Biện bạch như thế nào? Nói rằng giữa hắn và Hách Cửu Tiêu không có gì,
nói rằng tình cảm của bọn họ chỉ là huynh đệ, tuyệt đối không có thứ
khác? Những lời này nếu nói ra thì bất kỳ ai nghe xong cũng nhất định
không tin, ngay cả hắn cũng không thể tin…..
Sắc xuân dào dạt
ngoài cửa sổ, núi non ngào ngạt hương cỏ cây, Hách Thiên Thần bưng ly
trà chăm chú nhìn ra ngoài, tựa hồ bên ngoài có thứ gì đó có thể làm cho người ta ngắm nhìn đến mức thất thần, yên lặng giống như bản thân không tồn tại trong gian phòng này.
“Bẩm Cốc chủ, Thiến Dong đã nghe
thấy, chẳng qua còn có vài lời muốn nói.” Nàng vẫn không rời đi, nàng
đến đây là có lý do của nàng.
Ánh mắt băng hàn đến tận xương tủy
của Hách Cửu Tiêu dừng trên người Thiến Dong, ánh mắt của Huyết ma Y cho dù là giang hồ hào hiệp đều khó có thể kháng cự, huống chi chỉ là một
nữ tử yếu đuối, Thiến Dong lui ra sau vài bước, lại liếc mắt nhìn Hách
Thiên Thần, nàng cất lên lời ai oán khiến người ta tan nát cõi lòng,
“Cốc chủ đúng là tức giận, ta biết ta không nên ở trong này, ta chỉ muốn nhìn xem Đàn Y công tử…..Nghe nói Cốc chủ đối với hắn rất khác biệt, ta biết rõ là không nên nhưng vẫn đến đây, Cốc chủ nếu thật có ý đối với
hắn thì cứ lưu hắn lại, để cho Thiến Dong….rời đi.”
Hai chữ cuối
cùng tựa hồ đang thở dài lại tràn đầy bi thương, nàng không rơi lệ cũng
không tức giận, nhưng bộ dáng không rơi lệ cũng không tức giận so với
các nữ tử mau nước mắt lại càng khiến kẻ khác động lòng người. Hách
Thiên Thần đưa lưng về phía nàng, không nhìn thấy tình cảnh trước mắt
nhưng có thể cảm giác được sự nhu tình quyến rũ kia, hắn vừa nhìn ra
ngoài cửa sổ vừa lắc đầu, “Cô nương hà tất gì phải nói như vậy, Cốc chủ
của các ngươi đối xử với ta như với khách nhân, ngươi mới là người trong cốc của hắn, hắn đối với ta khác biệt là có nguyên nhân, cũng không
phải như cô nương đã suy nghĩ. Ngươi không cần phải cố ý làm cho người
ta hiểu lầm, hắn không phải là người thích cưỡng ép người khác lưu lại,
ngươi ở đây là vì có ý với hắn, bây giờ nói muốn đi là vì ta đến đây.
Ngươi lưu lại cũng được, đi cũng được, không cần ở trước mặt ta nói lời
dư thừa.”
Thiến Dong cố ý nói như vậy hiển nhiên là muốn để hắn
nghe, Đàn Y công tử là người như vậy, nếu hắn thật sự có ý với một người nam nhân, mặc dù thân là nữ tử thì nàng cũng không thể tranh chấp với
hắn. Tâm tư của Thiến Dong bị Hách Thiên Thần vạch trần, ánh mắt lạnh
lùng của Hách Cửu Tiêu như một mũi tên chỉa thẳng vào người nàng, “Nói
xong thì lui xuống”
Vẫn là vài chữ này, không hề dư thừa, lạnh
như băng thạch, nét mặt không lưu tình. Thần sắc bi thương của Thiến
Dong đột nhiên cứng đờ, nàng xoay người nói với bóng dáng của Hách Thiên Thần, “Đàn Y công tử tài trí hơn người, tâm tư của tiểu nữ không đáng
giá được nhắc đếntrước mặt ngươi.” Rồi nàng lại quay đầu nhìn Hách Cửu
Tiêu, “Ta chỉ trông mong Cốc chủ đừng có mới nới cũ….”
Chưởng
phong gào thét, một tiếng vang dội, nữ tử dáng người thướt tha ngã trên
mặt đất, nàng kinh ngạc sợ hãi ôm mặt mình. Khóe miệng chảy máu, tóc mai tán loạn cùng vệt máu nơi khóe miệng làm cho nàng có vẻ rất chật vật. Ở trong cốc đã bấy lâu, có bao giờ nàng bị đối đãi như vậy hay chưa? Mặc
dù Hách Cửu Tiêu không hề nói một câu lời ngon tiếng ngọt với nàng,
nhưng cũng chưa từng đánh nàng như vậy!
“Đủ rồi” Thanh y lạnh
nhạt xoay người bước đến chỗ nàng, y mệ phất qua, hắn dùng nội lực nhu
hòa nâng nàng dậy, hơi thoáng thở dài, “Cửu Tiêu, ngươi không nên đối
với nàng như vậy, cho dù nàng nói sai nhưng cũng không phải cố ý, chẳng
qua nàng chỉ là…..yêu ngươi” Do dự một chút, rốt cục Hách Thiên Thần nói ra hai chữ này.
Nếu không phải thâm tình thì làm sao lại vội
vàng như vậy, chỉ là nghe xong lời đồn đãi, thấy hắn đến đây liền thấp
thỏm nóng lòng. Thiến Dong không phải một nữ tử ngu xuẩn, những gì nàng
nói chỉ là muốn cho hắn biết trong Hách cốc còn có một người là nàng.
Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn, “Yêu hay không là chuyện của nàng, không quan
hệ đến ta. Ngươi không phải là khách của Hách cốc, ta đối với ngươi khác biệt cũng không phải là nguyên nhân mà ngươi đang suy nghĩ, còn cái gì
có mới nới cũ, nàng lấy ngươi so sánh với những thứ đó, ngươi không để
ý, chẳng lẽ ta không thể tức giận?”
Hóa ra những thứ đó chính là
nam nữ thị tẩm, trong mắt hắn bất quá chỉ là “những thứ đó”, Thiến Dong
mới vừa đứng lên, thân hình của nàng nhất thời run rẩy, “Hắn gọi tên của ngươi thì ngươi không tức giận, Thiến Dong hôm trước bất quá quên xưng
Cốc chủ liền bị phạt ba ngày giam cầm, có mới nới cũ chỉ là bốn chữ cũng đủ khiến cho Cốc chủ tức giận, xem ra, thật sự không còn chỗ để ta dung thân.”
Nàng chật vật tiêu sái bước ra, đến trước cửa thì xoay
người lại mỉm cười, khóe miệng rướm máu khẽ nhếch lên, “Đến nay mới biết Đàn Y công tử là người như thế nào, Cốc chủ của chúng ta cũng không
kiêng kỵ mà tự mình động thủ, cho dù ta chỉ là một thiếu nữ nhỏ nhoi
chân yếu tay mềm nhưng hắn vẫn có thể vì ngươi mà đánh ta, hắn chỉ cần
nghe xong lời của ta thì liền tức giận dùm ngươi. Hắn thịnh nộ thì sẽ có kết quả gì, không bằng công tử cứ đi hỏi Băng Ngự, hoặc là đến Vô Cực
Uyển bên cạnh y xá để nhìn thử, ngươi nên biết, nếu một người đối với
hắn như thế…. ”
“Lôi nàng xuống.” Huyết sắc lạnh lẽo lan tràn,
Hách Cửu Tiêu vừa dứt lời thì Thiến Dong vẫn chưa nói xong đã bị Băng
Ngự giữ chặt rồi mang đi, phương hướng chính là bên cạnh y xá mà nàng
vừa nói ra. (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)
Vô Cực Uyển
là nơi nào, Hách Thiên Thần làm sao lại không biết? Khép mắt lại, hắn
khẽ vỗ đầu, thì thầm tự nói, “Có lẽ ta không nên đến đây”
Vô Cực
Uyển được đặt tên theo Hách Vô Cực, mười tám năm trước đã có, khi còn bé hắn đã ra vào nơi đó trong hai năm, chứng kiến vô số hình cụ ác độc
không thể tưởng tượng nổi được dùng trên người phạm nhân, hắn có thể từ
trên người của bọn họ mà nhìn ra rất nhiều cảnh tượng bị tra tấn, có thể nói trong toàn bộ Hách cốc thì hắn nhớ rõ nhất chính là nơi đó, lúc này lại một lần nữa được nhắc đến, nhất thời có cảm giác rất khó tả.
“Vô Cực Uyển hiện nay là nơi thí nghiệm thuốc của ta” Hách Cửu Tiêu đi lên
vài bước, hỏi một cách quan tâm, “Ngươi vẫn còn nhớ nơi đó?”
“Ngươi để cho người ta dẫn nàng đến Vô Cực Uyển.” Hách Thiên Thần không trả
lời Hách Cửu Tiêu, trong Vô Cực Uyển có cái gì thì hắn không cần nhìn
đến cũng có thể tưởng tượng được, có lẽ so với địa ngục còn khiến cho
người ta sợ hãi hơn, “Nàng không làm gì quá sai”
“Nàng nói sai.”
“Sai nhưng không đến mức phải chết, dùng nàng để thí nghiệm thuốc, đối với
nàng thì so với chết càng thống khổ hơn. Như lời nàng đã nói, nàng chỉ
là một thiếu nữ, ngươi không nên vì ta mà động thủ đánh nàng, cũng không nên vì như vậy mà bắt nàng phải chết.”
“Ngươi đang cầu tình dùm nàng?” Đáy mắt của Hách Cửu Tiêu vẫn băng hàn lạnh lẽo.
“Ta muốn cầu tình dùm nàng, ngươi….”
“Băng Ngự, dẫn người đi ra, để cho nàng xuất cốc.” Hách Thiên Thần vẫn chưa
dứt lời thì Hách Cửu Tiêu đã phân phó xong xuôi. Thiến Dong trở thành
người đầu tiên vào Vô Cực Uyển mà lại toàn thân trở ra, hơn nữa là còn
sống mà không phải là một thi thể.
Hách Cửu Tiêu đã nói hắn không phải là khách nhân, hắn muốn Hách Cửu Tiêu làm cái gì thì có thể nói ra yêu cầu, lúc này hắn mở miệng thì Hách Cửu Tiêu liền cho người đi làm,
cũng bởi vì hắn đến đây nên thị thiếp vốn được sủng ái nhất bị trục xuất khỏi Hách cốc. Hách Cửu Tiêu vì hắn mà động thủ, lại tức giận thay hắn, đơn giản chỉ vì Thiến Dong nói sai bốn chữ.
Có mới nới cũ, nàng
đã rời đi, người ở lại nơi này là hắn, thoạt nhìn thì giống cái gì, cho
dù nàng không nói, chẳng lẽ chính hắn lại không phát hiện?
Cửu
Tiêu, ngươi không nên vì ta mà làm những việc này, không nên vì
ta…..Ngươi làm như vậy, để cho ta đến Hách cốc là vì cái gì? Ta là đệ đệ của ngươi, không phải ‘người mới’, Hách Thiên Thần lại thở dài, y mệ vô thức bị siết chặt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đồng tử thâm
trầm phản chiếu màu hoàng hôn đang dần dần buông xuống, nổi lên những
gợn sóng lăn tăn.
Một đêm này, Hách Thiên Thần ngủ lại ở Hách
cốc, hắn tính ngày thứ hai sẽ quay về, hắn đến đây để xem xét mộ phần
của mẫu thân bọn họ, bây giờ đã xem qua, tất nhiên cũng nên trở về, Hách cốc không phải là nơi hắn nên lưu lại, nơi mà hắn nên ở chính là Thiên
Cơ các.
Tuy rằng hắn chỉ ở một đêm nhưng bên trong Hách cốc đã
dâng lên một bầu không khí kỳ lạ. Sau bữa tối, ở trong đình hoa viên,
khi Hách Thiên Thần cầm ly rượu nhìn lên ánh trăng trong trẻo ở trên
cao, mỗi lần đến đây tiếp rượu đều là những người khác nhau, nam có nữ
có, ngoại trừ nha hoàn còn có hán tử cao to thô kệch, có thể nói là tập
trung đủ mọi anh tài.
Hách Thiên Thần không biết nên khóc hay nên cười, đồng thời cũng biết bọn họ vì sao lại đến đây, có lẽ chính là
muốn nhìn xem vị Đàn Y công tử này đến tột cùng có cái gì khác biệt so
với người bình thường. Nhìn ly rượu phản chiếu ánh trăng, hắn lại nhấp
một ngụm.
Rượu trong bình rất nhanh cạn sạch, lại có người chạy
đi tiếp rượu, lần này là Băng Ngự, hắn đã sớm gặp qua Hách Thiên Thần,
nhưng cũng là người có nhiều nghi hoặc nhất, nhìn càng nhiều thì hắn
càng cảm thấy giữa Cốc chủ và Đàn Y công tử quả thật có cái gì đó, chẳng qua không người nào hiểu được vì sao một người như Đàn Y công tử lại
làm cho chính mình có liên lụy với Huyết Ma Y của Vu Y cốc
“Công
tử, đa tạ ngươi đã cứu Thiến Dong cô nương.” Băng Ngự châm rượu vào
trong bình, không lập tức đi xuống mà lại cúi đầu nói như thế.
Hách Thiên Thần nhấp một chút rượu trong ly, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, “Tha
cho nàng là Cốc chủ của các ngươi, không cần phải cảm tạ ta.”
Thanh y âm u lạnh lẽo dưới ánh trăng, nam nhân nâng chén mời đối ẩm vẫn giữ
nguyên phong thái thản nhiên. Băng Ngự ở bên cạnh lại thầm nghĩ, nếu
không phải ngươi nói câu kia thì làm sao Cốc chủ tha cho Thiến Dong cô
nương, từ trước cho đến nay nếu Cốc chủ đã nói một thì không có hai,
những gì hắn đã phân phó thì không thể thay đổi, mà lần này lại vì Đàn Y công tử nhà ngươi mà phá lệ. (đối ẩm = uống rượu)
“Thiến Dong cô nương là thật tâm yêu thương Cốc chủ, chỉ tiếc đối với Cốc chủ mà nói
thì nàng cũng không có gì khác biệt so với những người khác. Băng Ngự đã theo hầu Cốc chủ từ rất lâu, cho đến bây giờ cũng chỉ nhìn thấy Cốc chủ đối với một mình công tử là đặc biệt.” Băng ngự suy nghĩ muốn tìm cách
để diễn đạt cho Hách Thiên Thần biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào
đối với người trong Hách cốc, “Công tử là khách nhân đầu tiên trong cốc. Cốc chủ vô tình đối với Thiến Dong, chủ ý là vì để bảo hộ công tử….”
“Băng Ngự, không cần phải nói, ta đều biết rõ.” Băng Ngự chưa dứt lời thì ly
rượu đang được nâng lên đã bị đặt xuống bàn, người nam nhân cắt ngang
lời hắn không còn tiếp tục uống rượu, “Hắn rất tốt đối với ta, ta biết.”
Chẳng qua hắn không biết có nên tiếp nhận tình cảm tốt đẹp này hay không,
cũng không biết một khi bản thân mình tiếp nhân thì sẽ như thế nào. Hách Thiên Thần nhìn chăm chú chiếc ly bạch ngọc được đặt trên bàn, không
nghĩ rằng Hách Cửu Tiêu lại vì hắn mà đặc biệt chuẩn bị toàn bộ đồ dùng, vô luận là bất cứ thứ gì ở trong tay đều là mới nguyên.
“Nếu
không phải công tử nói ra câu kia thì Thiến Dong cô nương sẽ phải chết,
trước kia, cho đến bây giờ cũng không có người nào có thể thay đổi chủ ý của Cốc chủ” Băng Ngự vẫn tiếp tục nói, mặc dù hắn không biết mình muốn nói cái gì.
Hắn chỉ biết vô luận như thế nào thì đều là vì những lời này của Hách Thiên Thần mới khiến Hách Cửu Tiêu làm ra quyết định
như vậy. Khi Thiến Dong thảm hại với khóe miệng đầy máu được dẫn ra
ngoài thì tất cả mọi người trong cốc đều biết Cốc chủ vì Đàn Y công tử
mà trục xuất thị thiếp được sủng ái nhất ra khỏi Hách cốc. Việc duy nhất nàng làm sai chính là nói không đúng ở trước mặt Đàn Y công tử.