Một tháng thời gian, đây là kỳ hạn mà Sở Thanh Hàn đưa ra, cũng là thời
gian cuối cùng mà Thuận Đức Đế có thể cầm cự, hắn muốn kết thúc mọi việc trước khi Thuận Đức Đế qua đời.
Sau khi hắn hạ lệnh truyền lời,
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đã sớm rời khỏi phân đà Thiên Cơ Các,
bọn họ cũng không quay về thành Lương Châu, nếu triều đình có ý muốn đối phó với bọn họ thì nơi đó đương nhiên đã bị bao vây, chỉ cần bọn họ
không đến thì những người trong Thiên Cơ Các sẽ an toàn.
Nói
Thiên Cơ Các mưu phản, thực tế là muốn nhằm vào Hách Thiên Thần, nếu
không có Hách Thiên Thần thì Thiên Cơ Các không đủ trở thành uy hiếp, mà lúc này Diễm Hoa và những người khác trong Thiên Cơ Các tương đương trở thành chất tử trong tay triều đình.
Cho dù giang hồ nổi lên bão
táp mưa sa, sóng gió có lớn thế nào thì cũng không thể so sánh với toàn
bộ thế lực của triều đình, việc Thiên Cơ Các mưu phản một khi bị dấy lên thì liền trở thành sự thật, tuy rằng không thấy động tĩnh quá lớn nhưng mỗi một phủ nha đều hạ lệnh lưu ý người giang hồ trong thành, bọn họ
muốn tìm chính là Hách Thiên Thần.
Các phân đà khác của Thiên Cơ
Các chưa lâm vào tai họa tương tự thì đều bế môn theo lệnh của Hách
Thiên Thần, quan phủ tựa hồ cũng nhận được chỉ thị nên không đến cửa tìm phiền toái, có lẽ là e sợ tức nước vỡ bờ, đến lúc đó triều đình sẽ rất
đau đầu.
Không thể đến Thiên Cơ Các, không thể ở lại phân đà,
đương nhiên cũng không thể đến Hách Cốc, ai cũng biết quan hệ giữa Thiên Cơ Các và Hách Cốc, thế lực của hai người đã gộp chung thành một, thậm
chí có người suy đoán có lẽ bởi vì vậy mà triều đình mới e ngại, sợ thế
lực quá mức khổng lồ này gây sóng gió, dù sao chỉ trong mấy ngày mà
Thiên Khung Thần Giáo đã bị tiêu diệt dưới tay bọn họ.
Không đến Hách Cốc để tránh dẫn đến phiền phức, y xá cũng không thể đến, bọn họ còn có thể đi nơi nào?
Tự đánh giá ngày hôm đó đã gặp chuyện không may, Hách Thiên Thần và Hách
Cửu Tiêu giống như biến mất khỏi giang hồ, hơn một trăm người bên cạnh
bọn họ cũng đều biến mất.
Đêm khuya thanh vắng, gió mát thổi hiu hiu.
Bên trong Phúc Xương Trang, Hoa Nam Ẩn đi vòng vòng trong phòng, khi hắn
nghe được tin tức thì sự tình đã xảy ra, căn bản không kịp cứu viện, mà
chỉ bằng một mình hắn thì làm sao có thể cứu viện, ảo não chậm rãi bước
đi, hắn bỗng nhiên nhấc đầu lên, “Người đâu? Nhanh chóng đi hỏi thăm,
trong cung đã hồi âm hay chưa?”
Hạ nhân vội vàng chạy ra, không bao lâu lại quay về, “Bẩm thiếu gia, đã có thư tín!”
Hoa Nam Ẩn đoạt lấy lá thư trên tay của gã hạ nhân, sau đó cho người nọ
thối lui, vội vàng mở ra thư rồi đọc kỹ từ đầu đến cuối, “Chết tiệt! Cái lão hồ ly kia! Cái gì mà không liên quan đến hắn? Nếu việc này không
liên quan đến hắn thì còn có thể liên quan đến ai?” Thì thào tự nói, lá
thư bị đập xuống bàn, một tiếng ầm vang lên, Hoa Nam Ẩn cau mày rồi thở
dài, “Thiên Thần a Thiên Thần, rốt cục các ngươi ở nơi nào?”
“Hoa Nam Ẩn” Ba chữ không biết từ đâu truyền đến, Hoa Nam Ẩn giật mình, đây
tuyệt đối chính là giọng nói của Hách Thiên Thần, nâng mắt lên một lần
nữa, nhìn xung quanh không thấy khác thường, phía trên mái nhà có tiếng
vang nhỏ, hắn vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đang đứng trên nóc nhà.
Trường y phất phơ, màu xanh trong vắt như thiên thanh, vẻ
mặt vẫn thản nhiên như trước, Hách Thiên Thần mỉm cười với hắn. Bên cạnh Hách Thiên Thần đương nhiên là Hách Cửu Tiêu, chắp tay sau lưng mà nhìn xuống, đôi mắt lạnh lùng hờ hững, cẩm y như máu, được soi sáng bởi
những ngôi sao giữa bầu trời đêm, hai người như thế mà lại tựa như đang
hạ phàm, Hoa Nam Ẩn lắc đầu vì loại cảm giác buồn cười này, trong lòng
thật sự kinh hỉ đến cực điểm.
“Cuối cùng các ngươi cũng còn biết
đường mà tới tìm ta.” Nhẹ giọng nói nhỏ, hắn không dám làm ầm lên, phân
phó hạ nhân đi chuẩn bị thức ăn, bảo rằng mình đói bụng, nhân cơ hội
đuổi bọn hạ nhân đi.
Ngoài phòng, hai người từ trên nóc nhà nhảy
xuống, Hách Cửu Tiêu không quên đứng trên xà nhà để lắp lại mái ngói ở
trên nóc. Chờ bọn họ rơi xuống đất trước mặt Hoa Nam Ẩn, xưa nay Tiêu
Hương Khách luôn lộ ra ý cười phong lưu lại không khỏi trừng mắt nhìn,
giấu không được sự xúc động trong mắt, để cho bọn họ mau chóng an tọa.
Nhưng Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không ngồi xuống, tựa hồ tính rời đi
bất cứ lúc nào, Hoa Nam Ẩn sợ bọn họ lại mất tích, liền liên mồm truy
vấn, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao triều đình lại bắt đầu nhắm
vào các ngươi? Ta hỏi Vân Khanh, lão hồ ly Sở Lôi lại bảo không liên
quan đến hắn, chẳng lẽ thật sự là Sở Thanh Hàn? Hắn ước hẹn một tháng
sau sẽ gặp ngươi, đã qua một tuần, ngươi có tính toán gì hay không?”
Hết vấn đề này nối tiếp vấn đề khác, Hoa Nam Ẩn thoạt nhìn còn khẩn trương
hơn bọn họ, Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh lùng nghiêm mặt không lộ ra biểu
tình, chỉ khi nhìn về hướng Hách Thiên Thần thì mới hiện lên sự ôn nhu
thân thiết rất rõ ràng, “Lại đây, ngồi nghỉ ngơi chốc lát, thương thế
của ngươi chỉ mới lành lặn.”
“Của ta là nội thương, của ngươi lại là ngoại thương, không biết ai nghiêm trọng hơn ai, đừng nói một mình
ta.” Hách Thiên Thần bước qua, Hách Cửu Tiêu đã ngồi xuống, kéo Hách
Thiên Thần ngồi bên cạnh hắn.
Hoa Nam Ẩn nghe nói Hách Thiên Thần bị nội thương thì lập tức quan sát sắc mặt của Hách Thiên Thần, may mắn thoạt nhìn cũng không suy yếu, có Hách Cửu Tiêu thì hắn không cần phải
lo lắng. Biết chính mình mới vừa rồi hơi nôn nóng, hắn định thần một
chút, hít sâu vào một hơi, rốt cục cũng khôi phục ý cười, “Có Hách Cửu
Tiêu ở bên cạnh thì thương thế của ngươi hẳn là không có gì đáng ngại,
cũng không biết là kẻ nào có thể làm Đàn Y công tử bị thương.”
“Là Ân Phách Mệnh và Vụ Sắc đao.” Hách Thiên Thần nói đại khái về tình cảnh của ngày hôm đó, liên lụy đến dị lực của hắn và Hách Cửu Tiêu, hắn nói
vài câu, giải thích sơ lược, Hoa Nam Ẩn mơ hồ biết được hắn có một chút
dị lực đặc biệt, lần đầu tiên nghe như vậy thì trừng mắt cứng lưỡi,
thiếu chút nữa đã không thể tin được.
“Thảo nào ngươi không cho
người ta thân cận.” Lúc này hắn mới tỉnh ngộ, muốn trách Hách Thiên Thần giấu diếm hắn lâu như vậy nhưng lại nghĩ đến bản tính thận trọng của
Hách Thiên Thần, tựa hồ cũng không thể trách được Hách Thiên Thần, hơn
nữa lúc này lại nói cho hắn biết cũng chứng tỏ đã tín nhiệm đối với hắn. Chỉ cần nghĩ như vậy thì tâm tư liền thoải mái hơn rất nhiều, không nói tiếp chuyện này, hắn bắt đầu chuyển sang thóa mạ Sở Thanh Hàn.
“Tên tiểu tử Sở Thanh Hàn kia quả thật không phải thứ tốt lành gì, có mới
nới cũ, hắn nhờ lực lượng của các ngươi mà chiếm được Vạn Ương, lần này
liền trở mặt, Vụ Sắc đao không nằm trong tay hắn là vạn hạnh. Nếu không, hắn chỉ cần hiến lên trước mặt Thuận Đức Đế thì địa vị thái tử chỉ còn
là danh nghĩa.”
Hoa Nam Ẩn nói xong, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, là hạ nhân mang đến thức ăn.
Không cần hắn nhắc nhở, hai huynh đệ trong phòng đều im lặng, chờ Hoa Nam Ẩn
đuổi người bên ngoài lui xuống, khi Tiêu Hương Khách quay về thì lại
thần bí dẫn bọn họ đến thư phòng, Hách Thiên Thần như cười như không
nhìn thoáng qua, lập tức biết rõ Hoa Nam Ẩn muốn làm cái gì.
Hách Cửu Tiêu không đợi Hoa Nam Ẩn động thủ thì đã đẩy mạnh vào giá sách, cơ quan mở ra, xuất hiện một gian mật thất, hai ngươi cư nhiên đi vào
trước, lưu lại một mình Hoa Nam Ẩn ở bên ngoài nhíu mày lắc đầu rồi lại
thở dài, “Đây chính là ta cực khổ vất vả âm thầm phái người xây nên, bản thân ta chỉ mới dùng được vài lần.”Kết quả lại bị huynh đệ bọn họ tùy tiện mở ra như vậy, ngay cả một chút
biểu tình kinh hỉ cũng không có. Hách Thiên Thần thậm chí còn mỉm cười
rồi lên tiếng, “Nói như vậy đây là sau khi ngươi quay về từ Ngọc Điền
Sơn thì đã phái người kiến lập.”
Hoa Nam Ẩn tiếp tục lắc đầu,
“Chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi, lần đó chứng kiến cơ quan mật
đạo do Ôn Thiết Vũ tạo ra, khi trở về ta cũng phái người làm một cái,
chẳng qua so với cơ quan trong Tuần Thiên Tháp thì nơi này không đáng
giá để phơi nắng, khiến các ngươi chê cười.”
Trong miệng tuy rằng nói như vậy nhưng Hoa Nam Ẩn vẫn có một chút tự đắc, vỗ nhẹ cây quạt ở
trong tay, chỉ cho bọn họ những chỗ kỳ diệu trong mật thất, ở đây nói
chuyện đương nhiên không cần phải cẩn thận, dù sao người bên ngoài không thể nghe thấy, nơi này còn có mật đạo có thể thông ra bên ngoài, muốn
ra khỏi Phúc Xương Trang thì thập phần dễ dàng, đây cũng là lúc trước
khi Vụ Sắc đao gây nên sóng gió, Phúc Xương Trang bị cuốn vào, khi ấy
Hoa Nam Ẩn đã phòng ngừa chu đáo mà chuẩn bị sẵn sàng.
Ba người
ngồi xuống, Hoa Nam Ẩn ra ngoài bưng thức ăn tiến vào, sau đó đặt lên
bàn, “Ta thấy quãng thời gian này sẽ xảy ra nhiều việc lắm, ngươi dường
như gầy một chút, ăn nhiều vào, ta còn chưa hỏi mấy ngày nay các ngươi ở nơi nào?”
Hoa Nam Ẩn hỏi Hách Thiên Thần, nói cũng là nói về
Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu đương nhiên đã sớm phát hiện dạo này Hách Thiên Thần gầy đi rất nhiều, bưng lên bát mì trước mặt, hắn đưa sang
cho Hách Thiên Thần, “Ăn một chút?”
Hoa Nam Ẩn là phú gia công
tử, hạ nhân đưa thức ăn cũng đã bỏ vào một chút dược liệu bổ dưỡng, đều
là những thứ quý giá, Hách Cửu Tiêu liếc mắt một cái liền có thể nhận
biết tốt xấu, thứ này có ích cho thân thể của Hách Thiên Thần, biết dụng ý của Hách Cửu Tiêu, để làm cho hắn yên tâm, Hách Thiên Thần bưng bát
lên rồi thở dài, “Bị ngươi chăm sóc như kẻ bệnh hoạn, đừng quên nội
thương của ta đã khỏi hẳn.”
Nói như thế nhưng hắn vẫn cầm lấy đôi đũa, thấy hắn chậm rãi ăn từng ngụm, Hoa Nam Ẩn có một chút kinh ngạc.
Nói chung, Hách Thiên Thần không sử dụng đồ vật ở bên ngoài, nếu có dùng thì cũng là những vật dụng mới toanh do người khác chuẩn bị riêng cho
hắn, nhưng lần này hắn lại không hề để ý đến chuyện đó.
Chẳng lẽ
là vì bên cạnh có Hách Cửu Tiêu? Hay là hắn thật sự bị những chuyện hỗn
loạn này mà khiến cho tinh thần lao lực quá độ, rốt cục không còn bận
tâm những thứ này, không để ý giống như dĩ vãng?
Hoa Nam Ẩn ở bên cạnh nhìn, trong lòng cảm giác rất khó tả.
Cho dù Hách Thiên Thần không giống người thường, vừa nhạy bén vừa đa mưu
túc kế, nhưng chung quy vẫn là con người, có bao nhiêu kẻ có thể trấn
tĩnh dưới những chuyện đả kích liên tiếp như vậy, không có một chút dao
động?
Trước mắt đã từng cao cao tại thượng như lưu vân, Đàn Y
công tử như minh nguyệt vẫn tươi cười như trước, ấm áp như trước, phong
thái ung dung tôn quý, nhưng không biết vì sao lúc này lại khiến cho
người ta cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu.
Hách Cửu Tiêu cũng
nhìn Hách Thiên Thần, ưu tư trong mắt càng đậm, chỉ mới qua bảy ngày mà
Hách Thiên Thần đã gầy đi rất nhiều, không chỉ là bề ngoài gầy yếu, mà
là có cái gì đang xói mòn từ trên thân của người nam nhân luôn trầm ổn
như thái sơn này. Mấy ngày qua Hách Thiên Thần đã liên lạc với thủ hạ
Thiên Cơ Các, hắn tựa hồ không hề lo lắng cũng không hề nôn nóng.
Không biết có phải cảm giác được ánh mắt khác thường của hai người hay không, hay là vì nhớ đến vấn đề của Hoa Nam Ẩn đã hỏi hắn lúc trước, Hách
Thiên Thần húp xong bát mì, đặt bát xuống, rút ra chiếc khăn tùy thân để lau miệng và lau tay, “Mấy ngày trước chúng ta ngụ ở trạm dịch ngay
trong thành.”
Hắn nói tùy ý, Hoa Nam Ẩn lại hoàn hồn, vì câu trả
lời của hắn mà Hoa Nam Ẩn ngây người một lúc lâu, ngữ điệu cất cao, “Ở
trạm dịch?”
Ai có thể nghĩ đến kẻ bị triều đình truy nã lại ở
ngay trong trạm dịch? Người giang hồ đều có chỗ trong giang hồ để đi,
trạm dịch là nơi ở của nhân mã tuần thành hoặc là quan viên địa phương,
quan binh tuy rằng không nhiều lắm nhưng xuất nhập đều là người của
triều đình, bọn họ cư nhiên lại ở trong trạm dịch. “Thật ra quan viên ở
trong trạm dịch cũng không nhiều, cấp bậc của những người đó cũng không
cao, phòng trống không hề thiếu, hai người chúng ta chỉ cần thay xiêm y, chuẩn bị một phần công văn là được.” Hách Thiên Thần mỉm cười, nói một
cách tùy ý, nhưng trong đó đã trải qua cân nhắc kỹ lưỡng khiến Hoa Nam
Ẩn líu lưỡi vì sự lớn mật của hắn. Ai có thể ngờ người đang bị truy nã
lại ở ngay trước mặt mình, trà trộn vào bên trong đám quan viên.
“Hôm nay ta đến đây là muốn hỏi ngươi chuyện mà ta đã nhờ ngươi điều tra có
kết quả thế nào?” Đề tài vừa chuyển, hắn nói rõ ý đồ đến đây, Hoa Nam Ẩn nhớ lại trước khi phân đà Thiên Cơ Các gặp chuyện không may thì có thu
được một bức mật hàm, lúc này liền gật đầu, “Quả thật như ngươi đã nghĩ, bất quá cũng không có gì kỳ quái, vì sao ngươi lại muốn ta điều tra
chuyện này?”
“Quả nhiên là thế.” Hách Thiên Thần không trả lời,
khẽ nhắm mắt lại, thì thầm vài chữ mà Hoa Nam Ẩn cơ hồ không nghe thấy,
“Thời gian không còn nhiều.”
“Một tháng đã qua bảy ngày, chiếu
theo lời của Sở Thanh Hàn thì còn hơn hai mươi ngày để chuẩn bị, các
ngươi đã kịp triệu tập nhân thủ hay chưa?”
Hoa Nam Ẩn tính đi
tính lại, “Theo như lời của các ngươi, nếu trong một tháng mà Hoàng
Thượng không có được Vụ Sắc đao thì sẽ vong mạng, nếu trong vòng mấy
ngày này có thể đem đao đưa vào trong cung, sau khi Thuận Đức khỏi hẳn
thì hắn có tin tưởng các ngươi không mưu phản hay không, ngươi đã từng
nghĩ đến chuyện này hay chưa?”
Mới vừa hỏi ra khỏi miệng thì Hoa
Nam Ẩn liền nở nụ cười, hắn có thể nghĩ đến chuyện này, Hách Thiên Thần
làm sao lại không nghĩ đến, đang tự giễu thì lại nghe Hách Cửu Tiêu lên
tiếng, “Ta đã phái người đi tìm Ôn Thiết Vũ.”
Ôn Thiết Vũ từng là thân tín của Thuận Đức Đế, lại là người rất có sức ảnh hưởng trong
triều đình, chỉ cần hắn làm trung gian hòa giải thì việc này có thể bình ổn mà không cần phải động binh.
Hoa Nam Ẩn cũng nghĩ như vậy,
thở dài, hắn nhớ đến tin tức mà hắn đã nhờ Vân Khanh thăm dò trong cung
cho mình, “Thái tử vốn đứng bên phe các ngươi, nhưng lúc trước hắn cùng
với vị huynh đệ song sinh của mình trục xuất Sở Thanh Hàn khỏi hoàng
thành, lúc này Sở Thanh Hàn trở về, chiếm được lợi thế, những vị đại
thần vốn xem trọng thái tử cũng bắt đầu chuyển sang phe Sở Thanh Hàn,
thái tử cũng vô kế khả thi.” (vô kế khả thi = hết cách)
Chiếc
quạt trong tay nhoáng lên một cái, Hoa Nam Ẩn mua vui trong phiền muộn,
“Thái tử vốn định làm cho huynh đệ của hắn thay thế thân phận, chiếu
theo cục diện này thì hắn không cần phải lo lắng, nếu Sở Thanh Hàn đoạt
vị thành công thì vị hoàng đệ này có thể phân ưu xã tắc thay cho hắn,
hắn có thể được tự do tự tại.”
Chỉ cần Sở Thanh Hàn lên ngôi
hoàng đế, Sở Tĩnh Huyền sẽ không thể ở lại trong cung, đương nhiên có
thể được tự do, nhưng còn một khả năng chính là để trừ hậu hoạn, Sở
Thanh Hàn có thể diệt cỏ tận gốc, không buông tha cho bất luận kẻ nào
từng có ý đồ phản hắn, bao gồm cả Sở Tĩnh Huyền.
Tuy Hoa Nam Ẩn
vui đùa như vậy nhưng cũng biết sự lợi hại trong đó, sau khi cười đùa
xong thì không tiếp tục nói nữa. Nhưng ngay tại lúc này Hách Thiên Thần
lại đột nhiên ngã xuống, không hề báo trước, ngã vào bên cạnh Hách Cửu
Tiêu, được Hách Cửu Tiêu đỡ lấy, “Thiên Thần?"