người
kia, ngươi rõ ràng đang hoài nghi lai lịch của hắn nhưng vẫn muốn đưa
hắn quay về. Ngươi cố ý đối nghịch với ta, hay là không muốn ta lưu hắn
lại?”
“Cửu Tiêu, ngươi suy nghĩ nhiều quá.” Hách Thiên Thần rốt
cục ngẩng đầu, hắn nhíu mi, trong lòng dường như có cái gì đó đang khẽ
động đậy, từng câu từng chữ của Hách Cửu Tiêu đều rất lạnh, đồng thời
lại sắc bén như một lưỡi kiếm, làm cho hắn không thể thối lui.
Hách Cửu Tiêu vẫn đang nhìn hắn chăm chú, từng chữ rơi vào lòng của hắn, “Là ta suy nghĩ nhiều quá, hay là ngươi không dám suy nghĩ?”
Nghĩ
cái gì? Chẳng lẽ muốn hắn suy nghĩ quan hệ huynh đệ của bọn họ là như
thế nào? Hách Cửu Tiêu đang ép hắn, lúc nào cũng ép buộc, lúc nào cũng
nhắc nhở, chẳng lẽ hắn thật sự phải đi suy nghĩ đến tột cùng đã xảy ra
chuyện gì? Giữa bọn họ rốt cục là như thế nào? Hách Thiên Thần nắm chặt
quyền, rồi lại thả lỏng một chút, chậm rãi nói ra từng chữ một, “Ngươi
muốn ta nghĩ? Hảo! Ngươi muốn ta đi Hách cốc, vì ta mà trục xuất thị
thiếp của ngươi, để cho ta nhìn thấy ngươi quạnh hiu tịch mịch, làm cho
lòng ta đau vì sự cô độc của ngươi. Ta muốn đi, ngươi không lưu ta, mà
lại nói sẽ chờ ta, làm cho ta vì những lời này mà xót xa đau khổ. Kế
tiếp ngươi còn muốn làm cái gì?”
“Thiên Thần.” Nhìn phản ứng hơi
thoáng kích động của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu gọi tên đệ đệ của
hắn, tựa hồ là đang cười, hắn nhìn Hách Thiên Thần bất đắc dĩ, nhưng lại cảm thấy rất hài lòng, rất vui sướng, “Ngươi vì ta mà xót xa đau khổ?
Ta không biết cái gì là cô độc cũng không cảm thấy tịch mịch, nhưng ta
thật cao hứng khi biết được ngươi vì ta mà đau lòng. Ngươi không muốn
suy nghĩ, ta sẽ không hỏi ngươi nữa, nhưng ngươi phải biết, ngươi và ta
không cần bất cứ người thân nào. Cái gọi là huyết thống thì chúng ta đều biết nó là cái gì.”
“Ta biết.” Hách Thiên Thần cười khổ, hắn làm sao lại không biết? Lúc trước hắn vào Thiên Cơ các, lời nói của Các chủ Ngụy Tích Lâu vẫn còn rõ ràng ở bên tai, lúc ấy hắn năm tuổi, sau khi
tìm được đường sống trong chỗ chết, câu đầu tiên mà người cứu hắn đã hỏi hắn không phải là ‘có sợ hay không’….
“Huyết thống đối với ngươi mà nói không là cái gì cả! Ngươi bị người chí thân vứt bỏ, không ai cần ngươi! Ngươi đừng nghĩ sẽ có người đến cứu ngươi. Muốn ngươi chết là
phụ thân của ngươi, ngươi còn có thể hy vọng xa vời cái gì? Nếu muốn
sống thì ở lại Thiên Cơ các, ngươi còn rất nhiều thứ phải học.”
Cho nên hắn đã lưu lại, Ngụy Tích Lâu nói đúng, hắn không bao giờ có thể hy vọng xa vời đối với người khác, hắn hiểu rõ điểm này, nhưng bây giờ hắn lại ở đây với Hách Cửu Tiêu, mặc cho Hách Cửu Tiêu dựa vào thân phận
huynh trưởng để tiếp cận hắn, chỉ dùng mấy câu thì liền đem sự bình tĩnh của hắn phá tan thành từng mảnh nhỏ.
“Tâm của ngươi đã loạn.”
Lời nói của Hách Cửu Tiêu làm cho hắn bừng tỉnh, chỉ trong khoảnh khắc
thì hết thảy thần trí của hắn đều quay trở lại, Hách Thiên Thần nhìn vết thương của mình, “Ta không sao.”
Câu nói này không biết là đang
nói đến vết thương của hắn hay là tâm tư của hắn, bản thân của Hách
Thiên Thần cũng không thể xác định, tựa như bàn tay của Hách Cửu Tiêu
đặt trên cánh tay của hắn, hắn cũng không thể xác định đó là vì thay hắn cầm máu, hay là không cho hắn ly khai, bởi vì nếu không phải bị giữ
chặt như vậy thì có lẽ hắn thật sự sẽ rời đi, không hề đối mặt với Hách
Cửu Tiêu.
“Ngươi đang cố ý có đúng hay không?” Không thể ly khai, Hách Thiên Thần chỉ có thể thở dài, nhìn Hách Cửu Tiêu giữ chặt tay của hắn. Dường như đang đăm chiêu, Hách Thiên Thần chậm rãi mở miệng, giọng nói âm trầm có một chút hỗn loạn, “Ngươi cố ý muốn ta vì ngươi mà đau
lòng, vì ngươi mà xót xa, còn nói những lời này…..Ngươi có biết hay
không, có một số việc không thể, cũng không nên suy nghĩ.”
Một
tiếng than thở hàm chứa bao nhiêu cảm khái, bao nhiêu bất đắc dĩ. Vết
thương trên cánh tay đã ngừng chảy máu, Hách Cửu Tiêu vẫn không buông
ra, đôi mắt yêu dị lãnh mị nhìn thẳng đôi mắt của Hách Thiên Thần, giống như muốn đảo loạn hết thảy trầm tĩnh bình yên trong đó, “Nếu như ta đã
suy nghĩ, cũng chuẩn bị nói ra, thì sẽ như thế nào?”
Hách Thiên
Thần biến sắc, chỉ trong nháy mắt thì đồng tử liền bị đóng băng, nhìn ra nơi khác, giống như trên chiếc bàn trống trơn bỗng nhiên hiện ra cái gì làm người ta ngạc nhiên, khiến hắn xem đến mức thất thần, cũng làm cho
hắn không suy nghĩ đến lời nói của Hách Cửu Tiêu, thật lâu sau hắn mới
quay đầu lại, định nói cái gì đó với Hách Cửu Tiêu.
“Cốc chủ, hòm thuốc đã được đưa đến.” Băng Ngự từ ngoài cửa đi vào, cầm hòm thuốc
trong tay, mới vào trước cửa liền nhận ra bầu không khí dường như không
thích hợp, hắn tiến vào không được mà thối lui cũng không xong, chỉ có
thể đứng yên trước cửa đợi Hách Cửu Tiêu phân phó.
“Vào đi.”
Người lên tiếng là Hách Thiên Thần, thần sắc âm trầm cơ hồ cũng giống
như vẻ mặt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu, khiến người ta sợ hãi. Băng Ngự
không dám suy đoán mới vừa rồi hắn rời đi đã xảy ra chuyện gì mà có thể
làm cho sắc mặt của vị Đàn Y công tử này trở nên khó coi như vậy.
Những gì Hách Thiên Thần muốn nói vẫn chưa ra khỏi miệng, Hách Cửu Tiêu tiếp
nhận hòm thuốc, mở nắp, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc rồi chuẩn bị
thoa lên cho hắn. (NXB lậu = thiếu Iốt)
Băng Ngự nhìn thấy lọ thuốc thì liền hít sâu một hơi, tròng mắt thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài.
Lọ thuốc này hình như Cốc chủ đã mất nửa năm cùng với rất nhiều dược thảo
trân quý cũng như ngân lượng để điều chế được loại thuốc trị thương như
vậy, lúc ấy hao phí không biết bao nhiêu vật liệu. Vì vậy công dụng của
loại thuốc này không cần phải nói cũng biết hiệu quả như thế nào, chỉ
cần vẫn chưa chết thì bất luận là ngoại thương gì cũng có thể khép lại
chỉ trong khoảnh khắc, lúc trước vật này truyền ra ngoài giang hồ nên đã dẫn đến rối loạn và phân tranh, người đến Vu Y cốc để xin thuốc nhiều
vô số kể, mỗi khi xuất môn thì hắn cũng không biết đã phải động thủ giết bao nhiêu người mộng tưởng có thể chiếm đoạt được nó.
Khi nhìn thấy Hách Cửu Tiêu không hề tiếc rẻ mở ra lọ thuốc, rồi thoa lên
vết thương mà tính ra không phải là một loại thương thế nghiêm trọng,
đến tận đây thì Băng ngự đã có thể xác định Cốc chủ thật sự đối xử khác
biệt với Đàn Y công tử, sự khác biệt này nếu không phải là tình ý thì
hắn không biết còn có thể gọi là cái gì.
Mặc dù trong chốn giang
hồ thì quan hệ tình cảm giữa nam nhân và nam nhân cũng không được tán
thành nhiều lắm, nhưng nếu phát sinh trên người của Hách Cửu Tiêu thì
Băng Ngự không cảm thấy kỳ quái, có lẽ là vì Hách Cửu Tiêu làm cho người ta cảm giác không giống một người thật, dung mạo tuấn mỹ đến mức dị
thường, hơi thở băng hàn đến mức làm cho người ta không dám tiếp cận,
cùng với tính cách lãnh khốc bất thường. Nhớ đến lần đầu tiên tận mắt
nhìn thấy cỗ kiệu màu đỏ, Băng Ngự cho đến nay vẫn còn nhớ rõ sự sợ hãi
và hàn ý toát ra từ trong đáy lòng.
Nếu có Đàn Y công tử làm bằng hữu thì Cốc chủ sẽ càng trở nên giống một người sống. Nhìn vẻ mặt của
Hách Cửu Tiêu khi thoa dược, Băng Ngự không hề bất ngờ khi phát hiện sự
lạnh lùng trong thần thái của Hách Cửu Tiêu không còn tàn khốc như lúc
trước. Ngay lúc này thì bên ngoài có tiếng động đến gần, là tiểu nhị
mang thức ăn đến.
Lấy tay ngăn cản thay vì lên tiếng, Băng Ngự ra hiệu cho hắn đem thức ăn đặt lên bàn. Tên tiểu nhị thật ra so với thoạt nhìn thì cũng có một chút thông minh, nhẹ nhàng bước vào, đặt từng món
thức ăn lên bàn rồi lại cẩn thận lặng lẽ lui ra. Băng Ngự ở bên cạnh chờ đến khi Hách Cửu Tiêu thoa dược xong thì mới dám mở miệng nói chuyện,
“Cốc chủ, công tử, có thể dùng bữa.”
“Đem thức ăn đưa đến phòng
của Miên Ca.” Hách Thiên Thần nói với Băng Ngự. Mới vừa rồi hắn nghe
được tiếng hít hơi của Băng Ngự, rồi nhìn thấy tốc độ khép lại của miệng vết thương thì liền hiểu được lọ thuốc này tất nhiên không phải tầm
thường, hắn không phải là không biết đã từng xảy ra phân tranh về việc
xin thuốc.
Cửu Tiêu, ngươi đối với ta như vậy, đến tột cùng muốn
ta như thế nào? Chúng ta là huynh đệ….là huynh đệ, chẳng lẽ ngươi không
biết? Hách Thiên Thần khẽ nhắm mắt lại, thu vào bàn tay đang dần dần nắm chặt bên trong y mệ.
Vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu cũng không có gì
bất đồng so với ban đầu, hắn không nói đây là thuốc gì, đậy nắp lại rồi
đặt vào trong tay của Hách Thiên Thần, “Giữ lấy, sau này lúc nào cũng
phải mang theo bên người, như vậy ta mới yên tâm.” Thu lại vài thứ vào
trong hòm thuốc, hắn nói chuyện cũng không hề nhìn đến phản ứng của Hách Thiên Thần, chỉ kéo tay Hách Thiên Thần ngồi xuống bàn ăn, “Ngươi có lẽ đã đói rồi, dùng bữa đi.”
Hai người ngồi xuống, Hách Thiên Thần
cảm thấy lọ thuốc trong tay dường như có nhiệt độ nóng rực đang lan tỏa
từ lòng bàn tay của hắn cho đến toàn thân, hắn chậm chạp cầm đũa lên,
Hách Cửu Tiêu nâng ly uống rượu, chỉ gắp một miếng thức ăn, bỗng nhiên
buông đũa xuống, cũng giữ chặt bàn tay đang bưng ly rượu của Hách Thiên
Thần, “Trong thức ăn có độc.”
Hách Thiên Thần đột nhiên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi đã ăn?”
Hắn không hỏi độc ở nơi nào, là loại độc gì, không suy nghĩ là ai cũng như
từ khi nào đã hạ độc, lại vì sao mà đi hạ độc. Hắn chỉ quan tâm Hách Cửu Tiêu có phải đã ăn rồi hay không. Hắn tận mắt nhìn thấy Hách Cửu Tiêu
uống rượu dùng bữa, lúc này lại hỏi một câu dư thừa như vậy. Nếu là bình thường thì Hách Thiên Thần tuyệt đối sẽ không hỏi một câu như thế này,
mà trước tiên hắn sẽ xem xét rượu và thức ăn, ổn định tâm mạch của người trúng độc, tìm kiếm loại thuốc mang theo trên người mà có thể giảm bớt
độc tính, rồi sau đó nghĩ cách điều tra người hạ độc để lấy thuốc giải.
Nhưng lúc này dường như hắn đã quên hết thảy những điều đó.
“Đừng hoảng, chẳng lẽ ngươi không nhớ người khác xưng ta là cái gì.” Hách Cửu Tiêu nhìn thấy Hách Thiên Thần lo lắng cho mình, thì băng hàn kết sương bên trong đôi mắt dường như đang trở nên nhu hòa. Hách Thiên Thần bị
một câu của Hách Cửu Tiêu nhắc nhở, hắn thở ra một hơi, sau đó vừa tự
giễu vừa lắc đầu, “Ta làm sao lại có thể quên ngươi là Huyết Ma Y. Không bệnh nào không thể chữa, không độc nào không thể giải.”
“Ngươi
đang lo lắng cho ta nên đã quên tất cả những chuyện khác.” Hách Cửu Tiêu tựa hồ không hề để ý bản thân mình đang bị trúng độc, cũng không kiểm
tra thực hư bên trong thức ăn là loại độc gì, mà lại nói như vậy với
Hách Thiên Thần vào lúc này. Hắn bởi vì khẩn trương mà bàn tay rất nhanh đã bị hách Cửu Tiêu nắm chặt, rồi sau đó cảm giác năm ngón tay dần dần
bị buông lỏng.
“Vậy ngươi còn không mau giải độc cho chính mình?” Hách Thiên Thần không hề phản bác, cũng không thu về bàn tay đang bị
cầm lấy, mà ngược lại hắn càng nắm chặt bàn tay của Hách Cửu Tiêu, lúc
này hắn phát hiện lòng bàn tay của Hách Cửu Tiêu đã trở nên lạnh ngắt,
độc tính đang phát tác?!
“Cốc chủ! Có chuyện kỳ quái, tiểu nhị đã chết…..” Băng Ngự đưa thức ăn cho Miên Ca, từ bên ngoài quay về thì
nhìn thấy Hách Cửu Tiêu đang dựa vào người của Hách Thiên Thần, sắc mặt
không bình thường, nhất thời cả kinh, “Công tử, Cốc chủ hắn?”
“Hắn bị trúng độc.” Băng Ngự kêu lên một tiếng như vậy, Hách Thiên Thần bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, sắc mặt thâm trầm vẫn chưa lắng dịu, “Ngươi nói tiểu nhị đã chết?”
“Đã chết! Ngay trong trù phòng!” Băng Ngự gật đầu bước đến gần, bóng dáng màu thanh lam hiện lên trước mặt Băng Ngự,
chỉ trong khoảnh khắc thì Hách Thiên Thần đã lướt ra ngoài cửa, “Chờ ta
trở lại, ta muốn nhìn thấy ngươi vô sự.” Những lời này là nói với Hách
Cửu Tiêu, ở trong phòng nhìn Hách Cửu Tiêu trúng độc khiến hắn không có
biện pháp làm cho lòng mình có thể yên tĩnh trở lại, không bằng đi ra
ngoài xem xét một chút. (trù phòng = nhà bếp)
Cốc chủ có thể dễ
dàng bị trúng độc? Băng Ngự đang nghi hoặc và khó hiểu thì đã nhìn thấy
người đang dựa vào ghế từ từ ngồi dậy, nâng mắt lên, nhìn chăm chú bóng
dáng màu thanh lam đang lao ra trước cửa. Giờ khắc này sắc mặt của Hách
Cửu Tiêu không hề giống như người bị trúng độc, “Mang nước đến đây.”