Trên Ngọc Điền Sơn, tiếng trống vang lên từng trận, tiếng binh khí cùng
quyền chưởng giao nhau kinh động khắp núi rừng, mấy cổ thi thể nằm ngổn
ngang trên một khoảng đất trống, đám người phân thành ba vòng vây, đều
đang khẩn trương chăm chú vào cuộc chiến.
Một tòa kiến trúc giống như bảo tháp đứng sừng sững sau lưng mọi người, phía trên treo một tấm biển – Tuần Thiên Tháp.
Đã từng nhìn thấy cái tên Tuần Thiên Tháp trên tấm bản đồ mà Hách Thiên
Thần có được, bất quá ngoại trừ Hách Cửu Tiêu thì không người nào biết
rõ bên trong có cơ quan gì, vẫn chưa có ai có thể đi vào, tất cả mọi
người đều bị chặn lại trước Tuần Thiên Tháp.
Ngăn chặn mọi người
không phải môn phái nào khác mà chính là Thiên Mộng Ma Cung đã lâu không xuất hiện trên giang hồ, Ma Cung Cung chủ với trang phục kỳ dị khác
thường đang ngồi trước trận thế, cho đến nay vẫn chưa có người nào có
thể bước qua.
“Mạc Vô Thương, ngươi dẫn người của Ma Cung đến đây chẳng lẽ là muốn xâm chiếm võ lâm Trung nguyên?” Ở đây nhân số của Cái
Bang là đông nhất, Đinh Phong lúc trước đã giao thủ với đối phương nên
mất đi không ít công lực, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Đâu dám đâu
dám, bất quá chỉ là nghe thấy tin tức mà đến, chỉ muốn phân chia bát
canh một chút mà thôi,” Một nam tử tuổi trung niên mặc hoa phục rực rỡ
đứng đối diện, tay cầm quạt lông màu vàng, mái tóc đen nhánh chỉnh tề,
được cột cao bằng một dải lụa màu, trên mặt nhìn không thấy có nửa điểm
nếp nhăn, ngược lại lộ ra khuôn mặt trắng mịn căng bóng, ánh mắt chớp
động khi nói chuyện, bên trong thần sắc quỷ dị lộ ra hơi thở ma mỵ.
Ở trước người hắn, có mười mấy nữ tử tạo thành một thế trận hình tròn,
vạt xiêm y tung bay, bất luận người nào xâm nhập vào trận thì chỉ khoảng một chung trà nhỏ sẽ bị người trong trận ném ra ngoài, sau đó hộc máu
mà chết.
Trong tiếng cười khẽ đầy quỷ bí của hắn, vài tiếng kêu
thảm thiết vang lên, lại thêm mấy thi thể bị ném ra ngoài, đó là thủ hạ
của Cái Bang, lại một lần nữa bị bại bởi người của Thiên Mộng Ma Cung,
sắc mặt đã vốn khó coi của Đinh Phong lại càng thêm âm trầm, sau lưng
hắn vẫn còn không ít môn phái khác, vừa quát tháo vừa xông lên.
Thiên Mộng Ma Cung ở một nơi hẻo lánh, người trong cung xưa nay không đi vào
Trung Nguyên, thế cục của võ lâm Trung Nguyên dưới sự cân bằng của Thiên Cơ Các rất ít khi xảy ra sóng gió, lúc này họa Hồng Nhan vừa nổi lên,
Ngọc Điền Sơn lại hỗn loạn, đến mức người của Thiên Mộng Ma Cung cũng
đến đây.
Cung chủ Mạc Vô Thương dẫn theo thủ hạ chặn ngay phía
trước Tuần Thiên Tháp ở giữa sườn núi. Những người đã qua lưng chừng núi vẫn đang tự tìm kiếm bảo tàng, chưa từng lưu ý phía dưới phát sinh
chuyện gì, còn những người chưa kịp đi qua thì lại bị ngăn cản như vậy,
các môn phái đều cảm thấy tức giận, nhưng cho đến lúc này vẫn chưa có ai có thể địch lại Diễm Sát Xá Nữ trận của Thiên Mộng Ma Cung.
Hách Cửu Tiêu lạnh lùng đứng một bên nhìn cuộc chiến, nơi hắn đang đứng
không có ai dám tiếp cận, bóng cây hạ xuống tạo thành bóng râm trên
khuôn mặt lãnh khốc tà dị của hắn, làm cho nơi hắn đứng tựa như đang thu gom hàn ý băng lãnh đầy sát khí. Mười mấy thủ hạ của Hách Cốc giống như Cốc chủ của bọn họ, sắc mặt không thay đổi, đứng yên bất động, tản mát
ra một loại uy hiếp vô hình khiến người ta không dám đến gần.
Mạc Vô Thương đang cười ở bên cạnh, nhưng lại âm thầm quan sát Hách Cửu
Tiêu, trong nháy mắt gặp được vị Huyết Ma Y như lời đồn đãi, mặc dù hắn
tự xưng có công lực phi phàm nhưng cũng nhịn không được mà sinh ra kiêng kỵ.
Thoạt nhìn niên kỷ của Huyết Ma Y chưa vượt quá ba mươi,
nhưng lại cho hắn một cảm giác không thể nhìn thấu, rõ ràng chưa làm bất luận cái gì, chỉ đứng ở nơi đó, lại làm cho thủ hạ xá nữ của hắn không
thể phát huy toàn bộ công lực. Nếu không có hắn, những người trong trận
căn bản không thể kiên trì lâu như vậy.
Toàn bộ những người bị
chết đều là vì sự tồn tại của hắn, làm cho người ta không thể chuyên tâm trong trận, bên ngoài có một địch nhân không thể khinh thường đang đứng như vậy, ai có thể chuyên tâm đối mặt với kẻ địch trước mắt? Ngộ nhỡ
Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu đang đứng yên bất động bỗng nhiên xuất thủ thì
phải làm sao?
Nữ tử trong Diễm Sát Xá Nữ trận cũng bởi vì nguyên nhân này mà không dám toàn lực ứng phó.
“Huyết Ma Y, ngươi xem…” Đinh Phong âm thầm điều tức khí huyết, lúc trước vừa
đối chưởng với Mạc Vô Thương, hắn không chiếm được ưu thế, nay khí huyết cuồn cuộn vẫn chưa bình ổn, che giấu sự khó chịu trong ánh mắt, hắn ám
chỉ Hách Cửu Tiêu nên xuất thủ giúp đỡ.
“Ngươi muốn ta xuất
thủ”Không biết khuôn mặt lạnh lùng có xẹt qua một tia mỉa mai hay không, ánh mắt như băng tiễn quét tới Đinh Phong, cơ hồ làm cho người ta có ảo giác nhìn thấy một vầng huyết quang.
“Mạc Vô Thương giết nhiều
nhân sĩ võ lâm của Trung Nguyên chúng ta, chẳng lẽ không nên cho hắn một bài học?”Vẻ mặt của Đinh Phong hiên ngang lẫm liệt, những môn phái khác ở phía sau ầm ầm hưởng ứng.
“Thiên Mộng Ma Cung, các ngươi muốn ra oai vẫn còn rất sớm, đừng khinh thường Trung Nguyên của chúng ta không có người!”
“Giết hắn! Giết hắn!”
Các môn phái đều có không ít người bị chết trong Diễm Sát Xá Nữ trận, nghe
như vậy liền trở nên kích động, quần hùng có người không thể kiềm chế mà tiếp tục xâm nhập vào trận, Mạc Vô Thương phe phẫy chiếc quạt lông vàng trong tay, vẻ mặt lơ đễnh, âm thanh của đám nữ tử cùng tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên.
Diễm Sát Xá Nữ trận là do thập nhị tuyệt
sắc giai nhân tạo thành, người nào người nấy đều có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, không biết Mạc Vô Thương tìm được từ nơi nào để huấn
luyện, mười hai người đều có thân thủ bất phàm, cũng mặc hoa phục rực rỡ nhưng xiêm y của các nàng rất mỏng.
Xiêm y bằng lụa mỏng làm lộ ra dáng người lả lướt của các nàng, một tay cầm lấy hoa mẫu đơn màu
vàng, cổ tay còn lại được thắt bằng một mảnh lụa trắng tinh, dưới tiếng
vỗ tay cùng với bước chân như vũ khúc mà tung bay phấp phới. Y phục dưới ánh mặt trời mơ hồ làm hiện rõ sự lả lướt bên trong, đóa mẫu đơn màu
vàng lấp lánh ánh nắng, y mệ tung bay cùng vũ đạo, tiếng trống kỳ dị với tiết tấu làm động lòng người liên tục vang lên.
Tiếng trống
nhanh hơn, bước chân càng lúc càng gấp, biểu tình trên dung nhan kiều
diễm của các nàng càng thêm mê người, đây giống như không phải một trận
pháp giết người mà là một vũ khúc kiều diễm nhu tình, những người nhảy
vào trận mới biết trận pháp này lợi hại như thế nào, nhưng cũng không
thể khống chế bản thân không bị động tâm khi đối mặt với giai nhân như
thế.
Bởi vì động tâm nên xuất thủ khó tránh khỏi lưỡng lự, chỉ
cần là nam nhân, không ai muốn nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân đẫm máu ngã xuống trong tay của mình, nhưng chỉ trong một khắc lưỡng lự, ánh vàng
rực rỡ của những cánh hoa mẫu đơn sẽ cắt nát cổ họng, mảnh lụa trắng mềm mại cũng sẽ đập một kích lôi đình vào lồng ngực, cuốn lấy bọn họ rồi
ném ra ngoài trận pháp.
Những điều này, người bên ngoài không
nhìn ra, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng trống, nhìn thấy nữ tử bay lên, rồi
múa theo vũ khúc, sau đó tiếp cận người trong trận, những người xâm nhập trong đó không biết vì sao lại mê muội mà bỏ lỡ cơ hội, khiến người ở
ngoài không ngừng gào thét.Trận pháp này, chỉ có tiến vào trong trận mới biết được sự lợi hại của nó.
Tỏ ra yếu thế, đó là kế mê hoặc địch nhân.
Chỉ vài lần thì Hách Cửu Tiêu liền nhìn ra manh mối trong đó, Đinh Phong
vẫn còn đang hô quát, kêu gọi quần hùng cùng tiến lên tấn công, nhưng
thấy mấy người lúc trước lại chết trong trận, các môn phái đều nôn nóng
tức giận, nhưng không thể không kiêng kỵ. Ngay vào lúc này, bất thình
lình lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh.
Tiếng trống cũng vừa dừng lại.
Một tiếng hừ lạnh cũng không quá lớn, nhưng lại như một mảnh băng thạch cắt qua không khí, đem hết thảy đều phá hủy, tất cả mọi người đều nhìn về
một hướng, cẩm bảo tử kim, ánh mắt vô tình lạnh lùng, nam nhân toát ra
hơi thở đáng sợ đang đứng dưới tàng cây – Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu.
“Mạc Vô Thương.” Ba chữ giống như đến từ thế giới bên kia, âm u lạnh lẽo
kinh người, Hách Cửu Tiêu bước đến phía trước, những người khác không
khỏi lui về sau vài bước.
Mạc Vô Thương đảm nhiệm chức vụ Cung
chủ Thiên Mộng Ma Cung đã nhiều năm, cũng gặp phải không ít chuyện,
nhưng chưa bao giờ kinh hãi như thế, đối với Hách Cửu Tiêu, hắn không
dám có nửa điểm khinh thường, chiếc quạt lông vàng xẹt qua một vầng
sáng, hắn vừa khép quạt vừa mỉm cười, “Huyết Ma Y, hôm nay cho dù là
ngươi thì cũng đừng hòng vượt qua trận này.”
Tiếp nhận rượu ngon
từ nữ tỳ thiếp xinh đẹp đứng bên cạnh, Mạc Vô Thương nâng chén, che giấu sự cẩn trọng trong ánh mắt, nhưng hắn thập phần tin tưởng trận pháp của chính mình, cũng không tin chỉ dựa vào một mình Hách Cửu Tiêu thì có
thể phá vỡ thế trận.
Tiếng trống, kim quang, y mệ, thậm chí là
vũ khúc của mười hai nữ tử kia, không có chỗ nào là không trải qua tính
toán kỹ lưỡng, vô hình trung có thể làm lòng người khiếp sợ, cho dù là
người bị mù thì đến trận cũng sẽ bị hơi thở cùng với hương thơm của nữ
tử vây quanh khứu giác, còncó tiếng trống đầy mị hoặc không ngừng vang
lên.
Cho dù Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu lợi hại, nhưng chẳng phải hắn cũng chỉ là một người nam nhân hay sao?
Phía dưới Tuần Thiên Tháp, ngay cả tiếng côn trùng cũng im bặt, mọi người
nín thở, tình cảnh trước mắt làm cho bọn họ bắt đầu suy đoán, không biết Huyết Ma Y và Thiên Mộng Ma Cung, hai cái ma gặp nhau, đến tột cùng là
người nào sẽ thắng?
“Kẻ nào cản đường ta, chết!” Giọng nói không
hề phập phồng, không phải đang nói chuyện với người khác, mà là đang
tuyên cáo. Ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu cũng không quá sắc bén, nhưng âm
điệu không phập phồng làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Vừa dứt
lời, trong không khí tựa như nổi lên sương giá, ánh nắng lập tức bị tầng mây che đậy, cỏ cây khắp rừng núi càng lộ ra cảm giác mát lạnh.
Sắc mặt của Mạc Vô Thương trở nên cứng đờ, mạnh mẽ cười khẩy vài tiếng,
“Thập Toàn Trang, Vu Y Cốc, Thiên Cơ Các, Phiêu Miểu Lâu, nghe nói đây
là những nơi có thanh danh oai chấn thiên hạ, hôm nay hãy để cho ta nhìn thấy Vu Y Cốc Huyết Ma Y đến tột cùng có cái gì lợi hại!”
Mười
hai vị nữ tử bao vây Hách Cửu Tiêu, Băng Ngự muốn tiến lên liền bị hắn
ngăn cản, đôi mắt như ẩn chứa huyết sắc thấm độc lần lượt đảo qua trên
người của các nàng. Hắn muốn tốc chiến tốc thắng, đem hết thảy chướng
ngại trước mắt tiêu diệt, chờ Hách Thiên Thần đến đây là lúc có thể ung
dung thoải mái hơn một chút.
Lúc này Hách Thiên Thần đang ở trên
đường lên núi, hắn đã nghĩ đến nguyên nhân mà Hách Cửu Tiêu muốn lên núi trước hắn, biết Hách Cửu Tiêu là vì hắn, trong lòng tuy rằng cao hứng
nhưng cũng có vài phần buồn bực.
Lại là như thế, lần nào cũng bảo hộ hắn ở sau lưng, chẳng lẽ Hách Thiên Thần hắn ở trong mắt của Hách
Cửu Tiêu vô dụng như vậy? Ngạo khí và lòng tự tôn của một người nam nhân làm cho sắc mặt của Hách Thiên Thần trở nên âm trầm.
Bỗng nhiên
nhớ đến lúc trước đã từng thảo luận về vấn đề này với Hách Cửu Tiêu, suy đi nghĩ lại vài lần, từ tức giận lại chuyển thành cười khổ, mặc kệ nói
như thế nào cũng chỉ là vô dụng, Hách Cửu Tiêu một lòng muốn vì hắn mà
dọn sạch tất cả chướng ngại ở trước mắt.
Thiên Cơ Các từ trước
cho đến nay vẫn ở vị trí trung lập, nếu bây giờ cũng gia nhập đoạt bảo
phân tranh, thì Hách Cửu Tiêu e sợ sẽ ảnh hưởng đến địa vị và thanh danh trên giang hồ của Hách Thiên Thần.
Trước đây Hách Cửu Tiêu đã
từng đề cập đến chuyện này, nay nghĩ đến, trong lòng của Hách Thiên Thần lại dâng lên một nhiệt độ khó tả, thịnh nộ và tức giận cũng cùng nhau
tan biến. Có người một lòng vì hắn, hắn làm sao có thể vì như vậy mà cảm thấy bất mãn?
Đây là cách mà người nọ yêu hắn, tuy rằng độc đoán, nhưng lại xuất phát từ chân tâm.
Đến sườn núi, nhìn thấy đám người đang xúm lại, tất cả mọi người tập trung
tinh thần nhìn vào trong trận, Hách Thiên Thần không muốn làm cho người
khác chú ý, vì vậy đã ẩn thân vào phía sau một tảng đá lớn, nhìn chăm
chú vào trận pháp.
Đây là Hách Cửu Tiêu làm vì hắn, hắn không muốn cự tuyệt tâm ý của Hách Cửu Tiêu.
Tiếng trống như sấm sét như vũ bão, Diễm Sát Xá Nữ trận bắt đầu nổi lên.
Trong trận, Hách Cửu Tiêu đứng một mình, tóc đen tung bay, cẩm y như máu, đôi mắt đầy hàn băng.