“Những gì ta biết ta đều đã nói, các ngươi thì sao?” Tư Tô dường như
không để ý sắc mặt của hai người, hắn tiếp tục nói, “Các ngươi vốn là
huynh đệ, mặc dù ở Vạn Ương nhưng quan hệ giữa các ngươi cũng khiến cho
thế nhân không thể dung tha, cho dù giấu diếm cũng không thể lừa dối
được bao lâu, Hách Thiên Thần, buông tha cho sư huynh của ta đi.”
Đây là lần đầu tiên hắn xưng hô như vậy, đối mặt với Hách Thiên Thần, biểu
tình của Tư Tô thật sự nghiêm túc, mái tóc buộc gọn buông xuống bờ vai
làm nổi bật một thân màu đỏ tía, trên mặt không có ý cười.
“Ta….buông tha hắn?” Gằn từng tiếng, Hách Thiên Thần lắc đầu, hắn không biết nên
tiếp tục nói như thế nào, chỉ có thể tự giễu mà cười, hít sâu một hơi
rồi xoay lưng sang chỗ khác.
Lúc này Hách Cửu Tiêu lại không kéo
hắn, càng không mở miệng. Đây không phải là phản ứng mà Hách Cửu Tiêu
nên có, thân hình cương trực của Hách Thiên Thần càng lúc càng buộc
chặt, hắn lại đi lên phía trước vài bước, hơi quay đầu lại, “Cửu Tiêu,
ngươi hảo hảo ngẫm lại, là ta cố tình gây sự, hay là ngươi hậu tri hậu
giác, ngươi rất ít khi để ý đến người khác, nhưng nay ngươi đối với Tư
Tô…”
“Ngươi muốn nói sư huynh không nên thân cận với ta?” Tư Tô
cắt ngang lời Hách Thiên Thần, nhíu mày nhìn hắn, “Ngươi hảo khiết,
nhưng cũng không thể làm cho tất cả mọi người cũng giống như ngươi,
không được tiếp cận kẻ khác. Sư huynh đối với ta bất quá chỉ là tình cảm sư huynh đệ, là ta thích hắn, cũng không quan hệ đến hắn, ngươi cần gì
phải tranh cãi ầm ĩ với hắn?”
“Như vậy xem ra là ta không đúng.”
Hách Thiên Thần quay đầu lại, ngữ điệu thật bình thản, nhưng sắc mặt
càng lúc càng lạnh. Ở sau lưng hắn, Hách Cửu Tiêu từ đầu đến cuối không
tỏ thái độ, dường như cam chịu với lời nói của Tư Tô.
Tư Tô mỉm cười nhìn thấy cổ họng của Hách Thiên Thần đang run rẩy, bàn tay nắm chặt như lộ ra gân xanh.
Nước sông chậm rãi chảy xuôi, ba người đứng yên trên bờ, Hách Thiên Thần
xoay người rời đi, không hề dừng lại cước bộ, túi nước mà Hách Cửu Tiêu
trang bị cho hắn bị rơi xuống đất, Tư Tô nhặt lên rồi đi đến trước mặt
Hách Cửu Tiêu, đặt vào tay hắn, hai người đứng bên bờ sông nói chuyện
một lúc lâu.
Gió thổi hiu hiu làm cho y mệ của bọn họ giao hòa
vào nhau, từ xa xa, Hách Thiên Thần nhìn thấy khuôn mặt yêu tà lạnh lùng mơ hồ lộ ra một nụ cười hóa giải băng hàn.
Kể từ ngày hai người tranh cãi, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu rất ít khi nói chuyện với
nhau, Tư Tô trở thành người truyền lời của bọn họ, đã nói thẳng tình ý
của mình với Hách Cửu Tiêu nên Tư Tô không còn tiếp tục che giấu ngôn
hành cử chỉ của mình, chỉ cần nhìn thấy hai người không nói chuyện thì
Tư Tô sẽ kéo Hách Cửu Tiêu đi thảo luận y thuật.
Không biết có
phải vì suốt ngày phải đối mặt với sự lạnh nhạt của Hách Thiên Thần mà
cảm thấy trong lòng không thoải mái hay không, chỉ cần Tư Tô tìm Hách
Cửu Tiêu thì đa phần Hách Cửu Tiêu sẽ không cự tuyệt. Khi đến Thùy Tang, hắn và Hách Thiên Thần đã có gần cả ngày không nói chuyện với nhau.
Ba người đi qua cửa thành, chỉ có Tư Tô mỉm cười, vẻ mặt rất thư thái, hắn chỉ về một hướng rồi giục ngựa đi phía trước, sau đó quay đầu lại hối
thúc, “Sư huynh, mau! Chúng ta đi gặp sư phụ!”
Ánh mắt của Hách
Cửu Tiêu trở nên lãnh liệt, nhìn về phương hướng kia, nghe được lời nói
của Tư Tô, vẻ mặt trong phút chốc có một chút hoảng hốt, giống như nhớ
lại dĩ vãng, y mệ màu tử kim lấp lánh dưới ánh nắng, cũng chấn nhiếp như hàn quang dưới đáy mắt của hắn, Hách Thiên Thần thấy sắc mặt của hắn
không tốt, liền giục ngựa đến bên cạnh, đang muốn mở miệng thì Hách Cửu
Tiêu đột nhiên lên tiếng, “Ngươi nói đúng, ta nên hảo hảo ngẫm lại.”
Không đợi Hách Thiên Thần nói tiếp thì Hách Cửu Tiêu đã đi theo Tư Tô, nghe
thấy những lời này của Hách Cửu Tiêu, Tư Tô quay đầu nhìn phía sau, Hách Thiên Thần ngồi yên trên lưng ngựa, thân hình vẫn thẳng tắp, bàn tay
cầm dây cương vẫn không nhúc nhích, nhưng tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Tư Tô mỉm cười với Hách Thiên Thần, vừa như an ủi vừa như xin lỗi, nhưng càng hàm chứa một loại giảo hoạt khó nói nên
lời, nụ cười chợt lóe rồi biến mất, hắn dẫn Hách Cửu Tiêu xuyên qua
đường cái, hướng đến một ngọn núi nhỏ hẻo lánh.
Đó là Vạn Hác Sơn ở Thùy Tang, địa thế cũng không quá hiểm trở, ngọn núi cũng không quá
cao, nhưng lại tên là Vạn Hác, dân chúng ở xung quanh cũng đã quen với
cái tên này, cũng không có ai cảm thấy có gì không hợp lý, vì vậy cứ gọi là Vạn Hác Sơn. Tư Tô dường như rất quen thuộc với nơi này, dẫn theo
Hách Cửu Tiêu đi về phía trước, qua một lúc lâu, Hách Thiên Thần rốt cục đuổi theo.
“Tư Tô,” Tiếng vó ngựa cất lên dồn dập, giẫm vài bước trên mặt đất, Hách Thiên Thần ghì chặt dây cương, trầm giọng nói với Tư Tô, “Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Hắn không nhìn Hách Cửu Tiêu nhưng Hách Cửu Tiêu lại đang nhìn hắn, tựa như có một chút nghi hoặc, “Ngươi tìm hắn có chuyện gì?”
“Chỉ nói mấy câu, ngươi có thể yên tâm.” Khóe miệng của Hách Thiên Thần
nhếch lên một đường cong không có ý cười, “Ngươi đang lo lắng cho ta,
hay là…..lo lắng cho hắn?” Ánh mắt của Hách Thiên Thần chuyên chú, không chấp nhận Hách Cửu Tiêu lảng tránh, cũng không cho phép hắn không đáp
lại.
Hách Cửu Tiêu nhìn chăm chú Hách Thiên Thần một hồi lâu,
rốt cục mở miệng “Đều có.” Vừa dứt lời, ánh mắt của Hách Thiên Thần đột
nhiên biến sắc, vẻ mặt của Tư Tô lại trở nên kinh hỉ, “Sư huynh?”
“Ta ở đây chờ các ngươi.” Hách Cửu Tiêu xuống ngựa, nói xong liền im lặng.
Cho đến nay từ ‘chờ ngươi’ trở thành ‘chờ các ngươi’, từ quan tâm đến một
mình Hách Thiên Thần lại đổi thành lo lắng cho hai người, quả thật là
một sự thay đổi, ý cười trên mặt của Tư Tô càng thêm khắc sâu, mặt mày
hớn hở đi đến trước mặt Hách Thiên Thần, “Ngươi muốn nói gì?”
“Đi theo ta.” Thu hồi biểu tình trên mặt, Hách Thiên Thần hướng vào bên trong khu rừng mà đi.
Rừng núi trập trùng, mặc dù không phải núi cao, nhưng cánh rừng lại dày đặc, ngày xuân buông xuống, cỏ cây xơ xác lộ ra màu lục diệp, nhưng trong
không khí vẫn còn lưu lại lãnh ý hiu quạnh. Tư Tô rụt lui cổ, Hách Thiên Thần đi vài bước thì dừng lại, bỗng nhiên có một cảm giác áp bách nặng
nề đè xuống.
Tư Tô cả kinh, nhanh chóng rút lui, nhưng cho dù
thân pháp của hắn có nhanh cỡ nào cũng không thể nhanh hơn kim quang
trong tay Hách Thiên Thần. Giao Tàm ti như linh xà uốn lượn, nhanh như
tia chớp, trước khi Tư Tô rời khỏi phạm vi tập kích thì đã quấn quanh cổ họng của hắn.
Kim tuyến mảnh như sợi tóc, xúc cảm khẽ lạnh,
buông tay xuống, Tư Tô không dám nhúc nhích, sắc mặt trở nên tái nhợt,
“Hách Thiên Thần, ngươi muốn giết ta?”
“Ta vẫn chưa muốn giết
ngươi.” Đứng trong rừng, thanh y càng thêm trong suốt và xanh biếc, bàn
tay của Hách Thiên Thần quấn lấy Giao Tàm ti như đang đùa giỡn với một
sợi tóc, nhưng chỉ cần hắn muốn thì sợi tóc này bất cứ lúc nào cũng có
thể đoạt lấy mạng người.
“Vậy ngươi muốn gì?” Tư Tô có thể cảm
giác được sự lạnh lẽo ở trên cổ, hắn có ý đồ thuyết phục Hách Thiên
Thần, “Cho dù ngươi giết ta thì sư huynh cũng…”
“Câm miệng.” Hai
chữ thản nhiên, ánh mắt của Hách Thiên Thần vẫn thâm trầm nhẹ nhàng,
thậm chí không lộ ra một chút biểu tình nào, nhưng loại cảm giác không
có biến hóa so với có biến hóa thì càng làm cho người ta sợ hãi, Tư Tô
không dám tiếp tục mở miệng.
Chỉ thấy Hách Thiên Thần đứng ở cách đó không xa, bắt đầu dùng một loại ánh mắt khiến người ta kinh hãi để
nhìn hắn, “Thuốc giải, ta muốn thuốc giải.”
Biểu tình của Tư Tô mờ mịt, chậm rãi nghiêng đầu, “Thuốc giải gì?”
“Đã nhiều ngày qua hắn rất khác thường, ngươi nghĩ rằng ta nhìn không ra?”
Kim tuyến rung động trên đầu ngón tay, Hách Thiên Thần tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ghì chặt Giao Tàm ti trong tay, cắt đứt cổ họng của Tư
Tô cho đến khi máu tươi tràn ra.
“Hắn trở nên bá đạo, dễ dàng
nóng giận, lãnh khốc ngang ngược, đây không phải Hách Cửu Tiêu trước
kia, càng không phải Hách Cửu Tiêu mà ta đã biết, trừ phi là trúng độc,
nếu không tuyệt đối sẽ không như thế này, mà xung quanh chúng ta, ngoại
trừ ngươi ra thì không còn ai có thể làm cho một người chỉ trong mấy
ngày lại có sự thay đổi lớn như vậy, ngươi muốn nói không liên quan đến
ngươi hay sao?”
Ngữ thanh nặng nề lộ ra hơi thở nguy hiểm, làm sự ứ đọng càng thêm tăng cao.
Trong rừng phát ra tiếng vang rì rào, bị gió thổi qua, lá khô từ trên mặt đất cuộn mình tung bay, nhẹ nhàng chạm vào một thân thanh y, trong nháy mắt lại phân tán khắp tứ phía, Hách Thiên Thần đứng yên bất động, nhưng
kình khí trên người của hắn vẫn lan tỏa khắp xung quanh, theo vẻ mặt của hắn thì xem ra hắn sẽ không cho phép Tư Tô phủ nhận, vô luận phản bác
hay biện bạch như thế nào thì đều vô dụng đối với hắn.
Những làn gió thổi đến rồi trầm hạ, vẻ mặt của Tư Tô có một chút bất đắc dĩ, thở
dài một tiếng, “Quả nhiên không thể gạt được ngươi, quan hệ giữa các
ngươi quá mức thân cận, hắn có gì thay đổi thì ngươi đương nhiên sẽ
biết.”
Tư Tô thừa nhận, cũng không còn che giấu, hắn vừa mỉm cười vừa lên tiếng, “Ngươi nói không sai, ta quả thật hạ độc đối với hắn,
loại độc kia tên là Vong Tâm, làm cho thần trí của người ta hỗn loạn,
tính cách dần dần thay đổi, hết thảy tình cảm sẽ không còn đặt trong
lòng hắn, tình thâm hóa thành hời hợt, đa tình hóa thành vô tình, lâu
ngày sẽ bị nghiện, mỗi ngày đều không thể không dùng nó.”
Giống
như đang giải thích, Tư Tô nói về Vong Tâm với ngữ điệu thật ôn nhu, hắn mỉm cười nhìn Hách Thiên Thần, giống như trên cổ không có Giao Tàm ti
đang muốn đoạt mạng, “Sẽ có một ngày hắn dần dần quên ngươi, thậm chí
hắn cũng không biết chính mình là ai, hắn chỉ nhận biết được ta, thần
phục với ta, không có Vong Tâm mà ta điều phối thì ngay cả sống hắn cũng sống không nổi.”
Sắc mặt của Hách Thiên Thần thay đổi trong nháy mắt, Tư Tô cười khẽ, không hề để ý mà tiếp tục lên tiếng, “Ngươi phát
hiện được thì thế nào, hắn không thể nhận ra đúng sai, mà chỉ có ta mới
có thể chế ra thuốc giải.”
“Ngươi còn muốn giết ta hay sao?” Tư
Tô nhìn Hách Thiên Thần, mỉm cười một cách đắc ý mà lại nhẹ nhàng, “Ta
quả thật quý mến sư huynh đã lâu, điểm này không hề giả, bất quá ta chỉ
muốn hắn nghe lệnh ta là đủ rồi.”
“Ngươi muốn phá hoại hắn.” Giao Tàm ti thả lỏng một chút, hai tay của Hách Thiên Thần đang run bần bật, từng chữ hắn nói ra đều làm cho sắc mặt của hắn càng khó xem, “Vì sao?”
“Bởi vì sư phụ luôn nói sư huynh mạnh hơn ta.” Tư Tô nhíu mày, “Liên tục
nghe thấy người mà mình tôn kính như phụ thân lại ở trước mặt mình khen
người khác, ngươi có biết đó là cảm giác gì hay không? Ta muốn chứng
minh cho sư phụ thấy, đệ tử mà hắn đắc ý nhất vẫn không bằng ta.”
Phất y mệ, Tư Tô giống như đang đùa cợt, hắn nhìn chăm chú ngoài bìa rừng,
“Hách Thiên Thần, chúng ta quay về đi, nếu không sư huynh sẽ sốt ruột.”
Hắn nhẹ giọng mỉm cười, căn bản không lo lắng Hách Thiên Thần sẽ đối với hắn như thế nào, Hách Cửu Tiêu chính là nhược điểm của Hách Thiên Thần.
Hách Thiên Thần quả thật bất động, hắn nắm chặt Giao Tàm ti trong tay, thân
hình đứng yên giống như đang run rẩy, biển mây dưới đáy mắt cuộn trào
mãnh liệt, trong khoảnh khắc có thể hủy diệt tất cả, mặc dù dưới đáy
lòng có vô số cảm xúc bốc lên nhưng ngay thời điểm muốn bạo phát thì lại bị áp chế một cách mạnh mẽ.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc, hắn vẫn
chưa thể….chưa thể động thủ. Đôi mắt khép lại, che giấu tất cả cảm xúc
tồn tại trong đó, hắn bước ra bên ngoài, nhìn thấy Tư Tô nói chuyện gì
đó đối với Hách Cửu Tiêu, hai người cùng nhau nhìn về hướng hắn.
“Ngươi lại làm phiền Tư Tô.” Giọng nói lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu tựa như một lưỡi kiếm sắc bén, Hách Thiên Thần im lặng một lát, cuối cùng chỉ
giương mắt nhìn Hách Cửu Tiêu, “Sau này sẽ không.”