“Ngươi đi làm cái gì?” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn Hoa Nam Ẩn. Tiêu
Hương Khách, phong lưu tiêu sái Hoa Nam Ẩn từ xưa cho đến nay cũng có
một chút mỹ danh, hắn không nghĩ rằng hắn sẽ cùng Hách Thiên Thần có
giao hảo.
“Vì sao ta không thể đi?” Hoa Nam Ẩn nhún vai tỏ vẻ bất mãn, “Hồng Nhan hại người trên giang hồ, ta đương nhiên cũng muốn cống
hiến một phần sức lực, huống chi còn liên lụy đến hảo hữu của ta, ta làm sao có thể thờ ơ ngồi nhìn?”
Nhận ra Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần quả thật có tình ý, xem ra không phải bình thường, hắn cũng không
kiêng kỵ đối với Hách Cửu Tiêu như lúc trước, thậm chí vui cười một
tiếng, “Ta mặc kệ giữa các ngươi như thế nào, nếu ta đã xem Hách Thiên
Thần là bằng hữu, sự tình lần này liên quan đến Thiên Cơ Các, nơi mà hắn muốn đi thì ta đương nhiên cũng phải đi, các ngươi ngăn không được ta.”
Đắc ý phe phẩy cây quạt, hắn ngồi trên ghế, trong miệng nói ra lời vui đùa, nhưng trong mắt lại rất nghiêm túc. Mặc dù Hoa Nam Ẩn không phải xuất
thân từ danh môn hiệp nghĩa, mà là thiếu gia trong một gia đình phú quý, nhưng thân ở giang hồ thì tâm của hắn cũng đã ở giang hồ.
Giang
hồ có nguy hiểm của giang hồ, lúc này ngoại trừ Hỏa Lôi Sơn Trang có thể làm sáng tỏ một phần, thì có lẽ cũng sẽ tìm được một chút manh mối,
nhưng cũng có thể cái gì cũng không có, mà chỉ có nguy hiểm, không ai
biết được chính xác, nhưng Hoa Nam Ẩn quyết ý muốn đi, đó là thật sự
muốn đi, không ai ngăn cản được hắn.
Hách Thiên Thần nhìn hắn,
không ngờ Hoa Nam Ẩn lại xem trọng tình nghĩa của bọn họ như vậy, biết
tính tình của Hoa Nam Ẩn, Hách Thiên Thần chỉ có thể đáp ứng, “Không có
ai cản ngươi, muốn đi thì cứ đi.”
Lắc đầu cười khổ một chút, bên cạnh đã có thêm một người, là Hách Cửu Tiêu.
Hoa Nam Ẩn đã biết quan hệ của bọn họ, Hách Cửu Tiêu cũng không còn kiêng
kỵ, đưa tay đặt lên bờ vai của Hách Thiên Thần, “Sau khi xem xét Hỏa Lôi Sơn Trang thì ngươi theo ta quay về Hách Cốc một chuyến?”
“Đi
Hách Cốc?” Hách Thiên Thần cảm thấy nghi hoặc, chỉ cảm giác được trọng
lượng của bàn tay đặt trên bờ vai, Hách Cửu Tiêu gật đầu, “Trong Cốc
không thể vô chủ quá lâu, ta muốn trở về xử lý một chút sự vụ, ta muốn
ngươi theo ta quay về mấy hôm.”
Bọn họ đều có thân phận riêng,
rất nhiều việc không thể buông tay mặc kệ, điểm này bọn họ đã sớm biết,
lần này Hách Cửu Tiêu đặt chuyện Hách Cốc sang một bên để đến Thiên Cơ
Các của hắn cũng là vì cái chết của Lý Miên Ca. Hách Thiên Thần vốn
không muốn giết Lý Miên Ca, nể tình Lý Miên Ca xem trọng huynh trưởng
của mình nên hắn chỉ tính giám sát Lý Miên Ca cả đời, không ngờ lại
khiến cho Lý Miên Ca bị đám Các lão làm hại.
“Cũng được, nếu
Thiên Cơ Các có việc thì ta sẽ để cho người truyền đạt đến Hách Cốc.”
Hắn quả thật đã suy nghĩ chu đáo khi hai người sống chung thì phải làm
thế nào, đường xá tuy rằng không xa, nhưng dù sao hai nơi cũng cách nhau một khoảng.
Bọn họ đang thảo luận, Hoa Nam Ẩn ở một bên ngồi
nhìn, hắn chưa thấy Hách Thiên Thần như vậy, càng chưa thấy bộ dáng ôn
hòa nhã nhặn của Hách Cửu Tiêu đối với người khác. Mặc dù chưa từng
nhiều lời nhưng hắn muốn khuyên Hách Thiên Thần nên cân nhắc rõ ràng,
bây giờ lại không khỏi bắt đầu hoài nghi, nếu thế nhân khăng khăng cố
chấp luân thường đạo lý, muốn gắng gượng tách hai người ra thì kết quả
sẽ như thế nào?
Nếu không bận tâm đến chuyện đó, bọn họ giấu diếm người đời để tiếp tục quan hệ như vậy, thì kết quả lại là thế nào?
So với hai người, Hoa Nam Ẩn cảm thấy có một chút lưỡng lự, hắn không biết huyết thống có ý nghĩa đối với bọn họ hay không.
Thu lại tâm tư này, chờ đến khi hỏi rõ thời gian khởi hành thì Hoa Nam Ẩn
liền quay về, cũng không mở miệng nói với Hách Thiên Thần dù chỉ một
chữ, Hách Thiên Thần không phải không thấy ánh mắt lóe lên của Hoa Nam
Ẩn. Hắn biết rất rõ, nếu muốn thường nhân chấp nhận tình ý giữa huynh đệ thì cũng không phải là chuyện đơn giản. Không nói thêm với Hoa Nam Ẩn,
hắn chỉ cần hiểu rõ tâm tư của mình là quá đủ.
Mấy ngày sau, hắn
và Hách Cửu Tiêu cùng nhau chuẩn bị xuất phát, không dẫn theo nhiều thủ
hạ. Thứ nhất là cảm thấy không nên, trên đường đi có thể phái người ở
các phân đà, thứ hai là vì không muốn nhiều người đi theo, từ khi bị Hoa Nam Ẩn bắt gặp, hắn liền thập phần cẩn thận.
Nhưng hắn vạn lần
không nghĩ tới, ngay tại lúc này, không biết từ nơi nào truyền ra một
lời đồn, nói rằng huynh đệ bọn họ có quan hệ bất chính, nhưng tin tức
này lưu truyền không nhanh, chỉ có một vài nơi hạ lưu xem rằng đó là trò cười, nhân sĩ chính phái nghe thấy thì sẽ không cho là thật, giang hồ
đạo chích cũng nghĩ rằng đó là trò đùa ác ý.
Trong lúc lơ đãng,
tin tức này lan truyền với tốc độc thập phần chậm rãi, tựa hồ không muốn người biết. Đối với việc này, người thu thập tình báo trong Thiên Cơ
Các cũng có phát hiện, nhưng kiêng kỵ lời nói, cũng không cho là thật
nên không ai dám bẩm báo lên trên.
Không người bẩm báo thì đương
nhiên Hách Thiên Thần không thể nào biết. Không ai ngờ chuyện này sẽ làm cho cả võ lâm rung chuyển, thậm chí liên lụy đến toàn bộ thiên hạ,
cuồng phong bão táp đã bắt đầu rục rịch, bởi vì một chút sơ sẩy nho nhỏ
mà không có người nào phát hiện.
Có lẽ thế sự đã sớm được định
trước, đồng thời, bên trong Hỏa Lôi Sơn Trang, huynh đệ hai người cũng
bắt đầu cảm thấy sự kiện lần này có liên hệ chặt chẽ đến bọn họ.
Hỏa Lôi Sơn Trang, năm đó Lôi Đình Thủ – Công Tôn Nam Tinh đã kiến lập, hắn có sở trường dùng ám khí, đặc biệt yêu thích hỏa khí, tự nghĩ ra Hỏa
Lôi tiễn. Hỏa Lôi tiễn không cần dùng cung nỏ để bắn ra, mà là sử dụng
như ám khí, có thể dùng tay để ném. Một khi trúng mục tiêu, thậm chí chỉ cần chạm nhẹ sẽ phát nổ, uy lực rất lớn, “Thiên hỏa như thần, lôi đình
sét đánh,” đây chính là nói về Công Tôn Nam Tinh.
Hắn nghiên cứu
như thế nào mà đã đem hỏa dược và ám khí hợp thành nhất thể, tạo nên ám
khí xuất thế khiến nhiều người nghe xong đều biến sắc, nhưng nổi danh
nhất có thể được nhắc đến là Hỏa Lôi tiễn, vì vậy mà mới có tên là Hỏa
Lôi Sơn Trang.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu trải qua hơn nửa
tháng đường xá thì mới đến được Hỏa Lôi Sơn Trang, làm cho bọn họ ngạc
nhiên chính là ngoại trừ Hoa Nam Ẩn sớm biết bọn họ sẽ đến nên đã chờ ở
trước cửa, còn có Lý đại nương, Thương Hạc chưởng môn Lâm Túc, Môn chủ
Sa Bà Môn, và nhất là còn có thêm Vân Khanh cô nương.
Cỗ kiệu màu đỏ dừng trước cửa Hỏa Lôi Sơn Trang, lúc này đang là hoàng hôn, càng
làm cho cỗ kiệu đỏ tươi như máu, buông xuống sa liêm bên cửa sổ, Hách
Thiên Thần đẩy ra y mệ của Hách Cửu Tiêu đang đặt dưới hạ thân của hắn,
rồi nhấc lên rèm kiệu.
“Các ngươi rốt cục đã đến, ta chờ rất vất
vả.” Lý đại nương đã quen biết bọn họ, trước tiên bước lên chào hỏi, so
với lần trước gặp mặt thì thần sắc của Lý đại nương lúc này dường như có một chút tiều tụy, thời tiết oi bức, hắn mặc một bộ y phục màu xanh
nhạt, nâng tay phe phẩy chiếc khăn màu phỉ thúy, nụ cười tựa hồ có một
chút miễn cưỡng.
Lần trước đại hội võ lâm không thấy Lý đại nương xuất hiện, Hách Thiên Thần không biết hắn lần này vì sao mà đến, còn ý
đồ của mấy người khác đến đây thì quả thật cũng không khó đoán.
Về phần Vân Khanh…..ánh mắt thản nhiên lướt qua, Hách Thiên Thần thu hồi tầm mắt.Mấy người này vốn là đang chờ hắn, không ngờ Đàn Y công tử lại từ trong
kiệu của Huyết Ma Y bước ra, cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng bọn họ
vẫn vội vàng tiến lên để nghênh đón.
“Lần trước nghe Đàn Y công
tử nói rằng muốn đích thân tra xét Hỏa Lôi Sơn Trang, tại hạ cũng muốn
biết kết cục trong đó, lúc này dẫn theo môn hạ đệ tử cùng nhau đến đây.” Thương Hạc chưởng môn Lâm Túc dẫn theo ba người, đều là môn sinh mà hắn đắc ý, chắp tay ôm quyền, để cho bọn họ tiến lên bái kiến.
“Công tử đã đến.” Sa Bà Môn Già Diệp đại sư vì chuyện tỷ thí lôi đài lần
trước nên có một chút ngăn cách với phái Thương Hạc, hắn không nói
chuyện với đối phương, nhưng lại thập phần khách khí với Hách Thiên
Thần.
Bọn họ đều đã gặp được Hách Thiên Thần, nhưng vẫn không
thấy Hách Cửu Tiêu đi ra, cỗ kiệu màu đỏ vốn là tượng trưng cho Huyết Ma Y. Đàn Y công tử từ bên trong đi ra, nhưng chủ nhân của cỗ kiệu lại
không biết đang làm cái gì ở bên trong, mơ hồ có thể nghe được một vài
tiếng vang sột soạt.
Hách Cửu Tiêu đang mặc lại y phục bên trong kiệu. (o_o)
Tiết trời sau giờ ngọ rất oi bức, khiến người ta mệt mỏi, nếu không thì Hách Thiên Thần đã cưỡi ngựa, vì vậy Hách Cửu Tiêu muốn Hách Thiên Thần cùng ngồi kiệu. Không gian bên trong kiệu không quá lớn, vừa vặn để hai
người ngồi đối diện, chẳng qua Hách Thiên Thần lại ngồi cùng một bên với hắn, bọn họ đều mở rộng y phục, dựa vàokiệu mà cùng ngủ trưa, khi tỉnh
lại thì trò chuyện bên trong kiệu, dọc đường đi cũng không quá tĩnh
mịch, vẫn nói chuyện từ lúc khởi hành cho đến tận bây giờ.
Trên
ngoại bào, Hách Cửu Tiêu nhìn xuống một sợi tóc ở trên y mệ của hắn, mới vừa rồi Hách Thiên Thần còn gối đầu lên cánh tay hắn, sợi tóc này đương nhiên là của Hách Thiên Thần, lúc trước vẫn còn hôn hắn, vừa đến nơi
thì ung dung điềm tĩnh mặc vào y phục để ra ngoài. Đệ đệ của hắn vĩnh
viễn sẽ không quên trước mắt nên làm chuyện gì.
Trước đại môn Hỏa Lôi Sơn Trang, ý đồ của Lý đại nương đến đây cũng không giống với những người khác, hắn không thấy Hách Cửu Tiêu đi ra, nên đành nói với người
bên trong cỗ kiệu, “Huyết Ma Y, độc của hắn vẫn chưa hoàn toàn được hóa
giải có đúng hay không?”
Lý đại nương lo lắng, hắn hỏi về người
kia, đương nhiên chỉ có thể là vị khách nhân trong Tuyền Cơ Phường của
hắn. Giọng nói của Hách Cửu Tiêu từ bên trong truyền ra, “Có thể nói là
chưa giải, nhưng để cho thân thể không trở ngại thì đừng đi lại khắp
nơi, vận khí lung tung, như vậy độc sẽ không phát tác.”
“Ngươi
lúc trước rõ ràng đã nói sẽ cứu hắn!” Lý đại nương siết lấy chiếc khăn
trong tay, nôn nóng đến mức trong mắt như muốn toát ra lửa, “Hắn hiện
tại đi rồi, ta không biết hắn đi đâu, sai người đi tìm, cũng không tìm
thấy, ta chỉ sợ khi hắn vận công thì sẽ làm cho Hồng Nhan phát tác.”
“Lúc ấy chỉ nói là sẽ cứu mạng hắn, mà mạng của hắn đã được cứu rồi.” Rèm
kiệu được nhấc lên, Hách Cửu Tiêu chậm rãi từ bên trong bước xuống,
không biết là có phải tiết trời oi bức hay không, mà cổ y phục của hắn
lại hé mở, mơ hồ có một vết màu đỏ khắc ở bên gáy của hắn, nhưng không
có ai phát hiện.
“Cho dù độc phát thì hắn cũng sẽ không chết, bất quá chỉ cần uống máu thì mới có thể giảm bớt độc trùng cắn nuốt.” Dứt
lời, hắn lập tức đi qua, lưu lại Lý đại nương một mình thở phào nhẹ
nhõm, đồng thời lại cau mày, sốt ruột giậm chân.
“Hóa ra ngươi
nói muốn về Hách Cốc là vì việc này? Muốn giải Hồng Nhan, chẳng lẽ còn
thiếu một loại dược liệu quan trọng?” Hách Thiên Thần sóng vai cùng với
Hách Cửu Tiêu, hai người đứng dưới tấm biển của Hỏa Lôi Sơn Trang, ngày
đang dần dần hạ xuống, hắn nhìn sắc trời, không nghĩ rằng khi tới đây đã là chiều tà.
Hách Cửu Tiêu gật đầu, “Hồng Nhan mới đầu là độc,
độc phát mà sinh trùng, độc và trùng hợp nhất, muốn giải độc cũng cần
phải phân ra hai bước. Ban đầu ta phong bế kinh mạch của hắn, không cho
độc trùng thâm nhập vào máu, mà chỉ ở trong bụng của hắn, nơi đó không
có quá nhiều máu, vì vậy độc trùng sẽ sinh sản rất chậm, nhưng một khi
vận công sẽ làm màu lưu thông nhanh hơn, độc trùng cũng sẽ bị kinh động, nếu không uống máu nuôi trùng, thì chúng nó sẽ gặm nhấm ngũ tạng lục
phủ của người bị trúng độc. Muốn loại bỏ chúng hoàn toàn thì phải tìm ra một thứ để khắc chế chúng.”
Đám người cho tới nay chưa từng nghe thấy Hách Cửu Tiêu giảng nhiều như vậy, càng chưa từng nghe thấy hắn
nói về cách giải trừ Hồng Nhan như thế nào, muốn hắn giải thích phân
tích tỉ mỉ như vậy thì quả thật là chuyện nằm mơ. Chưa ai ngờ, chỉ vì
Đàn Y công tử hỏi một câu, mà hắn lại giải thích nhiều như thế.
“May mắn được nghe những lời này của Huyết Ma Y, đúng là không uổng chúng ta ở đây chờ lâu như vậy. Vân Khanh đa tạ Huyết Ma Y đã giải thích nghi
hoặc.” Vân Khanh vẫn xuất hiện một mình, lúc này xuyên trên người một
thân bạch y phiêu diêu, tay ôm cầm, vẫn dịu dàng xuất trần thoát tục,
ngữ thanh như tiếng ca, lượn lờ phiêu tán trong không khí.
Hách
Cửu Tiêu nhìn nàng một cái, không trả lời, mà lại quay đầu hỏi Hách
Thiên Thần, “Dọc đường bị trì hoãn, sắc trời đã muộn, tối nay chuẩn bị
nghỉ ngơi ở nơi nào?”
Ngay cả đệ nhất võ lâm mỹ nhân Vân Khanh
cũng không nể mặt, Huyết Ma Y quả nhiên là Huyết Ma Y, vô tình lãnh
huyết đến cực điểm. Mỹ nhân dưới ánh trăng, thiếu chút nữa ngay cả Già
Diệp đại sư phải thốt lên lời khen ngợi, nhưng Hách Cửu Tiêu lại không
hề để ý, không khỏi làm cho người ta cảm thấy, quả thật hắn đúng là lạnh như băng.
“Huyết Ma Y, ngươi nói cho ta biết phải làm thế nào
mới có thể cứu hắn?” Lý đại nương không bận tâm người khác đang suy nghĩ thế nào, hắn đến đây là vì chuyện này, đi Hách Cốc thì tìm không được
Hách Cửu Tiêu, hỏi người của Thiên Cơ Các thì nghe nói hai huynh đệ đến
Hỏa Lôi Sơn Trang, vì vậy hắn mới vội vã một mình chạy đến.
“Nếu
trong Hỏa Lôi Sơn Trang còn để lại một chút Hồng Nhan, có độc, thì chế
thuốc giải cũng sẽ nhanh hơn.” Đây cũng xem như mục đích đến nơi này của Hách Cửu Tiêu, nếu hiểu được thành phần của độc thì có thể phòng ngừa
để không bị hạ độc.
“Không phải chỉ là Hỏa Lôi Sơn Trang hay sao, cho dù có chuyện quỷ quái thì đại nương ta cũng không sợ!” Khoát tay,
hắn trực tiếp tiến lên, muốn đẩy cửa bước vào
“Đợi đã! Ngươi nói
có chuyện quỷ quái?” Thương Hạc chưởng môn Lâm Túc sải từng bước dài đi
đến, tay của Lý đại nương vẫn chưa đụng đến cửa thì bỗng nhiên có một
trận gió thổi tới, cánh cửa mục nát tự mình mở ra…..
Đại môn chậm rãi mở toang, phát ra một âm thanh làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, vài
tên đệ tử của Già Diệp đại sư niệm phật hiệu a di đà, bàn tay đang vươn
ra của Lý đại nương chưa kịp thu hồi, nhìn thấy cánh cửa bị gió mở ra,
bỗng nhiên cảm thấy có một chút rùng mình.
Hắn chậm rãi quay đầu
lại, “Từ sau khi Hỏa Lôi Sơn Trang suy tàn, nghe đồn nơi đây thường
xuyên có chuyện quỷ quái, mọi người bảo rằng bên trong có âm hồn không
siêu thoát.”
Ánh trăng dừng trên mặt Lý đại nương, tựa hồ làm cho làn da trở nên tái xanh. Màn đêm đang dần dần buông xuống.
Nghĩ đến nguyên nhân suy tàn của Hỏa Lôi Sơn Trang lúc trước, Hách Thiên
Thần rốt cục trả lời câu hỏi của Hách Cửu Tiêu, “Tối nay không tính nghỉ ngơi, ta muốn đi gặp quỷ.”