Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cùng nhau nhìn nó, tâm tình khó tả,
Hách Thiên Thần khống chế bản thân, trong lòng nhịn không được mà trở
nên kích động.
Tương truyền Băng Thiền chỉ có một, chưa bao giờ
xuất hiện một đôi, mặc dù đã từng hoài nghi còn có cái thứ hai, nhưng
không thể điều tra được nửa điểm manh mối, Hách Thiên Thần đành buông
tha cho suy đoán này, so với việc tìm kiếm vô vị, không bằng tìm cách
khác có thể giải quyết, nhưng không ngờ, đạp phá thiết hài vô mịch xử,
trong lúc hắn đã vô vọng thì cái Băng Thiền thứ hai lại xuất hiện trước
mặt hắn. (đạp phá thiết hài vô mịch xử = đi mòn gót giày cũng không tìm
thấy)
Lương Ỷ La đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình,
không phát hiện bọn họ khác thường, nàng si ngốc nhìn Băng Thiền trong
tay, “Ta nhớ hắn, không phải vì hắn, mà là vì hài tử của ta, hắn nói nó
là một nam anh, nhưng đứa nhỏ vừa sinh hạ thì đã chết, hắn còn phái
người ôm đến cho ta xem, nhưng ta rốt cục vẫn không tin, bằng cảm giác
mẫu tử, ta biết nó chưa chết, hài nhi của ta nhất định còn sống!”
“Đây là trước khi ta sinh thì đã nhờ bà mụ đặt vào trong tã lót của nó, ta
có một cái, hài nhi của ta cũng có một cái, nếu đứa nhỏ đã chết, vì sao
trong tã lót không thấy Băng Thiền?”
Ánh mắt của nàng không rời
khỏi vật ở trên tay, nàng nhẹ nhàng vỗ về Băng Thiền, “Thứ này ở trên
đời tổng cộng có hai cái, nghe nói, chỉ cần chia ra, mỗi người cầm một
cái, vô luận cách xa nhau như thế nào thì cuối cùng cũng sẽ gặp lại, nay nó đang ở trong tay ta, còn hài nhi của ta thì ở nơi nào…”
Nhìn
đến nó tựa như nhìn đến hài tử của mình, lúc này Lương Ỷ La không phải
là Vạn Ương Vương, cũng không còn khí chất của vương giả, nàng chỉ là
một người mẫu thân đang nhớ mong hài tử mà mình chưa bao giờ gặp qua,
thậm chí không thể xác định nó còn sống ở trên đời này hay không.
“Ngươi muốn chúng ta làm chuyện gì?” Lời nói của Hách Thiên Thần phá vỡ bầu
không khí quỷ bí tĩnh mịch, Lương Ỷ La có việc thỉnh cầu nên mới tìm bọn họ, mà lúc này trong tay của nàng lại có thứ mà bọn họ rất cần.
“Bản cung muốn các ngươi giúp ta tìm được hài nhi của ta, vô luận sống hay
chết, cho ta một cái đáp án, hài nhi của ta nay ở nơi nào? Hắn có khỏe
hay không? Sở Mục đối đãi với hắn ra sao?” Cẩn thận đem Băng Thiền đặt
lên bàn, lúc này Lương Ỷ La mới ngẩng đầu nhìn bọn họ, “Chỉ cần các
ngươi thay ta tìm được hắn, làm cho hắn tới gặp ta thì ta sẽ nghĩ cách
giúp các ngươi rửa sạch tội danh ám sát Vương Thượng.”
Hách
Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhìn nhau, một cái Băng Thiền còn lại ở
trong tay ai thì bọn họ đã biết rất rõ, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ Sở Thanh Hàn lại là nhi tử của Lương Ỷ La và Sở Mục.
Cơ hồ chỉ
trong nháy mắt khi nàng xuất ra Băng Thiền, ngoại trừ mừng rỡ như điên
thì trong lòng của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu chính là kinh ngạc.
Sở Thanh Hàn và Ngao Kiêu tộc Hùng Tích An liên thủ với nhau, rốt cục là trùng hợp hay là Sở Thanh Hàn đã sớm biết thân thế của mình?
“Hảo, chúng ta đáp ứng với ngươi, giúp ngươi tìm được nhi tử của mình.” Hách
Thiên Thần không nhiều lời, chỉ cầm lấy Linh Tê Băng Thiền trên bàn,
“Chúng ta sẽ giữ tín vật này, nếu có thể dẫn hắn đến, thì sẽ trả lại cho ngươi.”
Mặc dù không nỡ nhưng Lương Ỷ La vẫn gật đầu, “Thứ này
các ngươi có thể cầm lấy, nhưng tuyệt đối phải bảo quản nó cẩn thận, chỉ cần tìm được người có Băng Thiền, niên kỷ tương đương với các ngươi,
thì có lẽ là hài nhi của ta, Sở Mục ắt hẳn không nhẫn tâm đến mức hạ thủ đối với nhi tử thân sinh của mình, nếu hắn không chết, không ở trong
cung thì có lẽ ở trong dân gian.”
Nàng không phải chưa từng điều
tra, nhưng bí mật trong hoàng cung Đại Viêm đâu phải dễ dàng có thể kiểm chứng được, cũng không phải chỉ cần nhìn là biết trên người của ai có
vật như vậy. Nàng nghe nói Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu ở giang hồ,
có vài phần liên hệ với triều đình, vì vậy liền nghĩ đến bọn họ.
“Xem như bản cung thỉnh cầu các ngươi, nhất định phải tìm được hắn, thời
gian của ta không còn nhiều, trước khi ta chết, ta nhất định phải tận
mắt nhìn thấy hài nhi của ta.” Lương Ỷ La hít vào một hơi, bình phục tâm tư của mình, mặc dù đang buông rèm nhiếp chính Vạn Ương, nhưng dù sao
trải qua rất nhiều việc nên nàng có thể nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình.
“Cơ thể của ta càng ngày càng kém, Hùng Tích An luôn luôn
giúp ta tìm phương thuốc bào chế Hồng Nhan, Già Lam ở Trung Nguyên quá
lâu, đến khi trở về thì thân thể rất yếu, trong phương thuốc có vài chỗ
chưa hoàn thiện được hắn sửa đổi, liều thuốc sử dụng cũng bất đồng, hắn
đều viết ra, sau đó thì lâm trọng bệnh mà chết, Hùng Tích An chiếm được
phần mà hắn đã sửa đổi, nhưng mỉa mai chính là phương thuốc bào chế Hồng Nhan lại tìm không thấy…” Lương Ỷ La nói đến đây, trên mặt lộ ra biểu
tình khổ sở.
“Ta đoán, có lẽ là bị Cừu Hoàng chiếm lấy, dù sao
hắn cảm thấy thật có lỗi với Yêu Hồ tộc, nhưng kỳ thật ta rất áy náy với hắn, Yêu Hồ tộc là bị ta liên lụy, cuối cùng ta đã tìm được người mà ta yêu nhất trên đời này, vì hắn, cho dù trả giả hết thảy cũng không tiếc. Nhưng đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi.”
Một tiếng thở dài, Lương Ỷ La nói rất nhiều, có vẻ đã quá mệt mỏi, nàng ngồi xuống ghế, đôi mắt
nhìn vào chỗ hư không, trong mắt hoàn toàn trống rỗng.
Kết quả
chính là bị người mình yêu lừa gạt, đến cuối cùng nàng đã nhìn lầm Sở
Mục, tự tay nàng dùng ngôi vị hoàng đế thay đổi người nàng yêu, làm cho
Sở Mục trở thành một vị đế vương chân chính? Làm cho hắn chặt đứt hết
thảy tình cảm giữa bọn họ, trở thành quân vương vô tình.
Hách
Thiên Thần cẩn thận cất vào Linh Tê Băng Thiền, trong lòng cảm thấy rất
thoải mái, hắn và Hách Cửu Tiêu cùng nhau ngồi xuống, “Cừu Hoàng muốn
dùng Hồng Nhan đối phó với Sở Mục, có lẽ muốn cho Sở Mục biết rõ vì sao
hắn lại làm như vậy.”
“Hồng Nhan…” Lương Ỷ La thì thào tự nói, có lẽ là sinh mệnh sắp đến bờ vực thẳm, nàng chỉ muốn nhanh chóng bộc lộ
tất cả tâm sự giấu kín bao nhiêu năm qua, “Già Lam bào chế loại dược
này, lúc trước đặt tên như vậy là vì ta. Hồng Nhan đối với người khác là độc, đối với ta lại vô hại, ngược lại rất hữu ích, tên này thật sự rất
đẹp.” Nàng tự cười giễu.
Không biết có phải mỗi lần nhìn thấy
Lương Ỷ La đều là đêm khuya hay không, mà nàng không hề che giấu chua
xót trong lòng, thân thể của nàng luôn toát ra một loại bi thương nào
đó, lui ra khí chất vương giả, nàng bất quá chỉ là một người mẫu thân
mất đi hài nhi của mình.Nàng đối với Sở Mục vừa yêu vừa hận. Biết Cừu Hoàng muốn hạ độc Sở Mục nhưng nàng không ngăn cản, nhưng cũng từ đó về sau không hề gặp Cừu Hoàng,
đây chính là mâu thuẫn trong lòng tạo ra hành vi mâu thuẫn như vậy. Mà
lúc này, chất độc bẩm sinh trong thể chất của nàng làm cho nàng càng
ngày càng tiếp cận với tử vong, không có Hồng Nhan, nàng sẽ dần dần suy
nhược, cho đến khi hết thảy đều chấm dứt.
“Ta có phương thuốc bào chế Hồng Nhan.” Giọng nói u lãnh như được truyền đến từ một nơi vô
danh, Lương Ỷ La ngỡ ngàng ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt không lộ ra biểu tình của Hách Cửu Tiêu, “Ngươi có phương thuốc Hồng Nhan?” Nàng thì
thầm, lập tức tỉnh ngộ, “Đúng rồi, ngươi là đệ tử Già Lam, làm sao ngươi lại không có phương thuốc bào chế Hồng Nhan….Ta lại quên mất việc này.”
Biết bản thân mình có thể cứu chữa, nhưng Lương Ỷ La cũng không có vẻ đặc
biệt cao hứng, đối với nàng mà nói, cái chết cũng là một cách giải
thoát, nhưng trước khi chết, nếu nàng không thể nhìn thấy hài nhi của
mình thì nàng không thể nào an tâm, “Không bằng chúng ta làm một cuộc
giao dịch, ngươi giao phương thuốc Hồng Nhan cho ta, ta sẽ dùng cái khác để trao đổi với ngươi.”
Nàng ngồi thẳng lưng, hết thảy nước mắt
và bi thương đều bị che lấp, “Các ngươi muốn cái gì?” Trong mắt không
còn là lệ, mà là hào quang, Lương Ỷ La giờ khắc này lại dị thường bình
tĩnh, “Từ khi tiếp nhận Vạn Ương, bản cung đã biết, muốn có được thứ gì
thì phải trả giá đại giới. Những thứ tự nhiên mà có là việc hoàn toàn
không có khả năng. Các ngươi cứ ra điều kiện.”
“Cửu Tiêu học được y thuật từ Già Lam, ngươi đã sớm biết, hôm nay lại quên? Còn việc công
chúa điện hạ muốn gặp chúng ta, chẳng lẽ vốn chỉ là muốn chúng ta thay
ngươi tìm nhi tử?” Hách Thiên Thần lạnh nhạt mỉm cười nhìn nàng, nụ cười có hàm chứa thâm ý trong đó.
Đôi mắt u ám của Hách Cửu Tiêu giống như tràn ngập bóng đêm, hàn quang quỷ bí hiện lên, “Ngươi đã sớm chờ ta nói ra Hồng Nhan.”
Lương Ỷ La ngồi im bất động, nhìn ánh mắt đang lóe lên của bọn họ, sau đó
nàng buông mắt xuống, yên lặng thở dài, lộ ra ý cười có vài phần phức
tạp, “Bản cung đã sớm biết năng lực của các ngươi, trả qua thử nghiệm,
là vì muốn xác định ta không lầm khi ủy thác cho các ngươi.”
Nâng mặt lên, nàng gật đầu thừa nhận, “Ta cố ý tỏ ra yếu thế, nhưng theo như ta đã nói, cảm thụ trong lòng của ta không hề là giả! Ta phải sống cho
đến ngày nhìn thấy hài nhi của ta!”
Ánh mắt kiên nghị của nàng
không hề thua một người nam tử, cho dù đã từng là một thiếu nữ hồn nhiên không biết thế sự, một lần khốn khổ vì tình, nhưng cho đến ngày nay,
nàng không còn là Lương Ỷ La của xưa kia.
Đứng dậy, nàng mặc trên người phục sức Trung Nguyên lại đứng trong một gian phòng tràn ngập
phong thái dị tộc, nhưng khí chất trên người của nàng lại rất hòa hợp
với nơi này. Nàng đã đến Trung Nguyên, đã ở trong hoàng cung Đại Viêm
một khoảng thời gian, cơ hồ hết thảy đều nằm trong ký ức của nàng.
Toàn bộ yêu, toàn bộ hận, tất cả đều quy kết trong khoảng thời gian đó.
“Xem như là thương hại ta đi.” Biết rõ tâm cơ sẽ không giúp ích gì được cho
nàng, Lương Ỷ La giống như bỏ đi hết thảy phòng bị và vẻ bề ngoài cứng
rắn trên người, đáy mắt hiện lên một loại nhu nhược mà chưa bao giờ lộ
ra trước mặt người khác, nàng mở to mắt, hơi thoáng kích động, “Ta biết
mẫu thân của các ngươi, nàng và Diễm Hoa đều là người của Yêu Hồ tộc,
chúng ta xem như đã từng quen biết, ta cũng biết ta đã hại các nàng,
nhưng hết thảy không phải là ta mong muốn, ta chỉ cầu các ngươi có thể
tìm giúp hài nhi của ta về cho ta!”
“Ta muốn sống cho đến ngày nhìn thấy hắn!” Loại tín nhiệm này làm cho khuôn mặt tiều tụy của nàng nở rộ hào quang.
“Chuyện mà chúng ta đã đáp ứng thì sẽ không bao giờ thay đổi chủ ý.” Cách ngọn
nến, Hách Thiên Thần đối diện với Lương Ỷ La, hắn nghĩ đến mẫu thân Diễm Âm của bọn họ.
Hách Cửu Tiêu nắm lấy bàn tay dưới lớp y mệ của
Hách Thiên Thần, dùng ánh mắt khó có thể phân biệt nhìn Lương Ỷ La, “Ta
có thể giao Hồng Nhan cho ngươi.”
“Phương thuốc này vốn là của
ngươi, chỉ cần ngươi cam đoan không cho nó lưu lạc ra ngoài, nếu có
người lại bị Hồng Nhan làm hại thì chúng ta sẽ đến tìm ngươi.” Hách
Thiên Thần biết Hách Cửu Tiêu sẽ không thừa nhận, nhưng hắn rất rõ ràng, huynh trưởng của hắn nhất định đang nghĩ đến mẫu thân Diễm Âm của bọn
họ.
Lương Ỷ La đương nhiên đáp ứng, xuất ra giấy bút, Hách Cửu
Tiêu viết xuống phương thuốc, nét bút liên tục, mỗi một tự đều có loại
khí phách cuồng dã. Người ta hay nói chữ viết thể hiện tính cách của con người, nhưng nếu có người cẩn thận phân tích chữ viết của Hách Cửu
Tiêu, thì sẽ biết hắn không phải một người lạnh lùng vô tình như vẻ
ngoài chứng kiến.
“Ngày mai chúng ta ra khỏi thành, sau đó sẽ
rời khỏi Vạn Ương.” Trước khi đi, Hách Thiên Thần nói với nàng như vậy,
Lương Ỷ La gật đầu, tỏ vẻ sẽ tận lực khống chế thế cục, “Chỉ cần chờ bản cung kiểm soát được cục diện thì ta sẽ thay các ngươi rửa tội, làm cho
người ta biết rõ Vương huynh đã sớm chết vì trọng bệnh. Ngoại trừ việc
này, các ngươi còn có điều gì muốn ta làm hay không?”
“Ngươi tính dùng cái gì để trao đổi?” Đây là thói quen của Hách Cửu Tiêu, cũng
không bởi vì đồng tình với Lương Ỷ La mà thay đổi, hắn hỏi một cách lạnh lùng.
“Ngoại trừ con ta và Vạn Ương, thì bản cung không có thứ
gì khác, các ngươi muốn cái gì?” Lương Ỷ La biết rõ vàng bạc châu báu
không thể đả động đến bọn họ, mấy thứ đó tuyệt đối sẽ không ở trong mắt
của Hách Cửu Tiêu.