“Chờ sau này khi cần sẽ nói cho ngươi biết chúng ta muốn cái gì.” Yêu
cầu của Hách Cửu Tiêu tương đương với một lời hứa hẹn, muốn Lương Ỷ La
đáp ứng sau này làm một chuyện cho bọn họ, chỉ cần nàng có thể khống chế thế cục Vạn Ương, cho dù bọn họ muốn toàn bộ Vạn Ương thì nàng cũng
phải giao ra.
Nhưng Lương Ỷ La không lo lắng điểm này, nếu bọn họ thật sự muốn Vạn Ương thì bây giờ mới là thời cơ tốt nhất, mà lúc này
đã chứng tỏ yêu cầu của bọn họ không phải là như vậy, “Hảo, bản cung đáp ứng với các ngươi.”
Sau khi Lương Ỷ La đáp ứng thì nhìn bọn họ
rời đi từ cửa sổ, nhiều năm qua chưa bao giờ tâm tư được nhẹ nhõm như
vậy, ở Vạn Ương không người nào có thể tin tưởng, dưới sự giám sát của
các đại thần, nàng không thể để cho thủ hạ đi Trung Nguyên, chỉ có thể
mong chờ từ bọn họ. Không biết phải đợi bao lâu, chờ đến khi nào mới có
được tin tức.
Đang suy nghĩ, có người gõ cửa mà vào, “Suy nghĩ
cái gì, ta gõ cửa mà không nghe thấy?” Hùng Tích An từ ngoài cửa đi vào, lúc này Lương Ỷ La mới phát hiện ngọn nến gần sắp tàn, sắc trời đã
chuyển sang hừng đông.
Yên lặng đi đến bên án thư, Lương Ỷ La
dùng mấy xấp công văn che lại phương thuốc Hồng Nhan, “Không có gì, xem
công văn có một chút mệt mỏi nên bản cung không nghe thấy.” Xoay người,
nàng ra hiệu cho Hùng Tích An ngồi xuống, “Bản cung nghe nói bên ngoài
nổi loạn, Hùng tộc trưởng giải quyết như thế nào?”
Hùng Tích An
ái mộ Lương Ỷ La đã nhiều năm, đến nay không thành thân, ngay cả thê
thiếp cũng không có, trong tất cả đại thần thì hắn là người thân thiết
nhất với nàng, bất quá vẫn giống như dĩ vãng, Lương Ỷ La đối với hắn vẫn ôn hòa như trước, vẫn xem hắn là thần tử.
Nghe thấy nàng vừa mở miệng thì liền hỏi về quốc sự, sắc mặt của Hùng Tích An trở nên thâm
trầm, dưới mái tóc rối tung, đáy mắt của hắn hiện lên nỗi thống khổ chỉ
trong khoảnh khắc, sau đó liền biến mất, “Điện hạ yên tâm, có thể nhanh
chóng giải quyết.”
Hắn không muốn nhiều lời, Lương Ỷ La cũng
không có tâm tư bàn chuyện quốc sự, chẳng qua là thuận miệng hỏi ra, rồi hai người nhìn nhau không nói gì. Hùng Tích An nhiều năm qua vẫn chưa
bao giờ thay đổi đối với nàng, nhưng lòng của nàng đã sớm chết lặng,
lòng đã chết thì làm sao có thể giao phó cho người khác?
Trong sự im lặng dị thường, Lương Ỷ La xoay người sang chỗ khác, “Chúng ta đều
đã già rồi, Tích An, buông tay đi.” Nàng đưa lưng về phía hắn, ngọn lửa
cuối cùng cháy sạch trên đế nến, một làn khói nhẹ phiêu lãng trong
phòng, rồi chậm rãi biến mất.
“Ỷ La!” Hùng Tích An kích động đứng lên, đã nhiều năm như vậy, kể từ khi nàng từ Trung Nguyên trở về thì
không còn kêu tên của hắn, “Ngươi đừng lo, sẽ ổn thôi! Tin Vương đã chết loan truyền ra ngoài đối với ngươi không hẳn là chuyện xấu, ngươi không cần tiếp tục vất vả, ngươi gả cho ta! Ta sẽ đối xử tốt với ngươi!”
Hùng Tích An còn muốn bước đến gần để ôm lấy nàng, nhưng bị Lương Ỷ La tránh né, sắc mặt của nàng nhất thời lạnh nhạt, “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi
bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ ngươi còn đang nghĩ rằng có người đối với ta
rất tốt hay sao? Hùng Tích An, Hùng tộc trưởng, bản cung lệnh cho ngươi
lui ra, Vạn Ương sắp đại loạn, ta không rảnh nhiều lời với ngươi ở đây,
đi ra ngoài!”
Nàng chỉ ra cửa, Hùng Tích An lui lại mấy bước, sắc mặt nhất thời biến hóa, hơi khom người xuống, “Tuân lệnh.” Hắn xoay
người đi ra ngoài, “Ỷ La, đã nhiều năm như vậy, ta sẽ không buông tha,
nội loạn ở Vạn Ương sẽ được giải quyết nhanh chóng. Ngươi cứ chờ xem, ta nhất định sẽ thú ngươi!”
“Ngươi tính làm gì?” Có thể nghe ra sự
khác thường trong lời nói của hắn, Lương Ỷ La truy vấn, lúc này cửa
phòng đã bị đóng lại, trong lòng của nàng nhất thời có một chút dự cảm
bất lành.
Thượng thiên phù hộ, phù hộ Vạn Ương tuyệt đối không
xảy ra chuyện, phù hộ hai người mà nàng giao phó có thể tài cán tìm được hài nhi của nàng, phù hộ mẫu tử của nàng đoàn tụ…Nhắm mắt lại, đứng
trong thư phòng tĩnh mịch, Lương Ỷ La lặng lẽ khẩn cầu.
Sau khi
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu rời khỏi hoàng cung thì liền ly khai
kinh thành, Lương Ỷ La bây giờ vẫn chưa thể làm được điều gì cho bọn họ, quan binh trong thành vẫn đang truy bắt hai huynh đệ, muốn ra khỏi
thành chỉ có thể bỏ ngựa mà bay qua tường thành, như thế mới có thể
tránh được tai mắt của quan binh.
Ban ngày ban mặt không thể làm
như vậy, lúc này là đêm tối, thuận tiện hành sự, hai người đem ngựa cột ở ven đường, hai bóng dáng như gió lướt đi trên nóc nhà trong bóng đêm,
cho dù có người ngẩng đầu nhìn thấy thì e rằng sẽ tưởng mình gặp quỷ,
bằng không sẽ nghĩ là bị hoa mắt.
Tối nay đi hoàng cung, thu
hoạch vượt quá sức tưởng tượng, giống như đã lấy ra tảng đá trong lòng,
Hách Thiên Thần cảm thấy toàn thân rất thoải mái, lần này hắn nhất định
sẽ không để cho Linh Tê Băng Thiền xảy ra sự cố.
“Ngươi thật cao
hứng.” Ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu truyền đến trong bóng đêm, Hách Thiên Thần lộ ra ý cười, “Ta đương nhiên cao hứng, có Băng Thiền, độc của
ngươi có thể được hóa giải, sau này trở về thì chuyện đầu tiên phải làm
là giải độc, nhất thiết nhớ kỹ cho ta.”
Cảnh vật bay nhanh, hai
bóng dáng lướt qua giữa không trung, một trước một sau, Hách Cửu Tiêu ở
phía sau Hách Thiên Thần khoảng chừng vài bước, không vượt lên cũng
không thụt lùi, “Ta sẽ nhớ kỹ, nếu không thì ngươi sẽ bất an. Mỗi lần
động thủ với địch nhân thì ngươi đều sợ ta lại gặp chuyện bất trắc, có
đúng hay không?”
Hách Thiên Thần không trả lời, mái tóc đen bị
gió đêm bám vào, Hách Cửu Tiêu vươn tay ra, năm ngón tay quấn quanh tóc
của Hách Thiên Thần, phía sau gáy của Hách Thiên Thần bị chế ngự, hắn
cúi người khoát tay, sau đó bắt lấy cổ tay của Hách Cửu Tiêu, rồi
nghiêng người kéo Hách Cửu Tiêu đến trước mặt, “Sau này chuyện như vậy
không được phép xảy ra nữa, có nghe thấy hay không?”
Nắm lấy cổ
tay của Hách Cửu Tiêu, một tay đặt sau thắt lưng của hắn, Hách Thiên
Thần kề sát vào khuôn mặt với một nửa là ánh trăng chiếu sáng, một nửa
là bóng đêm che khuất, đôi mắt lấp lánh như hàn tinh, tràn đầy cảm giác
nhiếp nhân đáng sợ, “Ngươi chết trong tay ta, hoặc ta chết trong tay
ngươi, loại nào ta cũng không thích.”
“Sẽ không xảy ra chuyện như vậy.” Hách Cửu Tiêu ôm lấy Hách Thiên Thần, trả lời như thế. Hách Thiên Thần chăm chú nhìn thật sâu, chậm rãi tiếp cận, hôn lên bờ môi của Hách Cửu Tiêu, thả tay hắn ra rồi ôm chặt lấy hắn,
nụ hôn kịch liệt như muốn cắn nuốt Hách Cửu Tiêu, cuốn lấy đầu lưỡi của
Hách Cửu Tiêu.
Nỗi vui sướng ngay trong khoảnh khắc lấy được Linh Tê Băng Thiền lại nhất thời hóa thành kích tình, lúc này mới có thể
phát tiết, Hách Thiên Thần cơ hồ không buông tha cho đối phương có cơ
hội cử động, giữ chặt Hách Cửu Tiêu, như vậy mới có thể tùy ý cướp lấy
hết thảy phản ứng trong miệng của đối phương, giống như cảm nhận được
tâm tình của hắn, Hách Cửu Tiêu không hề kháng cự, chỉ có sau lưng bị
Hách Thiên Thần siết chặt mà cảm thấy đau đớn, lúc này mới khẽ cắn Hách
Thiên Thần để nhắc nhở, sau đó cướp lấy quyền chủ động.
Trong đêm khuya thanh tĩnh, minh nguyệt treo cao, phía trên nóc nhà có hai bóng
người hòa thành một người, chỉ có tiếng y mệ phất phơ trong gió, giống
như bọn họ vốn không ở chốn nhân gian, sắp sửa bay về thiên không.
Môi lưỡi của hai người giao thoa dây dưa vào nhau, đều vì giờ khắc này mà
vui sướng, có được Linh Tê Băng Thiền tương đương có thể giải được độc
Già Lam, Hách Cửu Tiêu không cần phải tiếp tục khống chế dị lực.
Hắn đã từng cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như lúc trước, quả thật đã làm
được, cho dù ở trong Thanh Đại Lâu, khi bọn họ bị Cửu Thiên Hoàn Khúc
khống chế, cũng không cho phép chính mình mất đi ý thức, lúc ấy đã dùng
nụ hôn để cắn nát môi lưỡi của đối phương trước khi không thể khống chế
được, dùng đau đớn để làm cho bản thân thanh tỉnh, so với bất luận kẻ
nào thì bọn họ đều rất rõ, người như bọn họ một khi mất đi tự chủ thì sẽ tạo ra bao nhiêu tai vạ.
Qua một lúc lâu, Hách Thiên Thần thối
lui, hô hấp dồn dập, Hách Cửu Tiêu cùng với hắn bình phục hơi thở, hai
người đứng trên nóc nhà, nghe thấy tiếng quan binh tuần tra đêm khuya
đang tiếp cận đến đầu phố, ánh mắt giao nhau, Hách Thiên Thần ra hiệu,
trong chớp mắt, hai bóng dáng như sao băng xẹt qua giữa không trung rồi
biến mất vô tung.
Chiều cao của tường thành không thể làm khó bọn họ, huống chi trên tay của Hách Thiên Thần còn có Giao Tàm ti, rời khỏi thành Hòe Lâm, bọn họ trực tiếp đi đến thành trấn lân cận, triệu tập
nhân thủ, tính mau chóng chạy về Trung Nguyên.
Bọn họ không nói
ra thân phận của Sở Thanh Hàn với Lương Ỷ La, cũng có thể nói là cố ý
giấu diếm, nếu Lương Ỷ La không biết bọn họ lúc nào cũng đi tìm Linh Tê
Băng Thiền thì chứng tỏ nàng không biết quá nhiều chuyện ở Trung Nguyên, cho dù nàng biết có nhị hoàng tử, nhưng cũng chưa hẳn sẽ nghĩ rằng đó
là con của mình.
Sở Thanh Hàn và đôi song sinh Sở Tĩnh Huyền cùng Sở Tĩnh không phải cùng một mẫu thân sinh ra, mà là của một vị phi tử
khác, người phi tần đó sau khi sinh ra Sở Thanh Hàn thì đã qua đời, nội
tình trong đó nhất định đều do một tay Sở Mục an bài.
Bởi vì thân phận của Sở Thanh Hàn đặc biệt, không biết đến khi hắn hiểu rõ chân
tướng sự việc thì sẽ có phản ứng như thế nào, khi nhìn thấy Linh Tê Băng Thiền thì lập tức biết được con của Lương Ỷ La là ai, nhưng hai huynh
đệ cũng chưa mở miệng, nhị hoàng tử Đại Viêm có huyết thống của dị tộc
tái ngoại, tin này sẽ khiến cho phong ba bão táp nổi dậy.
Vừa đến hừng đông, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đã ở ngoại thành Hòe Lâm,
quyết định phải quay về, bọn họ liền lựa chọn lộ tuyến gần nhất, đi
đường tắt, tuy rằng địa thế không thuận lợi nhưng lộ tuyến lại ngắn hơn
rất nhiều, đồng thời cũng có thể tránh bị quan binh truy bắt.
Hôm nay chính là ngày Ngao Kiêu tộc và Xích Lang tộc ước hẹn để giải quyết
tranh chấp, vốn phải nhanh chóng đến xem, nhưng trong lòng của Hách
Thiên Thần chỉ nghĩ đến việc dùng Linh Tê Băng Thiền để giải độc, dự
tính sẽ liên tục chạy về, vì vậy chỉ phái người đi truyền lời.
Đều tự chuẩn bị lương khô trên người, mua ngựa một lần nữa, mấy chục người
liền xuất phát, tựa như khi đến Vạn Ương, bọn họ phân tán mà đi, đều tận lực che giấu hành tung, phân ra trước sau hai ba đợt quay về Trung
Nguyên.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cùng khởi hành, bọn họ
đều thay đổi phục sức Vạn Ương, như thế sẽ không khiến người khác quá
mức chú ý, chẳng qua trường ngoa cùng đoản y càng lộ ra vẻ linh hoạt
nhanh nhẹn, hai người đều có bộ dạng xuất chúng, một người lạnh lùng lộ
ra vẻ cuồng dã, một người trầm ổn thanh tao, đều dễ dàng bị người khác
chú ý.
Đối với điểm này thì quả thật không còn cách khác, thuật
dịch dung có thể làm cho bộ dạng của người ta thay đổi một chút, mặc dù
Hách Thiên Thần rất thông thạo nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể thay đổi một phần, trọng điểm chính là thần vận và khí chất trên bức họa truy
nã, vẽ thập phần tương tự, nghe nói là do Thương Lê tự vẽ, chính mắt gặp qua nên hắn mới có thể vẽ tương tự như thế.
Còn có một biện
pháp là dùng mặt nạ da người, nhưng phải mất thời gian, mà Hách Thiên
Thần tuyệt đối không thể dán lên mặt một lớp da của người chết, cho dù
hắn đồng ý thì Hách Cửu Tiêu cũng không chấp nhận, cho nên hai người chỉ thay đổi cách ăn mặc, tận lực chọn sơn đạo mà đi, ban ngày nghỉ ngơi,
ban đêm khởi hành.
Cửa thành được canh giữ rất nghiêm ngặt, cho
dù là sơn lâm ở ngoại thành cũng có quan binh lục soát. Ngày hôm sau rời khỏi thành Hòe Lâm, phía sau bọn họ còn có truy binh. Mấy ngày gần đây
bất ổn, thương buôn tới lui trong thành đều vắng bớt, ra khỏi thành sẽ
bị kiểm tra, vì vậy dân chúng cũng hạn chế ra vào, cho nên bộ dạng của
bọn họ rất dễ dàng lọt vào tầm khả nghi.
Truy binh đuổi theo rất
nhiều, hơn nữa dần dần có xu thế gia tăng, trong lòng của Hách Thiên
Thần bắt đầu cảnh giác, “Có lẽ Hùng Tích An đã phát hiện hành tung của
chúng ta.”
“Đi!” Hách Cửu Tiêu quất roi, hai con khoái mã xuyên
qua rừng rậm, khi bọn họ trải qua một đại đạo, rốt cục phía sau có quan
binh đuổi theo.
Tiếng vó ngựa dần dần tiếp cận, người tiến đến có số lượng không ít, phía trước là Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu,
không ngừng đuổi theo bọn họ ở phía sau là quan binh Vạn Ương, người dẫn đầu là Hùng Tích An.
“Hai tên tiểu tử các ngươi, hôm nay chính
là ngày giỗ của các ngươi!” Hùng Tích An rống to ở sau lưng bọn họ,
giương tay lên, cung tên đồng loạt bắn ra, phi tiễn như mưa phóng về
hướng của bọn họ.