“Như vậy thì không bằng giữa trưa chúng ta lên đường, có được hay
không?” Tư Tô ở bên cạnh, cảm giác được bầu không khí đang dần dần căng
thẳng, vội vàng nói, “Trước tiên dùng điểm tâm, chờ ta và sư huynh luận
y, sau đó chúng ta sẽ khởi hành, Thùy Tang cách nơi này không quá xa, đi về hướng đông cũng không mất mấy ngày, Hách công tử không cần nôn
nóng.”
Hách Cửu Tiêu không có phản ứng gì đối với Tư Tô, Hách
Thiên Thần nhìn hắn rồi quay sang nhìn Tư Tô, rốt cục gật đầu, “Vậy thì
giữa trưa.”
Vài canh giờ qua trôi rất nhanh, đến giữa trưa vốn
nên dùng xong bữa thì liền khởi hành, Hách Thiên Thần ở trước bàn ăn
nhưng lại không thấy Hách Cửu Tiêu, cũng không thấy Tư Tô, tìm đến trước cửa phòng Tư Tô thì bất chợt nghe thấy hai người tranh chấp, một người
giải thích thật cẩn thận, một người thì lạnh lùng truy vấn, như là chiến trường, giương cung bạt kiếm.
Nghĩ đến việc Hách Cửu Tiêu hứng
thú đối với y thuật, hiếm có được Tư Tô và hắn cùng theo học một người,
có thể thảo luận, Hách Thiên Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù
Tư Tô tính tính như thế nào thì y thuật của Tư Tô cũng rất xuất sắc. Đến gần trước cửa, Hách Thiên Thần bỗng nhiên dừng lại cước bộ.
Vẻ
mặt của Hách Cửu Tiêu không có biểu tình, cầm lấy một quyển sách, Tư Tô
bởi vì tranh chấp mà khuôn mặt tuấn tú trở nên đỏ bừng, mái tóc cột gọn
gàng cũng bị rối một chút, buồn rầu nhíu mày, xem ra quả thật tâm phục
khẩu phục, sau đó bất đắc dĩ gật đầu, “Ta nhận thua, ta nhận thua vẫn
không được hay sao, không bằng sư huynh dạy cho ta?”
Tư Tô đứng
một bên lấy tay giật giật y mệ của Hách Cửu Tiêu, động tác rất tùy ý,
cũng phi thường tự nhiên, nhưng dám làm vậy với Huyết Ma Y thì có lẽ Tư
Tô cũng có lá gan không nhỏ.
Ngoại trừ Hách Thiên Thần thì chưa
từng có ai dám tiếp cận với người nam nhân suốt ngày phát ra hàn ý lạnh
như băng, lại yêu dị giống như ma này.
Làm cho Hách Thiên Thần
bất ngờ không chỉ như thế, hắn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu liếc mắt Tư Tô
một cái, hừ lạnh một tiếng, tựa hồ khó chịu, nhưng vẫn đưa đến trước mặt Tư Tô một tờ giấy, Tư Tô đang cầm lấy một loại thảo dược nào đó, không
có biện pháp tiếp nhận, liền nghiêng người ngó qua trang giấy trên tay
Hách Cửu Tiêu.
Từ góc độ ở ngoài cửa nhìn vào thì hai người bọn
họ dựa vào nhau rất gần, mặc dù thần sắc bất đồng nhưng lại có một loại
không khí hòa hợp, quả thật giống như sư huynh đệ.
Cước bộ của
Hách Thiên Thần không nặng, không hề quấy nhiễu bọn họ, hắn đứng trước
cửa nhìn vào bên trong, bất tri bất giác nắm chặt bàn tay dưới lớp y mệ, hắn không biết Hách Cửu Tiêu có phát hiện hay không, đối với sự tôn
sùng thậm chí là tiếp cận của Tư Tô, mặc dù phản ứng của Hách Cửu Tiêu
vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng thoạt nhìn cũng không cảm thấy phản cảm.
Hách Cửu Tiêu và Tư Tô đang thảo luận y thuật trong phòng, sau đó liên quan
đến độc dược, Hách Thiên Thần đứng trước cửa một hồi lâu, đang muốn rời
đi thì Hách Cửu Tiêu rốt cục phát hiện hắn đứng trước cửa, “Đến đây vì
sao không tiến vào?”
Hách Cửu Tiêu buông xuống quyển sách trong
tay, Tư Tô cũng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện đã quá bữa trưa,
“Không xong, chúng ta vẫn chưa dùng bữa trưa, đi, đi dùng bữa.” Hắn
chỉnh trang lại y phục và tóc tai, rồi bước qua bên cạnh hách Thiên
Thần, “Công tử đặc biệt đến đây để gọi chúng ta? Thật ngại quá, ta và sư huynh tán gẫu đến mức quên cả thời gian.”
Tư Tô không biết Hách
Thiên Thần trầm mặc khác thường, chỉ bước ra bên ngoài, sau đó nghe thấy Hách Cửu Tiêu hỏi một câu, “Vì sao không nói lời nào?” Hách Thiên Thần
lúc này mới đáp lại, “Không có việc gì, đi dùng bữa thôi.” Ngữ điệu thật lạnh nhạt, khiến người ta nghe không ra lời nói như vậy là mang ý nghĩa như thế nào, có phải còn có thứ gì khác hay không.
Tư Tô ở phía
trước, hai người ở phía sau, kỳ quái là không có ai mở miệng, chỉ đi ra
ngoài dừng bữa, dọc đường đi đều thật yên lặng.
Dùng xong bữa
trưa, ba người cùng nhau khởi hành, nhắm về hướng Đông mà đi, đó là
phương hướng của Thùy Tang. Cuối cùng tuyết trên băng hồ đã dừng lại,
lúc này tiết trời thật trong lành, tuy vậy nhiệt độ không khí vẫn rất
thấp, nhưng gió lại không quá lớn, ánh nắng mơ hồ mang theo một chút ấm
áp, ngày xuân dần dần buông xuống.
Ba người cưỡi ngựa lên đường,
ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đã khỏi hẳn, Hách Thiên Thần không cần tiếp
tục lo lắng cho hắn, nhưng dọc đường lại có một loại lo lắng khác hiển
lộ trên sắc mặt của hắn, nguyên nhân chính là Tư Tô.
Không biết
Tư Tô có phát hiện Hách Thiên Thần khó chịu hay không, mỗi ngày vẫn tìm
Hách Cửu Tiêu để thảo luận y thuật. Khi dừng lại nửa đường để nghỉ ngơi, khi tìm khách điếm để tá túc, trước khi sắp đi ngủ, có đôi khi sáng
sớm, Tư Tô sẽ đến gõ cửa.
Hách Thiên Thần đã sớm biết Hách Cửu
Tiêu có hứng thú với y thuật, nay Hách Cửu Tiêu có một sư đệ như vậy,
bọn họ cùng nhau thảo luận y thuật, cho dù khoanh tay đứng xem cũng có
thể cảm giác được bầu không khí vui vẻ sôi nổi.
Trong lòng của
Hách Thiên Thần có một chút đăm chiêu, Hách Cửu Tiêu làm sao lại không
phát hiện thần sắc biến hóa trên mặt của hắn.
“Không cần để ý đến hắn, Tư Tô chỉ cùng ta thảo luận y thuật, đợi đến khi tìm được Già Lam
thì chúng ta sẽ không còn liên quan đến hắn.” Bên bờ sông, Hách Cửu Tiêu rút ra túi nước cho Hách Thiên Thần, cúi người rót nước cho hắn, rồi
đóng nắp lại, sau đó đưa trả cho hắn, đáy mắt dường như có ý cười.
“Bởi vì ta không nói, cho nên ngươi cao hứng, nếu ta cũng thân cận với hắn
thì ngươi sẽ như thế nào?” Hách Thiên Thần đem túi nước giắt lên lưng
ngựa, dùng nước sông rửa sạch tay, giọng nói thản nhiên trầm tĩnh.
Thân ảnh đang ngồi xổm xuống bên bờ sông bất ngờ bị Hách Cửu Tiêu kéo lấy,
trong đôi mắt âm u như bốc lên ngọn lửa, “Không được!” Hách Cửu Tiêu đột nhiên ôm chặt Hách Thiên Thần, mạnh mẽ hôn xuống bên cổ của hắn, căn
bản không muốn hắn đến gần người khác, “Không được làm như vậy.”
“Không được?” Hách Thiên Thần khẽ khép mắt, chậm rãi lặp lại, ánh mắt lạnh
nhạt như gió dường như có vài phần âm u, bỗng nhiên trở nên đáng sợ, hắn đẩy ra bàn tay của Hách Cửu Tiêu đang đặt trên cổ của hắn, “Cửu Tiêu,
ngươi cũng biết ta không thích ngươi coi nhẹ ý kiến của ta. Ngươi tự cho là huynh trưởng, mọi chuyện đều độc đoán, nói cho ta biết có thể làm
cái gì, không thể làm cái gì…”
Hách Thiên Thần lui về phía sau
vài bước, biểu tình trên mặt trở nên lạnh nhạt, “E rằng ngươi đã quên,
cho nên bây giờ ta nhắc lại một lần nữa.” Khẽ nhắm mắt, hắn sờ lên dấu
vết hơi xót ở bên cổ, rồi thở dài một tiếng, “Ta không muốn tranh chấp
với ngươi.”
“Ta cũng không muốn tranh chấp với ngươi, nhưng ngươi quá mức để ý đến Tư Tô, chỉ còn hai ngày nữa là đến Thùy Tang, chẳng lẽ ngay cả hai ngày mà ngươi cũng chịu không được?” Hách Cửu Tiêu nhìn dấu vết đỏ sẫm bên cổ của Hách Thiên Thần, “Vô luận ngươi nghĩ như thế nào
thì ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi thân cận với người khác, nếu
ngươi thật sự làm như thế thì ta khó mà bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì.”
“Ngươi đang uy hiếp ta? Ngươi muốn tiếp tục một lần nữa? Tựa như ở địa lao của Vệ Vô Ưu khi đó?” Hách Thiên Thần nhếch môi, trong lời nói hàm chứa ý
tứ lạnh lùng chế giễu, Hách Cửu Tiêu nghe hắn nhắc đến Vệ Vô Ưu, lãnh ý
trên mặt càng lúc càng trầm trọng, “Không được nhắc lại chuyện kia!”
Vung tay lên, hòn đá bên bờ sông bỗng nhiên nổ tung, từng mảnh vỡ bay ra
loạn xạ, vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu phi thường đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng
nghiêm nghị tựa hồ có thể xuyên thấu đối phương, hắn nhìn thẳng Hách
Thiên Thần, nhưng trong lời nói của hắn vẫn là ‘không được’.
“Ngươi luôn như vậy, nếu là bình thường thì không tính, nhưng ngươi rốt cục
xem ta là cái gì?” Hách Thiên Thần xem ra cũng không e ngại Hách Cửu
Tiêu, ngược lại còn bị thái độ của Hách Cửu Tiêu chọc giận, nhìn thẳng
vào mắt Hách Cửu Tiêu, hắn nhíu mày, trầm giọng nói, “Ta nói rồi, ta
không muốn tranh chấp với ngươi, chẳng lẽ lại vì Tư Tô mà cãi nhau với
ta?”
“Là ai đang cãi nhau?” Hách Cửu Tiêu vẫn chăm chú nhìn Hách
Thiên Thần, “Không liên quan đến Tư Tô, ta cũng không muốn tranh chấp
với ngươi.”
Cười khổ đối với lời nói của Hách Cửu Tiêu, Hách
Thiên Thần hít sâu một hơi, cơn nóng giận lúc trước tựa hồ đã bị đánh
tan, lại vô lực lắc đầu rồi thở dài, “Nếu đây không phải là khắc khẩu
thì là cái gì? Cửu Tiêu, tình cảnh hôm nay cũng giống như trước kia ta
đã từng nói với ngươi.”
“Bởi vì không có ai đối xử tốt với ngươi, thân cận với ngươi, nên ngươi mới xem ta là đặc biệt, bởi vì không thể
sinh ra tình cảm với người khác nên chỉ có thể tìm kiếm an ủi trên người của ta, mà nay đã có Tư Tô, hắn là sư đệ của ngươi, lại rất thân cận
với ngươi, hắn cũng không sợ ngươi, ngươi cho rằng hắn đối với ngươi như vậy chỉ là vì thảo luận y thuật? Còn ngươi, ngươi có tự hỏi chính mình, ngươi đối với hắn….thật sự không có một chút đặc biệt nào hay sao?”
Chắp tay nhìn ra mặt nước lấp lánh ở trước mắt, bóng dáng của Hách Thiên
Thần dường như bị ánh mặt trời kéo ra quá dài nên trở nên uốn khúc, dòng nước không ngừng chảy xuôi, lời nói của hắn cũng phiêu tán trong gió,
Hách Cửu Tiêu nhìn bóng lưng của hắn, trong lúc nhất thời không biết là
vì không khí quá mức căng thẳng hay là vì không thể trả lời, mà một câu
cũng chưa lên tiếng.
Không đợi phía sau phản ứng, Hách Thiên Thần trầm hạ ánh mắt, tiếp tục chậm rãi mở miệng, “Hắn và ngươi cùng chung
chí hướng, các ngươi cùng nhau thảo luận y thuật là điều mà ta vĩnh viễn không thể làm được…”
“Hách công tử.” Một tiếng gọi to từ một
hướng khác truyền đến, Tư Tô đứng sau một thân cây, không biết đã đứng
được bao lâu, nghe được bao nhiêu, biểu tình trên mặt của hắn thật sự
thận trọng và nghiêm túc, ôm lấy cánh tay của mình, thấy hai người cùng
nhau quay đầu lại, bỗng nhiên hắn nhìn Hách Thiên Thần rồi mở miệng,
“Công tử nói không hề sai.”
Hắn bước đến gần, đi đến bên cạnh
Hách Thiên Thần ở cách đó không xa, miễn cười mỉm cười với Hách Thiên
Thần, “Ta….Ta thật sự thích sư huynh.”
Đáy mắt của Hách Thiên
Thần đột nhiên hiện lên sự tàn khốc, trong nháy mắt giống như có gió nổi lên, như mây cuồn cuộn, cảm giác áp bách nặng nề như núi đè.
Tư
Tô lui về sau từng bước, khuôn mặt nhu mì hiện lên vẻ chua xót, hắn bất
đắc dĩ thấp giọng nói, “Từ rất lâu thì ta đã nghe sư phụ nhắc đến sư
huynh, sư phụ chưa bao giờ khen ngợi người nào như vậy, hắn nói cho ta
biết sư huynh xuất sắc như thế nào, hắn nói hắn chưa bao giờ gặp được
người có y thuật và độc thuật như thế, có thể thu nhận sư huynh làm đệ
tử, hắn cảm thấy rất may mắn.”
Câu nói sau cùng là Tư Tô nhìn
Hách Cửu Tiêu mà nói, dường như không dám nhìn đến biểu tình của Hách
Thiên Thần, hắn chỉ đành nhìn xuống tảng đá trên mặt đất, tiếp tục nói
với Hách Cửu Tiêu, “Không biết sư huynh có biết hay không, lúc trước sư
phụ nghe nói Trung Nguyên còn hậu nhân của Yêu Hồ tộc nên mới đến đó, là vì muốn quan sát dị lực của ngươi…”
Hai người nghe như vậy nên trong lòng liền chấn động, trong khi Tư Tô vẫn tiếp tục nói.
“Ta biết ngươi khác người thường.” Tư Tô rốt cục ngẩng đầu nhìn Hách Cửu
Tiêu, “Ta còn biết ngươi và hắn là thân huynh đệ, năm đó sư phụ đi Hách
Cốc tìm ngươi, còn một người khác tên là Hạ Hoằng thì đi tìm hắn….” Ánh
mắt của Tư Tô rơi xuống trên người Hách Thiên Thần, “Nếu ngươi cũng có
dị năng thì sẽ bị mang về Vạn Ương.” (Hạ Hoằng = cha của Vong Sinh)
Không ngờ Tư Tô lại nói ra nhiều điều như vậy, thần sắc của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều biến đổi.
Nếu sự tình quả thật là như thế, thì sau đó có phải Già Lam rơi vào tay
Hách Vô Cực, rồi bị Hách Vô Cực ép buộc dạy Hách Cửu Tiêu y thuật, sau
đó lại phát hiện tư chất thiên phú của hắn hơn người, liền thuận theo
yêu cầu của Hách Vô Cực, nghĩ ra mọi cách để làm cho hắn trở nên cường
đại, đến khi hai người cùng nhau tạo ra một Huyết Ma Y càng hiểu được
phải giết người như thế nào so với cứu người? Điểm này thì Hách Thiên
Thần chỉ có thể suy đoán.