Núi xanh sừng sững cao ngất ở trước mắt, rừng rậm khắp nơi, các môn phái trông coi dưới chân núi, dân chúng tầm thường vốn tránh nơi này cũng
không kịp, những người tiếp cận Ngọc Điền Sơn đều là võ lâm nhân sĩ,
những kẻ lui tới có người mặc đoản y cũng có người mặc trường bào, hoặc
tăng nhân hoặc nho gia, có nam có nữ, thân thủ cũng không kém.
Kẻ yếu đã sớm bị đào thải, những người còn lại đều là những nhân vật có thể hành tẩu giang hồ, đương nhiên không dễ đối phó.
Nắng thu chiếu xuống sườn núi, mơ hồ có thể thấy được những tòa kiến trúc,
đứng từ trong rừng cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn thấy huyết tinh không
biết là của ai, cố gắng nhìn xa một chút thì còn có thể nhìn thấy không
ít thi thể.
Hách Cửu Tiêu dẫn người đến chân núi, không lập tức
tiến lên Ngọc Điền Sơn, đôi mắt lạnh lẽo quan sát ngọn núi trước mặt,
phía sau có hơn chục người đi theo.
Trên Ngọc Điền Sơn náo nhiệt
hơn bọn họ đã dự đoán, từ sáng đến tối, các môn phái đều dẫn theo đầy đủ thủ hạ. Nói cho thanh cao là vì không để bọn đạo chích đánh cắp bảo vật trong núi, nhưng kỳ thật là bí mật hành động, sớm đưa người xâm nhập
vào các cơ quan trên Ngọc Điền Sơn.
Hách Cửu Tiêu xuất hiện làm
cho không ít người phải cảnh giác, trên núi có vài nơi đã sớm trở thành
chiến trường tranh đấu gay gắt giữa các môn phái, thấy hắn đến đây,
không hẹn mà gặp đều ngừng lại binh khí.
Giả như lúc này Hách Cửu Tiêu xuất thủ muốn đoạt bảo, cho dù biết hắn lợi hại, biết hắn là Huyết Ma Y, có lẽ cũng sẽ có người liều chết một phen sống mái.
“Huyết Ma Y quả nhiên đến đây” Ra vẻ kinh hỉ mà cười to, tiếng cười như chuông rung, Bang chủ Cái Bang Đinh Phong từ dưới chân núi đi đến, râu tóc tán loạn so với ban đầu, kéo lấy y mệ lau đi mồ hôi trên trán, không biết
mới vừa giao thủ với ai, nhưng nhìn vẻ mặt thì có thể biết rõ hắn là
người chiến thắng.
Hách Cửu Tiêu lạnh lùng đảo qua, “Đinh Bang
chủ.” Sau khi hắn ra hiệu, hơn mười tên hắc y nhân tán đi khắp nơi,
khiến các môn phái khác phải cả kinh.
“Huyết Ma Y cũng đến tìm
bảo vật? Nghe nói là Linh Tê Băng Thiền? Có thể giải độc Hồng Nhan?”
Đinh Phong vuốt râu mà cười, đã biết rõ tin tức nhưng vẫn cố hỏi. Lúc
này không còn bao nhiêu người để ý đến Hồng Nhan, bảo tàng trước mắt đã
thay đổi lòng người.
Hách Cửu Tiêu chăm chú nhìn lên núi, vẫn
không lộ ra phản ứng, Băng Ngự đi theo bên cạnh, cất giọng nói, “Cốc chủ của ta tới đây để tìm Linh Tê Băng Thiền, nếu chư vị có người nào biết
được tung tích của vật này thì sẽ được một viên Hoạt Tuyết Hoàn trị nội
thương. Nếu tìm được Linh Tê Băng Thiền thì có thể dùng để trao đổi một
lần chữa bệnh.”
“Thật sao?” Các môn phái khác đều xôn xao, muốn
xác nhận điều này. Hoạt Tuyết Hoàn trị nội thương là một viên thần dược, rất khó cầu. Bảo vật ở đây không phải dễ dàng tìm thấy, bọn họ đều muốn thu hoạch thêm nhiều thứ, miễn cho trắng tay vô ích.
“Lời nói
của Cốc chủ làm sao lại là giả!” Băng Ngự nhắc lại lời nói kia một lần
nữa, ngữ thanh không ngừng vang vọng giữa Ngọc Điền Sơn.
Như thế, giống như đang lan truyền khắp giang hồ, treo giải thưởng tìm Linh Tê Băng Thiền.
Nếu đã loạn, thì loạn thêm một chút cũng chẳng có gì đáng ngại. Nét mặt của Hách Cửu Tiêu vẫn không hề thay đổi, để cho Băng Ngự truyền lời vài
lần.
Giọng nói truyền lên trên núi, vang vọng khắp Ngọc Điền Sơn, trên mặt của Đinh Phong là mỉm cười nhưng trong mắt lại hiện lên vài
phần uất giận. Hách Cửu Tiêu không hề đặt hắn vào mắt, thật sự quá mức
kiêu ngạo.
Hách Cửu Tiêu từ trước cho đến nay luôn làm theo ý
mình, mặc dù nhìn ra Đinh Phong buồn bực trong lòng thì hắn cũng không
hề để ý, huống chi lúc này tâm tư của hắn không đặt trên người những kẻ
này, Linh Tê Băng Thiền quá mức quan trọng, hắn phải nhanh chóng tìm cho bằng được.
“Lên núi.”
Thân ảnh mặc cẩm bào đi ngang qua
Đinh Phong, khi bước vào trong rừng thì càng làm tăng thêm hàn ý của
tiết trời mùa thu, những người đứng lân cận thiếu chút nữa đã tưởng rằng lúc này đang là mùa đông rét đậm, trên người không khỏi cảm thấy rùng
mình, Huyết Ma Y đến đây, chứng tỏ Thiên Cơ Các Đàn Y công tử cũng đã
đến.
Đinh Phong ở phía sau nhìn bóng người đi xa, lạnh giọng
cười một tiếng, con đường phía trước không phải dễ đi như vậy, hắn thật
muốn nhìn một chút, Hách Cửu Tiêu và vài tên thủ hạ làm cách nào để vượt qua những cơ quan kế tiếp.
Dưới núi, Hách Thiên Thần chuẩn bị
thu xếp tại khách điếm, sau khi phân công lên núi, Hách Cửu Tiêu rời đi
đã được một thời gian, lúc này hắn đang muốn dẫn người xuất môn.
Trước đó đã nhận được tin tức Hách Cửu Tiêu treo giải thưởng cho Linh Tê Băng Thiền, nếu đổi lại là lúc khác thì món bảo bối này nhất định sẽ khiến
cho không ít người tranh đoạt, nhưng lúc này cả ngọn núi đều có bí kíp
và bảo tàng, Linh Tê Băng Thiền nghiễm nhiên không còn đáng giá.
Nhận được bẩm báo của thủ hạ, người của Hách Cửu Tiêu đến Ngọc Điền Sơn làm
cho không khí càng thêm khẩn trương, trong núi không chỉ có cơ quan, rất nhiều lầu các vẫn còn có người cai quản, thuộc hạ Thất Thập Nhị Trấn
Thủ của Kích Ngọc Hầu Ôn Thiết Vũ vẫn còn lại mười hai người chưa rời
đi, sau khi thuyết phục không có kết quả, cũng không có người nào tiếp
tục mở miệng, hiện tại chỉ cần thấy người liền trực tiếp ra tay.
Tuyệt thế cao thủ, cơ quan trí mạng, không thể xác định còn có ẩn sĩ cao nhân nào hay không, nếu có thêm vài cái cao thủ như Ngũ Sắc Ma Sư thì….
Nghĩ đến đây, Hách Thiên Thần càng lúc càng nhíu chặt mi, cả ngọn núi tràn
ngập nguy cơ khắp tứ phía, Hách Cửu Tiêu muốn đi trước một bước, lúc ấy
hắn đồng ý, nay lại cảm thấy có một chút hối hận.
Gọi Vong Sinh, hắn cất bước ra khỏi cửa, “Xuất phát.”
Những người dẫn theo lúc ban đầu đã sớm phân tán để điều tra ở khắp nơi, thủ
hạ tùy thân chỉ còn mười mấy người đi theo phía sau Hách Thiên Thần, vừa ra khỏi khách điếm, nhất thời dẫn tới những ánh nhìn chăm chú ở xung
quanh. Mật thám trà trộn trong đám người chợt lóe rồi biến mất, đều tự
đi bẩm báo với những kẻ đứng đầu các môn phái.
Hách Thiên Thần
không bận tâm đến việc này, cưỡi ngựa tiến thẳng đến Ngọc Điền Sơn. Một
hàng mười mấy người, hơn mười con tuấn mã, tư thế oai hùng khiến người
qua đường đều dừng chân nhìn lại.
“Yểu nương–” Một tiếng hét lớn, đám người cả kinh, lập tức tán ra, đã sắp đến chân núi, đột nhiên lao
ra một người nam tử đang gào thét một cách bi thương.
Đàn ngựa hí vang, giơ lên móng trước, thiếu chút nữa đã giẫm qua đầu của hắn, hắn
lại hoàn toàn không để ý, giống như không hay biết, ôm thi thể một người nữ tử, vẻ mặt đầy bi thương, “Yểu Nương! Là hắn hại ngươi? Ta nhất định phải báo thù cho ngươi! Báo thù cho ngươi!”
Cắn răng nói ra
những lời oán hận, hai tay ôm lấy thi thể, nam nhân có vẻ là kiếm khách
với tướng mạo tuấn tú hơn người, lúc này hốc mắt lại đỏ hoe, thi thể
trong lòng của hắn chính là Yểu Nương, là Yểu Nương của Đổng Họa Các,
mấy ngày trước Hách Thiên Thần còn ở ngoài Hách Cốc nhìn thấy nàng!
Nhìn sắc mặt của Yểu Nương dường như vẫn chưa chết, tướng mạo xem ra vẫn
giống như lúc còn sống, bị người nam tử kia ôm vào lòng, không bao lâu
sau, từ trong mũi và hốc mắt chậm rãi chảy xuống những dòng máu đen, màu đen tôn lên dung nhan xinh đẹp, nhưng xuất hiện trên khuôn mặt tức giận càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Trong lòng của Hách Thiên Thần hơi trầm xuống, đó là dấu hiệu trúng độc.
Đám người ở đầu đường kinh ngạc một phen rồi sau đó mới tản đi, nam tử ôm
thi thể của Yểu Nương như đang ngẩn người, sững sờ ở bên ven đường một
hồi lâu, xoay lại nhìn thấy mấy người đang ngồi trên lưng ngựa ở phía
sau, người dẫn đầu làm cho hắn quan sát một lúc, sau đó dường như mới
tỉnh lại từ trong giấc mộng, “Đàn Y công tử?”
Mặt trời lên cao,
bóng dáng ngồi thẳng trên lưng ngựa, áo xanh như da trời, ánh mắt phản
chiếu sắc màu nhẹ nhàng như áng mây đang nhìn về phía hắn, mặc dù không
trả lời nhưng hắn cũng rất xác định, người này chính là Các chủ Thiên Cơ Các.
Trên đời có bao nhiêu người như vậy? Nam tử chậm rãi gật
đầu, ôm chặt thi thể của Yểu Nương vào lòng, ánh mắt thẳng tắp nhìn Hách Thiên Thần, “Đàn Y công tử, thay ta chuyển lời cho Huyết Ma Y, ta
Phương Thiên Nhai, muốn hắn đền mạng!”
Ánh mắt kia giống như phản chiếu đao quang kiếm ảnh, gằn từng tiếng, mỗi tiếng như một tấc đinh cắm sâu vào lòng người.
Đồng tử của Hách Thiên Thần chợt co rút, vì sao Phương Thiên Nhai lại khẳng
định là Hách Cửu Tiêu hại chết Yểu Nương như thế? Ngày đó ở Hách Cốc,
Yểu Nương không hề có dấu hiệu trúng độc, hắn cũng đã nói Hách Cửu Tiêu
không nên hở một chút là giết người, hắn cũng tin Hách Cửu Tiêu lúc ấy
không chạm qua Yểu Nương dù chỉ là một đầu ngón tay….
Phương
Thiên Nhai cảm giác ánh mắt sắc bén đang phóng đến, kinh sợ mà thối lui
nửa bước, sau khi dừng lại thì bắt đầu cười thảm, hung tợn nghiến răng,
“Nếu không có Huyết Ma Y thì Yểu Nương làm sao lại sa ngã như vậy? Nếu
không có hắn thì Yểu Nương cũng sẽ không chết!”
“Ý của ngươi là gì?” Hách Thiên Thần nghe ra lời nói của hắn có ám chỉ, bàn tay nắm dây cương càng lúc càng chặt.
Phương Thiên Nhai cúi đầu kề sát vào khuôn mặt đã lạnh như băng của Yểu Nương, nhẹ nhàng hôn xuống trán nàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu, nhưng khi ngẩng
đầu thì sắc mặt lại trở nên tái mét, “Từ khi hắn rời đi, Yểu Nương
thường xuyên phải dùng thuốc, trước kia ta không biết đó là cái gì, nay
ta đã biết, đó lài để áp chế độc tính! Hắn đã sớm hạ độc trên người của
nàng từ trước đó!”
Trong lòng của Hách Thiên Thần đột nhiên nổi
lên gợn sóng, lúc này dường như lại nhìn thấy vẻ mặt của Yểu Nương xuất
hiện tại Hách Cốc vào ngày đó, nếu thật sự là như thế, có lẽ sau khi
nàng trở về thì liền đình chỉ uống thuốc.
Phương Thiên Nhai ôm ấp thi thể của Yểu Nương, lau đi dòng máu đen trên mặt nàng, ngữ thanh
khàn khàn như quỷ mị, “Huyết Ma Y! Hắn quả nhiên là ác ma! Bất cứ người
nào thân cận với hắn sẽ chết không được tử tế!”
Nhìn Hách Thiên
Thần, hắn nói xong câu đó liền xoay người rời đi, ngữ thanh của hắn như
sương lạnh mùa thu, lẩn quẩn vờn quanh, không chịu phiêu tán.
Tiếng người hỗn loạn nơi đầu đường, căn bản không có ai chú ý động tĩnh bên
này, bọn họ đang đứng ở cuối phố, Hách Thiên Thần ngồi trên lưng ngựa,
nhìn chăm chú Ngọc Điền Sơn ở trước mắt, bên tai tựa hồ vẫn còn vang
vọng câu nói kia của Phương Thiên Nhai.
Ở sau lưng hắn, Xá Kỷ
thấy hắn yên lặng thật lâu, thân hình cũng bất động, cảm thấy lo lắng mà lên tiếng, “Các chủ, chúng ta có đi tiếp hay không….”
Hách Thiên Thần lấy lại tinh thần, đang muốn trả lời, thì bên tay phải phía trên
đỉnh đầu bỗng nhiên có người nói chuyện, “Chúng ta lại gặp nhau, Hách
Thiên Thần!”
Sau lưng trang bị trường đao, người đứng trên nóc
nhà khoanh tay nhìn xuống, không biết đã đứng ở nơi đó từ khi nào, ánh
nắng dừng ngay đỉnh đầu của hắn, dưới bóng râm không thể thấy rõ khuôn
mặt, y mệ phất phơ trong gió, hắn cao giọng cất tiếng cười dài, chỉ vào
đám thủ hạ ở phía sau Hách Thiên Thần, “Xem trận thế như vậy, lúc này ta nên xưng ngươi là Đàn y công tử hay là Các chủ Thiên Cơ Các?”
Nghe thấy tiếng cười, Hách Thiên Thần không cần thấy rõ gương mặt cũng biết
người này là Hàn Thanh, gật đầu đối với hắn xem như đã chào hỏi, Hách
Thiên Thần phân phó cho Xá Kỷ, “Tiếp tục lên đường.”
Hơn mười người cưỡi ngựa vẫn chưa đi được mấy bước thì lại nghe thấy tiếng hô của Hàn Thanh, “Đợi đã–”
Nam nhân trên nóc nhà thi triển y mệ rồi nhảy lên, thân hình như chim ưng,
trong khoảnh khắc đã nhảy đến trước mặt Hách Thiên Thần, “Đi vội vã như
vậy? Không muốn biết tình hình trên núi lúc này như thế nào hay sao?”
Hách Thiên Thần nâng tay lên, những người ở phía sau dừng ngựa.
Ra phố xá, bọn họ đã đi vào đại đạo bên ngoài đầu phố, Ngọc Điền Sơn ngay
tại cuối đường, mặc kệ tình hình trên núi như thế nào thì rất nhanh cũng sẽ nắm được, Hàn Thanh ngay tại lúc này lại cố ý gọi hắn, tất nhiên sẽ
không phải không có nguyên do.
“Ta mới từ trên núi đi xuống.” Hàn Thanh lộ ra một khuôn mặt tươi cười với Hách Thiên Thần, cũng không nói tiếp, mà chỉ khoanh tay như trước, dùng cằm hướng về phía Phương Thiên
Nhai rời đi, “Yểu Nương đã chết? Lai lịch của Phương Thiên Nhai hình như không đơn giản, trong đám người theo đuổi Yểu Nương trước kia thì hắn
là người được lòng của Yểu Nương nhất, đáng tiếc chung quy đánh không
lại Huyết Ma Y….”
“Ngươi nói trên núi như thế nào?” Hách Thiên
Thần cắt ngang lời Hàn Thanh, hắn có thể không bận tâm đến quá khứ của
Hách Cửu Tiêu nhưng cũng không muốn nghe quá nhiều, nhất là vào lúc này.
Hàn Thanh chăm chú nhìn thần sắc lạnh nhạt của Hách Thiên Thần, hiển nhiên
là bộ dáng không muốn nhiều lời, vẻ mặt hứng thú chợt lóe lên, ngẩng đầu nhìn sắc mặt ôn hòa của Hách Thiên Thần trên lưng ngựa, bỗng nhiên hắn
nhướng mi, “Đúng rồi, ta nghe nói tình cảm huynh đệ của các ngươi rất
tốt, tốt đến mức có một chút không hợp với lẽ thường, không biết có thật hay không?”
Những người khác không có phản ứng, nhưng Vong Sinh
và Xá Kỷ đã chấn động trong lòng, nhìn thấy bóng dáng bất động của Hách
Thiên Thần, bạch mã dưới thân của hắn đang phe phẩy chiếc đuôi dài, bàn
tay nắm dây cương vẫn ổn định như trước, ngay cả nếp nhăn trên y mệ cũng không tăng giảm nửa phần.
“Huynh đệ chúng ta nhiều năm không
gặp.” Thản nhiên nói xong, Hách Thiên Thần không xác định Hàn Thanh vì
sao lại hỏi ra những lời này, còn có ánh mắt cùng với vẻ mặt của hắn,
hắn dường như đang thăm dò điều gì đó.
“Ta thật ra rất hiếu kỳ,
không biết phải như thế nào mới được xem là không hợp với lẽ thường?”
Hách Thiên Thần đem vấn đề này hỏi ngược lại Hàn Thanh, nam nhân đang
ngồi trên lưng ngựa vẫn giữ hơi thở nhẹ nhàng ấm áp, ánh mắt thật yên
lặng như hồ nước sâu thăm thẳm.
Hàn Thanh cười nhẹ vài tiếng,
“Chuyện này thì ta không biết, ta chỉ biết lúc trước ở trên núi, Huyết
ma Y dường như gặp phải Diễm Sát Xá Nữ trận.”
Vừa mới dứt lời thì tiếng vó ngựa đã vang lên, Hách Thiên Thần giục ngựa nhắm thẳng đến chân núi mà chạy đi.