Mọi người nhìn dấu vết ở dưới chân Hoa Nam Ẩn cách đó không xa. Dấu vết
có kích cỡ vừa khớp với hình người, ngay khi bó đuốc bị thổi tắt chỉ
trong nháy mắt thì bọn họ đã mất đi một người.
Người bị bắt mất
là môn hạ đệ tử của Thương Hạc, Lâm Túc lại không hề hay biết, hắn không nhận ra đệ tử của hắn đã biến mất từ khi nào, là trước khi bó đuốc bị
thổi tắt hay là sau đó? Nếu kẻ bắt đệ tử của hắn là người, thì người này có võ công cao thâm đến mức nào? Nếu là quỷ thì đệ tử của hắn bị bắt đi nơi nào?
Ánh mắt của mọi người đều dừng trên dấu vết được kéo
dài thành một đường. Dấu vết kéo dài từ nơi này ra bên ngoài, đến trước
cửa, sau đó bỗng nhiên bị cắt đứt.
Dấu vết bị cắt ngang làm cho người ta chỉ có thể nghĩ ra một đáp án, chính là người bị bắt cũng biến mất giống như dấu vết kia.
“Đàn Y công tử, ngươi nghĩ xem, việc này là như thế nào?” Lý đại nương tuy
rằng mặc nữ trang, nhưng dù sao hắn cũng là một nam nhân, hắn không sợ
hãi giống như Vân Khanh, hoặc có lẽ là có niềm tin vào điều gì đó nên
hắn mới kiên trì như thế, hắn chỉ vào dấu vết kia rồi tiếp tục nói, “Con người sẽ không mất tích như vậy, nếu có cao thủ tập kích, chúng ta
nhiều người như thế này thì không có khả năng không hề phát hiện. Nhưng
nếu có người khác ở đây, vì sao không thấy dấu chân của người nọ?”
Trên mặt đất chỉ có dấu vết kia, ngoại trừ dấu chân của mấy người bọn họ thì không tìm thấy bất luận điều gì khác. Giống như có một thứ vô hình vô
ảnh tiến vào rồi bắt người của bọn họ, sau đó lại vô hình vô ảnh rời đi, cùng nhau hóa thành không khí rồi biến mất.
“Nếu không phải là
tuyệt đỉnh cao thủ thì không thể làm được.” Nhìn khắp xung quanh một
chút, Hách Thiên Thần vừa trầm tư vừa lên tiếng, giọng nói rất chậm, sau đó hắn lại quan sát vài lần trên mặt đất, rồi tiếp tục đi về phía
trước.
“Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua?” Sắc mặt của Lâm Túc có
chút tái xanh, không biết là vì tức giận hay vì kinh hãi, “Người của
chúng ta bị mất tích, nơi này tất nhiên có điều cổ quái, ta muốn tra xét cho rõ ràng!”
Hắn vẫn chưa cất bước, vài tên đệ tử đang muốn
xoay người thì bỗng nhiên có hai người chặn lại trước mặt, chính là Xá
Kỷ và Vong Sinh.
Hai người này là tả sứ và hữu sứ của Hách Thiên
Thần, bọn họ ngăn Lâm Túc lại, đương nhiên là ý tứ của Hách Thiên Thần,
môn sinh của Thương Hạc lập tức bất động, Lâm Túc cũng không dời bước,
sắc mặt lại trở nên trầm xuống, “Đàn Y công tử, đây là ý gì?”
Vẻ
mặt của Hách Thiên Thần thận trọng hơn một chút, nơi này quả thật rất cổ quái, “Lâm chưởng môn, ngươi có từng nghĩ tới vì sao người của ngươi
lại đột nhiên mất tích hay không?”
Lâm Túc không thể đáp lại,
Hách Thiên Thần cũng không muốn cho Lâm Túc trả lời, để cho Xá Kỷ và
Vong Sinh quay lại, hắn tiếp tục tiến lên phía trước, cũng không bận tâm Lâm Túc có đi theo hay không, hắn tiếp tục nói, “Bất luận đối phương là người hay quỷ, làm như vậy đương nhiên là có dụng ý.”
Hách Thiên Thần vừa mở miệng, những người khác đã nghe theo, Lâm Túc cũng là một
trong số đó, do dự trong phút chốc, rốt cục hắn cũng cùng những người
khác đi ra khỏi gian phòng này.
Gió đêm thổi rì rào làm cho những ngọn đuốc không ngừng chớp động, trong tiếng bước chân, giọng nói của
Hách Thiên Thần hòa lẫn với hương vị thanh khiết của Khiên Tâm Thảo cùng nhau truyền đến, “Nhân số phân tán đối với chúng ta không hề có lợi, đệ tử của ngươi vô luận sống hay chết thì cũng không thể nhìn thấy. Nếu
vẫn còn ở trong sơn trang thì nhất định chúng ta có thể tìm được. Nếu
không, cho dù ngươi có tra xét thì cũng chỉ vô dụng, đối phương vốn muốn phân tán lực lượng của chúng ta.”
“Nói như vậy, không phải là
quỷ thần?” Vân Khanh chỉ đang hoài nghi có phải là quỷ hay không, nếu
không phải thì nàng cũng không sợ.
“Trừ phi đi ra để cho ta nhìn
thấy, bằng không, ta không tin có quỷ thần ở trên đời này.” Không biết
là Hách Thiên Thần nói với ai, ngữ thanh tuyền đi rất xa, dần dần phiêu
tán trong không khí.
Trên đường mòn đã sớm không có thảo mộc, hết thảy đều héo rũ, Hách Thiên Thần giẫm lên từng bước, cùng với người bên cạnh, hai người cước bộ một trước một sau. Hách Cửu Tiêu từ đầu đến
cuối không hề hiển lộ biểu tình, vô luận là nhìn thấy thứ gì cũng không
thể làm cho sắc mặt của hắn biến đổi. Trong bóng đêm, dưới ánh lửa chớp
động, thần sắc trên khuôn mặt đóng băng dường như cũng tan rã một ít.
Mặc dù chỉ là ảo giác, nhưng lại làm cho khuôn mặt này tràn ngập mê hoặc ma mỵ, làm cho thâm tâm không còn e ngại với hơi thở băng hàn phệ nhân
kia, có người bất giác nhìn hắn, chỉ là vài lần, nhưng vẫn bị Hách Thiên Thần trông thấy.
Lâm Túc dẫn theo đệ tử đi sau cùng, đi đến một nửa, bỗng nhiên dừng bước, “Đợi đã! Các ngươi có nghe thấy cái gì hay không?”
Mọi người cũng dừng lại, nín thở lắng nghe, bọn họ đang đứng trong một hoa
viên, chỉ có những nhánh cây khô héo, những chiếc lá từ lâu đã sớm tiêu
điều, trong hồ cũng không còn nước, không biết là bùn đất hay là gỗ cây
thối rữa chồng chất bên trong. Ngày xưa đào hồng liễu lục, lúc này chỉ
còn vụ sắc thê lương. (đào hồng liễu lục= hoa đào đỏ,lá liễu xanh, vụ
sắc = màu của sương mù)
Bó đuốc được bôi dầu vẫn tiếp tục cháy
sáng, chỉ có những tiếng vang sột soạt khi bọn họ giẫm lên lớp lá khô.
Ngoại trừ như vậy, thì không còn bất luận điều gì khác.
“Lâm
chưởng môn, ngươi nghe thấy cái gì?” Già Diệp đại sư dừng bước, dù hắn
đã dừng lại nhưng tiếng vang của bước chân trên lớp lá khô vẫn chưa
dừng.
Lâm Túc đã mất một đệ tử, hắn đặc biệt lưu ý đối với động
tĩnh xung quanh, nhíu chặt mi, hắn nhìn xuống hồ sen một chút, “Dường
như ta nghe thấy tiếng người.”
Lúc trước quả thật từng có tiếng
người, không biết là người hay quỷ nói ra, đến nay vẫn còn như u hồn lẩn quẩn bên tai của mọi người, Lâm Túc còn bảo rằng nghe thấy tiếng người, không khỏi khiến người ta phải hoài nghi, hắn thật sự nghe thấy ‘tiếng
người’?
Hoa Nam Ẩn bước qua, không thấy có gì dị thường, hắn
cười ha ha, “Ngươi nghe được cái gì? Là tiếng người hay là tiếng quỷ?
Nói cái gì?” Trong miệng mặc dù là đang vui đùa, nhưng cước bộ của hắn
lại rất thận trọng, hắn tiếp tục nhìn thoáng qua hồ nước.Nhưng Lâm Túc cười không nổi, “Ta nghe thấy có tiếng kêu cứu mạng.” Hắn tự
nhận mình không nghe lầm, nhưng lại không có ai nghe thấy, chỉ có một
mình hắn, chẳng lẽ là ảo giác, ngay cả chính hắn cũng không xác định
được. Âm thanh kia rất khẽ, giống như bị cái gì đó bịt mũi miệng lại, từ cổ họng nghẹn ra hai chữ kia.
Không biết vì sao trong hoa viên
có sương mù ngưng kết, ánh trăng đã sớm bị những áng mây che phủ, những
nhánh cây khô dưới ánh lửa chập chờn phản chiếu thành những bóng đen vặn vẹo, bóng của mọi người cũng bị kéo ra rất dài, sự tĩnh mịch trong lúc
này lại làm cho hoa viên tràn ngập không khí quỷ dị.
Vân Khanh ôm cầm tiến lên vài bước, bàn tay run run bất cẩn chạm vào dây đàn, Ong,
tiếng đàn vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh, bỗng nhiên có thêm một chiếc bóng trên mặt đất, giống như có cái gì đang nhúc nhích, chậm rãi tiếp
cận. Hoa Nam Ẩn đứng gần nhất, hắn cư nhiên không tránh, mà lại đưa tay
bắt lấy cái bóng.
Sau đó ném thứ trên tay xuống đất, mọi người vội vàng tiếp cận, đó không phải là bóng, mà là một người!
“Cứu….ta….” Toàn thân đều là bùn đất, người này dường như từ trong bùn đi ra, mắt
mũi miệng đều là nước bùn, hắn chỉ vừa mở miệng thì đã lan tỏa một mùi
hôi thối.
“Rốt cục là người hay là quỷ?” Lý đại nương dùng khăn
che mũi, người ở dưới chân Hoa Nam Ẩn ngay cả mặt mũi đều nhìn không rõ, cũng không biết người nọ mặc y phục màu gì, ngoại trừ giọng nói là nam
nhân thì không thể phân biệt rõ ràng diện mạo.
Lý đại nương chỉ
thuận miệng nói như vậy, nhưng mọi người đều biết đây là người mà không
phải quỷ, nhưng hắn là ai? Mọi người nhìn Hách Thiên Thần, muốn cứu
người thì chỉ có Huyết Ma Y, yêu cầu Huyết Ma Y cứu người thì chỉ có thể dựa vào Đàn Y công tử.
“Cần gì phải phiền phức, đánh hắn một
chưởng là đủ rồi.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn người nam nhân không
biết tuổi cũng như thân phận, không cần Hách Thiên Thần mở miệng, hắn
tùy tiện xuất ra một chưởng.
Phốc, người nọ nôn ra một ngụm không biết là máu hay là bùn, té trên mặt đất rồi thở dốc vài tiếng, “Các
ngươi….các ngươi là người hay quỷ?”
“Thú vị, thú vị, chúng ta
cũng bị người khác xem như quỷ, chẳng lẽ nơi này chỉ có hồn ma mà không
có người sống?” Hoa Nam Ẩn từ trong lòng xuất ra một chiếc khăn, không
biết là do tiểu thư nhà nào tặng cho, rồi lau đi nước bùn trên tay.
“Người sống ở nơi này…..đều đã trở thành người chết…..các ngươi đi nhanh đi….” Người nọ ôm lấy cổ họng của mình, ùng ục ùng ục, lại phun ra một ngụm
nước bùn, người khác hộc máu, còn hắn phun ra chỉ có bùn. Hoa Nam Ẩn
muốn đem chiếc khăn vốn là màu hồng phấn, nay đã trở nên đen thùi cất
vào lòng, nhưng thấy tình cảnh như vậy cũng khiến hắn ngẩn người.
“Thật sự là gặp quỷ, đây là công phu gì mà có thể khiến người ta trở thành
như vậy?” Hắn đang muốn cúi đầu nhìn, thì bỗng nhiên Hách Thiên Thần
nâng lên y mệ, kim quang bất thình lình hiện lên, “Quay về!”
Những chiếc lá khô bị nghiền nát, đó là nơi Hoa Nam Ẩn vừa mới đứng, lúc này
chỉ còn một mảnh trống trải, lòng ngực của người nọ đã bị vỡ toang,
không biết là bị loại lực lượng nào đánh vào, mà ngay cả một chỗ lành
lặn cũng không có!
“Hắn đã chết.” Lâm Túc xem xét vết thương của hắn, lo lắng không biết đệ tử của mình có giống như người kia hay không.
“A di đà Phật.” Già Diệp đại sư cúi đầu nhắm mắt, từ khi tiến vào Hỏa Lôi
Sơn Trang liền liên tục gặp phải hai lần ngoài ý muốn, đây không phải là điềm lành.
Từ lúc Hách Thiên Thần phóng ra Giao Tàm ti để kéo
Hoa Nam Ẩn trở về, rồi sau đó người nọ bị giết chết, bất quá chỉ trong
nháy mắt, ánh sáng của ngọn đuốc vẫn còn nguyên vẹn, nhưng người vừa nói chuyện lại chết đi trong khoảnh khắc. Bên trong bóng đêm tĩnh mịch, hơi thở nặng nề của tử vong tràn ngập khắp hoa viên, nơi này giống như
không phải nhân gian, mà là địa ngục.
“Trang chủ Hỏa Lôi Sơn
Trang năm đó quả thật đã chết hay sao?” Vân Khanh ôm chặt cầm của mình,
sắc mặt của nàng cũng trắng bệch như y phục trên người.
Lý đại
nương gật đầu một cái, rồi lại chần chừ lắc đầu, “Nghe nói là đã chết,
toàn sơn trang đều đã chết, những người không chết thì đã khăn gói đi từ lâu rồi. Nếu có Hồng Nhan, nhất định cũng đặt ở nơi hỏa thiêu không
cháy….”
“Đã có nơi hỏa thiêu không cháy, nếu có người trốn ở nơi
đó thì sao?” Lâm Túc ngắt lời, Lý đại nương bị vẻ mặt của hắn làm cho
hoảng sợ, lắc lắc chiếc khăn trong tay, “Nếu trốn thì đương nhiên sẽ
không bị chết cháy.”
Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng của hắn
trở nên hồi hộp một chút, vốn chỉ thuận miệng nói ra, nhưng nghĩ đến khả năng của việc này thì trong lòng có một chút sợ hãi. Công Tôn Nam Tinh
bị hỏa dược tạc chết, khiến cho đại hỏa thiêu rụi chính sơn trang của
mình….chẳng lẽ vẫn chưa chết?
Hách Thiên Thần nhìn chăm chú vào
cổ thi thể, không biết đang suy nghĩ điều gì, tiếng hít thở của mọi
người cũng rất khẽ, bóng đêm thật sự làm cho người ta sợ hãi. Lúc này đã cuối mùa hạ, ban đêm luôn luôn lạnh một chút, nhưng bọn họ lại cảm thấy có một cổ lãnh ý băng hàn, không phải cái lạnh như hơi thở trên người
của Hách Cửu Tiêu, mà là cái lạnh khi bị nguy hiểm tiếp cận.
Bóng đêm càng tối, bạch y của Vân Khanh phất phơ trong gió, mơ hồ như một
làn khói trắng, ánh mắt của nàng cũng có một chút mơ màng, nhìn khắp
xung quanh, bỗng nhiên tầm mắt dừng về một nơi nào đó, ngón tay run run
chỉ về phía một người.
Già Diệp đại sư.
Già Diệp đại sư
đang khép hờ mắt tụng kinh văn, những người khác chỉ thấy Vân Khanh chỉ
vào hắn, ánh mắt nhìn đăm đăm, run giọng nói, “Đại sư, sau lưng của
ngươi….”