Ánh nắng ngoài cửa sổ vây quanh bọn họ, nụ hôn này không kịch liệt như
dĩ vãng nhưng lại nhẹ nhàng và dịu dàng như những tia nắng mặt trời. Hơi thoáng cắn xuống đầu lưỡi, chậm rãi thâm nhập, dây dưa, khiêu khích.
Hai người chưa bao giờ nếm thử mùi vị tình yêu, lúc này lại đồng thời
thần phục đối phương, chìm đắm vào nụ hôn si mê. Chờ đến khi dời môi,
hai người đều không nói chuyện, chỉ nhìn sâu vào mắt của đối phương, còn mắt của mình thì lộ ra ý cười. Hách Thiên Thần ngồi thẳng lại, chuẩn bị đề bút, tiếp tục đọc hồ sơ trong Các, Hách Cửu Tiêu vẫn không buông tay của hắn ra.
“Ta còn rất nhiều điều chưa biết về quá khứ của
ngươi, chuyện gì đã xảy ra với Ngụy Tích Lâu? Khi hắn sắp chết thì lại
dùng đám Các lão để kiềm chế ngươi, hắn chưa bao giờ thật sự tin tưởng
ngươi,” Hách Cửu Tiêu nghĩ đến chuyện trong địa lao, ngữ thanh của hắn
trở nên lạnh lùng cứng rắn.
“Hắn làm sao có thể tin ta, bất quá
ta chỉ là một quân cờ của hắn.” Ánh mắt của Hách Thiên dừng trên bàn tay đang giao nhau của hai người, hắn chưa từng bình tâm trầm tĩnh như vậy
khi nói với người khác về quá khứ của mình, “Hắn cũng sợ ta, không thể
không đề phòng ta, khi ta càng lớn thì dị năng càng mạnh, ta không gần
người khác, cũng ước gì được như thế. Nhưng có một ngày, trong lúc vô ý
hắn đã chạm phải tay của ta….”
Cho đến hôm nay, biểu tình lúc ấy của Ngụy Tích Lâu vẫn làm cho hắn có một chút muốn bật cười.
“Ngụy Tích Lâu lập ra Thiên Cơ Các vốn là có ý đồ đen tối, nguyên lai hắn
muốn dùng những thứ này để nắm toàn bộ võ lâm trong tay, sau khi bị ta
biết thì lại trở thành nhược điểm của hắn, ta góp nhặt rất nhiều tư
liệu, còn có một ít bí mật không thể để lộ ra ngoài, hết thảy những gì
hắn không muốn để cho người ngoài biết thì đều bị ta lần lượt thẩm tra.”
“Hắn sẽ giết ngươi.” Nam nhân trước mặt cười một cách lạnh nhạt khi nói về
năm xưa, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, Hách Cửu Tiêu thấy như vậy thì cũng
yên lòng. Kỳ thật hắn cũng không quá bận tâm đối với vấn đề này, đáp án
đã ở ngay trước mắt.
“Hắn muốn giết ta, nhưng khi ấy hắn không
phải là đối thủ của ta, ngươi cũng biết, dị năng của ta khi so chiêu là
lúc có thể phát huy rất nhiều tác dụng? Ngụy Tích Lâu cũng sợ, hắn cũng
là người, hắn không muốn hủy hoại thanh danh hiển hách chỉ trong chốc
lát.” Trong chốn giang hồ, rất nhiều người đều xem danh dự còn quan
trọng hơn sinh mạng của mình, Ngụy Tích Lâu cũng không ngoại lệ.
“Cho nên hắn không thể không chết, hắn chết thì có thể bảo toàn thanh danh
của Thiên Cơ Các, cũng bảo toàn thanh danh của chính mình. Nhưng Ngụy
Tích Lâu là người như thế, hắn sẽ không dễ dàng tự sát như vậy….” Hách
Cửu Tiêu nhìn Hách Thiên Thần đứng lên, hắn phát hiện Hách Thiên Thần
mặc thanh y tựa hồ so với bạch y còn thuần khiết hơn. Hách Thiên Thần
xoay người, hướng Hách Cửu Tiêu nhìn lại, “Khi ấy là lúc thần chí không
rõ, suy nghĩ của hắn cũng sẽ đơn giản hơn nhiều, hắn đã mất tâm tư sức
lực để suy nghĩ các biện pháp khác.”
“Ý của ngươi là….” Lúc này ngay cả Hách Cửu Tiêu cũng cảm thấy có một chút bất ngờ.
“Hạ dược.” Hách Thiên Thần đứng trước cửa sổ, hai chữ này rất trầm thấp.
Đây là biện pháp lúc trước hắn đối phó với Ngụy Tích Lâu, vô luận kẻ nào bất tri bất giác hút vào dược khí loạn nhân tâm thì đều trở nên thất
thường.
“Ta đã từng nói, ta không tốt như người khác suy nghĩ…”
Trong giọng nói như có vài phần đùa cợt, lúc này nam nhân đưa lưng về
phía Hách Cửu Tiêu không biết mang theo vẻ mặt nào. Hách Cửu Tiêu bước
đến phía hắn, rồi đứng ngay bên cạnh, “Ngươi đương nhiên rất tốt, không
có kẻ nào biết rõ điểm này hơn so với ta.”
Dưới ánh mặt trời, nam nhân khoác trên người một thân cẩm y như máu, thẳng thắn nói ra những
lời này mà không hề do dự, cũng không biết đến tột cùng ‘rất tốt’ trong
lời nói của hắn là tốt như thế nào, Hách Thiên Thần quay đầu nhìn hắn,
“Ngươi lại đây.”
“Sao?” Hách Cửu Tiêu nghiêng đầu nhìn Hách Thiên Thần, hai người đối mặt nhau, trả lời Hách Cửu Tiêu là một nụ hôn trực
tiếp lên cổ, cánh tay vờn quanh bờ vai của hắn. Nụ hôn và động tác của
Hách Thiên Thần rất kịch liệt, từ bên cổ kéo dài xuống yết hầu, hết liếm rồi cắn, sau đó ngậm lấy bờ môi của Hách Cửu Tiêu, thâm nhập khoang
miệng của hắn, dùng nhiệt độ của chính mình dần dần chiếm đoạt.
Hách Cửu Tiêu ngửa đầu để cho Hách Thiên Thần ôm hôn, rồi ngoảnh đầu đáp
lại, Hách Cửu Tiêu tỏ vẻ rất tán thưởng nụ hôn của hắn, vòng tay ôm lấy
hắn rồi kề môi vào sát bên tai, khẽ thì thầm, “Ngươi càng ngày càng tốt. Thiên Thần, cứ thế này, ta làm sao có thể để ngươi rời khỏi tầm mắt của mình.”
Đây là trêu đùa, cũng có vài phần chân thật, từ khi ước
định, Hách Thiên Thần càng ngày càng hiểu rõ tâm tư của Hách Cửu Tiêu,
“Ta biết ngươi thích ta làm như vậy.”
Hắn và Hách Cửu Tiêu đứng
sát vào nhau, vừa nhấc mắt lên thì có thể nhìn thấy đôi mắt yêu sắc lại
nhấp nháy vẻ lạnh lùng, nếu người vô tình mà động tình thì sẽ giống như
Hách Cửu Tiêu, đột nhiên bừng cháy một loại nhiệt độ mà quả thật có thể
thiêu đốt thâm tâm của hắn, “Ta muốn hôn ngươi thì sẽ hôn, chỉ cần không ở trước mặt người khác, bất luận thời điểm nào ta muốn thì ta sẽ làm
như vậy.”
Thản nhiên nói ra những lời này, Hách Thiên Thần chờ
đợi biểu tình của Hách Cửu Tiêu, nhưng lại thấy đối phương không hề kinh ngạc, “Ta chỉ biết, chúng ta quả thật rất giống nhau.” Hách Cửu Tiêu
rất vui vẻ tiếp nhận việc này.
“Thật không ngờ có một ngày ta lại nói như vậy với ca ca của mình.” Hách Thiên Thần lắc đầu bật cười, cảm
thấy thế sự quả thật khó liệu. Nhớ lại lúc ban đầu, hắn thậm chí không
muốn gặp mặt Hách Cửu Tiêu, nếu không đi Thập Toàn Trang thì có lẽ bọn
họ thật sự vẫn là người dưng nước lã.
Hách Cửu Tiêu thu hồi cánh
tay, sau đó khoanh tay trước ngực rồi tựa vào khung cửa sổ, nhìn ra
những tia nắng ấm áp bên ngoài, “Cả đời này ngươi chỉ có thể nói như vậy đối với một mình ta, cũng chỉ có thể hôn ta, đừng quên, lần đầu tiên
của ngươi cũng là của ta.” Quay đầu lại, ánh mắt của hắn rơi xuống thân
thể của Hách Thiên Thần, trong đáy mắt đều là ý cười.
Hách Thiên
Thần nhíu mi, vừa xoa trán vừa than thở, “Hay là cả đời này ngươi sẽ đem chuyện này bắt ngay bên miệng.” Hắn không thể chịu được người khác đến
gần, chỉ có Hách Cửu Tiêu là ngoại lệ. Không chỉ có hôn, mà thậm chí
những dấu vết đầu tiên lưu lại trên thân thể chưa từng có ai chạm qua
đều đến từ Hách Cửu Tiêu.
Sự thật chính xác là như thế.
Hách Cửu Tiêu mỉm cười đối với phản ứng của Hách Thiên Thần, từ mỉm cười
chuyển thành âm trầm cười nhẹ, thậm chí có một chút đắc ý và sung sướng, Hách Thiên Thần che cái miệng đang há ra tươi cười của Hách Cửu Tiêu,
“Cười đủ chưa?” Kề sát trước người Hách Cửu Tiêu, đáy mắt xẹt qua một
tia nguy hiểm, bỗng nhiên nhếch môi, hắn nâng tay đặt ngay phía sau của
Hách Cửu Tiêu, “Đừng quên những gì ta đã nói, hồi báo….”
Hách Cửu Tiêu nắm lấy bàn tay của Hách Thiên Thần đang che miệng của hắn, rồi
kéo đến bên môi, sau đó nhẹ nhàng hôn xuống, “Ta không quên,” Hắn dừng
lại một chút, Hách Thiên Thần bỗng nhiên cảm thấy hạ khố nóng lên, toàn
bộ đều bị đối phương nắm lấy, “Như vậy, lần đầu tiên ở nơi này cũng là
của ta.” (nổi da gà =.=)
Cổ họng cứng lại, Hách Thiên Thần nói không ra lời, hắn cắn răng, ho nhẹ
vài tiếng rồi xoay người sang chỗ khác, lơ đãng nhớ đến trước kia khi
thay Hách Cửu Tiêu lau mình là lúc nhìn thấy thân thể xích lõa….
“Ở trước mặt ta không cần che giấu.” Không biết có phải Hách Cửu Tiêu đã
nhìn ra tâm tư của hắn hay không, Hách Cửu Tiêu ôm lấy hắn từ đằng sau,
một tay phủ xuống hạ thể của hắn, “Tình dục là bản năng của con người.
Ta rất cao hứng vì ngươi cũng muốn ta.”
“Sớm muộn cũng có một
ngày ta sẽ làm cho ngươi hoàn toàn cao hứng.” Trong lời nói của Hách
Thiên Thần có hàm ý, kéo tay Hách Cửu Tiêu xuống, hắn quay đầu cùng
người nam nhân ở phía sau hôn môi.
Một tiếng hít sâu vang lên,
rồi lại vội vàng ngậm miệng, người đột nhiên xâm nhập nơi này hiển nhiên chưa từng dự đoán sẽ chứng kiến cảnh tượng như vậy, Các chủ Thiên Cơ
Các cùng Huyết Ma Y, huynh đệ hai người ở trong thư phòng kề sát vào
nhau, bờ môi khăng khít, thấy thế nào cũng không thể xem như đang nhìn
lầm.
Đây không phải nhìn lầm, mà nếu đã như vậy thì có nghĩa là
sẽ chết….Hoa Nam Ẩn vẫn chưa rơi xuống đất, lập tức xoay người rời đi.
“Đứng lại.” Nam nhân nói ra hai chữ lạnh như băng lại hoàn toàn khác biệt so
với lúc đang ôm hôn kịch liệt, Hoa Nam Ẩn thu hồi bước chân, cực kỳ
thong thả xoay người lại, hai người trong phòng đã dời môi, Hách Thiên
Thần đang nhìn thẳng vào hắn, “Hoa Nam Ẩn, ngươi tới vì chuyện gì?”
Hách Thiên Thần cư nhiên lại hỏi hắn như vậy, ai có thể ở trong tình cảnh
này mà lại hỏi như thế, biểu tình lại rất tự nhiên…..Mới vừa rồi hắn rõ
ràng thấy Hách Thiên Thần lộ ra nụ cười đó, ai ai, không người nào muốn
nhìn thấy Đàn Y công tử cười như thế này. Hoa Nam Ẩn từ cửa sổ nhảy
xuống, phe phẫy cây quạt vài cái để che giấu, đưa mắt nhìn xung quanh,
không nhìn vào hai người kia, “Ta tới là muốn hỏi một chút, chẳng lẽ
ngươi muốn đến Hỏa Lôi Sơn Trang?”
“Hoặc là, các ngươi?” Tĩnh
tâm, dần dần trấn định lại tinh thần từ trong khiếp sợ, Hoa Nam Ẩn
nhướng mi nhìn hai huynh đệ ở trước mặt.
Hách Cửu Tiêu nhìn Hách
Thiên Thần, không lập tức động thủ, ánh mắt dường như có thể xuyên thấu
lòng người dừng trên thân thể của Hoa Nam Ẩn, hiệp khách phong lưu tiêu
sái nhịn xuống kích động, cố gắng chống lại ánh mắt cơ hồ không có người nào dám trực tiếp nhìn thẳng.
Giết hay là không? Hoa Nam Ẩn nhìn thấy điều này trong đôi mắt đó, dường như sinh tử của hắn đang phụ
thuộc vào ý niệm của đối phương.
Không khí ám muội kiều diễm đều
tiêu tán, chỉ còn lại sát ý và nguy hiểm, ba người đứng trong phòng, đều cảm thấy bất ngờ đối với tình cảnh này.
Hoa Nam Ẩn đã sớm có
thói quen đến đây như vậy, hắn chưa từng suy nghĩ nhiều, trong khi Hách
Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lại có chút lơ đãng, quên mất nơi này không
phải là phòng ngủ.
Cũng đã quên còn có một tên Hoa Nam Ẩn thích trèo qua cửa sổ.
Hách Thiên Thần cảm thấy đau đầu, hắn không muốn quan hệ giữa hắn và Hách
Cửu Tiêu có nhiều người biết, nếu Hoa Nam Ẩn không biết thì đương nhiên
rất tốt, bất quá lúc trước Hoa Nam Ẩn là người đã nhắc nhở hắn đối xử
với Hách Cửu Tiêu khác thường, lúc này hắn làm sao có thể nghĩ rằng đối
phương hoàn toàn không biết, huống chi bây giờ lại còn chứng kiến tận
mắt tình cảnh này.
“Ngươi có biết phải làm thế nào đối với việc
ngươi vừa nhìn thấy hay không?” Trầm ngâm một lát, Hách Thiên Thần chậm
rãi lên tiếng, rồi cất bước.
Nghe như vậy, lại thấy Hách Thiên
Thần bước đi, chỉ cần hai điểm này thì Hoa Nam Ẩn bỗng nhiên cảm thấy áp lực trên người nhất thời nhẹ bớt vài phần, biết Hách Cửu Tiêu sẽ tha
cho hắn, hắn vội vàng lui ra phía sau từng bước, “Chuyện của các ngươi
vốn không quan hệ đến ta.”
Lần đầu tiên nhìn thấy Hách Cửu Tiêu
thì hắn liền biết người nam nhân này thật đáng sợ, đương nhiên cho đến
nay hắn sẽ không quên, “Ta chỉ muốn đến đây để hỏi một chút, không ngờ…” Khẽ nhún vai, hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Như vậy thật sự rất nguy hiểm, nếu người đến không phải ta mà là kẻ khác….”
“Kẻ đó đã chết ngay lập tức.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nói tiếp, không biết Cẩm Hoa Mãng bò ra
từ chỗ nào, nó chiếm cứ dưới chân án thư, chằm chằm nhìn Hoa Nam Ẩn.
Hách Cửu Tiêu dùng con độc xà này để uy hiếp hắn, Hoa Nam Ẩn buồn bực đứng
yên tại chỗ, “Cho dù là ta thì cũng thiếu chút nữa sẽ chết,” Nhìn Cẩm
Hoa Mãng dưới đất, hắn bảo trì một khoảng cách, “Huyết Ma Y, xem trọng
mãng xà của ngươi, ngộ thương ta thì cũng không sao, lỡ như nó làm bị
thương đệ đệ của ngươi….” Hắn liếc mắt nhìn Hách Thiên Thần một cái.
“Nó có thể nhận biết mùi, Thiên Thần sẽ không sao.” Hắn đã cho Hách Thiên
Thần uống thuốc, cho dù đụng vào Cẩm Hoa Mãng cũng không thành vấn đề.
Hoa Nam Ẩn bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra chỉ cần có hương vị trên người của
ngươi, thì nó sẽ không xem kẻ đó như là địch nhân.” Hắn nói rất nhỏ, vừa nói vừa quan sát hai người bọn họ, bị hắn nói như vậy, hàm nghĩa trong
lời này đột nhiên trở nên ám muội.
“Ngươi nói xong chưa?” Hách
Thiên Thần không tỏ ra bất luận phản ứng gì đối với lời nói của Hoa Nam
Ẩn, sắc mặt không thay đổi, hắn xoay người bước về sau án thư rồi ngồi
xuống.
“Xong rồi! Xong rồi!” Không tiếp tục trêu ghẹo, Hoa Nam Ẩn nghiêm mặt nói, “Ta thấy các ngươi là muốn cùng đi Hỏa Lôi Sơn Trang,
ta cũng muốn đi xem, khi nào các ngươi khởi hành?”