Lúc này toàn bộ mọi người trong Hách Cốc đều truyền tai nhau, nhưng
người đang bình yên ngồi trong đình hoa viên dưới ánh trăng dường như
lại không hề hay biết, hoặc là cho dù có biết cũng không để ý, Băng Ngự
nói chuyện nhưng hắn không tiếp lời. Ngồi một mình trong đình, gió đêm
lạnh lùng phất qua, hắn ngồi ở nơi này, giống như ngay cả những làn gió
quấn quanh trên người của hắn đều phải chậm lại tốc độ. Ánh trăng nổi
bật trong đêm khuya, rọi xuống bóng dáng màu thanh lam lạnh nhạt.
Như phong như nguyệt, đó là mây trôi bình yên, cũng là lạnh nhạt khó có thể lay động, người như vậy, nếu Cốc chủ thật sự động tâm thì e rằng muốn
có được cũng không phải dễ dàng. Băng Ngự không biết quan hệ của hai
người, trong lòng thầm nghĩ như thế, rồi lại cảm thấy hôm nay có thể làm cho Hách Thiên Thần giục ngựa một mình đến đây, giữa Cốc chủ và Đàn Y
công tử quả thật có tình ý mà người ngoài không biết, có lẽ thật sự như
hắn đã suy nghĩ.
Xa xa có bóng người đi đến, Băng Ngự hoàn hồn
rồi vội vàng bước qua hành lễ, vẫn chưa kịp mở miệng thì đã bị khoát tay lui xuống.
“Uống rượu một mình?” Hách Cửu Tiêu bước vào, người
trong đình thấy hắn đi đến nhưng cũng không hề kinh ngạc, Hách Thiên
Thần nâng ly rượu lên, “Cùng uống?”
“Hảo.” Giọng nói vốn lạnh lùng nhưng trong đêm khuya dường như lại trở nên nhu hòa rất nhiều, “Chỉ có một ly rượu.”
“Phái người đi lấy thêm….”Hách Thiên Thần vẫn chưa dứt lời thì Hách Cửu Tiêu
đã cầm lấy ly rượu trong tay của hắn, uống cạn phần rượu còn lại, rồi
lấy bình rượu rót đầy vào ly, đưa đến trước mặt hắn, “Làm gì phải phiền
phức như vậy.”
Một ly rượu mà hai người cộng ẩm, như vậy là hợp
hay là không thích hợp? Y mệ màu thanh lam nâng lên rồi tiếp nhận. (cộng ẩm = cùng uống)
Hách Cửu Tiêu đứng trong bóng đêm nhưng không
nhìn Hách Thiên Thần, cẩm y được thêu những hoa văn hình ánh trăng màu
vàng vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng, toàn thân băng lãnh nhưng lại cô
độc vắng lặng. Lúc này cũng không tiếp cận Hách Thiên Thần, khoảng cách
không gần nhưng cũng không quá xa, dưới ánh trăng, mặc dù nhìn nghiêng
nhưng vẫn tà dị khiến người ta cảm thấy tim đập loạn nhịp. Người khác sợ hắn, ngại hắn, kính hắn, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là con người, mặc
dù xem ra lạnh lùng vô tình, nhưng trong lòng vẫn là nóng ấm. Hách Vô
Cực đã tạo ra một người như hắn, lại có ai dám cùng hắn làm bạn? Mà nay
bởi vì đệ đệ của mình lại khiến cho một người nữ tử thương hắn phải rời
hắn mà đi.
“Suy nghĩ chuyện gì? Vì sao không uống?” Hách Cửu Tiêu nghiêng đầu hỏi hắn.
Cầm lấy ly ngọc trong tay, Hách Thiên Thần nhìn tửu sắc hòa với ánh trăng
bên trong ly rượu, “Không có gì.” Nâng ly lên môi, phía trên vành ly còn lưu lại một chút nhiệt độ, ly rượu lớn bao nhiêu? Hắn chạm vào nơi mà
Hách Cửu Tiêu đã uống, nhấp lấy một ngụm rượu trong miệng, hắn lại không biết hương rượu có tư vị như thế nào.
“Ngươi không cần cảm thấy
có lỗi với ta.” Hách Cửu Tiêu cầm lấy ly rượu trong tay của hắn, “Nếu ta thật sự muốn nàng thì sẽ không để nàng rời đi. Ta mặc kệ cái gì gọi là
tình yêu, cũng không cần biết nàng đối với ta như thế nào, nếu ta đã
muốn thì nhất định sẽ không buông tay.”
Khi Hách Cửu Tiêu nói đến đây thì vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng, tựa hồ tình yêu hoàn toàn không liên
quan gì đến hắn, nhưng câu nói nhất định không buông tay lại lộ ra một
sự quả quyết và kiên định, giống như dã thú cô độc đối mặt với một con
mồi duy nhất, giống như một khi buông ra thì sẽ không thể bắt được thứ
gì, như vậy thì chỉ có chết. Đây là cách mà hắn đối đãi với thứ mà hắn
đã nhận thức……Hắn hiểu được phải vứt bỏ những chuyện bi thương như thế
nào, phải làm sao để bắt được thứ mà mình muốn, nhưng không hiểu vì sao
lại muốn thứ đó, rồi vì sao lại không thể buông tay.
Từ khi ở Hách cốc cho đến này, có cái gì mà hắn chân chính muốn nắm giữ? Tình ái thế gian, hắn đã cảm thụ được bao nhiêu?
Trong lòng của Hách Thiên Thần cảm thấy chấn động, không biết chấn động là vì những lời này của Hách Cửu Tiêu, hay là vì khi nói ra những lời đó cũng là lúc hắn nhìn thấy đôi mắt kia, hoặc cũng có thể là vì Hách Cửu Tiêu
cầm lấy ly rượu mà cũng cầm luôn cả bàn tay của hắn. Ly ngọc trong tay
của hai người bọn họ, nhưng trong ly không còn một giọt rượu.
“Uống rượu xong rồi.” Hắn đặt chiếc ly vào tay của Hách Cửu Tiêu, rồi rút tay của mình ra, “Sắc trời đã muộn, ta đi nghỉ trước, ngươi cũng nên nghỉ
ngơi sớm một chút.”
Bước ra ngoài đình hoa viên, gió đêm truyền
đến giọng nói của người ở phía sau, “Ngươi muốn ta tha cho nàng, là vì
ngươi muốn thử xem ta có thật sự nghe lời ngươi hay không, hoặc là vì
ngươi lo lắng ta cũng giống như Hách Vô Cực, tàn nhẫn khát máu?” (NXB
lậu = thiếu Iốt)
Hách Thiên Thần dừng lại cước bộ nhưng không
quay đầu, “Ta không cảm thấy ngươi sẽ giống hắn.” Dứt lời, hắn lập tức
đi ra ngoài, không hề dừng lại.
Trăng non như lưỡi liềm, bóng cây chập chùng lay động theo gió. Từ trong đình bước ra, Hách Thiên Thần
mới phát hiện cước bộ của mình so với ngày thường nhanh hơn rất nhiều,
hắn chậm lại tốc độ, khóe miệng bất giác lộ ra một chút cười khổ. Hắn
không cảm thấy Hách Cửu Tiêu tàn nhẫn như Hách Vô Cực, như vậy đáp án
chỉ có thể là phần còn lại, mà sự thật cũng đúng là như thế. Kỳ thật,
hắn vốn không hề để ý đến sinh tử của Thiến Dong, nhưng lại vì nàng mà
cầu tình. (rõ rõ rành rành rồi nhé)
Vì sao đôi mắt lạnh như băng kia lại có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, hắn thở dài, cười khổ.
Hách Thiên Thần, đến tột cùng ngươi ở đây để làm cái gì? Ngươi biết rõ nếu
cứ tiếp tục như vậy thì bên ngoài sẽ còn bao nhiêu lời thị phi, vì sao
còn không đi? Hắn tự hỏi, tiếp tục cười khổ. Tối nay, vốn không nên lưu
lại đây, không nên mời rượu, không nên cộng ẩm, càng không nên nghe thấy những lời nói đó, vạn lần không nên nhớ kỹ đôi mắt kia.
Ánh
trăng phản chiếu bên trong đôi mắt lạnh lẽo, thần thái trong đó chỉ toàn là nhiệt, nóng đến mức hắn không dám phân rõ sự khác biệt trong đó.
Trong mắt của Hách Cửu Tiêu theo lý chỉ có máu lạnh, băng hàn sắc bén,
mà không phải là nóng rực như thế này.
Hách Thiên Thần nhắm mắt
lại, cảm thấy đôi đồng tử kia dường như đã khắc sâu trong đáy mắt của
hắn, ngửa đầu hít sâu một hơi, tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa
dần, trên mặt đất chỉ còn ánh trăng chiếu sáng, cùng với một bóng người
đứng yên bất động nhìn hắn chăm chú thật lâu từ trong đình viên.
Nâng lên ly bạch ngọc, Hách Cửu Tiêu cầm lấy bình rượu trên bàn, rót đầy một ly, “Ai nói uống rượu xong rồi?” Ngửa đầu uống cạn, vầng trăng lưỡi
liềm như thanh đao sắc bén treo lơ lửng giữa không trung, hắn đứng dưới
ánh trăng lạnh lẽo, trong đôi mắt mà bình thường không người nào dám
nhìn thẳng, giờ khắc này lại tràn ngập yêu sắc dị thường. Hắn muốn cái
gì? Hắn vốn không biết, nhưng nay hắn đã rất rõ ràng. (chết ẻm Thần)
Đêm dài trôi qua, những tia nắng ban mai bắt đầu nhảy múa. Hách Thiên Thần ở trong cốc một đêm, sáng sớm ngày hôm sau hắn liền chuẩn bị khởi hành
quay về. Cũng như ngày hắn đến, Hách Cửu Tiêu tự mình đưa tiễn, mọi
người trong cốc nhìn thấy nhưng không thể trách được, mặc dù chỉ mới một đêm nhưng bọn họ đã biết Đàn Y công tử không giống người thường, không
chỉ không giống người thường mà còn là vì Hách Cửu Tiêu chỉ đối xử khác
biệt với một mình hắn.
Có người nào đến đây mà được Cốc chủ thân chinh đi đón, rồi tự mình đưa tiễn? Đáp án chỉ có một, là Đàn Y công tử.
Hai người lại một lần nữa đi trên con đường đã từng đi qua, cách đó không
xa chính là hồ nước. Mặt hồ vẫn trong xanh như trước, làn sương vẫn lạnh lẽo như ban đầu, cước bộ của Hách Thiên Thần cũng trầm ổn như cũ, Hách
Cửu Tiêu ở bên cạnh hắn nhưng lại cách xa một khoảng, “Nhanh như vậy đã
trở về? Trong Hách cốc còn một vài nơi ngươi vẫn chưa tham quan.”
“Cũng như vậy thôi, nơi này dù sao không phải nơi ta nên ở, Thiên Cơ các còn
có việc, dù sao ta cũng là Các chủ, không thể ở lại trong cốc của ngươi
quá lâu, ngươi nói có đúng hay không?” Ngữ điệu của Hách Thiên Thần như
đang vui đùa, giọng nói nhẹ nhàng, Hách Cửu Tiêu không đáp, thật lâu sau mới mở miệng, “Vây khi nào ngươi nhàn rỗi thì đến đây thăm ta.” (-.-
thảm thương)
Dừng lại cước bộ một chút, Hách Thiên Thần không
biết có phải Hách Cửu Tiêu cố ý hay không, chỉ một câu vô cùng đơn giản
lại khiến hắn có thể…..không biết phải trả lời như thế nào. Bao giờ thì
hắn mới nhàn rỗi, chẳng lẽ không phải chuyện này rất khó xác định thời
gian hay sao? Mà quan hệ của huynh đệ bọn họ cơ hồ không người nào biết, hắn làm sao có thể thường xuyên đến Hách cốc thăm Hách Cửu Tiêu, khiến
người ngoài nghi ngờ? Hắn không biết phải làm sao để trả lời, hắn chỉ
biết lời này của Hách Cửu Tiêu làm cho hắn có cảm giác gần như xót xa.
Hách Cửu Tiêu là Cốc chủ, cũng là Huyết Ma Y vang danh khắp thiên hạ, người
trong võ lâm nói hắn lãnh huyết vô tình, nói hắn tàn nhẫn khát máu, nói
hắn tính tình ngang ngược, mà hắn quả thật cũng xem mạng người như cỏ
rác, hắn không cần lòng người, có ai biết được hắn trở thành như vậy là
vì sao?
Khi Hách Thiên Thần năm tuổi thì đã được mang ra khỏi
Hách cốc, hắn biết Hách Cửu Tiêu ở lại một mình trong cốc cũng không
sống thoải mái hơn so với hắn được bao nhiêu, huynh đệ bọn họ phân ly
cách biệt mười tám năm trời, bọn họ là thân nhân duy nhất của nhau, có
phải là vì vậy nên mới làm cho Hách Cửu Tiêu nói ra một câu như thế?
Vây khi nào ngươi nhàn rỗi thì đến đây thăm ta.
‘Nhàn rỗi’, không biết phải chờ đến khi nào, rồi tự mình đi vào cốc gặp Hách
Cửu Tiêu thì càng không biết đến bao giờ, Các chủ Thiên Cơ các tuyệt đối không thể thường xuyên đến đây, Huyết Ma Y cũng không thể đến Thiên Cơ
các mà không làm cho những người ở đó nghi ngờ vô căn cứ, càng miễn bàn
đến đám Các lão đối với quyền lực như hổ rình mồi, chỉ chờ bắt được
nhược điểm của hắn.
Hách Thiên Thần nhìn những chiếc lá khô ở
dưới chân, trầm mặc một lúc lâu, cho đến khi trong lòng dâng trào một
cảm xúc buồn bã, “Ta không biết lần sau đến khi nào mới có thể quay
lại.”
“Ta chờ ngươi.” Hách Cửu Tiêu cũng không để ý.
Hách
Thiên Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, giật mình nhìn thẳng trước mắt, Hách
Cửu Tiêu có tâm tình như thế nào khi nói ra ba chữ này? Lại vì sao mà
nói ra ba chữ này? Chỉ là một ngày mà hắn đã nhìn thấy Hách Cửu Tiêu ở
trong cốc không hề cười đối với bất luận kẻ nào, không hề nhiều lời đối
với bất cứ một ai, lạnh lùng như không phải một người sống, cho dù trong phòng đều được bố trí hết thảy bằng những thứ tinh xảo đẹp đẽ và quý
giá, nhưng Hách Cửu Tiêu ở bên trong lại như là không ở.
“Đưa ta
đi ra ngoài.” Hách Thiên Thần cất bước đi về phía trước, miệng nói ra
những lời này, cước bộ lại rất nhanh, bóng dáng đưa lưng về phía Hách
Cửu Tiêu, tựa hồ không muốn làm cho người khác nhìn thấy biểu tình của
hắn vào lúc này, Hách Cửu Tiêu nâng tay kéo hắn lại, chưa kịp làm cho
hắn xoay người thì từ xa xa ở bên ngoài sơn cốc có một bóng người đang
đi đến. (tổ sư thằng nào phá đám)
“Cốc chủ?” Thủ vệ ngoài cốc
kinh ngạc, hắn không ngờ đi đến nửa đường lại gặp được Hách Cửu Tiêu,
“Bẩm Cốc chủ, bên ngoài có người cần chữa trị.”
“Đuổi đi.” Không hề chần chờ.
“Đợi đã.” Hách Thiên Thần rốt cục quay đầu lại, trên mặt xem ra thực bình
tĩnh, “Nhìn thử rồi hẳn quyết định?” Hắn hỏi Hách Cửu Tiêu.
“Ta
đưa ngươi xuất cốc.” Dẫn Hách Thiên Thần ra phía trước, Hách Cửu Tiêu
không trả lời. Chữa trị hay là không thì phải xem tâm tình của Huyết Ma
Y, Hách Thiên Thần đã sớm biết điểm này, cũng không nhiều lời, dù sao
đến khi xuất cốc thì cũng sẽ nhìn thấy người cần chữa bệnh.
Ngoài cốc, thủ vệ đã dắt ngựa của Hách Thiên Thần đi ra, trong cốc là sơn
đạo, đi bộ nhanh hơn, nên hắn đã để lại ngựa ở bên ngoài. Tiếp nhận dây
cương, hắn nhìn xung quanh, không thấy người cần chữa trị như lời của
thủ vệ. Muốn vào cốc thì trước tiên phải có thiếp mời, được sự chấp
thuận thì mới được đi vào. Như vậy một người đột nhiên đến đây, mà có
thể làm cho thủ vệ tiến vào bẩm báo thì nhất định là có địa vị đặc biệt.
“Tiễn ngươi một đoạn nữa?” Hách Cửu Tiêu không nhìn xung quanh, hắn làm cho thủ vệ chuẩn bị ngựa cho hắn.
Hách Thiên Thần muốn nói không cần, thì trong khóe mắt lại nhìn thấy một thứ gì đó, bóng dáng lóe lên rồi dừng lại, hắn chăm chú nhìn người ở dưới
chân, “Cần chữa trị ắt hẳn là hắn.”
Thủ vệ lúc nãy vừa tiến vào
bẩm báo liền gật đầu, nếu không phải người này xuất hiện rất kỳ quái thì hắn cũng không đặc biệt bẩm báo như vậy, hắn chỉ vào người kẻ nọ, “Đúng là hắn, Cốc chủ, hắn từ trên núi ngã xuống, làm gãy một cành cây rồi
sau đó rơi ngay trước mặt ta.” Thiếu chút nữa đã dọa hắn chết khiếp.