Đôi mắt rất đẹp đã từng được Tư Tô tán thưởng đang dùng một ánh mắt
khủng hoảng nhìn hắn chăm chú. Hách Cửu Tiêu bước qua phía hắn, Tư Tô
lại thụt lui hai bước, “Sư huynh…ta muốn tìm ngươi để hỏi một chút về y
thuật, không ngờ lại không đúng lúc như vậy…”
Khi hắn lui về sau
là lúc Hách Cửu Tiêu đi đến trước mặt hắn, thần sắc âm trầm, ngữ điệu
cũng âm trầm, “Là không đúng lúc hay là rất đúng lúc?” Đáy mắt lạnh lùng loang loáng xẹt qua một tia dị sắc, Hách Cửu Tiêu không đến gần nhưng
hơi thở phiêu tán trong không khí cũng đủ làm người ta sợ hãi.
Gió luồn vào từ cửa chính, khiến người ta không biết sự lạnh lẽo này rốt
cục đến từ ngoài cửa hay là từ người đang đứng ở trước mắt, ý tứ của
Hách Cửu Tiêu là đang nghi ngờ Tư Tô. Tư Tô muốn giải thích nhưng nhìn
thấy sắc mặt của Hách Cửu Tiêu thì lại đánh mất chủ ý, phía sau bình
phong vang lên tiếng bước chân, Hách Thiên Thần mặc lại y phục rồi đi ra ngoài, “Có chuyện gì vậy?”
Bọn họ có thói quen vừa tắm rửa vừa
nói chuyện, nhưng cũng không muốn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu nảy sinh tranh chấp với Tư Tô ngay lúc này, “Chúng ta ở lại một đêm, ngày mai sẽ rời
đi, nếu có chút chuyện thì ngày mai nói sau.” Hách Thiên Thần đi đến
trước mặt hai người, rồi khẽ gật đầu với Tư Tô, “Ngươi đi đi.”
Cửa phòng đóng lại, Tư Tô rời đi, thần sắc âm u lạnh lẽo của Hách Cửu Tiêu
vẫn chưa thay đổi. Hách Thiên Thần đến gần, ánh mắt khẽ nhếch, “Ngươi
làm sao vậy? Chẳng lẽ muốn giết hắn?”
“Chúng ta cần hắn dẫn đường đi tìm Già Lam, ta sẽ không lấy mạng của hắn.” Thần sắc dọa người của
Hách Cửu Tiêu dần dần dịu xuống, đưa tay ôm lấy người trước mắt, “Tuy
rằng ta rất muốn.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai của Hách
Thiên Thần, vừa cứng ngắc vừa khô khan, cũng giống như vẻ mặt của Hách
Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần liếc nhìn hắn một cái, vừa mỉm cười vừa chậm
rãi lên tiếng, “Ngươi biết là tốt rồi. Bất luận Tư Tô có biết ngươi đã
giết Già Lam hay không, hoặc là giả vờ không biết thì trước tiên để xem
hắn dẫn chúng ta đến nơi nào.”
Tư Tô thoạt nhìn không có gì khác
thường, nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử mà Gia Lam thu nhận ở Vạn Ương,
không ai có thể cam đoan hắn cũng như vẻ ngoài, mà nay chỉ có một mình
hắn biết được tung tích của Già Lam, vô luận ở phương diện nào thì cũng
không nên ầm ĩ với hắn, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều biết rõ
điểm này.
“Đợi đến Thùy Tang thì sẽ biết tung tích của Già Lam
có thật hay không, hoặc là có ý đồ gì khác.” Hách Thiên Thần thản nhiên
nói xong, xoay người đi đến mặt sau của bình phong.
Nước trong
bồn tắm hơi lạnh một chút, Hách Cửu Tiêu ngồi trên ghế, bộ dáng tĩnh tọa nhìn không ra nửa điểm lo lắng, coi như vô luận có tìm được Già Lam hay không thì hắn cũng không bận tâm, hắn nhìn chăm chú động tác của người
đang tắm rửa trong bồn tắm, vẻ mặt hơi thả lỏng, nhưng ngẫu nhiên lại có những tia sắc bén xẹt qua, không biết có phải là vì Tư Tô hay không.
“Đừng để cho người ta thấy nữa, cho dù là cách bình phong cũng không được.”
Trong màn hơi nước, Hách Thiên Thần đang muốn đứng dậy thì bỗng nhiên nghe
thấy một câu như thế, hắn dừng lại động tác một chút, rồi từ bên trong
bước ra, sau đó cầm lấy một chiếc khăn sạch đặt ở bên cạnh. Hách Thiên
Thần lau nước trên người, có một vài giọt nước chảy dài trên thân thể
của hắn, cũng nhiễu xuống từ trên mái tóc, Hách Cửu Tiêu nhìn một lúc
lâu, hắn tiếp tục lau khô thân thể, “Ngươi cũng biết ta không quen tiếp
cận với người khác, ngươi có thể yên tâm, vả lại…”
Hắn quay đầu
lại, như có một chút đăm chiêu, “Ngươi có phát hiện Tư Tô đặc biệt thân
cận với ngươi hay không? Hắn không gọi tên của ngươi mà thủy chung chỉ
xưng hô ngươi là sư huynh, lời nói cũng tựa hồ rất tôn sùng y thuật của
ngươi, ở mặt ngoài hắn rất khách khí đối với ta, nhưng hắn luôn luôn để ý phản ứng của ngươi, ngươi nói xem, chuyện này chứng tỏ điều gì?”
Cầm lấy chiếc khăn lau tóc cho Hách Thiên Thần, biểu tình của Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh như băng, vừa cười vừa trầm giọng nói, “Bất luận là vì cái gì
thì hắn cũng sẽ không được như nguyện.”
Hách Thiên Thần hướng ra
sau rồi kéo tay của Hách Cửu Tiêu, xoay người lại để nhìn hắn, nhìn một
hồi lâu, đột nhiên nhíu mày nói nhỏ, ánh mắt phi thường nghiêm túc, “Ta
vẫn chưa nói với ngươi, mấy ngày qua ta thật sự lo lắng đôi mắt của
ngươi bị tổn thương vì đông lạnh, sợ ngươi rốt cục không thấy rõ, không
thể nhìn thấy ta…”
“Ngươi không nói thì ta cũng biết.” khóe miệng của Hách Cửu Tiêu nhếch lên, “Ngươi còn đang ghen, bởi vì Tư Tô.” Khẽ
vuốt sống lưng của Hách Thiên Thần, hắn vẫn chưa mặc y phục, tấm lưng
xích lõa phơi bày trong không khí, sự mềm dẻo và độ cong cùng với xúc
cảm khiến tay của Hách Cửu Tiêu cứ tiếp tục lướt xuống.
“Đúng thì thế nào?” Hách Thiên Thần không hề phủ nhận điểm này, nhìn vào đôi mắt
yêu dị và lãnh mị của Hách Cửu Tiêu, trong khi bàn tay ở sau lưng hắn đã trườn xuống bờ mông, biết đối phương muốn cái gì, hắn chỉ nhẹ nhàng
nhắc nhở, “Đừng quên sáng mai còn phải khởi hành.” Nói xong, hắn trực
tiếp hôn lên môi của Hách Cửu Tiêu.
Nụ hôn dịu dàng thản nhiên,
lúc đầu là chậm rãi, sau đó lại hóa thành kịch liệt, Hách Cửu Tiêu nhiệt tình đáp lại, khi hai người tách ra thở dốc thì Hách Cửu Tiêu hôn xuống bờ vai của hắn rồi khẽ thì thầm, “Đã biết.” Sau đó lại ngặm lấy vành
tai của Hách Thiên Thần, “Ta sẽ nhẹ một chút, chậm một chút.”
Hai người ôm nhau, lảo đảo tiến đến bên giường, Hách Thiên Thần vốn không
mặc xiêm y, nên không cần thoát hạ phiền phức, còn trang phục của Hách
Cửu Tiêu cũng rất nhanh được cởi xuống.
Hai thân hình giao nhau, cọ sát tạo ra nhiệt độ nóng rực, dùng nụ hôn và
đôi tay tiếp tục tạo nên nhiệt độ cực cao trên người của đối phương, lúc này Hách Thiên Thần thử dùng một ngón tay tiến vào bên trong cơ thể
củaHách Cửu Tiêu. Hơi kinh ngạc đối với động tác của Hách Thiên Thần,
nhưng Hách Cửu Tiêu cũng không ngăn cản, mà chờ đợi Hách Thiên Thần tiến thêm một bước. (=.= tiểu công của ta đây sao)
“Lúc đầu sẽ đau,
sợ ngươi không thích ứng.” Hách Thiên Thần vừa thở dốc vừa thì thầm bên
tai đối phương, một tay choàng qua lưng của Hách Cửu Tiêu, khẽ hôn lên
cổ của hắn. Hách Thiên Thần chỉ thử một chút, đêm nay không tính làm
triệt để, nhưng thử như thế đối với Hách Cửu Tiêu lại trở thành một loại kích thích khác, không thể kiềm chế dục vọng sắp sửa bùng nổ.
Tiếng thở dốc nặng nề, hắn mạnh mẽ đẩy ra hai chân của Hách Thiên Thần, nhìn
xuống người dưới thân, Hách Thiên Thần lộ ra một nụ cười thất hồn lạc
phách, hắn chợt đè thấp thân thể, trướng mạn buông xuống, che lại cảnh
xuân nồng nàn, lúc thì cấp bách lúc thì chậm rãi, những tiếng va chạm và rên rỉ hòa vào hơi nước đang phiêu tán trong phòng, ánh trăng treo cao
bên ngoài cửa sổ, trên hành lang có một bóng người đứng lặng.
Hắn từ xa xa nhìn về nơi này, nhìn thấy trướng mạn lay động bên cửa sổ,
nhìn thấy ánh nến lập lòe trong phòng, bóng đêm thâm trầm, hắn cười khẽ
rồi rốt cục bước đi.
Ngày hôm sau, theo như an bài, Phong Ngự Tu
dẫn Hồng Lăng quay về Xích Lang tộc, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu
theo Tư Tô đến Thùy Tang để tìm Già Lam.
Sáng sớm Phong Ngự Tu đã tiến đến để cáo từ, thanh toán chi phí khách điếm thì liền khởi hành để quay về. Khi hắn rời đi thì vừa lúc nhìn thấy Hách Cửu Tiêu gặp Tư Tô
trước cửa, không biết Tư Tô nói cái gì với Hách Cửu Tiêu, hai người cùng nhau đi đến một hướng khác.
Phong Ngự Tu không suy nghĩ quá
nhiều, Hồng Lăng cũng nhìn thấy nhưng biểu tình lại có một chút lo lắng. Sau khi bọn họ rời đi, Tư Tô đứng bên ngoài gian phòng của Hách Thiên
Thần và Hách Cửu Tiêu, lộ ra vẻ mặt áy náy.
“Tối qua không biết
Hách công tử đang tắm, ta đường đột đi vào, sư huynh đừng nên trách tội, ta thật sự muốn lãnh giáo y thuật của ngươi, giả như ngươi nổi giận thì muốn đánh cũng được, mắng cũng được, không cần bận tâm đến ta.” Ánh
nắng buổi sáng chiếu xuống, Tư Tô đứng bên vách tường, mái tóc buộc gọn
buông xuống bờ vai, toàn thân màu đỏ tía càng tôn lên làn da trắng nõn,
khuôn mặt tinh xảo mà xinh đẹp.
Nụ cười tươi tắn của hắn quả thật có thể làm cho người ta sinh ra hảo cảm, mặc dù có nóng giận như thế
nào thì cũng không thể tiếp tục nóng giận, số người có thể kháng cự ở
trên đời này e rằng không nhiều lắm, nhưng Hách Cửu Tiêu nhất định là
một trong số đó, vẻ mặt như băng thạch vẫn không hề thay đổi, “Chiều nay khởi hành đi Thùy Tang, gặp Già Lam.”
Lời ít mà ý nhiều, hoàn
toàn không bận tâm đến Tư Tô đang nói việc gì, Hách Cửu Tiêu xoay người
quay về, hắn vẫn còn nhớ người ở trong phòng, kết quả là tối hôm qua hắn vẫn không thể khống chế, cho nên mới kéo dài thời gian đến buổi chiều,
vì muốn để cho Hách Thiên Thần có thể nghỉ ngơi thêm nửa ngày, trên
đường phải cưỡi ngựa, sẽ không tránh khỏi xóc nảy.
Đi được vài
bước, bỗng nhiên Tư Tô giữ chặt y mệ màu tử kim của hắn, một thân lạnh
như băng cùng với hơi thở âm hàn, chưa từng có người nào dám chủ động
tiếp cận, cũng không có ai vừa mỉm cười vừa giữ chặt hắn như Tư Tô, “Sư
huynh đừng gấp, ta còn có việc muốn lãnh giáo y thuật của ngươi, sự phụ
không ở đây, chỉ có thể hỏi ngươi.”
Vì chưa từng có ai dám làm
như vậy nên Hách Cửu Tiêu cũng có một chút bất ngờ, nhưng ngay lúc này,
cửa phòng bên kia mở toang, Hách Thiên Thần từ bên trong đi ra, giương
mắt nhìn thấy tình cảnh Tư Tô đang lôi kéo Hách Cửu Tiêu, hắn tựa hồ
cũng sửng sốt, nhưng chỉ trong nháy mắt, nếu không phải sự tình liên
quan đến Hách Cửu Tiêu thì hắn ít khi luống cuống như vậy.
Nhìn
thấy ánh mắt ôn hòa lạnh nhạt của Hách Thiên Thần, trong đó mang theo
hàm nghĩa khó giải thích, Tư Tô vẫn không buông tay mà chỉ mỉm cười,
“Hách công tử, ta tìm sư huynh để thảo luận y thuật, ngươi mới thức dậy? Có ăn điểm tâm hay chưa?”
Thái độ của Tư Tô rất thân thiết,
giống như đang che giấu điều gì đó, Hách Thiên Thần không nghe thấy bọn
họ đối thoại trước đó, ánh mắt xẹt qua trên mặt của Hách Cửu Tiêu, vẫn
như thường, không thể nhìn ra bất luận điều gì, “Cùng đi dùng bữa.”
Thản nhiên nói xong, vẻ mặt của Hách Thiên Thần thật khó lường, thanh y dưới ánh bình minh có vẻ rất thuần khiết, tựa như hết thảy nhan sắc trên cao đều chiếu rọi xuống thân người của hắn, y mệ nâng lên một đường cong,
hắn bước ra bên ngoài, bỗng nhiên dừng lại, nói với hai người ở phía
sau, “Dùng xong điểm tâm thì chúng ta lập tức xuất phát.”
“Không được.” Hắn vẫn chưa đi xa thì Hách Cửu Tiêu đã trầm giọng nói, “Buổi chiều mới xuất phát.”
Hách Thiên Thần tựa hồ bất đắc dĩ, dừng bước nhìn hắn, “Không cần thay đổi
kế hoạch, gấp rút lên đường quan trọng hơn, nói là buổi sáng thì cứ đi
buổi sáng. Ta chỉ nói một lần” Thân thể của hắn không có việc gì, một
lời của hắn cũng rất rõ ràng, ý tứ của hắn thì Hách Cửu Tiêu ắt hẳn hiểu rõ.
“Buổi chiều.” Hách Cửu Tiêu cũng không nhượng bộ, bóng râm
trong hành lang giống như chiếu rọi dưới đáy mắt của hắn, hai chữ này
cương quyết không cho người ta thay đổi, Hách Thiên Thần thấy hắn như
thế, liền nhíu mày lại, “Ta nói không có việc gì.”
Hắn rất rõ
thân thể của mình, đêm qua tuy rằng phóng túng nhưng cũng không đến mức
làm cho hắn không thể cưỡi ngựa. Nhưng nếu Hách Cửu Tiêu bớt phóng túng
một chút thì hôm nay cũng không cần phải tranh chấp vấn đề này.