Đó là một khuôn mặt người,
trên khuôn mặt không có biểu tình, khô như khúc củi, ánh mắt tối om
trong ánh sáng chập chờn tựa hồ thật sự đang lóe lên, đối diện với Già
Diệp. Chỉ trong khoảnh khắc khi nhìn thấy khuôn mặt này thì Già Diệp đại sư liền kinh hãi mà lập tức nhảy về phía sau.
Khuôn mặt kia
không hề cử động, vẫn đờ đẫn như vậy, ánh mắt quỷ bí như đang nhìn hắn,
nhưng tựa hồ lại không hề nhìn bất luận thứ gì. Vài bó đuốc cùng nhau
chiếu lên, tất cả mọi người cảm thấy việc này thập phần cổ quái, đó
không phải người mà là một tượng gỗ hình người!
Râu tóc đều đầy
đủ, y phục cũng mặc chỉnh tề, chẳng qua là hơi dị thường cao lớn, lẳng
lặng đứng sau lưng bọn họ, những bó đuốc rọi sáng ngay mặt của nó, trong lúc ánh sáng chớp lên, khuôn mặt vừa cứng nhắc vừa quỷ bí dường như
đang cười.
“Nó ở đây bao lâu rồi, mới vừa rồi có ai nhìn thấy thứ này ở nơi đây hay không?” Lý đại nương cũng bắt đầu nắm chặt chiếc khăn trong tay, tay còn lại cầm tú hoa châm, những khớp tay đều đã trắng
bệch.
Vân Khanh lắc đầu, sắc mặt vẫn chưa khôi phục lại, “Vừa rồi tới đây ta vẫn còn nhớ rõ ràng ở nơi này không có bất luận thứ gì
cả.”Nàng lui ra sau vài bước, võ lâm đệ nhất mỹ nữ luôn ung dung nói
cười thì lúc này cũng không thể nhịn được mà trở nên hoảng hốt, giống
như phải tiếp cận cùng người khác một chút thì mới cảm thấy an toàn.
Đột nhiên mất tích người, rồi lại đột nhiên xuất hiện một tượng gỗ, lúc này muốn nói trong Hỏa Lôi Sơn Trang không có cổ quái thì không ai dám tin. Âm thanh mơ hồ từng nghe thấy trong sơn trang không còn xuất hiện,
nhưng lúc này mọi người đều cảm giác được ở đây quả thật còn có người
khác đang tồn tại.
“Thứ này sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất
hiện.” Già Diệp đại sư làm cho tên đệ tử bên cạnh nâng cao ngọn đuốc,
rồi tiến lên xem xét. Hách Thiên Thần vốn đang đánh giá tượng gỗ kia,
lúc này trong mắt của hắn bỗng nhiên hiện lên một thần sắc dị thường,
“Đợi đã!”
Hắn vừa dứt lời thì Già Diệp đại sư đã tiến đến trước
mặt tượng gỗ, bỗng nhiên trong miệng tượng gỗ bắn ra những mũi nhọn sắc
bén, thẳng tắp phóng về hướng Già Diệp đại sư. Đinh, đinh, đinh, tú hoa
châm của Lý đại nương và vài mũi nhọn kia cùng nhau rơi xuống mặt đất,
“Có độc!”
Dưới ngọn đuốc, ám khí bị tú hoa châm đánh rơi ẩn hiện
ánh sáng màu thanh lam, y mệ của Già Diệp đại sư phất lên, áo cà sa tung bay một vòng, mấy mũi ám khí còn lại đều bị đẩy ngược trở về tượng gỗ,
phát ra những tiếng đinh đinh.
“Cơ quan hảo tinh xảo!” Làm cho
người ta khó lòng phòng bị, sau khi ám khí bị đánh rơi thì tượng gỗ
không còn cử động, đám người nhìn chằm chằm vào tượng gỗ, sợ nó lại ném
ra ám khí khác.
Khi Hách Thiên Thần nhìn thấy ám khí thì hắn vẫn bất động, lúc này cũng vẫn đứng yên chăm chú nhìn khuôn mặt tượng gỗ.
“Ngươi có tin là trên đời lại có cơ quan tinh xảo như vậy hay không?” Hắn ngửa đầu nhìn trời, ánh trăng bị tầng mây che phủ, chỉ còn vài tia sáng mông lung rọi xuống trên mặt hắn, dường như có chút đăm chiêu, hắn ngoảnh
đầu nhìn sang bên cạnh, hỏi Hách Cửu Tiêu như thế.
Mọi người chỉ
thấy Huyết Ma Y lúc này so với ban ngày thì càng thêm âm lãnh, cũng trở
nên ma mỵ hơn, một nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng đêm, hắn chậm
rãi lên tiếng, “Cho dù cơ quan có tinh xảo cỡ nào, thì cũng cần có người khởi động.”
“Không sai!” Hai chữ vừa ra khỏi miệng, một luồng
kim tuyến bỗng nhiên lướt đi, giống như muốn xuyên phá toàn bộ bóng đêm
và không khí quỷ bí ở nơi đây, Giao Tàm ti thẳng hướng đánh vào cặp mắt
của tượng gỗ.
Trên thân bị ghim ám khí có độc, tượng gỗ đang đứng yên bỗng nhiên cử động! Không chỉ là miệng, cũng không chỉ là tay, mà
toàn thân đều cử động, mỗi một đốt ngón tay đều như là sống, nâng tay
ngăn cản Giao Tàm ti, hai chân thẳng tắp không biết mượn lực như thế
nào, dưới chân nhẹ nhàng giẫm một chút rồi thối lui về phía sau.
“Muốn chạy trốn hay sao? Mộc Lang Quân!” Hách Thiên Thần hét lớn một tiếng,
cùng lúc đó, chưởng lực của Hách Cửu Tiêu cũng đã xuất ra. Trong gió
đêm, một luồng không khí như băng như hỏa ầm ầm đánh về phía tượng gỗ.
“Mộc Lang Quân?” Mọi người kinh ngạc, đó không phải là tượng gỗ mà cư nhiên
là người sống? Mà lại là Mộc Lang Quân trong Ngũ Sắc Ma Sư?
Không kịp làm cho bọn họ kinh ngạc, kim quang đã cuốn lấy cổ tay của Mộc Lang Quân, chưởng phong sắc bén đánh vào trước mặt hắn, Hoa Nam Ẩn cũng nhảy lên tiếp ứng, chiếc quạt bằng lụa trong tay lướt qua không khí phát ra
tiếng vang chíu chíu, thẳng tắp đánh vào cổ họng Mộc Lang Quân!
Giống như tượng gỗ, ngẫu nhiên phát ra tiếng cười quái dị không giống người,
ngoại trừ tiếng cười không còn thứ gì khác, bị Giao Tàm ti vướng víu,
Mộc Lang Quân trực tiếp đỡ lấy chưởng phong của Hách Cửu Tiêu, vốn nên
phun ra máu tươi nhưng hắn chỉ lui về sau vài chục bước, giống như vô
sự, tiếng cười tạm thời đình chỉ một chút rồi sau đó lại tiếp tục vang
lên.
“Để xem ngươi còn cười được nữa hay không!” Khi hắn ngửa đầu là lúc chổ hiễm dừng ngay trong tay của Hoa Nam Ẩn, chiếc quạt như lưỡi đao sắc bén cắt vào cổ họng Mộc Lang Quân—
Tiếng cười im bặt,
những người khác không kịp xuất thủ. Tiếng cười đã ngừng nhưng hai mắt
vẫn chưa khép lại, Mộc Lang Quân đứng thẳng tắp, giống như một tượng gỗ, đột nhiên dừng lại hết thảy động tác, đám người đang muốn thở phào thì
bất thình lình nghe thấy một câu lạnh như băng, ngữ thanh âm trầm nhắc
nhở “Hắn vẫn chưa chết.”
Ngay tại lúc này, Mộc Lang Quân lại cử
động, khi hắn bất động thì giống như một tượng gỗ, một khi cử động thì
lại giống như u hồn, các khớp ngón tay chuyển động ở những góc độ khó có thể tượng tượng được, sau đó thoát khỏi sự chế ngự của mọi người.
Vết thương mà Hoa Nam Ẩn cắt ngay cổ họng của Mộc Lang Quân chưa hề đổ máu, giống như hắn vốn được chế tạo từ một khúc gỗ, bóng dáng lơ lửng giữa
những nhánh cây khô, rồi vụt sáng vài cái, sau đó bóng dáng lập tức tiêu thất.Không ai dám đuổi theo, bọn họ đều nhớ rõ lời nói của Hách Thiên Thần, một
khi phân tán lực lượng thì đối với bọn họ chỉ có hại mà không có lợi,
còn có thêm một nguyên nhân mà không ai dám đuổi theo chính là trong Sơn Trang xuất hiện Mộc Lang Quân….
“Nói như vậy, những tên ma sư
khác có thể cũng đang ở đây.” Vẻ mặt của Lâm Túc nhất thời khẩn trương,
Già Diệp đại sư cũng trở nên thận trọng, nhưng Vân Khanh thật ra tốt hơn so với lúc trước, “Chỉ cần là người, không phải là quỷ, thì chung quy
sẽ có biện pháp giải quyết, đừng quên chúng ta còn có Đàn Y công tử ở
đây.”
Nàng thản nhiên cười, đầu ngón tay mơn trớn trên dây đàn,
tiếng đàn ngân nga trong bóng đêm quỷ bí, làm xua tan không ít bầu không khí căng thẳng ở nơi đây. Hiện tại nhìn lại hoa viên này, bất quá chỉ
là một cảnh tượng hoang tàn mà thôi, sợ hãi trong lòng đã được loại bỏ,
cử chỉ nhu mì mềm mại của nàng quả thực làm cho không ít người cảm thấy
thoải mái hơn rất nhiều.
Người bên ngoài thoải mái, nhưng Vân
Khanh lại cảm thấy có một cổ hàn ý dâng lên trong lòng, nàng giương mắt
nhìn thấy Hách Cửu Tiêu đang nhìn nàng, trong ánh mắt âm u lạnh lẽo
không biết là có hàm nghĩa gì, nàng mỉm cười đáp lại, “Huyết Ma Y làm
sao biết được Mộc Lang Quân chưa chết?”
“Ngay cả người chết hay
sống mà không thể phân biệt thì không xứng với hai chữ thầy y, huống chi hắn là Huyết Ma Y.” Chưa thấy Huyết Ma Y trả lời thì đã nghe Đàn Y công tử lên tiếng, sự ôn hòa trên khuôn mặt tựa hồ không giống như ngày
thường, không thể nói rõ là thâm trầm hay là thế nào, hắn trả lời Vân
Khanh, ngữ thanh rất chậm rãi.
Hoa Nam Ẩn nhìn sang bên này, rồi
lại nhìn sang bên kia, hắn chưa từng thấy Đàn Y công tử tao nhã hữu lễ
lại đối xử lạnh nhạt với nữ tử như thế, trong mắt lộ ra ý cười hứng thú, hắn lập tức chuyển đề tài, “May mắn ngươi nhìn ra hắn là Mộc Lang Quân, bằng không Già Diệp đại sư đã gặp chuyện không may.”
Nói với
Hách Thiên Thần xong, hắn xoay người, dùng cây quạt vỗ vài cái vào tay,
“Đại sư nhớ rõ, phải nghe theo lời của Đàn Y công tử thì mới ổn.”
Già Diệp đại sư đã sớm tâm phục đối với Hách Thiên Thần, hắn cũng không
phản bác đối với lời trêu ghẹo của Hoa Nam Ẩn, thật sự hành lễ bái tạ.
Trong mắt người ngoài, Đàn Y công tử xưa nay khiêm tốn, nhưng lúc này
cũng không tránh né mà cứ để Sa Bà Môn thi lễ.
Hách Thiên Thần có suy tính của hắn, người bên ngoài không biết nhưng Hách Cửu Tiêu thì
rất rõ tâm tư của hắn. Nơi này dĩ nhiên rất nguy hiểm, mặc kệ là cạm bẫy hay thực sự có ẩn tình gì trong đó, những người này mặc kệ là muốn đi
vào hay đi ra cũng không phải dễ dàng như vậy, nếu không thể đồng tâm tề lực mà tự làm theo ý mình, thì chỉ khiến cho địch nhân trong chỗ tối
lần lượt tiêu diệt tất cả.
Mọi người phải nghe lệnh một người,
không thể giống như Thương Hạc chưởng môn lúc trước, bởi vì đệ tử mất
tích liền muốn dẫn người đi tìm.
Nếu phải có người dẫn đầu, thì
người thích hợp nhất là Hách Thiên Thần. Việc nhân đức không nhường ai,
cũng không có lý do để nhân nhượng.
Không còn nhìn thấy bóng dáng của Mộc Lang Quân, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đứng phía trước,
bên cạnh hai huynh đệ là đám người của Xá Kỷ đang cầm đuốc chiếu sáng
con đường trước mặt, cách đó không xa còn có một tòa tiểu lâu. (tiểu lâu = lầu các nhỏ)
Trong tòa tiểu lâu tối om, lặng yên không một
tiếng động, bên trong sẽ có Hồng Nhan mà bọn họ muốn tìm? Hay là sẽ có
Tứ Sắc Ma Sư bày ra cạm bẫy chờ đợi bọn họ? Mọi người đều tự cầm lấy
binh khí, không ai dám lơi lỏng.
“Thủy Lệ Quỷ và Mộc Lang Quân đã hiện thân, nếu như vậy thì Hỏa Thần Quân và Thổ Lệ Ma cũng đã ở đây từ
lâu.” Bước lên cầu thang, ánh mắt của Hách Thiên Thần tựa như hàn tinh ở nơi chân trời trong đêm tối, cước bộ trầm ổn, ở sau lưng hắn, đám người đang vọng mắt nhìn khắp xung quanh, nghe hắn nói như vậy thì Lâm Túc
liền nghi hoặc, “Chúng ta đã thấy Mộc Lang Quân, nhưng còn Thủy Lệ Quỷ?” (hàn tinh = ánh sao lạnh)
“Lâm chưởng môn vẫn chưa hiểu? Đương
nhiên là ở bên hồ nước.” Lý đại nương bước đi rất nhẹ, vấn đề này căn
bản không cần Đàn Y công tử trả lời thì hắn cũng biết, e rằng chỉ có một mình Lâm Túc vẫn còn đang kinh hoàng mới có thể hỏi ra vấn đề này.
“Nhưng trong hoa viên chúng ta chỉ thấy người kia, khi hắn chết cũng chưa thấy kẻ xuất thủ đối với hắn, Thủy Lệ Quỷ ẩn thân ở nơi nào?” Lâm Túc luôn
cư xử thập phần cẩn thận, nếu sự tình không được hỏi rõ ràng thì hắn
không cam lòng.
Chuyện này thì Lý đại nương không trả lời được,
Hoa Nam Ẩn vừa chậc lưỡi vừa lắc đầu, “Lâm chưởng môn chẳng lẽ vẫn chưa
biết? Ngũ Sắc Ma Sư đều có công phu cổ quái, khi ta cắt yết hầu của Mộc
Lang Quân, ta có cảm giác như đánh vào một khúc gỗ, mà hắn cũng vẫn vô
sự, tuy rằng chúng ta không phát hiện Thủy Lệ Quỷ, nhưng nói như vậy, có lẽ lúc ấy hắn đang ẩn thân trong hồ nước đầy bùn.”
“Quả thật là
như thế, chúng ta không hề lưu ý bên dưới hồ nước.” Lên lầu, Hách Thiên
Thần dừng chân một chút, lúc trước tuy rằng hắn có hoài nghi nhưng cũng
không khẳng định, mãi cho đến khi nhìn thấy khúc gỗ phía sau Già Diệp
đại sư. Thủy và mộc, hai điểm này lập tức làm cho hắn cảnh giác.
“Để ý dưới chân.” Trên lầu rất tối, ánh lửa trên ngọn đuốc không ngừng chập chờn, Hách Cửu Tiêu kéo Hách Thiên Thần lại gần một chút, phủi xuống
mạng nhện bám trên đầu vai của Hách Thiên Thần, “Bọn họ vốn không nên ở
nơi này, Tứ Sắc Ma Sư đáng lý phải ở Ngọc Điền Sơn.”
Sàn gỗ dưới chân vang lên những tiếng cọt kẹt, góc phòng đều bị tro bụi phủ kín, nơi nơi giăng đầy mạng nhện.
Hách Thiên Thần nhìn xuống bờ vai của mình, nắm lấy y mệ đang phủi bụi dùm
hắn, lắc đầu cười lạnh, “Đây là chỗ cao minh của bọn họ, Ngọc Điền Sơn
có bí kíp và bảo vật của cải do Kích Ngọc Hầu lưu lại, mọi người muốn
bảo hộ, nhưng chưa hẳn trong lòng không có ý muốn đoạt bảo vật. Tứ Sắc
Ma Sư chỉ cần không xuất hiện, không có mục tiêu thì những người đó sẽ
tự tranh chấp với nhau, như vậy đối với bọn họ mới có lợi.”
“Làm
cho người ta tự tranh giành bảo vật, bọn họ làm ngư ông đắc lợi, quả
nhiên hảo mưu kế.” Hoa Nam Ẩn bước lên lầu, nhìn thấy rất nhiều cánh
cửa, miệng vẫn đang luyên thuyên nhưng trong lòng không dám sơ xuất.
Bỗng nhiên một ngọn gió xẹt qua, không biết từ nơi nào lao ra một bóng
người, đột nhiên bước đến gần chỗ của bọn họ, trong miệng nôn nóng gọi
to, “Huyết Ma Y?”