Hách Cửu Tiêu ôm lấy Hách Thiên Thần, phản ứng đầu tiên của Hoa Nam Ẩn là kiểm tra bát mì, “Có độc?”
“Không phải độc.” Hách Cửu Tiêu lắc đầu đối với Hoa Nam Ẩn, thật cẩn thận ôm
Hách Thiên Thần vào trong lòng, “Có phòng không?” Khi hắn hỏi ra câu này thì vẫn thủy chung nhìn sắc mặt của Hách Thiên Thần, nâng cổ tay của
Hách Thiên Thần lên, sau đó cẩn thận bắt mạch.
“Có, bên trong có
phòng.” Hoa Nam Ẩn không biết rốt cục Hách Thiên Thần đã xảy ra chuyện
gì, hắn mở cửa gian phòng bên trong, để cho Hách Cửu Tiêu bế Hách Thiên
Thần đi vào, “Hắn làm sao vậy, vì sao lại đột nhiên…”
“Hắn không
sao, chỉ là đang ngủ.” Hách Cửu Tiêu nói như vậy, nhưng sắc mặt lại
không hề thoải mái, Hoa Nam Ẩn kinh dị nhướng mi, “Đang ngủ?”. Hách Cửu
Tiêu gật đầu, “Đang ngủ.” Ánh sáng sắc lạnh dưới đáy mắt làm cho người
ta sợ hãi vẫn chưa rời khỏi Hách Thiên Thần, hắn đặt Hách Thiên Thần lên giường, sau đó lạnh lùng nói với Hoa Nam Ẩn, “Đi ra ngoài.”
Hách Thiên Thần vô cớ ngã xuống, tâm tình của Hách Cửu Tiêu đương nhiên sẽ
không tốt, Hoa Nam Ẩn cũng không dám chọc giận Hách Cửu Tiêu vào lúc
này, không hỏi nhiều lắm, hắn lặng lẽ khép cửa lại rồi theo mật đạo ra
ngoài, trong lòng lại càng trở nên bất an.
Lúc này nếu Hách Thiên Thần xảy ra chuyện gì thì Thiên Cơ Các sẽ như thế nào, thủ hạ của Thiên Cơ Các sẽ như thế nào, càng lúc hắn càng không dám nghĩ, Hách Cửu Tiêu
sẽ như thế nào?
Theo như lời Hách Cửu Tiêu thì Hách Thiên Thần
đang ngủ, nhưng Hoa Nam Ẩn không thể tin tưởng, với võ công và thể chất
của Hách Thiên Thần, nếu hắn không bị đả kích nặng nề thì cũng sẽ không
mất ngủ, mệt mỏi đến mức kiệt sức rồi đột nhiên ngã quỵ như vậy.
Trong phòng, Hách Thiên Thần lẳng lặng nằm yên, hô hấp đều đặn, Hách Cửu Tiêu ngồi một bên, ánh mắt chăm chú nhìn người trên giường, đột nhiên đứng
dậy, trước tiên điểm huyệt ngủ của Hách Thiên Thần, sau đó bắt đầu thoát hạ ngoại bào của Hách Thiên Thần, kế tiếp là nội sam, cho đến khi toàn
thân xích lõa nằm trước mặt hắn.
Ngón tay bắt đầu khẽ vuốt từ
trên khuôn mặt, giống như lần đầu tiên gặp nhau ở Thập Toàn Trang, bàn
tay của Hách Cửu Tiêu xoa nhẹ trên người Hách Thiên Thần, chuyên tâm
không nhìn đến những nơi hấp dẫn ánh mắt của hắn, chỉ nhìn trước mặt,
chỉ nhìn dưới tay của mình, dựa vào cảm giác để xem chẩn tình trạng thân thể của Hách Thiên Thần.
Hết thảy những vết thương mới hay cũ
đều được hắn và Hách Thiên Thần cẩn thận chăm sóc, tất cả đều đã lành
lặn, cũng không có gì khác thường, ngoại thương không có vấn đề gì, nội
thương cũng đã lành, chỉ có một điểm bất thường, chính là nội tức.
Nội lực di chuyển, hắn thử phản ứng của Hách Thiên Thần, đáp lại hắn là một mảnh hỗn loạn, kinh hãi buông ra, hắn lại nâng lên cổ tay của Hách
Thiên Thần một lần nữa, chưa ai nhìn thấy Huyết Ma Y bắt mạch như thế,
run rẩy như thế, cẩn thận từng chút một, tựa như sợ bị thương người
trước mặt, hoặc sợ mình nhất thời lỡ tay sẽ khiến Hách Thiên Thần bừng
tỉnh khỏi giấc mộng.
Kết luận cũng không sai, Hách Thiên Thần quả thật đang ngủ, mà nguyên nhân Hách Thiên Thần đột nhiên ngủ như vậy
cũng không phải bị trúng độc, cũng không phải do dùng dược, mà là tự
thân của hắn, cơ thể của hắn đã mệt mỏi đến mức tận cùng, thể xác và
tinh thần đều đã đến cực hạn, giống như một dây cung căng cứng, nếu
không ngủ như vậy thì sẽ bị đứt gãy.
Nếu lúc này hắn không ngủ mà cứ bảo trì trạng thái như thế thì thậm chí có thể dẫn đến tử vong, thân thể con người trong vô thức sẽ tự bảo vệ, cho nên hắn mới ngủ như vậy.
Hách Cửu Tiêu ngồi bên cạnh, ánh đèn trong phòng u ám ảm đạm, một bên mặt
của hắn bị bóng tối che phủ, chưa ai từng nhìn thấy biểu tình này, ngay
cả Hách Thiên Thần cũng không, vẻ mặt đáng sợ như vậy sẽ khiến cho bất
kỳ ai nhìn thấy liền cảm thấy hối hận. Hoa Nam Ẩn may mắn vì đã rời đi,
nếu không, hắn rất có khả năng trở thành vong hồn dưới chưởng của Hách
Cửu Tiêu ngay lúc này.
Ngọn nến bập bùng, chiếc bóng lay động vài cái, bấc đèn phát lên tiếng vang lách tách, một cỗ hơi thở đáng sợ từ
trong mật thất truyền ra, ngay cả Hoa Nam Ẩn ở bên ngoài cũng có thể cảm giác được đây là loại khí thế đáng sợ đến mức nào.
Giờ khắc này
Hách Cửu Tiêu dường như đã mất đi lý trí, thậm chí khả năng tự chủ cũng
suýt nữa bị dập nát, hắn ngồi trên ghế, vẫn không nhúc nhích, hết thảy
những vật dụng ở xung quanh đều đang bạo liệt, những tiếng nổ tung không ngừng vang lên.
Một cơn lốc từ từ kéo đến, ngoại trừ chiếc bàn
bên cạnh Hách Cửu Tiêu và chiếc giường mà Hách Thiên Thần đang nằm thì
hết thảy những thứ còn lại đều xuất hiện vết nứt, bị cuốn vào bên trong
cơn lốc rồi nát thành từng mảnh nhỏ.
Hoa Nam Ẩn ở bên ngoài phát
hiện khác thường, lại càng không dám tiếp cận, tuy rằng ở mật thất không sợ bị người ta phát hiện nhưng hắn vẫn đuổi đi đám hạ nhân ở bên ngoài, sợ bọn họ nghe thấy những tiếng động rất dọa người này. Bên trong rốt
cục đã xảy ra chuyện gì? Hách Cửu Tiêu đến tột cùng đang làm cái gì?
(đang phá nhà bác chứ làm cái gì =.=)
Không biết qua bao lâu, bên trong rốt cục tĩnh lặng, lại qua tiếp một quãng thời gian tịch mịch,
không hề có tiếng động, nếu không biết thân thể của Hách Thiên Thần
không khỏe nên Hách Cửu Tiêu sẽ không tùy tiện di chuyển hắn, thì Hoa
Nam Ẩn cơ hồ sẽ hoài nghi hai huynh đệ bọn họ có phải đã thông qua mật
đạo mà rời đi hay không.
Một mảnh tối tăm.
Hách Thiên Thần tỉnh lại từ trong giấc mộng, chỉ nhìn thấy bóng tối trước mắt, sau đó
đột nhiên xuất hiện một đôi mắt lấp lánh lóe sáng giống như yêu ma khiến người ta sợ hãi, lạnh lẽo khiến người ta kinh hoàng, tưởng rằng mình
đang ở địa phủ, ngay sau đó hắn bị người nọ ôm vào trong lòng.
Giống như tứ chi đều bị trói chặt, tựa hồ không phải muốn ôm hắn mà là muốn
làm cho hắn hít thở không thông, cất lên giọng nói vừa khàn khàn vừa
hung hăng, “Ngươi tính khi nào thì mới nói cho ta biết? Nếu ta không
phát hiện thì ngươi định một mình cầm cự cho đến khi không thể chống đỡ
được mới thôi có phải hay không?”
Hô hấp nặng nề dừng bên tai
Hách Thiên Thần, tiếp theo là đau nhức, đó là nụ hôn của Hách Cửu Tiêu,
dùng môi và răng làm cho Hách Thiên Thần lĩnh hội hết thảy cảm thụ trong lòng của hắn, cho đến khi có thể nhìn thấy lỗ tai đỏ sẫm như sắp xuất
huyết của Hách Thiên Thần trong bóng đêm thì mới dừng lại.
Hách
Cửu Tiêu dời môi nhưng hai tay ôm chặt Hách Thiên Thần vẫn không chịu
buông ra, “Là thanh đao chết tiệt kia, là Vụ Sắc đao có phải hay không?”Hách Thiên Thần không trả lời, Hách Cửu Tiêu theo phản ứng của hắn mà phát
hiện ra đáp án, “Tác dụng của Vụ Sắc đao khác biệt đối với ngươi, giống
như trước kia, ngươi không thể khống chế dị lực của mình, ngươi hiện tại không thể khống chế được, nói cho ta biết, vì sao ngươi lại làm cho
chính mình trở thành như vậy? Chẳng lẽ bắt đầu từ ngày đó thì ngươi đã
mất ngủ? Ngươi ở bên cạnh ta mà lại giả vờ nhắm mắt ngủ, nhưng thật chất ngươi vẫn tỉnh! Tỉnh để khống chế dị lực của mình! Có phải hay không?”
Tiếng chất vấn tràn ngập nôn nóng và vội vàng, Hách Cửu Tiêu cơ hồ muốn dùng
lực để đánh Hách Thiên Thần thật mạnh, nhưng lại muốn đem Hách Thiên
Thần hoàn toàn dung nhập vào trong lòng của mình thì mới có thể bảo hộ
được hắn, đúng lúc này bờ môi của Hách Thiên Thần khẽ giật.
Giọng nói rất nhẹ, cơ hồ không thể nghe thấy, nhưng Hách Cửu Tiêu lại nghe
thấy, toàn thân tựa như bị đấm một quyền, nháy mắt sắc mặt trở nên đại
biến, Hách Thiên Thần chỉ nói ba chữ — Ngươi là ai.
Hách Thiên Thần hỏi hắn, ngươi là ai?
Yên lặng tựa hồ chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập, Hách Cửu Tiêu nhìn chằm
chằm vào hắn. Hách Thiên Thần nâng mắt lên, đôi mắt đen láy thâm thúy
như hàn tinh lóe lên một tia sáng, tựa hồ vừa bừng tỉnh từ trong giấc
mộng, “Cửu Tiêu, vừa rồi ta…”
Nhớ lại chính mình vừa nói cái gì,
Hách Thiên Thần hít sâu một hơi, phát hiện chính mình không một mảnh vải che thân nhưng không cảm thấy kỳ quái, hắn ngồi ở mép giường, “Vừa rồi
ta không nhận ra ngươi, phải không?”
Trong không khí có cái gì đó đang phập phồng trôi nổi, sự tĩnh mịch dị thường giống như đóng băng tất cả.
Một câu “phải không” dị thường đau đớn, nhẹ nhàng dứt lời, lại giống như
hai mũi kim châm đâm thẳng vào lồng ngực, cảm giác cuồn cuộn nổi lên,
Hách Thiên Thần thậm chí nhịn không được mà bắt lấy mép giường mới có
thể không làm cho chính mình run rẩy, đồng thời toàn thân trở lên lạnh
lẽo….Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có một ngày hắn thật sự không thể
nhận ra Hách Cửu Tiêu, không nhận ra những người mà hắn từng quen biết.
“Thực xin lỗi.” Hắn thở dài, ôm lấy bóng dáng đã trở nên cương trực, “Thực xin lỗi, ta…”
Bỗng nhiên hôn xuống như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Hách Thiên Thần ngã xuống giường, bị Hách Cửu Tiêu áp chế dưới thân, nụ hôn khắc sâu như
liệt hỏa, lại thê lương như băng hàn, Hách Cửu Tiêu và hắn cùng nhau run rẩy.
“Không được!” Hách Cửu Tiêu rốt cục dời môi, “Ngươi không
được quên ta! Ngươi có thể quên hết tất cả thế nhân, nhưng ngươi tuyệt
đối không được quên ta! Không thể! Có nghe thấy hay không?”
Hách
Cửu Tiêu cơ hồ đang hét lớn bên tai của Hách Thiên Thần. Hắn bị ba chữ
này gây khiếp sợ, Huyết Ma Y chưa bao giờ e ngại chuyện gì, bận tâm
chuyện gì, rốt cục biết cái gì gọi là sợ hãi, “Đừng dọa ta, Thiên
Thần….Đừng dọa ta! Ngươi không thể quên ta, tuyệt đối không thể….”
Khẽ liếm lên hôn ấn ở sau tai của Hách Thiên Thần, nếm được một chút hương
vị máu tươi, trong lời nói của Hách Cửu Tiêu cũng có một loại điên cuồng khát máu, ôm chặt lấy Hách Thiên Thần không hề buông tay. Cảm thụ trong lòng của Hách Thiên Thần cũng không thua gì Hách Cửu Tiêu, sự bất an và khủng hoảng này thậm chí còn khắc sâu, còn rõ ràng hơn cả Hách Cửu
Tiêu.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày như
vậy, hỏi ra ba chữ này đối với người thân nhất trong đời của hắn. Lấy
lại bình tĩnh, hắn giải thích với Hách Cửu Tiêu, “Ta đang nằm mơ, là
những giấc mộng liên tục không ngừng nghỉ, ta thậm chí không biết chính
mình là ai, cho nên….”
“Có phải là Vụ Sắc đao hay không?” Chỉ cần Hách Thiên Thần không thật sự quên hắn thì Hách Cửu Tiêu sẽ khôi phục
như bình thường, giọng nói âm trầm lạnh như băng, Hách Thiên Thần vừa
gật đầu lại vừa lắc đầu, “Là Vụ Sắc đao, nhưng không chỉ là Vụ Sắc đao.”
Lãnh quang dưới đáy mắt của Hách Cửu Tiêu chợt lóe, “Ân Phách Mệnh?”
Đã bị Hách Cửu Tiêu phát hiện, Hách Thiên Thần cũng không tiếp tục giấu
diếm, “Vụ Sắc đao làm dị lực của ta dâng trào kịch liệt, lực cảm ứng so
với ban đầu còn mạnh hơn gấp bội, không ngờ trong lúc đối chưởng với Ân
Phách Mệnh lại làm cho ta tiếp thu toàn bộ suy nghĩ mà hắn đã chứng
kiến.”
Ân Phách Mệnh là thủ hạ của Hùng Tích An, lại từng là tộc
nhân của Yêu Hồ tộc, đôi tay của hắn rất khác thường, có thể xuyên qua
sọ người để tra xét tư tưởng, Ân Phách Mệnh đã từng giết không ít người, số lần sử dụng dị lực cũng rất nhiều, nói cách khác, hắn xem qua không
ít tâm tư của con người, chẳng qua phương pháp của hắn khác với Hách
Thiên Thần.
Đến khi đối chưởng lại khiến Hách Thiên Thần nhìn
thấy tất cả những gì Ân Phách Mệnh đã chứng kiến, theo bản năng nhớ kỹ
hết thảy. Không biết bao nhiêu nhân tâm, bao nhiêu phức tạp, bao nhiêu
hắc ám, bao nhiêu bí mật, tất cả đều bị hắn tiếp thu.
Giống như chỉ trong nháy mắt mơ thấy hàng trăm cơn ác mộng, mỗi một giấc mộng đều chân thật tựa như hắn đã tự mình trải qua.
“Cửu Tiêu, ta sợ một khi ta ngủ thì sẽ nhìn thấy những người đó, chuyện này
tựa như khi ở phía dưới vực sâu của Hách Cốc, ta sẽ không còn là chính
mình, một ngày nào đó ta thật sự sẽ nhận không ra ngươi.” Trong bóng
đêm, Hách Thiên Thần ôm chặt Hách Cửu Tiêu, hắn cố gắng trấn định nhưng
chung quy lại không thể che giấu nỗi chua xót trong lời nói.
Cho
nên hắn mới bảo rằng thời gian không còn nhiều, không phải bởi vì kỳ hạn một tháng mà là vì Vụ Sắc đao tăng cường dị năng của hắn, làm cho hắn
sợ hãi thời gian trôi qua.
Các chủ Thiên Cơ Các cho đến nay chưa từng sợ hãi điều gì, Đàn Y công tử đối mặt với hết thảy mọi chuyện đều
có cách để giải quyết, rốt cục không thể không đối mặt với kẻ thù lớn
nhất trong cuộc đời hắn – chính bản thân hắn.